Chương 9: [R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 9: [R18+]

Sau khi tắm xong, Beam lên xe trở lại nhà Audi để tìm Kan. Kan đang đứng hút thuốc trước nhà thì thấy Beam lái xe đến nên Kan ra mở cửa cho Beam đậu xe trong nhà.

"Ờ...Audi?" Beam hỏi về Audi vì không thấy anh ở nhà. Kan quay sang nhìn cậu với ánh mắt nghiêm nghị.

“Sao cậu lại hỏi vậy?” Kan nghiêm giọng hỏi.

" Chà... chà..." Beam không hiểu tại sao Kan lại bận tâm, cậu chỉ hỏi về Audi thôi. Vì vậy, cậu không biết phải trả lời như thế nào.

“Nó đi mua ít thức ăn." Kan nói ngắn gọn trước khi đi về phía phòng ngủ.

“Anh đi đâu vậy?” Bóng dáng nhỏ bé đột nhiên hỏi.

“Tôi đi tắm đây, hay cậu vào tắm hộ tôi?” Kan đáp lại với giọng cứng ngắc. Điều này khiến Beam ngay lập tức im lặng.

"Ngồi ở chỗ này đi, đi ra ngoài tự gánh lấy hậu quả!" Kan đe dọa trước khi bước ra khỏi phòng.

'' Anh không thể nói chuyện tử tế với em sao?" Beam khẽ nói. Chẳng mấy chốc, Audi trở lại với 3 túi thức ăn.

“Đã lâu không gặp, Beam bé bỏng.” Audi nói khi thấy Beam ngồi một mình trên ghế sofa.

“Ưm, cũng lâu rồi ạ." Beam khẽ đáp, tiến lại gần ghế sofa, vì cậu vẫn chưa tin tưởng Audi.

“Cậu sợ tôi sao?” Audi hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt của Beam.

"Ừm...thì..." Beam không nói nên lời.

"Này, đừng sợ, bọn tôi sẽ không trêu chọc cậu đâu, tên khốn kiếp kia cũng sẽ không cho phép." Audi cười nói, để Beam nghi hoặc.

" P'Audi nói vậy nghĩa là gì?” Beam hỏi.

"Điều đó có nghĩa là..." Audi định nói điều gì đó.

"Tôi mua cơm, còn không đi bưng bát đĩa, hay là cho tôi ăn luôn trên tay Audi à?" Giọng của Kan cắt ngang trước khi Audi có thể nói bất cứ điều gì.

"Mày lúc nào cũng làm gián đoạn. Vậy tại sao mày không tự lấy chúng đi?" Audi nói, biết rằng bạn mình không nghiêm túc.

"Đây là nhà của mày." Kan nói với vẻ mặt trống rỗng trước khi bước đến và ngồi cạnh Beam.

"Bây giờ chúng ta sẽ giả vờ đó là nhà của tap, nhưng khi mày đưa phụ nữ đến, mày sẽ hành động như thể đây là nhà của chính mình." Audi cắn bạn mình một cái, khiến thân hình nhỏ bé lắng nghe và sững người. Biết chuyện Kan thường đưa phụ nữ đến nhà để ăn thịt họ.

"Mày nói nhiều quá đấy. Đi lấy cho tao
cái đĩa và cái thìa nhanh lên." Kan nói. Audi càu nhàu, nhưng vẫn đứng dậy vào bếp. Kan nhìn Beam, người đã hơi ngồi dậy.

"Cậu không định nhìn lên để xem 'thứ khác' sao?" Kan quay sang nói với giọng u ám với Beam, khiến Beam đang cúi mặt xuống đất ngẩng đầu lên nhìn Kan.

"Ừm...P'Kan, tại sao anh lại muốn Beam đến đây?" Người thanh niên hỏi.

“Sao cậu có tin nhắn, cậu đi đâu vậy?” Kan hỏi ngược lại.

"Không, em chỉ tò mò thôi." Beam lặng lẽ nói.

"Tối qua chúng ta vẫn chưa sắp xếp xong. Chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện dài đấy." Kan nói, khiến trái tim Beam lại đập thình thịch vì sợ hãi.

"Lại đây, đừng mắng Nong Beam nữa."
Audi không thể không phàn nàn với người bạn của mình, trước khi đặt đĩa và thìa lên bàn giữa.

" Đây là của tôi. Bây giờ cậu có thể đến ăn rồi, Beam. Ngồi xuống." Kan nói, khi Beam tiếp tục nhìn đi chỗ khác. Thân hình nhỏ nhắn không khỏi xúc động dọn cơm ra đĩa cho anh và Kan, rồi họ bình thản ngồi ăn.

"Điều gì khiến mày phát điền lên thế Audi? Mày đang ngồi đó nhìn vào điện thoại của mình và cười như một thằng ngốc. Tao đã nổi da gà khi nhìn mày đấy." Kan quay sang hỏi người bạn thân nhất của mình đang ngồi trên ghế sofa.

" Suỵt, tao đã tìm thấy người bạn tâm giao của mình rồi, em ấy thật dễ thương." Audi nói với một nụ cười điên cuồng.

" Tao đã bí mật chụp ảnh nó.” Audi nói trước khi đưa điện thoại cho Kan. Bóng người cao lớn cầm lên xem, trước khi cau mày.

"'Đứa nhỏ này là con trai?" Kan hỏi.

"Thì sao? Nong Beam có phải là con trai không? Dành nhiều thời gian với mày đã ảnh hưởng đến sở thích của tao đấy." Audi nói đùa.

Kan cau mày trước khi nhìn lại khuôn mặt của chàng thanh niên trên chiếc điện thoại của Audi.

“Thằng nhóc này trông quen quen.” Kan nói, trong khi Beam bí mật nhìn anh với vẻ tò mò.

"À,... đó là Phon." Beam thốt lên khi nhìn thấy bức ảnh của bạn mình. Audi ngay lập tức nhảy vào ngồi cùng Kan và Beam.

" Beam có biết em ấy không? Tên em ấy là gì? Em ấy sống ở đâu? Em ấy học ở đâu? Em ấy có bạn trai chưa?" Audi hỏi mà không im lặng.

Bốp!

"Ôi, đau quá, Kan. Tại sao mày lại đá tao?" Audi hét lên khi Kan đá anh xuống ghế.

"Mày làm cái quái gì thế? Đột nhiên mày nhảy qua đây." Kan nói.

''Chết tiệt... Mày đang ghen tị. Tao không động vào đồ của mày đâu. Tao đã có người bạn tâm giao của mình rồi." Audi cười nói khi Kan nhướng mày.

"Này, thằng nhóc này tên là Phon. Cậu ta cùng nhóm với Graf." Kan nhớ khi Beam nói với anh tên của Phon.

"Nghiêm túc mà nói, tại sao em lại nói như thân thiết thế? Như vậy nghĩa là Beam cũng quen em ấy đúng không?" Audi quay sang hỏi Beam. Bóng người nhỏ bé gật đầu lia lịa, bởi vì trong thâm tâm cậu lo lắng Audi sẽ làm gì bạn mình.

“Nói chuyện sau đi, ăn trước đã.” Kan nói với Audi trước khi ngồi xuống ăn no nê.

"Đem bát đi rửa đi. Nhà bếp ở phía sau." Kan đưa đĩa cho Beam. Sau khi ăn xong, bóng dáng nhỏ bé thu dọn mọi thứ và vội vã đi về phía nhà bếp. Tuy nhiên, Beam cảm thấy rất vui khi được chia sẻ những khoảnh khắc như thế này với Kan. Khi cậu từ nhà bếp trở lại, cậu thấy Audi đang ngồi trước TV.

"Ừm... P'Kan?" Beam hỏi.

“Nói chuyện điện thoại trước nhà." Audi nói và Beam ngay lập tức nhìn về phía trước nhà. Cậu muốn biết Kan đang nói chuyện với ai, nhưng cậu không dám hỏi Audi.

"Nls đang nói chuyện với Bee." Audi nói, khiến trái tim Beam rung động. Khuôn mặt của chị gái cậu ngay lập tức xuất hiện và cảm giác đau đớn lại quay trở lại, Beam bước đến và lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế sofa ở góc phòng.

Reng...Reng... Reng...Reng...

Beam nhảy dựng lên một chút khi điện thoại của cậu reo lên. Bóng dáng nhỏ bé nhặt nó lên và nhìn nó, đó là Graf. Beam quyết định trả lời cuộc gọi.

"Chuyện gì thế Graf?" Beam chào Graf.

[ Mày đang ở đâu? Mẹ của Beam nói Beam đã đi ra ngoài.] Graf khàn giọng hỏi.

"Ừm.. Tao đang ở cửa tiệm." Beam nói dối.

[ Tại sao mày lại nói dối tao, Beam?] Graf nói với giọng điệu bình tĩnh, khiến Beam cảm thấy tội lỗi. Bóng dáng nhỏ bé thậm chí còn không để ý  rằng Kan đã trở lại nhà.

"..." Beam không nói nên lời.

[ Tao đã đi tìm Beam ở cửa tiệm, nhưng P'Bell nói rằng Beam không đi làm. Tao sợ Beam bị ốm nên đã đến thăm mày ở nhà.] Graf nói, khiến người thanh niên càng cảm thấy tội lỗi hơn vì bạn bè của cậu lo lắng cho cậu, nhưng tình hình buộc cậu phải nói dối.

"'Graf. Tao xin lỗi, cái này..." Beam không nói nên lời.

" Á...” cậu bé kêu lên, hơi giật mình. Đột nhiên, thân hình cao lớn của Kan bế Beam lên và đặt cậu ngồi lên đùi mình, trong khi cánh tay của anh vòng qua eo thon của Beam.

"Ai đang gọi vậy?" Kan hỏi bằng một giọng trầm nhưng trầm và ôm chặt lấy Beam.

[ Beam...Mày đang ở đâu? Với ai?] Graf hỏi với giọng run run vì Graf nghe thấy tiếng chuông điện thoại yếu ớt.

" Graf, có việc gấp à?" Beam hỏi lại Graf, và mặc dù Kan không nổi cơn thịnh nộ khi nghe thấy điều này, nhưng chiếc mũi nhô cao của anh lại rúc vào gáy Beam khiến Beam nao núng và cố  gắng trốn thoát, vì cậu ngứa ran nhưng cậu không thể rút ra vì Kan ôm cậu chặt hơn.

[ Tại sao Beam lại hỏi điều này? Tao chỉ muốn gặp Beam thôi. Có việc gì phải khẩn cấp mới gọi cho ày được sao?] Graf hỏi với giọng cộc cằn.

"Không phải là Graf... Chà, ý tao là, nếu Graf cần gì gấp, tao có thể giúp giải quyết nó như thế nào đây?" Beam đổ lỗi cho người bạn thân nhất củamình.

"Ối! " Beam hét lên khi Kan cắn mạnh vào tai cậu.

"Tôi đang ngồi ở đây, nhưng tôi đang nghĩ đến việc đi tìm một cuộc phiêu lưu một lần nữa." Kan thì thầm vào tai Beam với giọng cứng nhắc.

[ Có chuyện gì vậy Beam?]  Graf ngay lập tức bị sốc.

"Ồ, không, không có gì... đó là... Graf. Tao đang chạy một số việc vặt... chúng ta sẽ nói chuyện sau được chứ? Xin lỗi vì đã nói dối... Tao sẽ hoàn thành và gọi cho mày... Ừm... Tạm thời chỉ thế thôi, Graf." Beam nói với giọng run run. Ngay lúc đó Kan thò tay vào trong áo và vuốt ve phần trên ngực của Beam.

"'P'Kan, đừng làm thế." Beam ngay lập tức ngăn Kan lại, vì Audi đang ở không xa. Kan đưa tay bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Beam, khiến Beam phải ngước nhìn lên.

"Tôi đã nói với cậu là không được quyến rũ em trai tôi nữa. Cậu không nhớ sao?!" Kan trầm giọng nói.

"Beam không tán tỉnh... Beam và Graf là bạn. Bọn em phải nói chuyện với nhau bình thường... Hư... P'Kan, Beam đau." chàng trai trẻ giải thích, hét lên khi Kan đứng dậy và nắm chặt tay vào đường quai hàm dưới cằm.

"Này, Kan, nhẹ nhàng một chút, em ấy sẽ bị bầm tím đấy."  Audi nói, phát ra một tiếng gầm gừ nhẹ trong cổ họng. Kan xô Beam ngã vào lòng mình với một lực mạnh đến nỗi thân hình nhỏ bé lảo đảo ngã vào mép ghế sofa. Beam nhìn Kan với vẻ hoài nghi, cậu vừa cảm thấy đau đớn về thể xác vừa đau đớn về tinh thần.

" P' Kan." chàng thanh niên gọi Kan với giọng run run.

“Cái gì?!?" Kan quay lại và hét vào mặt cậu.

"Hãy dừng việc này lại. Em xin thay P'Bee." Beam lặng lẽ nói. Kết quả là Kan quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt giận dữ.

"Cậu là ai mà dám ra lệnh cho tôi chứ?! " Kan đứng dậy và nắm chặt cánh tay Beam đến nỗi thân hình nhỏ bé lắc đầu đau đớn.

“Beam không ra lệnh gì cho anh cả... nhưng Beam đang nói với anh rằng những gì chúng ta làm với P'Bee là sai." chàng trai trẻ nói lại. Một cảm giác phẫn nộ và tội lỗi ùa về khi thấy Kan ra ngoài nói chuyện điện thoại với Bee.

"Cậu lo lắng về chuyện đó à? Hay cậu chán ngủ với tôi rồi? Cậu muốn một cái gì đó mới sao?" Kan lớn tiếng hét vào mặt Beam. Audi phải đi vào và
đứng giữa hai người.

"Bình tĩnh trước đã. Mày thực sự không muốn làm điều này, phải không?" Audi nói, nhìn bạn mình với ánh mắt giận dữ.

"Màu không cần phải lo lắng cho cả hai bọn tap, đồ ngốc." Kan giận dữ chửi rủa bạn mình.

“Chà, hãy nhìn những gì mày đã làm với em ấy, nó thật đau lòng.” Audi nói. Beam bắt đầu đủ tin tưởng vào Audi, cậu muốn tìm đến Audi để được chứng thực. Bàn tay đang nắm lấy tay Beam của Kan đã bị Audi giật đi.

"Lại đây, Beam! " Kan vươn tay nắm lấy tay Beam lần nữa. Nhưng chàng trai trẻ đã trốn sau Audi với cơ thể run lên vì sợ hãi khi nhìn thấy tâm trạng nóng như lửa đốt của Kan.

"Bình tĩnh nào, đồ ngốc!" Audi nói

"Cậu đang làm gì vậy? Đến đây ngay, Beam!!" Kan lại tiến về phía Beam. Nam thanh niên nhanh chóng né tay Kan rồi giả vờ chạy ra trước nhà. Cơ thể nhỏ bé của Beam bị kéo bởi cánh tay dài hơn và nhanh hơn của Kan.

"Hưm... Beam đau... thả em ra, P'Kan." chàng trai trẻ ngay lập tức hét lên khi bị bắt. Audi lại giả vờ can thiệp nhưng Kan chỉ tay thẳng vào mặt bạn thân.

"Đó là chuyện của tao, tao tự giải quyết được. Nếu cấm đoán, tao sẽ còn nóng tính hơn thế này đấy." Kan nói với bạn mình. Khiến Audi hơi khựng lại vì biết quá rõ tính cách của bạn mình. Nếu Audi ngoan cố và cố gắng giúp đỡ, người bị tổn thương sẽ là Beam. Nói xong Kan lập tức bế Beam về phòng đêm qua.

Rầm!

Thân hình nhỏ bé bị ném lên chiếc giường rộng, khi thân hình cao lớn của Kan cố gắng đè lên thân hình nhỏ bé, sau đó giơ tay chặn cậu lại. Beam bị chặn lại hoàn toàn.

"Cậu tính rời khỏi tôi sao?!" Kan khịt mũi.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Beam.

"Huhu... Huhu..." Beam hét lên, vì cậu không thể nói thêm bất cứ điều gì, cậu sợ Kan.

"Đêm qua cậu đi tán tỉnh tất cả mọi người. Vậy cậu có muốn thử cái gì mới không? Tôi chưa đủ đâu." Kan lại hét lên. Kan bây giờ ngồi trên chân của Beam. Hai tay anh khóa chặt hai cánh tay cậu và giam cầm chúng trên giường.

“Huhu... không... Huhu...”? thân hình nhỏ nhắn nức nở đáp lại.

“Huhu... Beam không muốn P'Bee buồn... Huhu..." bóng dáng nhỏ nhắn lại nói.

"Câuj yêu cô ấy rất nhiều và cậu rất lo lắng cho cô ấy, có gì khác biệt chứ? Nếu cậu nghĩ đến việc rời bỏ tôi, tôi sẽ nói với chị gái cậu." Kan nói một cách bất cần, khiến Beam lắc đầu .

"Không, không... có sự khác biệt thôi. Quên chuyện quá khứ đi, chuyện này sẽ không ai nói nữa. Chúng ta chỉ giữ bí mật thôi. Giữ bí mật để P'Bee không biết, bỏ hết chuyện này lại đằng sau... Đó là điều tốt nhất." Beam nói nhưng Kan nghiến răng khi nghe điều này.

"Muốn quên đến vậy sao? !" Kan giận dữ hỏi. Beam phát triển một chút buồn trên ngực. Bóng dáng nhỏ bé không muốn quên đi câu chuyện giữa cậu và Kan chút nào. Trên thực tế, Beam có một chút hạnh phúc khi ở bên Kan. Nhưng đó là một niềm vui đau đớn, bởi vì cậu đang phản bội chị gái mình, cậu đang lén lút ngoại tình với bạn trai của chị mình. Dù ban đầu Kan ép buộc nhưng Beam không thể phủ nhận rằng mình rất hạnh phúc khi được ôm bởi người mình thầm yêu.

“Tôi sẽ không bao giờ để cậu đi.” Kan nói với giọng trầm qua hàm răng nghiến chặt.

" Cậu thực sự... muốn bỏ tôi đúng không? Chà, tôi sẽ gọi cho cô ấy ngay bây giờ và nói cho cô ấy biết chúng ta đang làm gì sau lưng cô ấy." Kan nói trước khi đứng dậy khỏi giường và nhấc điện thoại, giả vờ để gọi, Beam nhanh chóng đứng dậy và nắm lấy cánh tay của Kan để lấy điện thoại ra khỏi người anh.

"Không P'Kan... Ưm... đừng nói với P'Bee." Beam cố gắng lấy điện thoại từ anh, nhưng khi thấy rằng cậu không thể cạnh tranh lại anh, Beam đã ôm lấy thân hình cao lớn từ phía sau. Khuôn mặt đẫm nước mắt vùi vào tấm lưng rộng của Kan.

" Ư... Beam đầu hàng... Ơ... Beam đầu hàng P'Kan, mọi chuyện đã xong... đừng nói gì với P'Bee, ư... Hư..." Beam nức nở cho đến khi nhận ra cậu phải nhượng bộ và từ bỏ mọi thứ để chị gái mình không nhận ra.

"Cậu định rời bỏ tôi lần nữa sao?" Kan nghiêm nghị hỏi, giữ yên cho thân hình nhỏ bé ôm lấy mình, nhưng cậu không quay lại nhìn anh.

"Ưm...không còn nữa...ư...Beam sẽ không đi đâu cả...ừm...đừng nói với P'Bee nhé." Beam nức nở. Kan cười nhẹ nơi khóe miệng.

“Beam đã đầu hàng P'Kan.” bóng dáng nhỏ nhắn lại nói. Sau đó, Kan từ từ quay sang thân hình nhỏ bé và cầm lấy chiếc cằm tròn của cậu và nâng nó về phía anh.

Kan hài lòng nói : "Tốt lắm, cậu hiểu rõ rồi đấy, không cần thiết làm tổn thương cậu nữa."

Cơn tức giận lúc này đã lắng xuống đáng kể. Thân hình cao lớn lại từ từ đẩy thân hình nhỏ bé về phía giường.

"Vì vậy, chúng ta hãy đi qua một số chi tiết. Nhiệm vụ của cậu là gì?" Kan nói lại, trước khi đẩy thân hình nhỏ bé đẫm nước mắt lên giường.

Beam biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Kan nghiêng người qua phía Beam và trốn vào góc cổ của hình bóng nhỏ bé. Anh không để ý đến những giọt nước mắt đang chảy dù chỉ một chút. Về phần Beam, cậu không chiến đấu để trốn thoát, cậu biết mình không thể đi đâu được, vả lại cậu sẵn sàng ngủ với anh, cậu muốn Kan chiếm lấy sự ngọt
ngào của mình. Bàn tay mạnh mẽ của Kan từ từ cởi bỏ chiếc áo sơ mi của Beam với những cái vuốt ve khắp eo. Làn da mềm mại, mịn màng khiến Kan thay phiên nhau bóp và vuốt ve nó một cách thỏa mãn.

"Ưm... Ô..." Tiếng rên rỉ của Beam vang lên khi những ngón tay dài bóp nát ngực cậu. Cơ thể Beam run lên dù trước đó đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng Beam vẫn chưa quen với sự đụng chạm của Kan. Kan khiến trái tim Beam loạn nhịp chỉ bằng cái chạm tay của anh. Thân hình cao lớn hôn Beam từ cổ đến ngực, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh di chuyển và liếm phần trên ngực của Beam. Cả hai đều khịt mũi, trong khi Beam nhảy lên sau mỗi lần chạm.

"Ồ, ừm...ừm...a... " Beam không thể kìm được tiếng rên rỉ của mình vì cậu cảm thấy lo lắng trên ngực. Mặc dù họ đã từng chạm vào nhau trước đó, nhưng Beam không còn nhớ tại sao họ lại đánh nhau. Một bàn tay mảnh khảnh vươn lên chạm vào mái tóc mềm mại của Kan, không thể cưỡng lại. Cơn chóng mặt khiến sự bối rối hoàn toàn biến mất. Thân hình nhỏ nhắn ưỡn ngực cho đến khi chiếc lưỡi nóng bỏng của Kan hôn lên chiếc bụng phẳng lì của cậu. Beam khẽ gật đầu, trước khi chạm vào cái bụng phẳng lì của anh. Beam khẽ gật đầu, trước khi điều chỉnh bản thân để tiếp cận tốt hơn, không hề có sự phản kháng nào như những lần trước.

"Aaaa..." Beam giật mình và cúi xuống, trong khi Kan hôn và cắn vào bụng cậu.

“Hừ, cơ thể cậu đáp ứng tôi." Kan nói khi nhận thấy cơ thể Beam đã bắt đầu cứng lại. Một bàn tay mạnh mẽ ngay lập tức di chuyển xuống dưới, khiến Beam nắm lấy vai Kan. Miệng của Kan mút mọi nơitrên cơ thể của Beam.

“Beam đau quá.” cậu thanh niên hét lên, vì Kan vẫn đang cắn liên tục vào từng bộ phận của cậu, khiến Beam nhớ ra cơ thể này thuộc về ai. Kan cởi bỏ hoàn toàn áo của Beam. Mùi thơm nhẹ của Beam khiến Kan không thể không cúi xuống hít hà hương thơm dâng lên cổ họng, rồi lại dùng chiếc lưỡi nóng bỏng liếm quanh cổ và dái tai Beam.

"Ưm..." Beam cố tránh đi vì Kan đã ngậm lấy tai cậu. Kan nở một nụ cười nhẹ trước khi ngay lập tức cắn vào tai cậu.

"Aaaa... P'Kan... không... Aaa" Bóng người nhỏ bé rên rỉ thành tiếng. Kan bước tới và cởi bỏ quần áo. Beam chỉ biết nằm xuống nhìn Kan với đôi mắt run rẩy. Cơ thể nhỏ bé sau đó bị bắt và đặt nằm sấp, trong khi Kan cởi quần của Beam và để cậu trần truồng trên chiếc giường rộng. Thân hình cao lớn
đáp xuống tấm lưng nhẫn nhụi của cậu. Chiếc lưỡi nóng bỏng liếm khắp lưng cậu khi nó cắn xuống bờ vai mảnh khảnh, để lại dấu vết.

“Đau quá.” Beam chỉ có thể hét lên, nhưng cậu không thể ngăn cấm bất cứ điều gì. Beam sẽ rất vui với dấu vết trên cơ thể mình, nhưng vết cắn rất đau. Tuy nhiên, toàn bộ cơ thể cậu râm ran khi Kan làm điều này, Beam không biết liệu cậu có thích anh làm điều đó hay không.

"Nâng hông lên và bám vào đầu giường." Kan khàn giọng nói. Không phải là nó không làm Kan đau, Kan cảm thấy đau ở cây gậy nóng bỏng của mình, nhưng khi ngửi thấy cơ thể của Beam, anh không thể kiểm soát bản thân và cây gậy của anh bị kích thích ngay lập tức. Beam đồng ý làm theo lời Kan, quỳ xuống nâng hông lên để chúng nhô ra. Mặc dù rất xấu hổ, nhưng cậu vẫn đồng ý làm điều đó. Khóe môi Kan cong lên hài lòng. Những chiếc răng nhọn hoắt cắm xuống, mân mê cặp mông trắng nõn, Kan tiến đến cầm lấy một tuýp gel trong suốt ở đầu giường và bóp vào trong lỗ nhỏ của Beam. Tia sáng lạnh lẽo khiến thân hình nhỏ bé khẽ run lên. Kan cởi quần ra và chuẩn bị tự đút vào. Kan dựa vào cây gậy ấm áp của mình một chút, trước khi liếm môi khô khốc. Một cây gậy to nóng hổi chọc thẳng vào lỗ nhỏ xinh đẹp của cậu.

" Ư...?" Thân hình nhỏ nhắn có chút căng thẳng khi dương vật nóng bỏng bắt đầu xâm nhập.

Chát!

Bờ mông mềm mại bị một bàn tay mạnh mẽ đánh vào.

" Đừng căng thẳng. Tôi không thể vào được." Kan nói. Khi Beam căng cơ thể của mình, Kan không thể đưa nó vào.

"'Be...Beam." Beam không biết cách khắc phục.

"Đừng căng thẳng, nếu cậu không thư giãn, tôi sẽ làm cậu đau và chảy máu." Kan nói một cách đe dọa khiến Beam nhanh chóng thả lỏng. Kan nhẹ nhàng hôn lên lưng Beam và ngay lập tức bắt
đầu thâm nhập.

“Ưm..." dương vật nóng bỏng chỉ vào được nửa đường, khiến Beam cảm thấy bụng dưới phình lên. Kan hít một hơi thật sâu, trước khi quyết định đưa hết vào.

" Aaaaaa... " Kan rên lên thỏa mãn, lỗ nhỏ Beam đã nuốt chửng cả dương vật anh.

"Ưm...ô..." Beam rên rỉ. Hai chân run lẩy bẩy. Kan nâng bụng Beam lên để cậu đứng dậy mà không chạm vào đầu giường. Trước khi anh bắt đầu di chuyển hông lên xuống, chiếc mũi và chiếc lưỡi nóng bỏng của anh trườn lên và liếm gáy Beam. Thân hình nhỏ bé bị cưỡng chế đu đưa khiến giường của anh không tránh khỏi bị đảo lộn.

"Aaa... Aaa... Aaa..." Beam rên rỉ khi Kan tăng tốc hông. Kan đang rên rỉ cho Beam nghe thấy. Beam gần như lơ lửng vì Kan đang thúc vào điểm bên trong khiến sự phấn khích của Beam tăng lên ngay lập tức.

“Ưm... Hưm..." Kan rên lớn, tăng tốc hông cho đến khi thân hình nhỏ bé run lên vì khóc.

''P...P'Kan...aaaa...aaa...aaa... Bình tĩnh
nào...Aaaa..." khi Kan nghe thấy yêu cầu, anh tăng tốc và thúc mạnh khiến Beam rên rỉ. Beam cảm nhận được sự sung mãn ở đầu cơ thể mình, vì vậy anh đưa tay ra để chạm vào cơ thể cậu, di chuyển và trượt hết sức có thể. Lỗ nhỏ sau của cậu đang được chăm sóc bởi Kan và được thúc vào nhịp nhàng. Những tiếng rên rỉ kẽo kẹt, cả hai toát mồ hôi vì hơi nóng tỏa ra từ cơ thể. Kan lắc lư thêm vài cái nữa rồi lùi ra khỏi lỗ nhỏ của Beam, khiến Beam run lên. Kan rút ra và lật úp cậu lại. Sau đó, Kan nắm lấy một chân cậu và đặt chân cậu lên vai và cố gắng thâm nhập vào Beam một lần nữa.

"Ô..." Beam phàn nàn vì cậu vẫn chưa sẵn sàng.

"Aaaaa..." Khi lỗ nhỏ co lại và mút chặt lấy dương vật Kan, Beam dùng tay để di chuyển bản thân của mình. Và khi nhận thấy Kan đang tăng tốc, cậu cũng vậy.

"Aaa...aaa...P'Kan...ô...ôi..." Beam rên rỉ và lùi ra. Và nó được thả trên bụng cậu. Khi Beam thoát ra, điều đó dẫn đến việc lỗ nhỏ của cậu bị thu hẹp lại, khiến bản thân Kan không thể chịu đựng được. Dương vật Kan giật giật vài cái rồi bắn ra. Nước tình yêu của Kan đi vào cơ thể của Beam. Tiếng thở đứt quãng, tiếng rên rỉ trong cổ họng vẫn vang lên. Khi Kan nhìn chằm chằm vào Beam với đôi mắt bất động.

"À, Kan...đủ rồi." Beam hét lên khi Kan bắt đầu di chuyển trở lại.

"Cứ nằm yên đi." Kan giận dữ lẩm bẩm, trước khi bắt đầu một vòng khác.
.
.
.
Sau khi đưa Beam vào phòng tắm rửa sạch sẽ, Kan ra ngoài nói chuyện với bạn mình trong phòng khách.

"Này mày, hãy lau người cho đến khi cảm thấy thoải mái đi." Audi nói với bạn mình.

"Đó là vấn đề của tao." Kan trả lời trước khi châm một điếu thuốc.

"'Kan, mày không cảm thấy mình nói quá sao?" Audi lo lắng hỏi.

“Có gì mà tệ thế à?” Kan hỏi.

"Thực ra, mày không nên làm điều này với... như mày..." Audi định tiếp tục, khi...

“Mày không phải tao, cái gì cũng không biết.” Kan nói, khiến Audi mới bình tĩnh lại một chút.

"Được, mày muốn làm gì thì làm. Ở đây tao không thể tranh luận với mày, nhưng tao muốn cảnh cáo mày trước, nếu mày không làm cho mọi chuyện rõ ràng, nếu mày không thể quyết định nên làm gì, người bị tổn thương sẽ là mày." Audi kết luận . Kan không nói gì nữa, anh chỉ thở ra khói thuốc, cho đến khi anh nhận ra mình đã hút hết số điếu mình có.

"Tao sẽ không bao giờ để cậu ta rời đi, tao không quan tâm chuyện gì xảy ra. Cậu ta chỉ thuộc về tao thôi." Kan lặng lẽ nói. Trước khi quay trở lại phòng, ánh mắt của Audi nhìn lại và anh lắc đầu.

Beam - người đang đứng trong phòng tắm nhìn mình trong gương. Dấu vết mà Kan đã tạo ra trên cơ thể cậu đã quá rõ ràng. Mặc dù Beam đã yêu cầu Kan không để lại bất kỳ dấu vết nào nhưng Kan vẫn ngoan cố làm trái. Một bàn tay mảnh khảnh xoa dọc theo những dấu vết đó, cậu hoang mang không biết điều mình làm có đúng không, cậu sẽ để chuyện này diễn ra đến bao giờ hay Kan sẽ chán cậu khi nào chứ?

"Beam muốn biết lý do. Tại sao P'Kan lại làm như vậy với Beam?" chàng trai tự nói với mình trước gương.

"Đánh, đau... đau... đau... đau... đau quá." Chàng trai tự xoa mình và nói từ đau trước khi dừng lại trên ngực mình, ở phía bên trái nơi có trái tim. Những giọt nước mắt lại rơi.

"Sao mình lại xấu tính như vậy... Hừ... Làm sao mình có thể để chuyện như thế này xảy ra?" Beam không ngừng tự nhủ.

"Tại sao mình vẫn yêu anh ấy? Tại sao mình không thể ngừng yêu anh ấy? Hức..." Beam đau khổ nói.

Cốc cốc...

"Cậu làm cái quái gì thế hả?! Mau đi tắm rửa đi!" Kan hét lên trước cửa phòng tắm.

"Ưm..." Beam trả lời với giọng run run trước khi vội vã tắm và rửa mặt lại. Lần này hết đau nhưng đi lại có đôi chỗ bị gián đoạn. Beam bước ra khỏi phòng tắm với đôi mắt đỏ hoe vì khóc, khi cậu bước ra thì thấy Kan đang ngồi ở cuối giường với vẻ mặt cau có. Beam ngay lập tức đảo mắt đi.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro