Chương 08: 38.6 độ C

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hắn nằm trên hai lô đất trung tâm, quay mặt ra phố, nằm song song và cách một con đường so với vị trí nhà cậu. Căn nhà có thiết kế đặc biệt, là sự kết hợp hài hòa giữa nhà phố với thiên nhiên tạo ra một cảm giác rất dễ chịu khi bước vào.

Hắn dựng xe ở vỉa hè rồi tìm chìa khóa mở cổng: "Bố mẹ em đi công tác cả rồi, một tháng chỉ ở nhà ba bốn ngày, bình thường sẽ có bảo mẫu chăm sóc em, nhưng từ hồi đầu năm em cũng bảo cô ấy hạn chế đến rồi, bình thường chỉ nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa thôi. Anh vào trong đi."

Thông qua cách trang trí có thể thấy chủ nhà là một người có gu thẩm mĩ cao, tổng thể căn nhà là sự hiện đại và tối giản nhưng không bị đi khuyết cảm giác ấm áp, thứ tạo điểm nhấn ở phòng khách chính là cây Grand Piano đắt đỏ.

"Hơn chín giờ rồi, anh ăn tối chưa?" Hắn để cặp xuống ghế sofa rồi dẫn cậu vào trong bếp.

"Tôi ăn ở nhà bạn rồi." Nước mắt trên mặt cậu đã được gió lau khô, cũng đã thoát khỏi một nửa u ám.

"Anh thực sự không bị thương ở đâu chứ?"

"Tôi bảo đảm tôi ổn." Chút trầy xước nhỏ ngoài da vẫn chưa vượt quá khả năng chịu đựng của câu.

"Vậy anh ngồi đi, em lấy cho anh cốc nước."

"Bình thường em đều đi học về muộn như vậy à?" Đám trẻ bây giờ so với cậu của một thập kỉ trước quả thực rất vất vả.

"Một tuần chỉ có hai buổi như vậy thôi, em học IELTS."

"Em tên gì?"

"Em á? Huỳnh Nguyễn Đức Trung, 17 tuổi, sang năm đi du học. Anh thì sao?"

"Trần Anh Quân, 28 tuổi, thất nghiệp."

"Không phải nhà anh có tiệm vàng à?"

Cậu không tự hào mà sửng sốt nhiều hơn: "Tin này rốt cuộc lan đến mức nào rồi vậy?"

"Không đến một tuần nữa, mọi người trong huyện đều sẽ biết, cả chuyện anh bỏ trốn khiến hôn lễ phải hủy bỏ nữa."

Quân cười khổ: "Vậy em nghĩ sao về chuyện của tôi."

"Chắc anh phải có lí do chứ."

Cúi đầu nhìn sàn gạch lạnh lẽo dưới chân, cậu hơi chạnh lòng: "Tôi hủy hôn lễ không phải vì cô ấy như mọi người vẫn tưởng mà là vì chính tôi."

Hắn mở cửa sổ, để ánh trăng mờ cuối tháng làm dịu lại tâm hồn nổi bão giông của cậu: "Em hiểu."

Trung mở tủ lạnh, lấy món ăn đã được giúp việc làm sẵn ra hâm nóng lại. Bữa tối nay có sườn xào chua ngọt và canh cua.

Bưng mâm cơm nóng hổi đặt xuống bàn, hắn ngỏ lời mời: "Anh ăn cơm chứ?"

"Cảm ơn, tôi không đói."

Hắn không nải nỉ thêm, cúi đầu ăn cơm, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn cậu: "Anh đẹp thật đấy." Là sự pha trộn giữa nét mạnh mẽ và sự xinh đẹp.

"Câu này tôi nghe nhiều rồi nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu."

"Anh đánh giá vẻ ngoài của em thế nào?"

"Cao."

"Chỉ vậy thôi."

"Đấy là điều duy nhất đến bây giờ tôi ấn tượng về em." Không phải hắn không đẹp mà nét đẹp của hắn khá đại trà, nếu như không tiếp xúc và nói chuyện thì chỉ cần ngủ một giấc, cậu sẽ quên đi gương mặt này. "Em cao bao nhiêu vậy?"

"Lần đo gần nhất là 1m88."

"Tôi hơn en mười một tuổi, em cao hơn tôi mười một phân, đặc sắc thật."

"Em sẽ coi đây là sự sắp đặt của ông trời." Ăn xong bữa tối, hắn đứng dậy xếp bát đĩa vào trong máy rửa bát. "Tối nay anh ở lại đây chứ?"

"Nếu em có lòng đến vậy thì tôi sẽ miễn cưỡng ở lại."

"Anh muốn ở phòng cho khách, phòng của bố mẹ em, phòng của chị em hay ở chung với em."

"Chung với em nếu em không thấy phiền hoặc không sợ tôi."

"Em mới là chủ, anh chỉ là khách thôi."

"Chưa có vụ án chủ sát hại khách, chứ khách sát hại chủ thì nhiều lắm rồi đó."

"Anh biết đùa thật." Trung nghe không lọt mấy phần, với người trói gà không chặt như cậu, hắn vốn không cần phòng bị.

...

"An." Nguyên gọi tên gã thật nhẹ, vừa như muốn gọi gã dậy lại như không nỡ làm phiền.

Gã nghe thấy thanh âm ấm áp và chứa nhiều sự quan tâm kia thì trở mình, nheo nheo mắt nhìn người đang đứng bên cạnh: "Hửm."

"Hôm nay cậu không đi làm à? Sáu rưỡi rồi."

"Đã muộn vậy rồi à?" Giọng nói lẫn chung với cả âm mũi, trong bảy phần đáng thương lại như có ba phần làm nũng.

Nguyên cúi người, áp mu bàn tay lên trán gã rồi đặt bàn tay còn lại lên trán mình, kiểm tra sự chênh lệch về nhiệt độ: "Hình như cậu sốt rồi. Chờ chút, để tôi đi lấy nhiệt kế."

"Tôi không sao, không cần đẩy sự việc lên mức nghiêm trọng như vậy." Gã đưa tay níu lại tay y.

Nguyên nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh giường, kề thật gần với gương mặt ủ rũ của người đang mang bệnh: "Cậu xem đến việc ngồi dậy với cậu còn tốn sức, tôi hi vọng cậu mệt thì nói là mệt, đừng gắng gượng, không ai khen ngợi sự kiên cường một cách mù quáng như vậy đâu."

Con người này cũng giống y ở một điểm là quá cố chấp, quá cứng đầu. Y hiểu sự khó chiều của y, cũng hiểu nỗi khổ tâm của gã.

An ít khi bệnh, nhưng một khi đã bệnh thì lại làm người ta đứng ngồi không yên. Rút nhiệt kế ra khỏi cơ thể nóng bừng, không ngoài dự đoán, gã sốt 38.6 độ, xấp xỉ ngưỡng có thể nhập viện.

Não bộ của Nguyên vận hành có chút kì lạ, kì lạ đến mức cả y cũng không biết y đang nghĩ gì, tại sao lại làm như vậy. Trước khi rời khỏi phòng, y dặn dò gã thật kĩ: "Tôi mong cậu lần này có thế để tâm một chút đến lời của tôi nói, nghe tôi nghỉ ngơi đi, được chứ?"

"Được."

Mặt trời không biết giận dỗi điều gì mà bây giờ vẫn chưa chịu đến gặp nhân gian, trời đất xung quanh lúc sáng lúc tối theo từng đợt mây đen tan rồi lại kết.

Phòng của gã dường như đã nóng hơn so với lúc y rời đi, nhưng trên giường, thân thể gã vẫn cứ run lên từng đợt, như thể chính gã đang phải chống chọi với cái lạnh của tháng chạp. Chiếc khăn trên trán không biết đã rơi xuống từ lúc nào, chiếc chăn mỏng không có cách nào khiến gã giữ ấm. Cảnh tượng trước mắt khiến y vừa hoảng vừa lo, chẳng kịp để cho não đưa ra nhận định về tình hình mà thân thể tự động bước đến, vòng tay ôm lấy vóc dáng to lớn hơn, để gã thấy ấm áp và để y thấy an tâm.

Có một số người thực sự rất giỏi chăm sóc người khác và cũng chỉ giỏi chăm sóc người khác, còn sức khỏe của bản thân thì phó mặc cho ông trời, vô tâm đến mức đáng thương, bỏ mặc chính mình đến mức đáng trách.

Nguyên không dám tự nhận bản thân giỏi chăm sóc người khác nhưng ít nhất y cũng sẽ không bỏ mặc gã, không bỏ lại một tâm hồn chơi vơi, một cảm giác thiếu an toàn. Y muốn cho gã tất cả những gì tốt nhất y có, muốn ôm gã thật lâu, muốn thấy nụ cười của gã.

Nguyên chật vật vì gã, gã cũng không dễ chịu chút nào.

Y chưa bao giờ tự nhận mình mạnh mẽ, đối diện với những thứ khó khăn thì muốn trốn chạy, chỉ muốn phụ thuộc, chỉ muốn dựa dẫm. Là gã quá tốt với y, là gã bù đắp những thiếu hụt của y, là gã cho y quá nhiều sự quan tâm đến mức y cảm thấy phiền phức, cũng là y tự mình ôm mộng tưởng với gã.

Chẳng biết qua bao lâu, khi người trong lòng không còn run lên vì sự lạnh giá, y mới từ từ buông gã ra, kê một chiếc gối lên thành giường để gã dựa vào.

Bưng bát cháo đã nguội, y thấy không đành: "Cậu chờ một chút, để tôi đi hâm lại cháo cho cậu."

"Không cần đâu, cậu bận rộn nhiều rồi mà."

Nguyên bưng bát cháo lên, muốn đút cho gã, gã nhìn biểu cảm và hành động của y bất giác hơi ngượng ngùng: "Tôi tự ăn được."

"Được. Để tôi đi lấy thuốc cho cậu."

Bát cháo này khiến An nhớ đến Thị Nở và Chí Phèo, từ một bát cháo mà bắt đầu một tình yêu.

Gã không đi làm một ngày, anh em trong xưởng không yên tâm một ngày, kết thúc giờ làm có anh Khởi và thằng Trường đại diện đến thăm gã.

Thấy y ra đón khách, anh Khởi không tránh khỏi bối rối, sau khi xác nhận y không phải gã, anh mới cười cười: "Nguyên đúng không?"

"Là Nguyên đây, hai người vào trong nhà đi."

"Tại hai người giống nhau quá, nếu chỉ nhìn mặt rất khó để phân biệt. An ở đâu vậy?"

"Cậu ấy ở trong phòng."

Cửa phòng tuy mở nhưng Trường vẫn gõ cửa hai cái trước khi vào: "Đoán xem ai đến này."

So với ban sáng thì tình hình của gã đã tốt hơn rất nhiều, gã ngồi dậy chủ động tiếp khách: "Hai người ngồi đi."

"Thấy anh không đi làm nên là em với anh Khởi đến thăm anh này."

"Anh chỉ bị cảm sốt thông thường thôi, phiền mọi người rồi."

"Con thuyền một ngày mất đi thuyền trưởng loạn lắm." Vấn đề xảy ra ở trung tâm nếu nói lớn thì không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ.

"Không có thuyền trưởng thì còn thuyền phó mà, mọi người lo gì chứ? Em nghỉ một ngày trung tâm cũng chưa phá sản ngay được." 

Nguyên bưng từ dưới nhà lên một ấm trà, cẩn thận đặt lên bàn: "Trà hoa cúc, mọi người thử chút nhé!" Sau khi rót trà vào ba cái chén, y cũng ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho ba anh em kết nghĩa.

Nhấp một ngụm trà, Trường hơi đăm chiêu: "Càng nhìn càng thấy... anh Nguyên giống như vợ anh vậy."

Trà vừa vào trong miệng, An đã lập tức phun ra. Trước phát ngôn của ông em trời đánh gã chỉ biết cười khổ: "Chú nghĩ nhiều rồi."

"Anh gay lộ trước giờ ai chả biết, em không tin anh tự nhiên đem anh Nguyên về mà không có mục đích gì."

Anh Khởi thấy Trường đã nói hộ những điều anh định nói thì gật đầu tán thành.

"Thực sự là mọi người nghĩ nhiều rồi."

Trường vuốt cằm tỏ vẻ khả nghi: "Anh nói thật đi, anh thích anh Nguyên đúng không?"

"Anh là bệnh nhân đó, chú đừng thẩm vấn anh nữa được không, thời gian tự khắc có câu trả lời."

Anh Khởi cười gian: "Anh có vợ con rồi, anh hiểu tình trường hơn chú, chắc chắn chú hoặc Nguyên hoặc cả hai đều có vấn đề."

"Anh, sao anh cũng hùa theo Trường thế?"

Trường lập tức phản bác: "Nào có, anh Khởi phái trung lập mà, ai đúng thì anh theo thôi, đúng không anh?"

"Ừm."

"Được rồi, được rồi, em biết rồi, em nhận tấm lòng của hai người rồi, giờ thì mọi người về nấu cơm đi chứ?"

"Tiễn khách vội vậy?"

"Tại hai người không nói được cái gì tốt đẹp đấy."

Nguyên ở trong bếp, ngó thấy hai người đã xuống thì vội rửa tay chạy ra: "Hai người về sớm vậy?"

"Thấy tình hình sức khỏe của An có vẻ ổn hơn nhiều rồi, bọn anh cũng còn chút việc gia đình nên xin phép về trước."

"Vậy hai người về cẩn thận."

"Được, mong chờ gặp lại."

Y sắp xong bữa tối thì gã cũng xuống đến nơi: "Tối nay có gì vậy?"

"Có canh bí với cả thịt rán, à kim chi tôi muối cũng ăn được rồi."

Gã đặt khay trà vào bồn rồi tự giác rửa sạch sẽ: "Cậu biết vừa nãy Trường nói gì với tôi chứ?"

"Cậu không nói làm sao tôi biết được."

"Trường nói, cậu giống vợ tôi."

Một thoáng kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt, y lại cười, dường như không để tâm đến câu nói đùa này: "Tôi muốn biết thái độ của cậu khi nghe câu này hơn."

Moi thứ trong gã đều rối rắm, câu phản hồi từ trái tim cũng chẳng tường minh. An không định nghĩa được thứ cảm giác ấy, cũng không gọi tên được xúc cảm khi da thịt kề cạnh: "Tôi thấy ngạc nhiên và thấy khó hiểu."

"Cậu có thấy tức giận không?"

"Nếu như nói là tức giận vậy thì hơi vô lí."

Nguyên đỡ lấy khay trà từ gã, đặt lên mặt bàn: "Còn nhức đầu chứ?"

"Đỡ nhiều rồi."

"Được rồi, ăn cơm đi."

Bữa cơm vừa xong thì gã nhận được cuộc video call từ mẹ.

Đầu dây bên kia xuất hiện gương mặt vui vẻ và rạng rỡ: "Hai đứa ở nhà thế nào, ăn cơm tối rồi chứ?"

An quay camera lại, hướng về phía y đang rửa bát: "Vừa ăn xong rồi ạ."

"Sao lại để cho Nguyên rửa bát, con bận rộn lắm hả?" Bà Lệ trách móc con trai.

"Mẹ, con trai mẹ cũng vừa mới ốm dậy thôi đó."

"Nhìn có giống đâu." Bà bĩu môi, vờ không tin tưởng.

"Chừng nào mẹ về thế?"

"Sáng mai, liệu mà thu xếp thời gian đi đón mẹ."

"Con biết rồi, mẹ cũng chú ý sức khỏe đó."

"Ừm, nhớ ngủ sớm đó."

"Nhớ mang đặc sản về cho con nữa đó."

"Rồi rồi, có vậy mà hôm nào cũng nhắc mẹ."

Chờ gã tắt điện thoại, y mới lên tiếng hỏi: "Cậu ăn cam không?"

"Ăn chứ." Gã chống cằm nhìn theo từng hành động của y. "Phải rồi, bệnh trầm cảm của cậu có thể chữa bằng thuốc không?"

Nguyên khựng lại chốc lát rồi cúi đầu tiếp tục việc đang làm: "Có thể, nhưng không thể khỏi hoàn toàn."

"Vậy cậu còn dùng thuốc chứ?"

Y lắc đầu, cười nhẹ: "Sau khi mọi thứ ổn định lại thì tôi ngưng rồi, thuốc nào cũng sẽ có tác dụng phụ mà." 

"Nếu đã không thể trị triệt để thì lúc nào cũng có thể tái phát đúng không?"

"Phải, thực ra tôi rất sợ lúc đó." Có lẽ chính y cũng không nhận ra y đang sợ một căn bệnh không rõ hình dáng hơn là nỗi đau gặm nhấm thân xác từng ngày.

"Có tôi ở đây rồi mà cậu sợ gì nữa chứ?" Gã hơi hất mặt về phía y, đưa ra lời khẳng định an toàn nhất.

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi tin cậu." Dường như là một chữ tin này còn hơn cả vạn câu thề thốt, ngàn lời ước định dưới ánh trăng.

_________

_Hết chương 08_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro