31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Đi đâu

Liễu Mộ Tịch thần sắc từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, thậm chí là không nói một lời, giống như việc này không quan hệ gì đến nàng, cho đến khi cầm được tờ giấy ly dị trong tay nàng mới động dung. Vốn nghĩ muốn quang minh chính đại rời đi Thượng Quan Phủ là muôn vàn khó khăn, chỉ có thể mai danh ẩn tích, mang Đậu Đậu trốn chạy... Nhưng hôm nay, giấy tờ tại tay, có được quá mức dễ dàng làm nàng thấy không chân thực. Nàng biết nếu không có Mục Thánh Thu, việc này sẽ không phát sinh, dù Liễu Mộ Li có bức bách Thượng Quan Hoằng đi chăng nữa hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý thả nàng. Kiếp trước không phải là thế sao? Thượng Quan Hoằng hôm nay đáp ứng bất quá là bị bức bách, vả lại tâm thần đã loạn, dưới sự xúc động mới làm ra kết quả, chờ hắn kịp phản ứng lại nói không chừng sẽ đổi ý cho nên, nàng trước lúc hắn tỉnh táo lại phải lập tức mang Đậu Đậu rời đi ngay. 

Liễu Mộ Tịch cất kỹ giấy tờ, không nhìn tới hai người kia, đi đến trước giường, sờ trán Đậu Đậu, phát hiện nó đã đổ mồ hôi, biết phương thuốc mình mở có hiệu quả liền yên lòng, nàng khom người ôm lấy Đậu Đậu rồi khoác áo choàng cho nó.

"Mộ Tịch, nàng hiện tại muốn đi?" Thượng Quan Hoằng nhịn không được mở miệng hỏi.

Kỳ thật lúc viết giấy ly dị hắn đã hối hận. Nhất là khi nhìn thấy Liễu Mộ Tịch bình tĩnh, không có gì không vui hắn càng khó chịu. Hiện giờ thấy nàng muốn rời đi lại lưu luyến, nóng nảy trong lòng.

"Ta không còn lý do gì ở lại. Thượng Quan gia chủ đã chọn nhị muội vậy hãy chuyên tâm đối đãi nhị muội, ta chúc ngươi cùng nhị muội có thể ân ái cả đời, bạch đầu giai lão."

Nghe Liễu Mộ Tịch bình tĩnh chúc phúc, Thượng Quan Hoằng đau xót một cách khó hiểu, lòng dạ càng khổ sở càng nhớ ra nàng bình thường rất tốt, càng không muốn thả nàng rời đi.

"Làm gì vội vàng như thế? Đậu Đậu còn chưa hết bệnh mà? Đợi con khỏi hắn rồi đi cũng không muộn." Thượng Quan Hoằng lo lắng, vội vàng nói.

Mỗi khi nghĩ tới sau này hai người không can hệ gì nhau nữa ngực hắn nặng nề lợi hại.

"Đa tạ Thượng Quan gia chủ hảo ý, nhưng..." Nàng nhìn nhìn Liễu Mộ Li đen mặt một bên, nói: "Ta không còn là Thượng Quan phu nhân nữa, ở lại chỉ chọc thêm người nhàn thoại, chi bằng rời đi sớm tốt xấu gì cũng còn chừa được thể diện cho mình."

"Ta xem ai dám nhàn thoại? Chuyện của Thượng Quan gia không tới phiên người khác xen mồm." Thượng Quan Hoằng cả giận nói.

"Thượng Quan gia chủ, ta có một yêu cầu, hy vọng ngươi đáp ứng!" Liễu Mộ Tịch mắt điếc tai ngơ, bình tĩnh nói.

"Nàng nói!" Thượng Quan Hoằng dịu lại, hắn không sợ nàng đòi hỏi mà sợ nàng không đề cập tới, tốt nhất là yêu cầu lớn hơn một chút như vậy áy náy trong lòng hắn mới có thể ít đi.

"Niệm tình chúng ta từng là vợ chồng, có thể tặng cho ta chiếc xe ngựa đó không?"

"Yêu cầu của nàng chỉ có như thế?" Thượng Quan Hoằng nao nao, cười khổ nói.

Liễu Mộ Tịch không trả lời nhưng thần sắc rất kiên định.

"Thôi được, ta đồng ý, nàng đi đi!" Thượng Quan Hoằng cuối cùng chấp nhận kết quả này, hắn than nhẹ và xoay người sang chỗ khác, phất tay nói.

Liễu Mộ Tịch nghe vậy ôm Đậu Đậu đi ra ngoài ngay.Cùng nàng rời đi còn có Mục Thánh Thu cùng tiểu đồng thị dược của hắn.

Liễu Mộ Tịch đi ra khách điếm, nhìn bầu trời tươi đẹp bỗng thở phào, hàng mày nhíu lại giãn ra, chậm rãi nở nụ cười. Nốt ruồi son giữa mi tâm càng có vẻ kiều diễm làm dung mạo nàng thêm phần thánh khiết. Nàng cảm kích nhìn Mục Thánh Thu, nói:

"Hôm nay thật sự đa tạ Mục công tử, nếu không có ngài ra tay tương trợ chỉ sợ ta hiện tại thi thể đã lạnh, căn bản sẽ không đứng được ở chỗ này. Ta trước kia không biết bầu trời bên ngoài màu xanh như vậy." Ôm Đậu Đậu hành lễ không tiện, nàng chỉ có thể khuỵ gối nói: "Công tử ân cứu mạng, Mộ Tịch vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng."

"Liễu cô nương, tại hạ chỉ là nhấc tay chi lao, cần gì nói cảm ơn. Không biết Liễu cô nương sau này tính toán thế nào?" Mục Thánh Thu vội nâng nàng dậy, cười hỏi.

Liễu Mộ Tịch không có quen dùng miệng để diễn tả lòng biết ơn, mà nàng lặng lẽ nhớ ân tình này về sau sẽ tìm cơ hội báo đáp, bởi vậy cũng không có nhiều rối rắm. Nàng nói thẳng: 

"Ta quả thật có dự định..."

"Liễu cô nương, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vẫn nên rời khỏi rồi chậm rãi nói đi!" Lời còn chưa dứt, Mục Thánh Thu nói.

Liễu Mộ Tịch gật đầu, hai người hướng xe ngựa mà đi.

Tiểu đồng thị dược của Mục Thánh Thu dắt lại hai con ngựa.

Liễu Mộ Tịch đang muốn lên xe, lúc này, từ khách điếm đi ra một người trẻ tuổi cao giọng gọi nàng. Liễu Mộ Tịch nhìn lại, nàng biết người này - đó là thân tín bên cạnh Thượng Quan Hoằng. Hắn đi đến trước mặt Liễu Mộ Tịch, đem bao cầm trong tay đưa cho nàng nói: 

"Phu nhân, không, Liễu cô nương, đây là hành trang ngài để lại trong khách điếm, gia chủ bảo tôi đưa cho ngài."

Liễu Mộ Tịch tiếp nhận, phát hiện đúng là của mình liền không chối từ, bởi vì bên trong chỉ có vài món quần áo, không có gì khác nên nàng không để bụng.

Liễu Mộ Tịch lên xe rồi mới phát hiện mình có xe nhưng không có xa phu... Mục Thánh Thu bảo ngay thị dược đi đánh xe, còn hắn thì kỵ mã đi theo. Đoàn người rất nhanh phóng đi, dần không có tung tích.

Khách điếm.

"Ngươi sai người đưa cho nàng cái gì?" Liễu Mộ Li lạnh giọng hỏi Thượng Quan Hoằng.

Thượng Quan Hoằng đang tâm tình kém, nghe tới khẩu khí chất vấn càng tức hơn, hiếm thấy mà nổi bão ——

"Ta cũng đã thôi nàng rồi, ngay cả con cũng không cần, ngươi còn không hài lòng? Rốt cuộc ngươi muốn ta làm như thế nào mới vui vẻ?"

Liễu Mộ Li trừng lớn đôi mắt sắc sảo, bi thương nhìn hắn, "Ngươi mắng ta? Ngươi vì tiện nhân kia mà mắng ta? Thượng Quan Hoằng, ngươi làm như vậy không khiến ta thất vọng sao?"

Thượng Quan Hoằng mới vừa nói xong lại hối hận, nhưng nghe nàng nhục mạ Liễu Mộ Tịch, nghĩ lại Liễu Mộ Tịch bình thường luôn ôn nhu, trong lòng còn phản cảm Liễu Mộ Li, hắn không vui nói:

"Ngươi đừng há mồm tiện nhân ngậm miệng tiện nhân, Mộ Tịch dù sao cũng là tỷ tỷ của ngươi, nàng ấy đã không có lỗi với ta, cũng không có lỗi với ngươi, mà ngược lại là chúng ta có lỗi với nàng. Nàng cũng đã tịnh thân ra khỏi nhà, ta chỉ là cho nàng thêm ít bạc, ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào, bức tử nàng ngươi mới vui vẻ sao?"

"Ta nếu muốn bức tử nàng sẽ không đưa cho nàng hai trăm vạn lượng bạc."

"Mộ Li, ngươi khi nào..." Thượng Quan Hoằng không khỏi ngơ ngẩn.

"Quên đi, ta nói với ngươi chuyện này để làm gì." Liễu Mộ Li thương tâm muốn chết.

Thượng Quan Hoằng đang muốn hạ giọng, lại nghe:

"A Hoằng, ta nghĩ hiện tại chúng ta cần yên tĩnh một chút, bằng không, tình cảm chúng ta dù tốt đến mấy cũng chịu không nổi áp lực này."

"Mộ Li, ta..." Thượng Quan Hoằng áy náy.

"Ta biết ngươi hiện không thoải mái, nhưng ta cũng đồng dạng khó chịu. Ngươi có biết ta luôn mạnh miệng mềm lòng, Liễu Mộ Tịch là chị ruột của ta, ta làm sao nguyện ý đối xử nàng như thế? Còn không phải bởi vì ngươi! A Hoằng, chúng ta vẫn là tạm thời tách ra đi?"

"Không, Mộ Li, là ta sai rồi, về sau ta sẽ không như thế nữa, ngươi đừng rời khỏi!" Thượng Quan Hoằng nghe nàng nói phải rời khỏi lại càng luống cuống, vội vàng giải thích. Hắn đã mất đi Mộ Tịch, tuyệt không thể mất đi Mộ Li .

Liễu Mộ Li nhếch môi rồi lập tức làm vẻ đau đớn, nói: 

"A Hoằng, ta không phải muốn rời khỏi ngươi, mà chúng ta là tạm thời tách ra. Vài ngày sau chúng ta sẽ hội hợp ở Tô gia. Ngươi hãy bảo trọng, ta đi trước."

Không chờ Thượng Quan Hoằng giữ lại, Liễu Mộ Li nhanh chóng mang người của mình ly khai.

Hiện tại Liễu Mộ Tịch còn chưa đi xa...

Liễu Mộ Tịch tiện nhân kia muốn cầm tiền của nàng tiêu dao qua ngày còn chưa có hỏi nàng có cho hay không.

Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong thổi lại sinh. Nàng tuyệt đối không lưu lại bất kì mối họa nào cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro