Chương 13, 14, 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Đánh Vỡ (Cầu thu nhận)

Thượng Quan Vân không biết mình tại sao muộn như vậy lại tới nơi này. Là em chồng của Liễu Mộ Tịch, tình ngay lý gian, nên tránh hiềm nghi mới phải. Nhưng từ buổi chiều trở về sau cuộc nói chuyện cùng Thượng Quan Hoằng, cả người hắn cảm thấy không đúng, trong đầu luôn xuất hiện bóng dáng tiểu tẩu tử khiến hắn tâm phiền ý loạn, làm gì cũng không yên lòng. Sau, lúc vô tình, biết đại ca không đi gặp đại tẩu mà đi Ly Viên, hắn không khỏi giật mình, rồi liền xúc động muốn đi gặp Liễu Mộ Tịch.

Nói thật, hắn đối với vị chị dâu này kỳ thật cũng không có cảm tình gì. Liễu Mộ Tịch trong mắt hắn chỉ là một người phụ nữ bình thường không mỹ mạo, không cá tính; một người điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, biết chịu đựng, hoàn toàn vô hình trong phủ; ở trong lòng hắn địa vị của nàng chỉ cao hơn thị nữ một chút mà thôi. Trước kia, Liễu Mộ Tịch chiếu cố ẩm thực và sinh hoạt thường ngày của hắn, hắn không cảm thấy gì, thậm chí coi đó là lẽ thường, nhưng khi nàng đột nhiên lãnh đạm, cố ý xa lánh thì hắn lại không hiểu có chút không thích. Hắn không biết mình vì sao không thích, hắn chỉ biết hắn không thích bọn họ lạnh lùng như thế. Cho nên nếu nàng bởi vì chuyện Thượng Quan Hoằng và Liễu Mộ Li mà thay đổi thái độ, trở nên lạnh lùng với hắn, vậy hắn sẽ tận lực giúp nàng, giúp nàng khép lại Thượng Quan Hoằng tâm, triệt để trục xuất Liễu Mộ Li. Nhưng nếu nàng bởi vì hắn, vậy hắn phải hỏi cho rõ.

Thượng Quan Vân không hề kính Liễu Mộ Tịch, lại luôn quen thói làm theo ý mình cho nên hắn đi đến Liễu Mộ Tịch viện tử một cách không khách khí, cứ đạp cửa mà vào. Tuy cũng có người có ý muốn ngăn cản nhưng khí chất và thân phận của hắn khiến họ không dám làm càn. Hai người giữ cửa ở ngoài - Sơ Liễu và Sơ Hạ lúc này trùng hợp đi vào hầu Liễu Mộ Tịch thay quần áo thành ra để Thượng Quan Vân bước vô như chỗ không người.

Thượng Quan Vân nằm mơ cũng không ngờ hắn vậy mà lại nhìn thấy cảnh mỹ nhân xuất dục đồ khiến con người ta trào máu, dù Liễu Mộ Tịch đã mặc áo trong, che hết cảnh xuân, nhưng kiểu nửa hở nửa che mông lung dụ hoặc so với không mảnh vải che thân càng thêm hấp dẫn! Hắn đỏ mặt. Cả hô hấp cũng gấp. Hắn biết không nên nhìn nhưng làm thế nào cũng không dời được mắt.

"A!!!" tiếng thét phá tan đêm đen yên tĩnh.

Sơ Liễu đang cầm quần áo cho Liễu Mộ Tịch, đi đến giữa cửa vô tình xem qua, trùng hợp nhìn thấy Thượng Quan Vân xuất thần nhìn Liễu Mộ Tịch thì giật mình và kêu to lên khiến y phục trong tay suýt rơi xuống. Liễu Mộ Tịch nhanh chóng đoạt lấy quần áo trong tay Sơ Liễu khoác lên người mình, che hết đi cảnh xuân lộ ra, nàng lúc này mới bình tĩnh trở lại mà nhìn kẻ đầu sỏ khiến bọn nha hoàn rối loạn. Nhìn thấy là Thượng Quan Vân, Liễu Mộ Tịch càng thêm không vui, không khỏi lạnh lùng nói:

"Thúc thúc không biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn sao? Ban đêm xông vào phòng đàn bà, không phải chuyện chính nhân quân tử nên làm!"

"Chính nhân quân tử? Oh, ta vốn cũng không phải là chính nhân quân tử."

Thượng Quan Vân đã lấy lại tinh thần, mặc dù cũng có xấu hổ nhưng hắn ném ra sau đầu rồi, thậm chí là không hề hối hận vì hành vi đó. Bằng không, há lại được thấy mỹ cảnh?

Và hắn còn tiếp tục bước tới, Sơ Hạ muốn ngăn cản nhưng không phải đối thủ, chưa được một chiêu đã bị chế phục.

"Hai người các ngươi tất cả đi xuống!" Thượng Quan Vân buông Sơ Hạ ra, lạnh lùng mệnh lệnh.

Sơ Liễu cùng Sơ Hạ do dự nhìn Liễu Mộ Tịch, đợi Liễu Mộ Tịch khẽ gật đầu mới lui xuống.

Thấy người lui ra, Thượng Quan Vân cất bước chậm rãi đi tới Liễu Mộ Tịch.

Vô luận là tị hiềm hay áp lực gần như hít thở không thông mà Thượng Quan Vân mang đến đều khiến nàng lui lại. Nhưng nàng không muốn yếu thế trước mặt hắn nên chỉ lui nửa bước liền ngừng rồi ngẩng đầu nhìn xem hắn. Dù người nàng không kiềm được run rẩy.

Thượng Quan Vân tại trước mặt Liễu Mộ Tịch cách một bước ngừng lại, áp lực cao giai võ giả cũng biến mất - áp lực của Liễu Mộ Tịch cũng giảm theo - trong lòng nàng lặng lẽ thở ra.

"Thế nào, ngươi sợ ta?" Thượng Quan Vân tự hào nhất về điểm nhãn lực và sức quan sát hơn người của mình, cho dù Liễu Mộ Tịch cật lực che giấu nhưng há giấu được hắn?

Liễu Mộ Tịch rất không muốn thừa nhận nhưng nàng xác thực sợ hắn. Bóng ma kiếp trước Thượng Quan Vân để lại cho nàng sẽ không vì nàng trùng sinh mà biến mất. Cho nên nàng cũng chỉ trầm mặc.

Thượng Quan Vân thấy nàng dường như ngầm thừa nhận thì không khỏi tiến lên tới gần nửa bước, giữa lúc nàng muốn trốn đi mà nhốt nàng trong ngực mình khiến nàng không đường thối lui. Hắn một tay giam cầm nàng, một tay nắm cằm nàng, nhìn nàng trợn mắt, nói:

"Ngươi sợ ta cái gì? Ta làm gì khiến ngươi sợ như thế?" Nói đến đây hắn đột nhiên ngừng lại, tầm mắt liếc nhìn cổ nàng, thấp giọng hỏi: "Hay, ngươi sợ ta ăn ngươi?"

Liễu Mộ Tịch nắm chặt nắm đấm. Nàng hiện tại hận không thể một quyền đánh tới khuôn mặt nàng vô cùng thống hận này song đáng tiếc, sức lực của nàng đối với hắn căn bản là vô nghĩa; nàng căn bản là bất lực; cho nên cũng chỉ có thể nhắm mắt lại không nhìn tới hắn.

Thượng Quan Vân thấy nàng như thế trong lòng bực bội một cách khó hiểu, mộng đẹp sinh ra vì ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực đều phai nhạt.

Ngay tại bầu không khí ngưng trệ, một tiếng gầm thét từ cửa truyền tới --

"Các ngươi đang làm gì?"

Liễu Mộ Tịch nghe được thanh âm này không khỏi giật mình, lập tức mở mắt, nhìn thấy Thượng Quan Hoằng đứng ở cửa căm tức nhìn bọn họ, hai mắt bốc hỏa như đang nhìn đôi gian phu dâm phụ.

Thượng Quan Vân không một chút bối rối. Hắn chậm rãi buông Liễu Mộ Tịch ra, xoay người lại nhìn Thượng Quan Hoằng, cười nói:

"Thì ra là đại ca. Ngươi bỏ được Liễu Mộ Li mà đi, thật khiến cho đệ đệ ta giật mình!"

Thượng Quan Hoằng nghe vậy, chột dạ nhìn Liễu Mộ Tịch, lại phát hiện Liễu Mộ Tịch quần áo không chỉnh, hỏa khí vừa áp xuống lại dâng lên, không biết là bởi vì lãnh địa của mình bị xâm phạm hay vì ghen.

"Nhị đệ ngươi đừng nói sang chuyện khác, ngươi vẫn nên nói cho ta biết vì sao ngươi lại ở đây?"

Đối mặt với Thượng Quan Hoằng thịnh nộ, Thượng Quan Vân xem thường cười nói:

"Ta tới đây cũng giống như ngươi tới Li Viên. Ta và đại tẩu cũng thuần khiết tựa như ngươi cùng Liễu Mộ Li. Đại tẩu tâm tình không tốt, ta tới dỗ dành một chút, thì có làm sao? Đại ca không vì điều này mà ghen chứ?"

Không để Thượng Quan Hoằng trả lời, hắn tiếp tục:

"Nhiều ngày nay đại ca một mực bồi tiếp Liễu Mộ Li, lãnh lạc đại tẩu, đại tẩu còn không nói gì, vì sao ta cùng đại tẩu hơi thân mật một chút thì ngươi không chịu nổi? Là đại ca ngươi được cho quan phóng hỏa nhưng không cho đại tẩu bách tính đốt đèn sao? Này không khỏi quá không công bằng."

Chương 14: Cưỡng bức

Thượng Quan Hoằng bị Thượng Quan Vân nói thì vừa bực vừa chột dạ, trong khi không ngừng nhìn xem biểu tình của Liễu Mộ Tịch, thấy Liễu Mộ Tịch không có phản ứng gì với những lời nói đó lúc này mới lo lắng, tức giận phản bác:

"Thượng Quan Vân, ngươi đừng lái sang chuyện khác, ta chưa từng vắng vẻ Mộ Tịch, ta thấy rõ ràng là ngươi đối Mộ Tịch tâm hoài bất quỹ đó!" Chuyện hắn và Liễu Mộ Li không đề cập tới.

Thượng Quan Vân nghe vậy, không sao cả cười cười:

"Thanh giả tự thanh, dù sao thì ta không thẹn với lương tâm, tùy đại ca ngươi nghĩ."

Dứt lời, nhìn thoáng qua Liễu Mộ Tịch đứng ở một bên cúi đầu không nói, trong lòng hắn không hiểu có chút mất mác, bất quá không có biểu hiện ra ngoài. Hắn thản nhiên nói:

"Muộn rồi, ta không quấy rầy phu thê các ngươi."

"Đúng rồi, " đi tới cửa Thượng Quan Vân chợt dừng bước, xoay người lại, ý vị thâm trường nhìn hai người, nói: "Hy vọng đại ca hảo hảo quý trọng đại tẩu. Nếu có một ngày đại ca di tình biệt luyến, không chừng điều đại ca suy đoán sẽ trở thành sự thật."

Nói xong cũng không nhìn tới Thượng Quan Hoằng mặt xanh mét, hắn khẽ cười, ly khai, khiến Thượng Quan Hoằng nghẹn cơn tức, không chỗ trút. Thượng Quan Hoằng nhìn Liễu Mộ Tịch đứng ở một bên im lặng sửa sang lại quần áo, cơn tức liền phát ra, hướng về Liễu Mộ Tịch quát:

"Liễu Mộ Tịch, ngươi nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Nghe Thượng Quan Hoằng tức giận chất vấn, Liễu Mộ Tịch dừng tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thịnh nộ Thượng Quan Hoằng. Trong lòng nàng thế nhưng không có cảm thấy khổ sở mà chỉ là có chút phức tạp. Kiếp trước kiếp này, ở chung nhiều năm như vậy, Thượng Quan Hoằng luôn đối nàng ôn ngôn ôn ngữ, hai bên tương kính như tân, mặt chưa bao giờ đỏ cả (không hề có một sự bực tức nào). Dù kiếp trước Thượng Quan Hoằng bỏ nhà trốn đi theo Liễu Mộ Li, cũng không có một câu nói lạnh lùng nào. Không ngờ hôm nay, Thượng Quan Vân chỉ trêu chọc vài câu đã khiến hắn mất đi phong độ cùng đúng mực, trở nên cuồng loạn. Mà theo Liễu Mộ Tịch thấy, đây là biểu hiện hắn chột dạ.

"Phu quân, chỉ là hiểu lầm." Liễu Mộ Tịch vô tình giải thích. Nàng không nói gì thêm nữa. Ngữ khí vẫn luôn mềm nhẹ.

"Hiểu lầm? Ha. Dạng gì hiểu lầm mà các ngươi ôm nhau?"

Thượng Quan Hoằng vừa giận vừa ghen làm đầu óc hắn phát ngôn không suy nghĩ. Hắn khẩn cấp bước tới gần Liễu Mộ Tịch, mắt bốc hỏa nhìn vào đôi mắt nàng:

"Ngươi nói thật đi, các ngươi cấu kết nhau khi nào?"

Liễu Mộ Tịch rốt cục kinh ngạc. Nàng không dám tin nhìn Thượng Quan Hoằng xa lạ trước mắt. Cố gắng áp chế cảm xúc tiêu cực, nàng chậm rãi nói:

"Phu quân, chúng ta thành thân ba năm, ta là người như thế nào ngươi hẳn rõ ràng. Ta đã nói đó là hiểu lầm rồi, vì sao ngươi không tin ta?"

Thượng Quan Hoằng cười lạnh không nói gì.

"Quên đi, nhiều lời vô ích."

Liễu Mộ Tịch cảm thấy mình hiện tại có vẻ buồn cười. Dù sao thì nàng đã không để ý tới hắn nữa, biện luận làm chi cho vô nghĩa? Chỉ cần nàng không thẹn với lương tâm là tốt rồi. Liễu Mộ Tịch sửa sang lại quần áo, sẽ lướt qua Thượng Quan Hoằng rời đi, không ngờ Thượng Quan Hoằng kéo tay.

"Như thế nào, ngươi chột dạ?" Thượng Quan Hoằng lạnh lùng nói. Hắn không biết mình rốt cuộc làm sao, rõ ràng hắn không muốn dùng lời lẽ đả thương người, hoặc là nói lấy hắn hiểu biết Liễu Mộ Tịch kỳ thật hắn tin nàng, nhưng không biết tại sao trong lòng hắn lại đang có ngọn lửa ghen tị bùng cháy, không muốn buông tha nàng.

Liễu Mộ Tịch thấy hắn dây dưa, trong lòng cũng tức giận, nàng vùng vẫy một hai nhưng không thoát, chỉ phải ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn, nói:

"Ta đứng ngồi ngay thẳng, lòng ta thẹn cái gì? Thượng Quan Hoằng, ngươi lý trí một chút được không? Điều nên nói ta đã nói, ngươi đừng ở đây càn quấy. Mau thả ra! Muộn rồi, ta muốn nghỉ ngơi."

Thượng Quan Hoằng nghe nàng nói vậy không khỏi giận quá, và đồng thời là bi thương vì Liễu Mộ Tịch trước giờ chưa từng ứng xử như thế với hắn. Phẫn nộ cùng ghen tị thiêu hủy lý trí còn sót lại. Nhìn đến thần thái cùng hành vi khác nhau một trời một vực Liễu Mộ Tịch, Thượng Quan Hoằng bỗng thấy hưng phấn cùng kích thích mãnh liệt, cảm giác giống như khi hắn ở cùng Liễu Mộ Li. Bỗng hắn muốn đặt nàng dưới thân mà tàn nhẫn chà đạp. Ai bảo nàng không nghe lời, chẳng những câu tam đáp tứ mà còn dám phản kháng hắn? Hắn cảm thấy uy nghiêm trượng phu của mình bị mạo phạm. Hắn phải trừng phạt nàng một chút, làm cho nàng nhớ kỹ ai mới là trượng phu của nàng. Thượng Quan Hoằng nghĩ sao làm như vậy. Hắn không để ý thái độ Liễu Mộ Tịch hờ hững và kháng cự, một tay ôm nàng lên bước về phòng ngủ.

"Ngươi muốn làm gì? Mau buông ta xuống!"

Liễu Mộ Tịch rốt cục luống cuống, kịch liệt giãy dụa. Dù cho người ôm nàng là trượng phu, thậm chí bọn họ đã từng thân mật, nhưng người đã trọng sinh - nàng không cách nào chấp nhận lại cùng hắn cùng phòng. Chỉ cần nghĩ tới hắn dùng này tay ôm Liễu Mộ Li là nàng muốn nôn! Đến giờ, nàng thật sự không nghĩ mình sẽ khiết phích mãnh liệt như thế.

Thượng Quan Hoằng lạnh mặt không quan tâm, cứ giam cầm nàng. Hắn hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ. Ngay cả Liễu Mộ Li cũng quăng sau đầu. Hắn hiện tại chỉ nghĩ sẽ dùng hành động thực tế nói cho Liễu Mộ Tịch rằng hắn mới là người đàn ông duy nhất của nàng.

"A -- "

Liễu Mộ Tịch bị Thượng Quan Hoằng ném lên giường một cách không thương tiếc. Thượng Quan Hoằng không để ý đến nàng mà cởi bỏ cẩm đái, ngọc bội; túi thơm treo ở cẩm đái bị ném xuống đất; Thượng Quan Hoằng cởi ngoại y và cẩm ngoa, rồi ngăn chặn giãy dụa muốn chạy Liễu Mộ Tịch.

"Thượng Quan Hoằng, ngươi thanh tỉnh đi, đừng làm chuyện khiến mình hối hận không kịp."

Liễu Mộ Tịch sợ thật sự. Nàng chưa bao giờ hận bản thân vô năng như bây giờ, cũng như chưa bao giờ hận người đàn ông này như bây giờ.

Thượng Quan Hoằng mắt điếc tai ngơ, đặt Liễu Mộ Tịch dưới thân, buộc tay nàng lên đầu, hôn nàng, còn tay kia thì không lưu tình xé y phục nàng.

"Buông ra -- buông --" Liễu Mộ Tịch phẫn nộ nói, trong khi lắc đầu giãy dụa tránh né nụ hôn. Thấy mình sắp sửa hoàn toàn bại lộ, Liễu Mộ Tịch rốt cục không nhịn được , nàng căm hận hô lớn: "Thượng Quan Hoằng ngươi làm như vậy chẳng lẽ không sợ Liễu Mộ Li tức giận sao?"

Nghe tới tên Liễu Mộ Li, Thượng Quan Hoằng ngừng động tác, hắn không dám tin nhìn người phụ nữ quần áo không chỉnh dưới thân, kinh ngạc hỏi:

"Ngươi nói cái gì?"

Chương 15: Đánh tới cửa

Liễu Mộ Tịch chỉ thở và cười lạnh, không nói gì.

"Ngươi biết?" Thượng Quan Hoằng thanh âm khô sáp.

"Đúng vậy, nên biết ta đều biết. Nếu ngươi không muốn người yêu ngươi hiểu lầm thì hãy mau đi xuống!"

Liễu Mộ Tịch chờ hơi thở ổn lại một ít, lạnh lùng nhìn hắn nói.

Thượng Quan Hoằng không biết là không kịp phản ứng hay sao nhưng không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn nàng.

Liễu Mộ Tịch không để ý tới hắn, đẩy hắn qua một bên rồi sửa sang lại y phục.

Y phục bị Thượng Quan Hoằng xé hơn nửa đúng là không thể mặc, chỉ miễn cưỡng ngăn cảnh xuân.

Thượng Quan Hoằng phát giác ra tình trạng hiện tại của Liễu Mộ Tịch, mà hắn, một người luôn hào hoa phong nhã... Giờ phút này hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn đỏ mặt. Dáng vẻ khó đối mặt với Liễu Mộ Tịch. Nhưng không thể phủ nhận: hiện tại đối Liễu Mộ Tịch hắn không làm được như bình thường nữa rồi. Địa vị của nàng trong lòng hắn không phải nhỏ bé như hắn nghĩ. Lần đầu tiên hắn nhận thức được rõ ràng như thế. Hắn đối thê tử kỳ thật phải không có tình yêu. Nhất là khi nghĩ tới đệ đệ như hổ rình mồi mơ ước tới thê tử của mình, trong lòng hắn cảm giác phi thường không thoải mái. Cho nên, hắn vốn ngày ngày đi Liễu Mộ Li dần dần có sự nghiêng lệch.

"Đêm nay ngươi ngủ ở đây, ta ngủ với Đậu Đậu." Liễu Mộ Tịch dứt lời sẽ xuống giường.

"Đợi đã --" Thượng Quan Hoằng kéo tay nàng, khó khăn hỏi: "Ngươi không muốn hỏi ta điều gì sao?"

"Hỏi cái gì? Hỏi các ngươi gian díu với nhau như thế nào à?" Liễu Mộ Tịch nghiền ngẫm nhìn Thượng Quan Hoằng, ẩn ẩn còn mang theo một tia tự giễu.

Thấy nàng như thế, Thượng Quan Hoằng cảm thấy trong lồng ngực có cổ khí cực kỳ ngột ngạt làm thế nào cũng không phát ra được. Muốn trách thái độ vô lễ của nàng nhưng hắn không có lập trường gì mà trách nàng, bởi tất cả đều là hắn sai. Là hắn cầm giữ không được chính mình, là hắn có lỗi với nàng. Nàng không có chửi ầm lên đã là tốt lắm, há còn cưỡng cầu? Thời điểm hắn phản bội phải nên nghĩ như thế.

Liễu Mộ Tịch hờ hững nhìn Thượng Quan Hoằng, kiên quyết rút tay ra, thản nhiên nói: "Muộn rồi, có việc ngày mai nói sau!"

Nói xong, cũng không quản Thượng Quan Hoằng như muốn nói lại thôi, nàng chỉ tìm quần áo khoác lên người và rời đi.

Thượng Quan Hoằng nhìn bóng vợ biến mất ở trước mắt mà thất thần nằm trên giường. Nơi đó còn lưu lại nhàn nhạt mùi hương và nhiệt độ của nàng. Cảm giác âm ấm và thơm thơm hắn cảm thụ suốt ba năm qua vậy mà chưa từng chú ý qua, quý trọng qua. Vốn nghĩ Mộ Tịch hiền thê lương mẫu tất sẽ cả đời chờ đợi mình, vô luận làm sai cái gì cũng vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ mình. Nhưng hiện tại hắn lại phát hiện mình sai rồi. Một người dù tốt tính đến mấy cũng sẽ có điểm mấu chốt. Mộ Tịch mấu chốt có lẽ là sự bất trung của hắn đi!

Nghĩ tới Mộ Tịch kháng cự cùng đề phòng ra mặt khi hắn thân thiết, tim hắn liền khó chịu, thậm chí còn có chút đau. Hắn chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ cự tuyệt mình. Không phải bọn họ là tối thân cận nhất sao? Mặc dù hắn quả thật ép nàng, quả thật đối Liễu Mộ Li có vài phần tâm tư, nhưng hắn cũng có cảm tình với nàng mà? Vì sao nàng không tìm cách vãn hồi hắn mà ngược lại kiên quyết cự tuyệt như thế? Chẳng lẽ nàng thực sự thất vọng? Thượng Quan Hoằng nằm lăn qua lộn lại một đêm không ngủ. Đêm nay, lần đầu tiên Liễu Mộ Li không chiếm tâm thần của hắn mà ngược lại là tiểu thê tử tra tấn suốt một đêm.

Ngày thứ hai, Liễu Mộ Tịch thần thanh khí sảng cùng Đậu Đậu trong phòng đi ra, phát hiện Thượng Quan Hoằng đứng ở cửa, hơi có vẻ tiều tụy.

Nụ cười Liễu Mộ Tịch phai nhạt đi vài phần. Nhưng Đậu Đậu nhìn thấy Thượng Quan Hoằng thì rất vui, nó hưng phấn hô "Phụ thân" , vẻ mặt làm nũng đòi ôm.

Thượng Quan Hoằng miễn cưỡng cười, hòa ái ôm Đậu Đậu, làm như cao hứng chơi đùa với nó.

Một nhà ba người nhìn có vẻ như hạnh phúc ăn điểm tâm xong, nhũ mẫu ẵm Đậu Đậu đi xuống; nha hoàn thu dọn bàn ăn, dâng trà thơm xong và lui ra, lưu lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Mộ Tịch, ta..." Thượng Quan Hoằng thật sâu nhìn chăm chú vào nàng, môi run run, hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng song phút cuối lại phát hiện gì cũng không nói nên lời.

Liễu Mộ Tịch khẽ cười: "Phu quân, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có thể hoàn toàn buông Liễu Mộ Li, an ổn theo ta sống sao?"

Thượng Quan Hoằng nghe vậy nhíu mày, khó xử.

Liễu Mộ Tịch cũng không để ý hắn, "Nếu không thể, vậy cho ta hưu thư, thả ta tự do, từ nay về sau nam hôn nữ gả không liên quan gì đến nhau."

Thượng Quan Hoằng nghe vậy hỏi: "Mộ tịch, vì sao ngươi nhất định phải quyết tuyệt như vậy? Ta không bỏ được Mộ Li, càng không bỏ được ngươi và con a?"

"Thượng Quan Hoằng, ngươi nên biết, cá và gấu không thể sống chung. Huống hồ Liễu Mộ Li, ngươi hiểu rõ nàng hơn ta, nếu ngươi là nam nhân của nàng, nàng lại như thế nào cho phép ngươi còn có thê nhi? Cùng với tương lai khiến ngươi khó xử, không bằng ta chủ động rời khỏi thành toàn các ngươi. Như thế đối với ai cũng tốt. Ngươi đừng lo chuyện bỏ ta, Liễu gia sẽ bất mãn Thượng Quan gia, ta sẽ tự mình giải thích với bọn họ, hai nhà sẽ không trở mặt."

Liễu Mộ Tịch không để ý mình bị hưu, ngược lại nghĩ tới hết thảy hậu quả, thậm chí là biện pháp giải quyết tốt nhất. Nhưng như thế lại khiến Thượng Quan Hoằng càng thêm không đành lòng cùng áy náy.

Thượng Quan Hoằng tranh đấu thật lâu rốt cục cũng cắn răng, hạ trọng đại quyết tâm, trảm đinh tiệt thiết nói: "Không, Mộ Tịch, vô luận thế nào ta cũng sẽ không buông tha ngươi và con! Chuyện Mộ Li, ta sẽ đi nói rõ ràng."

Liễu Mộ Tịch nghe vậy cả kinh, vừa tính phản đối đã thấy Thượng Quan Hoằng ly khai rồi. Nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng không khỏi nhíu mày. Nàng không phải thử hắn mà là nàng thật sự muốn mượn cơ hội này rời đi. Nàng không nghĩ Thượng Quan Hoằng phản ứng mãnh liệt như thế.

Nàng hiện tại đang tưởng tượng khi Liễu Mộ Li biết chuyện này sẽ phản ứng ra sao. Kiêu ngạo ương ngạnh, duy ngã độc tôn - Liễu Mộ Li e là sẽ đánh tới cửa đi?

Liễu Mộ Tịch đoán quả nhiên chính xác.

Thượng Quan Hoằng rời đi không đến nửa canh giờ, Liễu Mộ Li đã tới cửa khởi binh vấn tội.

"Liễu Mộ Tịch ngươi lăn ra đây cho ta!"

Liễu Mộ Tịch đang đọc 《 thanh tâm kinh 》, đột nhiên nghe được tiếng Liễu Mộ Li, đồng thời còn có tiếng loảng xoảng, thậm chí là một vài tiếng kêu rên. Nàng đi ra, chỉ thấy trong viện một mảnh hỗn độn: chậu hoa, bồn nước bị đập, một vài trân hoa cỏ quý bị đạp dập nát; bọn người hầu ngã trái ngã phải đầy đất; Sơ Hạ, Sơ Liễu đau đớn cuộn mình dưới đất mà kêu rên... Này đó Liễu Mộ Tịch không quá quan tâm để ý, nhưng khi nàng nhìn đến Đậu Đậu ngồi ở trong sân gào khóc, ánh mắt nàng lập tức đỏ lên.

"Liễu Mộ Li, ngươi đang làm cái gì?"

Liễu Mộ Tịch nhanh đi qua, ôm Đậu Đậu vào lòng trấn an nó, căm tức nhìn muội muội mình .

Liễu Mộ Li khinh miệt nhìn và nói: "Liễu Mộ Tịch, vài năm không gặp, ngươi trái lại có vài phần năng lực, lấy lui làm tiến đều sử dụng thuần thục, khiến cho muội muội ta không thể không bội phục a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro