31-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 31: Tác phẩm lớn.

Có lẽ là đặt mình vào hình tượng nhân vật "nữ hoàng", nên khi Vương Chương nói với nàng, nàng thế vai Bạch Khiêm thì, tạm thời nàng không phản ứng kịp. Trở lại khu trọ của mình, Ngu Thư Hân lại mở kịch bản ra, tỉ mỉ đọc. Có lẽ vừa rồi dội lại quá đột ngột, giờ đọc lại lần nữa, cảm thấy không khó chịu như lúc nãy. Mấy hôm nay, Ngu Thư Hân bảo DC đi theo sắp xếp của đoàn phim "Nữ hoàng chơi sủng", có một người cha làm đạo diễn đúng là tốt, người khác tốt nghiệp xong chỉ mới bắt đầu xuất phát chạy, cô ấy đã đến điểm tiếp nhận nhận "gậy" của cha mình. Thật ra cũng không lạ, cuộc đời như cuộc thi marathon, cũng là thi tiếp sức, bạn nhận tài nguyên của cha mẹ, cũng để tạo điều kiện cho đời sau của mình.

"Nữ hoàng chơi sủng" hình như là tác phẩm lớn, từ khi tác giả bán bản quyền đến nay, các tiểu sinh tiểu hoa đán đều bị nhắc đến. Ngay cả Hạ Tây và Cố A cũng bị nhắc. Các bộ phim hiện nay, không chọn đúng, chọn nổi, nổi là được rồi.

Nhìn ekip "Nữ hoàng chơi sủng", kéo nhìn hết, có thể mô tả là đội hình mạnh. Đạo diễn thì không cần nói, còn có những diễn viên kì cựu khác tham gia đoàn phim, hơn nữa còn có tổ thiết kế phục trang từ nước ngoài, thậm chí tổ chế tác âm nhạc là mời công ty âm nhạc Nhật Bản.

"Liên quan đến việc chọn vai chính, trên mạng có rất nhiều cuộc bình chọn, không biết đạo diễn Vương có định chọn diễn viên từ đó không?" Đây là một cuộc phỏng vấn trên mạng, phóng viên hỏi Vương Chương.

Trên mạng, phát động rất nhiều cuộc bình chọn, trong đó những nữ diễn viên có lượt bình chọn khá cao là Trẫn Mãn và Cao Y. Số liệu của hai người cực kì ngang bằng, một là ngự tỷ có đột phá nhỏ nhờ vào phim tình báo chiến tranh đầu năm, một người nữa là tiểu hoa đán với diễn xuất không hề tầm thường, có đột phá lớn vào kì nghỉ hè năm ngoái. Mà nam diễn viên thu hoạch được lượt bình chọn cao nhất là Dương Thụ, ngoại hình của Dương Thụ vô cùng đẹp trai, xuất thân từ ngôi sao nhí, có rất nhiều fan liều chết trung thành. Gần đây độ nổi của hắn có hơi tuột, chắc lượt bình chọn cũng do fan liều chết trung thành kéo lên.

"Về các cuộc bình chọn và lời nhắn của mọi người, tôi có xem hết. Diễn viên mọi người đề cử, ekip của chúng tôi đã bàn bạc, nhưng có điều sẽ làm mọi người thất vọng, họ sẽ tham gia diễn, nhưng không phải là diễn viên chính."

"Vậy đã quyết định được diễn viên chính chưa?"

"Nói thế này, tôi quay bộ này, chính là đo ni đóng giày cho hai diễn viên chính." Vương Chương nở nụ cười.

"Không biết là hai diễn viên nổi danh nào, lọt vào mắt xanh của đạo diễn Vương chúng ta?"

"Nhanh thôi." Vương Chương cười thần bí khó lường.

"Nghe nói gần đây đạo diễn Vương bắt đầu chuẩn bị trailer phim? Thực sự muốn xem sớm."

"Đúng vậy, dàn diễn viên và trailer sẽ được công bố chung."

"Mạnh mẽ quá nha." MC cảm khái, nói đùa: "Nếu mọi người không thích diễn viên được chọn, cũng không thể sửa lại phải không?"

"Tôi tin biểu hiện xuất sắc của họ, sẽ không làm mọi người thất vọng." Cách nói của Vương Chương như công bố chính thức.

Video phỏng vấn này có hàng triệu lượt truy cập, đủ thấy mọi người rất quan tâm đến bộ phim.

"Không thích đạo diễn trẻ này, giọng điệu có phần tự cao."

"Không bằng cha cô ấy."

"Muốn xem cô ấy đập bảng vàng của ông Vương thế nào."

Ngu Thư Hân tắt video, nàng ngồi xếp bằng trên sô pha. Xem ra Vương Chương thực sự chọn nàng, đây như cái bánh từ trên trời rơi xuống. Mấy hôm nay, Vương Chương cũng không tìm nàng, thực sự cho nàng thời gian suy nghĩ. Hoặc do cô ấy quá bận, không rảnh bận tâm đến nàng, dù sao nàng cũng sẽ đồng ý.

Video vừa rồi, quả thật đả động được Ngu Thư Hân. Chắc là phần tự tin riêng biệt trên khuôn mặt của Vương Chương, không phải tự tin ảo tự mãn, mà là phần tính trước kĩ càng và vô cùng nắm chắc.

Ngu Thư Hân suy nghĩ một lúc, nghĩ, ngón tay cong lại gõ đầu mình một cái. Nàng đang nghĩ gì? Đây là Vương Chương đấy, Vương Chương đoạt giải Case đấy. Hiện giờ nàng vẫn là nữ diễn viên có danh tiếng kém, người phải suy nghĩ là Vương Chương chứ? Vương Chương cũng đã đập clapboard, nàng còn suy nghĩ điều gì? Ngu Thư Hân nhanh chóng cầm điện thoại, gọi điện thoại cho DC.

DC đến công ty, tổ chức hội nghị suốt đêm, bàn bạc hợp đồng với các luật sư, đồng thời điều chỉnh hoạt động trong hơn nửa năm của Ngu Thư Hân.

Sau khi Ngu Thư Hân kí kết hợp đồng, Triệu Tiểu Đường cũng kí theo. Sau khi xác định diễn viên chính, "Nữ hoàng chơi sủng" cũng chính thức đổi tên thành "Giang sơn mỹ nhân". Điều thứ nhất weibo "Giang sơn mỹ nhân" công bố là tin diễn viên chính thế vai Bạch Khiêm. Ngu Thư Hân vốn đang tưởng fan nguyên tác sẽ rất chống đối, không nghĩ đến fan nguyên tác điên cuồng chia sẻ.

"Sống sống, lúc trước sửa theo hướng BG* tôi chết rồi, không ngờ là thế vai a a a."

*BG: Boy-girl.

"Phe nguyên tác thắng lợi, mong đợi tiểu công chúa Bạch Thiên."

Trước khi vào phòng thu thu ca khúc chủ đề, Ngu Thư Hân lại đang lên mạng tìm tòi "Nữ hoàng chơi sủng". Nàng không có đọc tiểu thuyết mạng, phải nói là nàng không có đọc tiểu thuyết.

"Nữ hoàng chơi sủng", tác giả gọi là Bạch Chước, trong trang chuyên mục riêng không có bao nhiêu bộ tiểu thuyết. Nổi nhất là bộ "Nữ hoàng chơi sủng" này, Ngu Thư Hân xem lượng truy cập và bình luận, hẳn là không tệ lắm nhỉ? Trước DC nhắn tin bảo nàng tải bộ tiểu thuyết này, ban đầu nàng không xem. Mới đầu là giới thiệu bối cảnh, tương đối khô khan. Khi đọc văn án, Ngu Thư Hân ngẩn ngơ một lúc.

"Chết? Đó là một chuyện thoải mái đến dường nào. Trẫm nghĩ ra một cách hay, Trẫm muốn nạp ngươi làm phi, để cả thiên hạ thấy, tiểu công chúa tài giỏi tuyệt vời nhất thiên hạ ủy thân* nữ nhi "bảo toàn đại cục" như thế nào."

*Ủy thân: Giao thân thể mình cho người khác.

Tiểu công chúa là ai? Ngu Thư Hân lướt một chút, tiểu công chúa gọi là Bạch Thiên, công chúa nhỏ nhất bộ lạc Cáp Khắc Nhi. Nàng thế vai Bạch Khiêm, là hoàng tử nhỏ nhất của hoàng tộc Tây Đại. Chẳng lẽ là đồng nhân của "Nữ hoàng chơi sủng"? Cũng không phải, tác giả này cũng không có trang chuyên mục riêng khác.

Trong khi chờ đợi ngoài phòng thu, Ngu Thư Hân lại lướt lướt tiểu thuyết. Lời nói đầu của tiểu thuyết là giới thiệu.

"Chính quyền Vương thị cuối cùng ở Xích Mi, dân nổi dậy Lục Lâm* bị diệt, quân Lục Lâm quây Tông Thất Lưu Huyền, quân Xích Mi lập Lưu Bồn Tử làm đế, đánh bại quân Lục Lâm, sử gọi là Xích Mi Hán. Hán Tông Thất Lưu Tú xưng đế ở phía nam Hạo Huyện, bỏ cũ lập mới tru diệt đế Lưu Huyền, làm Hán Quang Vũ Đế, quốc hiệu Duyên Hán, gọi là Kiến Vũ nguyên niên**, kinh đô Lạc Dương, sử gọi là Đông Hán. Dân tộc Hung Nô, Đông Hồ vẫn chưa chết, hợp tung*** với Tông Thất Thành Vương Lưu Nguyên, lập nên Bắc Hán, phản công vùng Trung Nguyên, xu hướng chung của thiên hạ, Nhị gia Xích Mi Hán, Lục gia Đông Hán, Nhị gia Bắc Hán. Bắc Hán diệt Xích Mi Hán, Đông Hán cùng các thế lực khắp nơi cát cứ****, địa vị ngang nhau, Lưu Nguyên lập quốc. Chinh chiến nhiều năm, Bắc Hán bắt Quý Mạnh, Công Tôn Thuật cát cứ thế lực, từng bước xâm chiến lãnh thổ Đông Hán. Đông Hán trải qua Quang Vũ Trung Hưng, Minh Chương Chi Trì*****, dân chúng thịnh vượng giàu có. Khi Hán Hòa Đế tại vị, liên hợp với hoạn quan tiêu diệt thích tộc Đậu thị******, từ đó "hoạn quan nắm quyền, bắt đầu từ Trịnh Chủng". Sau đó họ ngoại hoạn quan đấu đá, cho đến khi Hán Long Đế lên ngôi, năm ấy Hán Long Đế Lưu Trường Viên năm tuổi, do Ngô Thái hậu và trưởng công chúa Lưu Trường Hề dẫn dắt triều cương."

Trưởng công chúa Lưu Trường Hề là nhân vật Triệu Tiểu Đường đóng, mà nàng đóng Bạch Khiêm, là hoàng tử của quốc gia thua trận bị bắt làm tù binh. Cắt ngang sự kiện lịch sử, mất quyền lực ở thời Đại Hán, mà sườn kịch bản là mất quyền lực toàn bộ. Thảo nào trước đó nàng đọc, giống như đọc một kịch bản khác. Điều chỉnh sườn kịch bản lớn như vậy.

Ngu Thư Hân vừa đọc xong mở đầu, đã được nhân viên mời vào trong. Khi Ngu Thư Hân đi vào, Triệu Tiểu Đường đã ở bên trong, Triệu Tiểu Đường đeo tai nghe, cầm tài liệu trong tay. Triệu Tiểu Đường thấy nàng, tháo tai nghe xuống ngay, đưa tài liệu cho nàng. Ngu Thư Hân nhìn, lúc này nhân viên cũng đưa cho nàng một bản tài liệu, là lời bài hát. Lời bài hát nàng đã đọc trước đó rồi.

Vương Chương còn tìm riêng người, điều chỉnh giọng hát của nàng. Ngu Thư Hân mang tai nghe lên, khúc dạo là tiếng đàn, du dương truyền đến.

"Đao quang kiếm ảnh, nến đỏ cháy tàn màn che lạnh, bao nhiêu lầu cao sương khói, chén trong tay tài băng tiễn tuyết*, hưng vong như thúy liễu, thân thế loại hư chu**..." Đằng trước là lời của Ngu Thư Hân, nàng mang tai nghe, nhấn giọng cất tiếng hát.

*Tài băng tiễn tuyết: Tài: xây dựng; Tiễn: chế tác; Băng tuyết: Thoát khỏi thế gian tầm thường. Chỉ sống thanh thản vui đời, hoàn thành tâm nguyện của mình.

*Hưng vong như thúy liễu, thân thế loại hư chu: Hưng thịnh và diệt vong yếu ớt như cành liễu, thân người dao động giống như thuyền trống, phiêu bạt vô định, không thể tự chủ.

Hình như Triệu Tiểu Đường nhập vai, giọng hát của Triệu Tiểu Đường thay đổi rất nhiều, lúc trước trong bài hát chủ đề của "Cô gái Vi Thành" còn có chút tà mị. Hiện giờ giọng hát rất trầm, còn mang theo chút thâm tình: "Cuộc sống có hạn, đường tình vô hạn, sinh linh qua đau thương..."

Bài hát này tên "Hữu nhai", là mời tác giả viết lời.

Chẳng bao lâu, công bố danh sách diễn viên lên mạng.

"Ngu Thư Hân? QAQ đừng chứ..."

"Triệu Tiểu Đường là ai? Áp chế được nhân vật nữ hoàng này sao?"

"Khỉ chứ, này là ai với ai vậy? Đạo diễn cô xài hết tiền vào đạo cụ, mời diễn viên không nổi à?"

Rất rõ ràng, mắng chửi cuồn cuộn khắp trên mạng. Ban đầu chỉnh sửa thành phim, vốn đã kích thích tâm trạng chống đối của khán giả, huống chi còn là hai diễn viên không quá nổi tiếng. Không ít người kích động gây chuyện: "Được, là một Parkinson quấn chuyện xấu đầy người, một người trong suốt đến mức weibo cũng không có, đạo diễn cô vui là được rồi."

Mà weibo chính thức của "Giang sơn mỹ nhân" có vẻ không chút sứt mẻ, đến tối tám giờ mới phát hành trailer phim.

"Tây Đại và Hiếu Thì Thủy Thông. Bản ba mươi sáu nước, sau đó chia tới năm mươi, tất cả ở phía tây Tây Đại, Ô Tôn ở phía nam. Nam bắc có đại sơn. Chính giữa có sông, đông tây trong sáu nghìn dặm, phía đông thì nhận Bắc Hán, ách dĩ Ngọc Môn, Dương Quan, tây tắc hạn dĩ thông lĩnh. Những năm cuối, Vương thị soán hán, vùng Trung Nguyên rối loạn, Tây Đại thừa loạn xưng vương..."

Mở đầu là chiến trường chém giết.

Mũi tên vào cung, lửa khắp tường thành, bôn ba tứ tán. Đoạn này chỉ có năm giây, tốn ít nhất năm trăm nghìn tài lực.

Dĩ tiểu kiến đại*, chiến tranh tàn khóc và kịch liệt lập tức được truyền đạt.

*Dĩ tiểu kiến đại: Thông qua việc nhỏ có thể thấy được chuyện quốc gia đại sự, hoặc thông qua một phần nhỏ có thể nhìn được chỉnh thể.

Ngu Thư Hân đóng vai Bạch Khiêm, cầm dao găm đứng trước cửa cung, nàng gác dao găm trên cổ mình. Cổ vừa chảy máu, đã bị một chiếc roi đỏ bay đến đánh rớt xuống, chủ nhân chiếc roi đỏ là trưởng công chúa của nước chiến thắng.

Mới đầu còn có bình luận chế nhạo cải biên sườn truyện nhảy lên, đến khi Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường xuất hiện, một đống người bắt đầu dùng chữ đỏ, bùng nổ: "Trời ạ, Ngu Thư Hân đẹp quá!"

"A a a nữ hoàng của tôi, bệ hạ Trường Hề của tôi!"

Chuyển sang vài cảnh triều đình và chiến trường, "phim tình cảm" nhanh chóng đến cao trào.

"Trẫm mơ một giấc mộng rất dài, trong giấc mộng, Trẫm là trưởng công chúa Lưu Trường Hề thận trọng, ngoài giấc mộng, ngươi chỉ biết Lưu Trường Hề, lại không biết Trẫm."

"Quốc gia sụp đổ, ta là vương tộc Tây Đại, nếu ngươi muốn công điển phi phàm, vậy giết ta ngay, thành tựu của ngươi là thiên thu muôn đời."

Dao găm nhuộm đỏ, áo bào thấy máu.

Trong nháy mắt bình luận lại nhiều hơn.

"Tác phẩm lớn tác phẩm lớn, khi nào phát sóng QAQ."

"Nhạc nền trailer nghe rất hay! Nghe nói là diễn viên chính hát, "Hữu nhai", đề cử đề cử!"

"Bản lĩnh lời thoại của diễn viên rất giỏi!"

***

*Lục Lâm: Quân này lấy núi Lục Lâm - một ngọn núi ở phía đông bắc huyện Đơn Dương, miền Kinh Châu - làm căn cứ nên được gọi là quân Lục Lâm

**Nguyên niên: Năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa.

***Hợp tung hay liên minh hợp tung: Là kế sách liên minh giữa các nước chư hầu thời Chiến Quốc để đánh một nước lớn, nhằm chống bị nước lớn thôn tín.

****Cát cứ: Chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng.

*****Quang Vũ Trung Hưng, Minh Chương Chi Trì: Quang Vũ Trung Hưng – thời kì thống nhất đất nước vài cai trị của Hán Quang Vũ Đế. Minh Chương Chi Trì – thời kì cải cách và cai trị của Hán Minh Đế.

******Thích tộc Đậu thị: Thời kỳ cai trị của Hán Hòa Đế là thời bắt đầu suy tàn của nhà Đông Hán, khi Đậu thái hậu lên nắm quyền và để cho họ ngoại của bà ta thâu tóm hết quyền hành. Sau đó, dưới sự ủng hộ của hoạn quan Trịnh Chủng và anh trai ông là Thanh Hà Hiến vương Lưu Khánh, ông đã tiến hành loại trừ ngoại thích (họ ngoại) họ Đậu, nắm lại quyền hành.

Hoàng tử Bạch Khiêm là tên nhân vật mà Ngu Thư Hân đóng đã được sửa thành tên nam cho phù hợp, còn trong nguyên tác là tiểu thuyết bách hợp và tên công chúa là Bạch Thiên .

***

Đạo diễn Vương Chương bình tĩnh uống trà: Nhìn tôi làm gì, cho bách hợp nảy mầm có lỗi à?

Chương 32: Mê hoặc triều cương.

Đọc "Nữ hoàng chơi sủng", rốt cuộc Ngu Thư Hân hiểu, đây là một quyển tiểu thuyết đồng tính nữ. Tiểu công chúa Bạch Thiên trong bộ lạc của "Nữ hoàng chơi sủng", là nàng thế vai Bạch Khiêm. Không ngờ để Vương Chương chui lỗ hổng này, được qua xét duyệt, còn không đắc tội fan sách.

Phục.

"Nữ hoàng chơi sủng", phiên bản truyền hình là "Giang sơn mỹ nhân". Không có sửa tình tiết truyện, trưởng công chúa Lưu Trường Hề của Đông Hán và tiểu công chúa Bạch Thiên bộ lạc của Tây Vực, hay phiên bản truyền hình là trưởng công chúa Lưu Trường Hề của Hoa Hán và hoàng tử Bạch Khiêm của Tây Đại. So với tiểu thuyết là bán lịch sử, phiên bản truyền hình là hoàn toàn mất quyền lực lịch sử. Gần đây phim cổ trang sửa bậy cướp ngôi quá nhiều, lãnh đạo ra quy định bất thành văn, hoặc là tả thực, hoặc là hoàn toàn mất quyền lịch sử, coi như là mở một con mắt, nhắm một con mắt. "Nữ hoàng chơi sủng" tổng cộng có hơn ba triệu chữ, đăng trong gần ba năm, lượng fan sách vô cùng khổng lồ, Ngu Thư Hân đọc trực tuyến, nàng lướt lướt, chương khóa màu đỏ* chi chít, tràn đầy màn hình.

*Chương khóa màu đỏ: Là những chương vip, chữ vip màu đỏ, trả phí để đọc.

Tại sao khóa nhiều như vậy? Lướt đến bình luận, Ngu Thư Hân coi như đã biết, trong đây có rất nhiều cảnh giường chiếu kích tình. Sau khi kí hợp đồng, đạo diễn Vương Chương mới đưa kịch bản hoàn chỉnh cho nàng, kịch bản trước đó vẫn tương đối trong sáng, và cuốn sau này, Ngu Thư Hân đọc cổ tay run run.

"Có thể sẽ còn cắt bớt, đương nhiên cũng không có nhiều cảnh tình cảm mãnh liệt như vậy." Đạo diễn Vương Chương thấy dáng vẻ của Ngu Thư Hân, cô vỗ vỗ vai Ngu Thư Hân: "Kịch bản này là nguyên tác giả tự mình cầm đao, chạy bản thảo một tuần, đong đo tùy chỉnh một số tình tiết cho các cô. Cô xem."

... Đột nhiên Ngu Thư Hân rất muốn biết nguyên tác giả này, lúc phim quảng cáo ra đời, thậm chí nguyên tác giả còn đăng quảng cáo mấy lần, có vẻ như rất kích động. Hiện giờ Ngu Thư Hân biết cô ấy kích động vì điều gì rồi.

"Nữ hoàng chơi sủng" kể về câu chuyện trưởng công chúa Lưu Trường Hề của triều đại Đông Hán từ phù trợ đến lật đổ hoàng đế trẻ con, xưng đế thay đổi niên hiệu đồng thời thống nhất non sông, xen kẽ yêu hận ân oán với tiểu công chúa bộ lạc Bạch Thiên. Mở đầu là Bạch Thiên thua trận tại bộ lạc Cáp Khắc Nhi, bị trưởng công chúa bắt sống về. Kịch bản không thay đổi, cuối cùng trưởng công chúa vẫn xưng đế, chỉ là kết thúc làm theo mấy hướng. Kết thúc của tiểu thuyết, hai người không có ở bên nhau, trưởng công chúa chinh chiến quanh năm, ốm đau quấn thân, thống nhất non sông một hai năm thì chết tại tẩm cung. Mà hướng đi của phim, để lại rất nhiều không gian cho khán giả tưởng tượng.

Một tháng trước khi quay, đầu Ngu Thư Hân cũng sắp nổ. Một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều phải ở phim trường, quay phim mười sáu tiếng mấy, còn dư lại mấy tiếng để hóa trang, nàng chỉ có thể ngủ bù lúc hóa trang, ăn uống và đi vệ sinh đều phải xin đạo diễn. Giai đoạn trước là để kịp cho phim quảng cáo, giai đoạn sau là để giành phát sóng. Đạo diễn Vương Chương này tỏa sinh lực ra bốn phía, còn có thể dày vò hơn Dịch Dịch, chắc chắn là kiểu tự làm tự vui.

Cường độ làm việc trong ngành giải trí rất cao, để duy trì trạng thái rất nhiều người sẽ chọn cách làm bản thân hưng phấn để duy trì trạng thái phấn khởi. Như buổi tối cuối tuần, Vương Chương sẽ gọi nàng và Triệu Tiểu Đường đi hát. Đến chỗ ăn chơi là Vương Chương có thể hưng phấn cả đêm, hưng phấn cả đêm trở về còn có thể tiếp tục quay phim.

Tháng trước, ngoại trừ quay cường độ cao, còn có nhạc dạo của phim. Mấy ngày qua phim khá ngược, cần ủ rất nhiều cảm xúc. Diễn khóc còn đỡ, quan trọng là bạn không thể khóc, phải ủ cảm xúc viền mắt đỏ đỏ sắc mặt nhợt nhạt.

Cảnh này là Triệu Tiểu Đường đóng vai nữ hoàng xưng đế, muốn nạp Ngu Thư Hân đóng vai Bạch Khiêm làm vương phu.

"Ngươi không muốn ở lại bên cạnh Trẫm?" Triệu Tiểu Đường ngồi ở long đình trên cao, cô siết chặt tay, một tay nắm chặt tay áo.

"Không thể, thánh thượng." Cả trăm quan lại tất cả đều quỳ xuống, còn có lão thần nước mắt nước mũi giàn giụa.

Ngu Thư Hân đóng vai Bạch Khiêm, đã quỳ trên đất từ lâu, hai tay nàng để rạp dưới đất, máy quay quay gần, ngón út của nàng run rẩy. Triệu Tiểu Đường đứng lên từ long tọa, có cung nhân đến đỡ cô, tay cô xua nhẹ. Nữ hoàng đi xuống từ thềm ngọc, lưng thẳng tắp quật cường, thế nhưng bàn tay nắm tay áo hơi run rẩy, dường như không thể tin người kề bên gối của mình, lại có thể kháng chỉ.

"Thánh thượng... Hoa Hán trăm năm cơ nghiệp của chúng ta sao có thể..." Từ khi nữ hoàng đi xuống, cựu thần quỳ sấp trên mặt đất nhanh chóng quỳ đến cạnh chân cô.

"Tất cả lui xuống cho ta."

"Thánh thượng..."

"Người đâu, ai dám kháng chỉ, giết không tha."

Đợi triều thần lui ra, cung nhân khép lại cửa điện, Triệu Tiểu Đường lên tiếng, so với giọng nói sắc bén lúc nãy, giọng nói hiện giờ vẫn còn chút uy nghiêm, nhưng lại có ý thỏa hiệp: "Bây giờ Trẫm là thiên tử, ngươi có thể không cần phải chú ý đến..."

"Vi thần là thân lưu lạc, bầu bạn dài lâu với trưởng công chúa..." Giọng điệu Ngu Thư Hân đắn đo, giọng của nàng có vẻ rất khàn: "Lại không làm được tội nhân của thánh thượng, mê hoặc triều cương."

"Ngươi là tử tội của Tây Đại, muốn làm công thần của Hoa Hán?" Triệu Tiểu Đường bật cười, giọng nói cũng nhấn nhá vô cùng tốt. Cô dừng một lúc, lại đi mấy bước bên cạnh Ngu Thư Hân, giọng nói còn hơi khẽ run: "Trẫm hỏi lại ngươi, ngươi... có nguyện lấy Trẫm?"

Bạch Khiêm không nói gì, nữ hoàng phất tay áo. Máy quay kéo ra xa, nữ hoàng đi lên thềm ngọc. Nữ hoàng dừng cách thềm ngọc một ô gạch, Bạch Khiêm vẫn đang quỳ trên đất, Vương Chương vẫy vẫy tay, kéo máy quay qua bên trái. Máy quay bên trái, vừa lúc quay được gò má của Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân. Nữ hoàng giận dữ cười ngược lại, cô cúi đầu, cằm run rẩy: "Người đâu, đem tử tội Tây Đại giao cho thủy lao."

"Tạ chủ long ân." Trán Ngu Thư Hân nhẹ nhàng đập trán lên ngón tay của mình, vẻ chịu đựng hiện trên đường cong gò má vô cùng tốt.

"Cắt." Vương Chương cuốn tài liệu, gõ một cái vào lòng bàn tay của mình: "Tốt, cảnh tiếp theo."

Ngu Thư Hân thì không được, mấy hôm nay quỳ quá nhiều lần, người mệt lã. Nàng lật tay mình, ụp trán vào lòng bàn tay. Không được, nàng phải nằm trên đất một lúc.

Triệu Tiểu Đường đi đến, ôm con cá ướp muối* Ngu Thư Hân lên: "Đất cứng lắm, em bế chị lên ghế."

*Cá ướp muối: Cá ướp muối hay con khô chỉ người không có khát vọng, ước mơ hoặc chỉ người không động đậy.

"Chị tự đi..." Ngu Thư Hân nhanh chóng ngăn cản hành động của Triệu Tiểu Đường, nhiều người đến đến đi đi trong phim trường như vậy.

"Ừ."

Lúc này, cũng có nhiều người giúp Ngu Thư Hân cởi phục trang. Triệu Tiểu Đường đã cởi phục trang, chỉ mặc áo lót màu trắng.

Ngồi trên ghế, Ngu Thư Hân uống một hớp nước. Nàng nhìn Triệu Tiểu Đường bên cạnh, Triệu Tiểu Đường đang đọc sách. Hiện giờ trời đã bắt đầu nóng, Triệu Tiểu Đường không phải chỉ mặc triều phục rất nặng, có đôi khi còn phải mặc áo giáp, đứng dưới ánh mặt trời, đứng vài tiếng, áo giáp phơi nắng nóng phỏng tay, đừng nói chi là Triệu Tiểu Đường ở trong đó. Ngày đầu tiên phơi nắng, Ngu Thư Hân còn cười Triệu Tiểu Đường, Triệu Tiểu Đường cởi áo giáp, giống như tôm chín bóc vỏ, không riêng gương mặt, làn da cũng đỏ bừng. Phục trang của Ngu Thư Hân, tuy rằng rất dày cũng rất nặng, nhưng so với Triệu Tiểu Đường, phục trang của nàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đại khái là vấn đề hình tượng nhân vật, quần áo của Hoa Hán thuộc về nặng nề, mà Tây Đại là dân tộc du mục, quần áo vô cùng nhẹ nhàng. Trong kịch bản, Triệu Tiểu Đường đóng vai nữ hoàng, tương đối sủng ái Bạch Khiêm, cũng không đòi hỏi quần áo, để đối phương mặc quần áo của đất nước mình.

"Cảnh tiếp theo khá thoải mái, cũng để hai cô nghỉ ngơi một lúc." Vương Chương nói.

"Ừ." Hiếm khi có cảnh thoải mái.

Nhưng nhìn bố trí khung cảnh, Ngu Thư Hân có dự cảm xấu... Màn che mỏng màu trắng, vô cùng có ý vị giường lớn nếp xưa...

"Hai cô quen thân như vậy, chắc là rất nhẹ nhàng nhỉ?" Trước khi quay, Vương Chương còn không quên nói với Ngu Thư Hân.

... Bộ phim này quay từ lâu đến nay, vẫn là lần đầu tiên quay cảnh giường chiếu. Cảnh này, cũng không phải lần đầu trưởng công chúa với sủng làm chuyện này. Lần đầu là trong lều quân trại, chẳng qua vẫn chưa quay, khi thấy lều quân trại, Ngu Thư Hân còn khinh bỉ một cái, đây là thỏa mãn đam mê biến thái của tác giả nhỉ? Trong cảnh này, Triệu Tiểu Đường vẫn chưa phải là nữ hoàng, thuộc về giai đoạn trước, trạng thái của hai người cũng không phải căng thẳng lắm.

Ngu Thư Hân đè trên người Triệu Tiểu Đường, nàng nghĩ dù sao mình cũng là thế vai mà? Kết quả kịch bản vẫn là...

Cảnh này tương đối duy mỹ, quạt máy và màn che mỏng bay bay.

Ngu Thư Hân vuốt ve đôi má Triệu Tiểu Đường, nụ hôn của nàng rơi xuống đôi má Triệu Tiểu Đường. Lúc này máy quay quay cảnh bên ngoài, máy quay đến ngoài màn che, quay phác họa hình ảnh mông lung bên trong màn che. Triệu Tiểu Đường nhắm hai mắt, đôi môi treo nụ cười, dường như rất hưởng thụ sự đụng chạm của Ngu Thư Hân. Triệu Tiểu Đường như vậy, cũng khiến Ngu Thư Hân nuốt nước bọt một cái, ở trước mặt nàng Triệu Tiểu Đường rất ít khi thể hiện kiểu trạng thái "thả lỏng" này. Tay của Ngu Thư Hân, nhảy nhót trên da thịt của Triệu Tiểu Đường, tay nàng, vuốt ve thẳng đến đùi trong của Triệu Tiểu Đường, đôi chân thẳng dài của Triệu Tiểu Đường khẽ kẹp lấy tay Ngu Thư Hân. Cô ôm gáy Ngu Thư Hân, tóc dài rơi rơi xuống vai, cô cắn môi Ngu Thư Hân.

Cảnh này không cần hôn lưỡi, Ngu Thư Hân nghĩ não mình có hơi không kiểm soát được, bị Triệu Tiểu Đường hôn, lưỡi nàng không cẩn thận quét qua môi Triệu Tiểu Đường. Lưỡi vừa quét, Triệu Tiểu Đường lập tức xoay người đè lên người Ngu Thư Hân, hai tay cô đan xen mười ngón với Ngu Thư Hân, nửa người trên chống trên tay Ngu Thư Hân.

Máy quay chủ yếu quay búi tóc Triệu Tiểu Đường, Triệu Tiểu Đường cởi quần áo của mình ra, Ngu Thư Hân không tự chủ siết chặt nệm giường.

Quần áo rơi xuống đất, phác họa trùng khít triền miên.

"Cắt." Đạo diễn Vương Chương có vẻ rất hài lòng.

Vừa nói cắt, Triệu Tiểu Đường lập tức xuống khỏi người Ngu Thư Hân. Cô khôi phục dáng vẻ bình thường rất nhanh, khoanh hai tay ôm ngực mình, chỉ có bờ vai đỏ bừng vạch trần cảnh vừa rồi. Ngu Thư Hân quay mặt, nhớ đến trước kia Triệu Tiểu Đường "chăm sóc" nàng, nàng nhặt quần áo trên đất, đưa cho Triệu Tiểu Đường.

"Cám ơn." Triệu Tiểu Đường mặc quần áo rất quyết đoán.

Hai ngày sau, Ngu Thư Hân đến phim trường, nghĩ Triệu Tiểu Đường cũng có cảnh quay nên muốn gọi đi chung. Ngu Thư Hân vừa xuống xe lấy điện thoại ra đã đụng ngay Triệu Tiểu Đường, ngoài Triệu Tiểu Đường còn có một đám người... Hình như là đòi nợ.

"Cô Triệu, không phải chúng tôi không nể mặt cô, do cậu Dung thiếu chúng tôi nhiều quá."

***

Dung Địch Địch: Tôi quậy cũng là vì lên sân khấu QAQ mong mọi người yêu tôi như yêu chị tôi.

Chương 33: Diễn tình cảm.

Ban đầu Ngu Thư Hân không định phản ứng, thấy người này bắt đầu hơi "động tay động chân" với Triệu Tiểu Đường, điều này khiến nàng nhìn không được. Đời trước nhà nàng phá sản thiếu nợ, không ít người ám chỉ nàng ngủ với họ.

"Làm gì vậy?" Ngu Thư Hân mang một đôi giày cao gót mười lăm cm, ngón tay thon dài xoay điện thoại, cản trước Triệu Tiểu Đường. Nàng nhướng mắt, nhìn một đám người trước mặt.

Đám người nhìn Ngu Thư Hân, ánh mắt trao đổi qua lại: "Cô Ngu, cô quen cô Triệu?"

Nói chữ "quen" này cực kì nặng, cũng cực kì mờ ám. Những người ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng tiếp xúc với Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân nhìn thoáng qua Triệu Tiểu Đường ở phía sau, lại nhìn những người đòi nợ hung ác trước mặt: "Thiếu nhiều ít?"

Tên cầm đầu vui vẻ, hắn vội vàng hạ người xuống, đưa một ngón tay trước mặt Ngu Thư Hân.

"Một triệu?" Ngu Thư Hân cà lơ phất phơ, đang chuẩn bị rút thẻ ngân hàng trong ví tiền ra.

"Không phải, một triệu, mười triệu." Tên cầm đầu nói.

"Mười triệu?" Ngu Thư Hân cất thẻ lại: "Tại sao anh không đi cướp đi?"

"Là cậu Dung, cậu ấy mượn ông chủ Đường, ông chủ Đường là cho vay nặng lãi lãi đẻ lãi, giờ hơn một tháng, vốn với lãi đảo lộn."

"Vậy nên các anh đến đây để cướp?" Ngu Thư Hân nói: "Tôi muốn biết, một học sinh đang đi học, phải ăn bao nhiêu bịch lạt điều*, mới có thể thiếu các anh nhiều như vậy?"

*Lạt điều: Một loại bánh làm từ ớt và bột, rất rẻ.

Ngu Thư Hân đoán là những người này dụ Triệu Úc Phong làm chuyện sai lầm.

"Oan quá, là cậu Triệu Tiểu Đường tìm tới, cậu ấy hùn vốn làm ăn với người khác, nói cần tiền gấp gì đó. Như tình huống của cậu Dung, ông chủ Đường của chúng tôi vẫn phải nể mặt cô Triệu." Nói, tên cầm đầu lại len lén liếc nhìn Triệu Tiểu Đường.

Tình huống gì? Triệu Úc Phong năm nay mới mười lăm tuổi, chưa đủ lông đủ cánh học người khác làm ăn kinh doanh? Ngu Thư Hân liếc nhìn Triệu Tiểu Đường, tay Triệu Tiểu Đường nắm cánh tay Ngu Thư Hân, bước lên nửa bước, bước lên từ phía sau Ngu Thư Hân: "Tôi đi với các anh."

"Em đi với ai?" Ban đầu Ngu Thư Hân nghe mười triệu, có phần nửa đường bỏ cuộc. Thấy Triệu Tiểu Đường muốn đi theo bọn họ, nàng nhanh chóng kéo Triệu Tiểu Đường lại: "Về đây."

Ngu Thư Hân kéo Triệu Tiểu Đường về bên cạnh: "Không phải mười triệu sao?"

Cái con khỉ chứ, mười! Triệu! Ngu Thư Hân nghe bản thân nói mười triệu, bản thân cũng hơi run run trong bụng. Vừa nãy nghe mười triệu, nàng còn chuẩn bị làm người qua đường, chỉ kém nói một câu: "Các anh nói chuyện đi, tôi đi trước."

"Có thấy không?" Ngu Thư Hân lấy chìa khóa xe của mình ra, chìa khóa treo trên ngón tay nàng, ngón tay nàng lắc lắc: "Xe này, lúc tôi mua là mười lăm triệu."

"Theo cô." Tên cầm đầu nói, nhanh chóng tóm cái chìa khóa trong tay Ngu Thư Hân. Ngu Thư Hân nắm cái chìa khóa lại, cái tay còn lại xòe ra: "Biên lai cho vay."

"Biên lai cho vay biên lai cho vay, giao cho cô." Tên cầm đầu lại nịnh hót vỗ đầu một cái: "Cô xem tôi, gặp được cô vui quá, thiếu chút nữa làm sai quy tắc."

Trời ơi! Ngu Thư Hân nhìn cái chìa khóa trong tay, ánh mắt vẫn còn lưu luyến, vừa chần chừ chưa đưa, lập tức bị Triệu Tiểu Đường nắm cổ tay: "Chị không cần phải vậy, chuyện này không liên quan đến chị."

"Em nghĩ rằng mười lăm triệu của chị cho không?" Ngu Thư Hân nhét vào tay tên cầm đầu, nàng nhìn Triệu Tiểu Đường, đau mất xe yêu khiến nàng hơi "nghiến răng nghiến lợi": "Nhớ kĩ, em bây giờ thiếu chị bao nhiêu."

Tên cầm đầu thấy Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường thế này có hơi ngơ ngác. Đây là... cãi nhau?

Hắn gọi một thằng bé đeo kính ở phía sau đến, thằng bé cầm chìa khóa đi lái thử ngay. Đợi khoảng mười phút, thằng bé trở lại, còn nói gì đó vào tai tên cầm đầu, tên cầm đầu mặt mày rạng rỡ lên. Hắn càng thêm cúi đầu khom lưng trước mặt Ngu Thư Hân: "Cô Ngu cô xem, chúng tôi cũng không thể chiếm lợi của cô, chiếc xe này giờ có giá mười một triệu hai trăm ngàn, hai trăm ngàn này..."

Ngu Thư Hân liếc tên cầm đầu này một cái, biết hắn không có ý nhả ra. Mu bàn tay phất phất: "Cút đi."

"Sao không biết xấu hổ như vậy..."

Ngu Thư Hân nhìn tên cầm đầu, cũng cười một cái: "Thật sao? Tôi hơi hối hận."

"Cô Ngu cô thực sự rất hài hước, không quấy rầy hai cô, chúng tôi đi trước." Tên cầm đầu dẫn đám đàn em, chạy như một làn khói. Rất sợ đi chậm, Ngu Thư Hân sẽ hối hận.

Tiếng động cơ lớn này, bánh xe linh hoạt này, Ngu Thư Hân lưu luyến thu hồi tầm nhìn. Nàng nhìn Triệu Tiểu Đường, nhìn thế nào, cũng giống như đang nhìn chiếc xe xịn của mình. Đây là khuôn mặt mười lăm triệu à.

Mười lăm triệu lên tiếng: "Chúng ta đi lên đi, em lập chứng từ cho chị."

Ngu Thư Hân chậm rãi đi theo sau Triệu Tiểu Đường: "Chị nói với em, chị cũng là lãi đẻ lãi."

"Ừ."

"Em cũng phung phí, đem nhiều tiền như vậy cho em trai tát nước."

*Tát nước: Đầu tư thất bại không hồi vốn được.

"Em không biết."

"Nó lén em làm ăn?" Ngu Thư Hân nói: "Triệu Tiểu Đường, em dạy dỗ không đến nơi đến chốn nhá."

Thảo nào, Ngu Thư Hân nghĩ không có khả năng Triệu Tiểu Đường để em trai mình làm ăn. Chắc là em trai Triệu Tiểu Đường giấu làm quỷ sau lưng. Có những người, hắn lăn lộn ăn chờ chết cũng được rồi, nhưng tại sao lại tặng rắc rối "lòng cầu tiến" cho bạn, đường đi vừa sai vừa cho bạn thêm phiền phức, bạn lại không thể nói hắn, nói hắn có nhìn nổi sự "cầu tiến" của hắn không. Triệu Úc Phong này cũng đến tuổi nổi loạn, chắc là muốn giày vò Triệu Tiểu Đường.

"Ừ."

"Chị đã nói, năm mới em phải đi thăm nó. Em để nó lớn, nó nào biết, còn nghĩ em không thương nó." Ngu Thư Hân hăng hái. Chị đã nói rồi, lúc trước muốn dẫn em đi Moscow, em không đi.

Triệu Tiểu Đường cúi đầu, gỡ nắp bút, thoăn thoắt, chứng từ viết cực kì đẹp.

Nhìn điều này, bình thường viết không ít.

"Em muốn trả chị hai chục triệu?" Ngu Thư Hân vừa nhìn chứng từ, ôi? Kiếm lời?

Triệu Tiểu Đường cất bút, cô thấy vẻ hưng phấn của Ngu Thư Hân, lại ngừng một chút: "Đối với em, thiếu mười lăm triệu, với thiếu hai chục triệu không có gì khác nhau."

"..." Nàng hưng phấn cái gì!? Triệu Tiểu Đường phải trả mới được chứ.

Không có xe, lòng Ngu Thư Hân hơi hiu quạnh. Xem ra mấy ngày nữa phải về nhà một chuyến, bắt đầu hát xe hỏng rồi.

Về phim trường, lại bắt đầu chiên trống rùm beng hóa trang quay phim, hôm nay phải quay hai cảnh chiến tranh. Một cảnh là lần đầu tiên trưởng công chúa Lưu Trường Hề và Bạch Khiêm gặp mặt, một cảnh là trưởng công chúa bị thương nặng trên chiến trường. Dung mạo của Bạch Khiêm xinh đẹp, làm các nam nhân có kinh nghiệm sa trường mơ ước.

"Có một quý tộc, bắt sống."

"Thật giống như một người phụ nữ xinh đẹp lanh lợi, ai bắt được hắn, thưởng cho người đó."

Mấy từ này thật khiến Ngu Thư Hân không có sức để giễu, nàng khinh bỉ tác giả trong bụng.

Chiến bào của Ngu Thư Hân đẫm máu, nàng kéo thanh kiếm dài, thấy mọi người dần dần vây quanh. Nàng nở nụ cười, cấp tốc kề kiếm lên cổ mình, cây kiếm đạo cụ vừa "chảy máu" trên cổ, đạo diễn lập tức nói cắt. Tiếp theo là trưởng công chúa quất roi dài, làm rớt cây kiếm đạo cụ trong tay Ngu Thư Hân. Máy quay quay gần một chút, thầy chỉ đạo võ thuật giải thích động tác cho Triệu Tiểu Đường một lần nữa.

"Cô Ngu, cô cần đóng thế không?"

"Không." Cái cảnh này phải lộ cằm, để tránh bị phát hiện.

"Ừ, toàn bộ nhân viên chuẩn bị." Vương Chương lại cầm loa phóng thanh lên.

Trong phục trang này Triệu Tiểu Đường cực kì đẹp trai, khoác áo choàng đỏ, cả người có vẻ vô cùng cao to. Cô cầm roi dài trong tay, cổ tay xoay vòng.

"Triệu Tiểu Đường, em đừng quan báo tư thù nha." Ngu Thư Hân nói đứt quãng, thợ trang điểm vẫn đang quét lớp trang điểm cuối cùng cho nàng.

*Quan báo tư thù: Lợi dụng việc công để trả thù riêng.

"Ừ."

"Em "ừ" là có ý gì? Là báo hay không báo?"

Triệu Tiểu Đường không trả lời Ngu Thư Hân, hình như muốn thí nghiệm điều gì đó, cô vung tay, quất rớt cái chai đầy nước cách đó không xa.

"..." Ngu Thư Hân bị đẩy lên máy quay, nàng nhìn đạo diễn, đôi môi run lên, giờ cần đóng thế còn kịp chứ?

Triệu Tiểu Đường vừa rút roi dài ra, Ngu Thư Hân rụt một cái theo bản năng. Đạo diễn Vương Chương vội vàng lấy cái loa phóng thanh ra, nói vô cùng gấp gáp: "Cô Ngu, cô đừng nhắm mắt chứ, bây giờ cô là hoàng tử Tây Đại oai phong lẫm liệt."

Cả phim trường có phần nín cười, mọi người nín cười, bản thân Vương Chương sững sờ, cũng cười vài tiếng.

"..." Ngu Thư Hân trừng Triệu Tiểu Đường, tai nàng còn hơi nóng lên.

Triệu Tiểu Đường ngơ ngác, lại rất bình tĩnh nhìn Ngu Thư Hân, giống như muốn nói "đừng sợ, em sẽ không quất trúng chị".

Quả thật Triệu Tiểu Đường rất lợi hại, năm giây đã quất cây kiếm dài trong tay Ngu Thư Hân đi.

"Ơ ôi cô Triệu, cô nhanh quá, chậm chút." Đạo diễn Vương Chương nói: "Nếu không, làm lại lần nữa?"

Ngu Thư Hân sợ muốn chết, nàng "tuyệt vọng" nhìn thoáng qua Vương Chương, tại sao có thể có kiểu đạo diễn này, muốn coi diễn viên "tè ra quần" sao?

"Tội nghiệp cô." Vương Chương nhìn Ngu Thư Hân nở nụ cười: "Được rồi, cảnh tiếp theo."

Tiếp theo là Lưu Trường Hề bị trọng thương, cảnh sắp chết. Triệu Tiểu Đường hóa trang một khuôn mặt tái nhợt, trong miệng cô còn ngậm bịch máu. Chỉ đạo hành động sắp xếp tư thế của hai người, Triệu Tiểu Đường được Ngu Thư Hân ôm vào lòng. Nói thật đi, trong phim ngoài đời, nàng vẫn chưa ôm Triệu Tiểu Đường như vậy.

"Diễn."

"Máy quay di chuyển, Triệu Tiểu Đường lập tức cắn bể bịch máu, máu tràn ra từ khóe miệng: "To gan... không phải Trẫm giao ngươi đi Tây Đại, ngươi... tự tiện bỏ trấn giữ biên cương..."

Bạch Khiêm không muốn làm vương phu của Lưu Trường Hề, Lưu Trường Hề bảo là đày hắn đi, vẫn là đày hắn về quốc gia của mình.

"Ta to gan... ta chết tiệt, nhất định ngươi phải tỉnh lại, phạt ta tự tiện bỏ chức vụ, phạt ta..."

Triệu Tiểu Đường nở nụ cười, máu tràn ra càng nhiều, yếu ớt nói: "Ừ... phạt... phải phạt..."

"Lại... làm sao bỏ được..." Giọng nói có phần không thiết thực.

Triệu Tiểu Đường lại đột nhiên mở to mắt, đè ngực, khiến tiếng nói ra có hơi nhỏ bé hỗn tạp: "Ngươi lui ra đi, Trẫm không sống được rồi, trông Trẫm... quá xấu xí..."

"Đẹp." Sắc mặt Ngu Thư Hân nhợt nhạt, nàng vỗ về đôi má Triệu Tiểu Đường: "Lần đầu thấy vết sẹo trên chân mày của ngươi, cực kì giống nhuỵ hoa nở vào tháng ba..."

Ngu Thư Hân kéo tay áo, che khóe miệng liên tục tràn máu của Triệu Tiểu Đường. Đôi mắt nàng phiếm hồng, môi run: "Xin ngươi... ngươi đừng chảy máu... ta không cản được... đừng chảy máu..."

Ra khỏi máy quay, Ngu Thư Hân xoa xoa đôi mắt mình, thở liên tục mấy hơi. Quạt gió cho mắt mình, nhập vai nhập vai điên quá...

"Chị có ổn không?" Khóe miệng Triệu Tiểu Đường còn đầy máu, cũng không lau đã hỏi Ngu Thư Hân.

"Em lau sạch máu đi." Nàng vẫn chưa xuất vai được, thấy máu trên miệng Triệu Tiểu Đường... đau lòng quá?"

"Ừ." Triệu Tiểu Đường súc một ngụm nước, gom vạt áo lại, từ từ nhả máu trong miệng ra.

***

Dung Địch Địch: Chương này tôi quậy à? Quậy. Ra sân khấu chưa? Chưa ra... phải quậy tiếp...

Chương 34: Đi cửa sau.

Chiên trống rùm beng quay cả hai ngày, đến cuối tuần kết thúc công việc, cũng chỉ một số diễn viên kết thúc công việc trở về. Ngu Thư Hân cảm thấy mình mệt không chịu được, mới ra khỏi phim trường, đã đụng ngay Phó Thiên Sanh. Phó Thiên Sanh ngồi trên xe lăn, thấy Ngu Thư Hân thì đóng laptop lại: "Dì bảo đến đón cô."

"Sao để cô đến đón vậy?" Tuy rằng lần trước đồng ý với Phó gia, trong khoảng thời gian này nàng và Phó Thiên Sanh liên lạc với nhau nhiều, nhưng liên lạc cũng giới hạn trong phạm vi công việc. Dù sao nàng và Phó Thiên Sanh cũng không thân đến độ này.

"Dì nói có chuyện tìm cô."

Ngu Thư Hân không thể làm gì khác hơn là theo Phó Thiên Sanh lên xe, lúc Phó Thiên Sanh lên xe, người chăm sóc đưa tay hình như muốn bế cô lên. Cô hơi chặn lại động tác của người chăm sóc, khăng khăng dùng hai tay đứng dậy.

Thực sự là quật cường.

Nhìn như thế, thấy tính cách của Phó Thiên Sanh và Triệu Tiểu Đường có phần giống nhau, nhưng đỡ hơn Triệu Tiểu Đường một tí. Phó Thiên Sanh dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ, tính tình ấm áp hơn một tí, Ngu Thư Hân nói một câu, cô cũng nói một câu, khi Ngu Thư Hân không nói, cô sẽ chủ động nói chuyện với Ngu Thư Hân. Điều này vô cùng tốt, Triệu Tiểu Đường nên vậy chứ, bình thường nói chuyện, nhả từng chữ từng chữ, làm như con nít.

Ơ? Có gì tốt mà so? Nàng nhớ mãi về Triệu Tiểu Đường làm gì? Tất nhiên phải nhớ chứ, Triệu Tiểu Đường còn thiếu nàng hai chục triệu. Đúng, hai chục triệu. Nghĩ đến đây, Ngu Thư Hân lại bắt đầu hối hận. Nàng nên quay đầu lại và đi.

Trở về nhà, thấy một chiếc xe thể thao trong bãi đậu xe nhà mình. Đương nhiên mấu chốt cũng không phải là xe thể thao, mấu chốt là... Giống hệt chiếc của nàng đã trả nợ cho Triệu Tiểu Đường mấy hôm trước...

Lần này Ngu Thư Hân thấy không xong. Chắc mẹ nàng tìm nàng về, là hỏi chuyện chiếc xe này.

Quả nhiên, khi ăn được một nửa, Mẹ Ngu cất tiếng nói. Trước khi cất tiếng, lại lòng mẹ thương con vô cùng múc một chén canh cho Phó Thiên Sanh: "Ăn cái này, bổ cho cơ thể, dì bảo đầu bếp Trương hầm riêng cho con."

Nếu là bình thường, Ngu Thư Hân đã ầm ĩ nói kiểu "con cũng muốn ăn, mẹ bất công" này từ lâu rồi, hiện giờ nàng đàng hoàng, một câu cũng không dám thốt ra. So với cha, nàng càng sợ mẹ hơn. Mẹ nàng nổi tiếng là người phụ nữ mạnh mẽ, ở nhà mới có thể bớt một ít, ở ngoài là người phụ nữ quyết đoán đằng đằng sát khí.

"Có thấy chiếc xe đậu bên ngoài không?" Mẹ Ngu nói, lấy một xâu chìa khóa ra, đặt bên cạnh tay mình.

"Dạ..."

"Là của con à?"

"Không chắc lắm..."

"Mẹ nói sao thời gian này con trở nên ngoan ngoãn, Ngu Thư Hân, con thật là giỏi đó." Mẹ Ngu cười, giọng điệu lớn lên: "Lần sau định bán cái gì? Nhà cửa? Hay là công ty vậy?"

Tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nàng vẫn rất sợ mẹ mình, trời ạ mẹ nàng dữ với nàng một cái, nàng muốn rơi nước mắt liền: "Dạ... thật ra..."

Vậy, nàng nên thích thế nào? Thấy việc nghĩa nên hăng hái làm? Trời ạ lý do này thực sự là châm biếm bản thân.

"Dì đừng nổi giận." Phó Thiên Sanh cũng khuyên nhủ: "Nói không chừng Cẩm Chi gặp chuyện gì khó."

Hình như Phó Thiên Sanh đã dỗ dành được Mẹ Ngu, lời đến miệng rồi cũng không có nói tiếp. Đến khi Phó Thiên Sanh đi, Mẹ Ngu mới xốc Ngu Thư Hân lên: "Mẹ nói gần đây con cũng không về nhà, luôn chạy đến trường, tưởng con tiến bộ rồi, không nghĩ rằng con sửa cho mẹ thành "kim ốc tàng kiều"*.

*Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng cất người đẹp. Ý chỉ đem người yêu giấu đi hay bao dưỡng.

"Mẹ, mẹ nói... gì gì vậy..." Hai chữ trước Ngu Thư Hân vẫn rất vàng thật không sợ lửa, tiếp sau đó nghĩ đến Triệu Tiểu Đường, nàng hơi chột dạ, kèm theo giọng nói cũng nhỏ hơn.

"Triệu Tiểu Đường đúng không?" Mẹ Ngu trừng Ngu Thư Hân: "Con coi con, một đứa con gái, sao tính tình giống như cha con."

"Mẹ không phản đối con thích con gái, cũng không phản đối được. Nhưng có một điều, người là phải do mẹ chọn." Mẹ Ngu thấy vẻ không có triển vọng của Ngu Thư Hân, lại bất lực.

"Mẹ..." Ngu Thư Hân đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Mẹ sẽ không thấy Phó Thiên Sanh..."

"Đại Phó thế nào? Mẹ thấy Đại Phó cực kì tốt, mẹ còn sợ người ta chê con." Mẹ Ngu nói: "Con đó, mặt mũi giống mẹ, đầu óc không theo mẹ, cũng không học được khôn khéo của cha con, nguyên cái bình hoa di động."

"Mẹ bàn với cha con, gom những người xung quanh, cũng chỉ có Đại Phó là hợp. Cao Y mưu mô ý đồ xấu, Triệu Tiểu Đường không có tiếp xúc, bỏ lòng dạ qua một bên, nói con người của nó, quá thông minh, chắc chắn con không trấn được. Hạ Dữu với Cẩu Vũ thì càng không được rồi, tám lạng nửa cân với con." Mẹ Ngu tổng kết xong, còn bùi ngùi nói một câu: "Nếu con thông minh tí..."

"Mẹ, cũng được rồi, nói nữa thì tổn thương tự ái."

"Con coi con, không có khả năng, tự ái còn rất mạnh."

"..." Có đôi khi, mẹ nàng còn không cho cha nàng chế nhạo nàng, nhưng khi bản thân bắt đầu châm biến nàng thì kết thúc cũng không kết thúc được. Ngu Thư Hân còn nhớ rõ bà nội nói về nàng khi còn bé, khi bé nàng được bao bọc như cục thịt mũm mĩm, chơi vui vẻ trên tuyết. Mẹ nàng cũng vui, còn nói với cha nàng: "Thật là đáng yêu, như cục tròn..."

Phần trước còn nói như một người mẹ, phần sau mẹ nàng bổ sung một câu rằng: "Không biết đá một cái, có thể lăn được bao xa."

Nhiều năm như vậy, nàng làm nhiều chuyện thiếu đầu óc như vậy, mẹ nàng cũng không đá nàng, chắc là con ruột.

"Giờ là lúc "ngàn năm khó gặp", Phó gia thiếu tài chính, chúng ta thì không thiếu tiền. Nếu con và Đại Phó có thể..."

"Mẹ, mẹ muốn xử lý hôn nhân của con sao?"

"Có thể chứ?"

"... Tất nhiên là không." Ngu Thư Hân nói: "Con không có cảm giác với Đại Phó."

"Có phải con chê thân thể của người ta không?"

"Đây là cảm giác mà?"

"Vậy con có cảm giác với đứa nào?"

Khuôn mặt nhợt nhạt của Triệu Tiểu Đường lóe qua trong đầu Ngu Thư Hân, trời ạ chắc chắn là gần đây quay với Triệu Tiểu Đường nhiều: "Hiện giờ con không muốn yêu đương, con muốn diễn thật hay, kiếm tiền cho công ty."

"Nói là nói vậy, vẫn phải khích lệ biểu hiện gần đây của con." Mẹ Ngu nói, đưa chìa khóa trong tay cho Ngu Thư Hân: "Đây là quà sinh nhật của cha tặng con, nếu để ông ấy biết, ông ấy đau lòng biết bao nhiêu."

"Dạ..." Ngu Thư Hân rụt đầu, cầm chìa khóa.

"Không có tiền trong tay, thì nói với gia đình. Từ nhỏ con muốn gì, gia đình không thỏa mãn con?" Mẹ Ngu nói: "Mẹ kêu con về, là muốn con thức tỉnh. Triệu Tiểu Đường này, thông minh quá, con không suy xét được tâm tư của nó. Chúng ta muốn tình cảm của con suôn sẻ một chút, không mong con bị bất cứ kẻ nào làm tổn thương."

"Dạ... Con biết rồi."

"Nghe vào đầu, đừng nghe tai này lọt ra tai kia."

"Nghe vào rồi."

"Húp chén canh nữa, canh này là mẹ tự nấu. Lâu rồi không nấu canh, hơi mệt." Mẹ Ngu nói, còn đấm vai của mình.

Ngu Thư Hân vội vàng đấm vai của mẹ, làm nũng nói: "Mẹ hầm canh, con phải húp hết."

"Đúng vậy." Mẹ Ngu nở nụ cười, vỗ vỗ mu bàn tay Ngu Thư Hân.

Khi Ngu Thư Hân về trường, cũng suy nghĩ về chuyện mẹ nàng nói với nàng. Nàng và Triệu Tiểu Đường đúng là hai kiểu người, nếu Ngu Thư Hân nàng không phải xuất thân từ gia đình giàu sang, có thể cả đời này vẫn cứ như vậy. Mà Triệu Tiểu Đường không giống vậy, suy nghĩ của Triệu Tiểu Đường linh hoạt, vô cùng tự ràng buộc, mục tiêu sống cũng rất rõ ràng, người thắng cuộc đời thận trọng vững vàng. Ngu Thư Hân không chơi lại Triệu Tiểu Đường. Ngu Thư Hân cũng xem tình hình tài chính nhà mình, năng lực của nàng, gắng gắng gượng gượng giữ vững được sự nghiệp.

Thật là không có cách, đầu óc không giỏi, trọng sinh cũng cứ như vậy. Có lẽ gần đây mệt mỏi quá, nghĩ chuyện bi quan, Ngu Thư Hân cảm thấy mình phải về trường, ngủ ngon một giấc, sau đó sẽ kêu Hạ Dữu dạy kèm cho mình.

Vừa về chỗ trọ, thấy ngay cái bóng lén lén lút lút ở cửa. Trông rất quen.

"Kẻ trộm nào, ra đây cho tôi!"

"Là mình..." Giọng của Cẩu Vũ. Vành mắt Cẩu Vũ phiếm hồng, còn bụm hoa cúc của mình: "Sơ ý, bị người ta đi "cửa sau"."

Cẩu Vũ uống một hớp nước nóng, mới coi như bình tĩnh lại. Bình tĩnh lại, lại bắt đầu "tiếng than đỗ quyên"*. Ngu Thư Hân thấy tình huống của Cẩu Vũ, gọi điện thoại kêu Hạ Dữu, bảo Hạ Dữu sang xem chuyện vui. Vốn Hạ Dữu đã lên giường ngủ, vừa nghe tình huống này, lập tức vui vẻ sang: "Cẩu Cẩu, nói cho tụi mình biết tình huống gì vậy?"

*Tiếng than đỗ quyên: Chỉ cực kì bi thương.

"Hạ Dữu, đây là gì?" Cẩu Vũ phẫn nộ, vơ vét hạt dưa Hạ Dữu mang đến: "Cậu còn cắn hạt dưa?"

"Vị bơ, cậu cũng ăn thử đi."

"Không thử, hoa cúc của mình đã đau rồi. Ăn thêm cái này nữa, mai mình còn đi vệ sinh được không chứ?"

"Sợ gì?"

"Mình sợ đi vệ sinh bị táo bón."

"Đủ rồi." Ngu Thư Hân nắm quả đấm giữa không trung, biểu thị tiếp thu ý kiến: "Cẩu Vũ, tình huống của cậu là gì đấy?"

"Nói ra có thể các cậu không tin, đợt này không phải mình đang bám Phó Thiên Hậu..."

"Cậu bị Phó Tân Bạch bạo cúc?" Ngu Thư Hân há hốc miệng.

"Khỉ gió, cậu biết? Đau đau... Kích động quá... Chết tiệt mình cảm thấy sắp bị tét cúc..." Cẩu Vũ bụm hoa cúc của mình, lại làm biểu cảm "mất hồn".

Quần chúng Hạ Dữu cắn hạt dưa sửng sốt, cô nghiêm trang nhìn Cẩu Vũ: "A Cẩu, cậu như vậy là không đúng, vì bịa đặt Phó Thiên Hậu cong, không tiếc để mình bị bạo cúc."

"Là thật!"

"Không ảnh là không thật."

"Lúc đó cô ta đang nằm trên người mình, sao mình có thời gian chụp!"

"Cẩu Vũ cậu bình tĩnh chút! Cẩn thận tét cúc." Ngu Thư Hân nói.

"Thiên Hậu biết chơi quá, chết tiệt..."

"Nếu không thì đi bệnh viện khám?" Hạ Dữu thấy Cẩu Vũ vậy, có phần không nỡ.

"Mình không đi! Mình gây xích mích với nhiều người như vậy, nếu bị bọn họ biết mình đến khoa trực tràng... Khôn ngoan cả đời của mình..." Cẩu Vũ yếu ớt nói: "Các cậu từng nghe chó săn ảnh bị ngôi sao thông chưa?"

"Cậu là người đầu tiên."

Cẩu Vũ khóc thành tiếng.

Lúc đó Phó Tân Bạch uống một ít rượu, Cẩu Vũ bị cô kéo vào xe: "Tiểu mỹ nhân, chị canh em lâu lắm rồi."

Thành thật mà nói, Cẩu Vũ cũng khá lắm, nếu như phải nói thì, đẹp hơn đại đa số nữ sinh viên trong những năm gần đây. Nhưng bình thường không chăm chút vẻ ngoài, đừng nói là trang điểm, bình thường ở trong cái xó nào đó mười ngày nửa tháng.

"Ê này... Cô đừng sang đây tôi là chó săn ảnh... tôi sẽ bạo*... ưm a..."

*Bạo: Ý chỉ tung tin tức.

"Bạo gì?"

"Cô là đồng tính luyến ái."

"Bạo đi." Dường như Phó Tân Bạch chẳng quan tâm, cực kì ma mị liếm cổ Cẩu Vũ: "Nhưng đêm nay, chị phải trước."

Sau đó, Cẩu Vũ bị bạo hoa cúc.

Chương 35: Món ngon Quả Hồng.

Vừa nghe Cẩu Vũ nói vậy, Ngu Thư Hân vốn còn mệt, hiện tại cười lên tinh thần. Ồn ào một trận, lại một buổi tối không ngủ. Hạ Dữu lục lọi hộp thuốc, bôi thuốc cho Cẩu Vũ, Cẩu Vũ mới không rống lên nữa. Cẩu Vũ nằm sấp ngủ trên giường, cũng không dám lật người.

"Cẩm Chi, hôm nay cậu phải đến phim trường à?" Hạ Dữu cũng nằm, chống khuỷu tay nói chuyện phiếm trên điện thoại.

Ngu Thư Hân đắp mặt nạ bổ sung nước, đầu của nàng gối lên eo Hạ Dữu: "Hôm nay rảnh, cậu dạy kèm cho mình nha?"

"Ừ." Hạ Dữu nói: "Mình về ngủ bù một giấc, sau đó đem bài qua."

"Đừng về, giường lớn lắm, ngủ ở đây đi." Ngu Thư Hân nói: "Nếu không cậu dọn đến ở với mình luôn đi? Mình còn một phòng, để trống phí."

"Sao cậu không mời mình hả?" Cẩu Vũ ngủ, mơ mơ màng màng cũng không quên "giành giật tình cảm".

"Mình chỉ dư một phòng, nếu cậu muốn, sô pha phòng khách thuộc về cậu." Ngu Thư Hân nói.

Cẩu Vũ chẹp chẹp miệng, nhắm mắt lại: "Ừ, hôm nào cậu đưa chìa khóa cho mình đi."

Tất nhiên Ngu Thư Hân biết Cẩu Vũ, bình thường Cẩu Vũ chọc ghẹo không ít diễn viên, lấy chỗ của nàng làm "chỗ tránh nạn".

Cẩu Vũ không có tinh thần, cũng chỉ có Ngu Thư Hân và Hạ Dữu nói chuyện, mấy hôm nay Ngu Thư Hân đều ở phim trường, chỉ liên lạc nói chuyện với Hạ Dữu trên mạng. Nhưng đôi khi tín hiệu không tốt, thì lại không nói chuyện.

"Gần đây trường bình chọn hoa khôi, cậu biết ai được trúng cử không?"

"Ai mua bài*?"

*Mua bài: Mua bài để theo việc mình yêu cầu.

"Cậu mua bài cho Triệu Tiểu Đường sao?" Hạ Dữu nói.

"Triệu Tiểu Đường trúng cử?"

"Mình cho cậu biết, phiếu bầu cao tuyệt đối, ngay cả phiếu bầu của hạng hai cũng chưa từng vượt qua em ấy." Hạ Dữu nói: "Mình đoán là, tất cả mọi người đều bỏ phiếu cho em ấy."

"Em ấy rất được chào đón nhỉ."

"Không thể dùng từ được chào đón để mô tả về em ấy nữa." Hạ Dữu nói: "Đơn giản em ấy là lãnh tụ tinh thần của tân sinh viên."

"Những từ mô tả này của cậu, là trích từ tiểu thuyết nào vậy." Ngu Thư Hân nói: "Cậu xác định vị trí cho mình, là phụ trách nữ phụ nhất kinh nhất sạ*?"

*Nhất kinh nhất sạ: Chỉ trạng thái tinh thần quá mức căng thẳng hay quá mức hưng phấn của một người.

"Cậu không thấy hình tượng của Triệu Tiểu Đường, là hình tượng nam chính trong tiểu thuyết sao?" Hạ Dữu nghĩ, lại nghiêng đầu nhìn Ngu Thư Hân: "Mình nghĩ cậu là người có quyền lên tiếng nhất."

Ngu Thư Hân liếc Hạ Dữu: "Cậu cầm điện thoại cả đêm, yêu trên mạng à?"

"Cẩm Chi, có thể mình bị cậu lây bệnh."

"Mình không yêu trên mạng."

"Hình như mình có một tí cảm giác... với một cô gái." Hạ Dữu nói, lại ngắt ngắt đầu ngón tay.

"Trời, cậu yêu trên mạng mà còn là con gái?" Ngón tay Ngu Thư Hân vịn mặt nạ, không cho mặt nạ rơi xuống vì bất ngờ. Não nàng nhanh chóng kiểm tra, Hạ Dữu thích nữ? Không có. Nhưng đời trước, nàng và Hạ Dữu cũng không thân đến mức bàn chuyện tình cảm.

"Không có yêu trên mạng." Hạ Dữu để đầu lên gối: "Thật ra cũng không khác lắm, mới gặp vài lần."

"Nhưng đúng là nó giống phong cách của cậu." Tuy Hạ Dữu có phần đen trong đen tối, nhưng vẫn duy trì phong cách thiếu nữ văn nghệ. Hiện giờ nếu không phải kiểu gửi thư bị loại bỏ, nói không chừng Hạ Dữu sẽ có mấy người bạn qua thư: "Khi nào cậu chuyển đến ở với mình vậy?"

"Cuối cùng cậu cũng có mưu đồ gây rối với mình sao?"

"Cậu vừa nói vậy." Ngu Thư Hân gỡ bỏ mặt nạ, ngón tay thon dài bật nhảy trên lưng Hạ Dữu: "Mình cảm thấy mình đã phát hiện con tim của mình."

"Vậy đêm nay chúng ta..." Hạ Dữu cũng nắm tay Ngu Thư Hân.

"Đêm nay... ngay trước mặt Cẩu Vũ, làm những điều đẹp đẽ đi."

"... Hai cô, tôi đang ngủ, không chết nhé?" Cẩu Vũ liếc Ngu Thư Hân và Hạ Dữu: "Hai cậu làm việc, đừng có tâm huyết dâng trào làm lên người mình. Bây giờ mình có hơi dị ứng... với con gái."

"A Cẩu." Hạ Dữu nâng khuôn mặt Cẩu Vũ lên: "Mình cảm thấy cậu rất đẹp, Phó Thiên Hậu rất tinh mắt, đột nhiên kéo cậu ra từ dong chi tục phấn*."

*Dong chi tục phấn: Sắc đẹp do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tằng.

"Đau... đừng nhắc tên của cô ta, mình cũng dị ứng."

Hạ Dữu chớp chớp mắt, quét sạch sẽ khí chất văn nghệ: "Nói với tụi mình nhanh, kỹ thuật của Phó Thiên Hậu được chứ?"

"... Cậu từng thử súc ruột chưa?"

"Đừng nói với mình, bây giờ cậu vẫn là xử*." Chữ cuối cùng, Hạ Dữu dùng khẩu hình miệng phóng đại.

*Xử trong xử nữ, chỉ con gái chưa quan hệ.

"Không phải cậu cũng vậy sao!" Điều này như đạp trúng cái chân đau của Cẩu Vũ, cô bắt đầu la hét với Hạ Dữu.

Ngu Thư Hân nghe rõ, nàng cũng lay mặt Cẩu Vũ: "Vậy Thiên Hậu chỉ bạo cậu, không..."

"Đừng nói nữa! Thù này không báo... đau đau..." Cẩu Vũ bụm hoa cúc, mặt mày hơi vặn vẹo: "Ngu Thư Hân, đưa máy tính xách tay của cậu cho mình! Mình phải tung tin sốc!"

Ngu Thư Hân muốn xem chuyện vui, nàng vội vàng lấy máy tính xách tay của mình, đưa cho Cẩu Vũ. Cẩu Vũ ôm gối nằm lỳ trên giường, bắt đầu gõ "cạch cạch". Đời trước, Ngu Thư Hân chỉ từng nghe tin Thiên Hậu ly hôn sống riêng, vẫn chưa từng nghe tin cô là song tính. Trọng sinh thực sự quá tốt, cảm giác khai quật bộ mặt khác của rất nhiều người, bao gồm Triệu Tiểu Đường.

Sang hôm sau, lúc Ngu Thư Hân và Hạ Dữu dậy, Cẩu Vũ còn chiến đấu hăng hái trên giường. Đến buổi chiều, Cẩu Vũ mới xuống giường đi học với hai người, tiết bảy tám. Tiết bảy tám là môn thanh nhạc, giáo viên có việc, kêu nghiên cứu sinh của mình đến thay ca. Hình như nghiên cứu sinh cực kì thích Thiên Hậu Phó Tân Bạch, mười câu thì có tám câu không rời Phó Tân Bạch. Đến tiết thứ hai, cho mọi người nghỉ nghe concert của Phó Tân Bạch.

"Trên thế giới này tại sao lại có người hoàn mỹ như vậy... bạn kia, vẫn chưa hết tiết..." Trợ giảng còn chưa nói hết, Cẩu Vũ đã đằng đằng sát khí chạy ra khỏi lớp.

Xem ra, đợi chút nữa là có tin sốc. Ngu Thư Hân và Hạ Dữu liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng lấy điện thoại ra. Hai người họ cứ nhìn như vậy, liên tục nhìn đến khi tan học. Cẩu Vũ không tung tin sốc? Vậy cậu ấy đi làm gì?

Gửi tin nhắn, không trả lời.

Gọi điện thoại, gọi được mà không bắt máy.

Mãi cho đến ngày thứ ba, Cẩu Vũ trở về vẻ mặt xanh xao. Cô ngã xuống sô pha nhà trọ của Ngu Thư Hân, trước khi ngất nói một câu như vầy: "Nhất định mình sẽ báo thù rửa hận."

Cẩu Vũ lợi hại vậy? Đi tìm Phó Thiên Hậu "sống mái với nhau"?

Rất nhanh, kỳ cuối của "Xin chào, người yêu" mùa đầu tiên cũng phát sóng. Tỉ suất người xem cực kì tốt, cùng ngày lượng truy cập trên mạng phá vỡ hai chục triệu lượt. Đồng thời, chương trình cũng nâng "cặp đôi Quả Hồng" Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường lên, lúc trước chỉ một số ít người biết. Hiện giờ offline cũng đã có nhiều người biết đến. Trên weibo nhanh chóng có "Trạm cung ứng Quả Hồng" "Quả Hồng trang chính thức" "Món ngon Quả Hồng" vân vân do shipper* thành lập, trang lớn nhất đã đạt đến ba mươi nghìn fan, đồng thời liên tục tăng lên. Lần điên cuồng như thế này trước đó, vẫn là lần hai tiểu sinh đang nổi bị tóm.

*Shipper: Những người ghép cặp ngôi sao với nhau.

Quần chúng "không biết sự thật", thấy trong một đêm lòi ra "Quả Hồng" đều ngơ ngác: "Gần đây tất cả mọi người đều thích ăn hồng?"

Vì Triệu Tiểu Đường không có weibo, không ít fan đổ xô đến weibo Quả Hồng, hoặc weibo của Ngu Thư Hân. Trong đó "weibo của Triệu Tiểu Đường" lên bảng xếp hạng tìm kiếm, mà người liên quan đến tìm kiếm đó chỉ có một, đó chính là Ngu Thư Hân. Không ít fan còn cắt ảnh kết quả tìm kiếm này ra: "Sina Weibo vẫn rất hiểu chuyện."

Ngoại trừ trên weibo, thậm chí kiểm tra trên trang web tìm kiếm "tại sao Triệu Tiểu Đường không có weibo" "quan hệ giữa Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân là như thế nào" cũng lên top mười tìm kiếm.

Có người thích, thì chắc chắn có tiếng người không thích.

"Giờ đi kèm tiếp thị cũng quá lắm rồi..."

"Mặt Ngu Thư Hân cũng dày quá, đừng dựa hơi vô Triệu bảo được chứ?"

"Không thể hiểu được shipper, Ngu Thư Hân thực sự rất xấu, mấy người không sợ Triệu Tiểu Đường thấy sẽ ói sao?"

Thấy tiếng không thích nghiêng về một phía, những người qua đường cũng không chịu được nữa: "Thủy quân của Triệu Tiểu Đường cũng đủ rồi đó, phải dựa hơi sao hạng bét như Ngu Thư Hân sao?"

"Tuy tôi không thích hình mẫu như Ngu Thư Hân, nhưng tôi sẽ không mù quáng nói cô ấy xấu."

Tranh cãi thì nổi, nổi thì tranh cãi, cãi từ weibo "Quả Hồng" cãi đến "Bốn Bể", Bốn Bể là một trong những diễn đàn quy tụ người Trung Quốc trên toàn thế giới lớn nhất, tiền thân chỉ là một chuyên mục bàn chuyện thị phi tin đồn. Theo sự phát triển của những người quản trị diễn đàn Bốn Bể, diễn đàn Bốn Bể cũng xuất hiện trước mặt công chúng. Ví dụ như người quản lý tiền nhiệm của chuyên mục "Chuyện hoang đường huyên thuyên", hiện giờ đã là biên kịch khá nổi tiếng trong nước. Diễn đàn Bốn Bể có tổng cộng mười mấy chuyên mục, trong đó "Thị phi giải trí" "Chuyện hoang đường huyên thuyên" là hai chuyên mục nổi tiếng nhất, năm trước số bài đăng của chuyên mục "Thị phi giải trí" đã vượt lên mười triệu, lượt truy cập của những bài đăng đứng đầu đã vượt lên một trăm triệu.

"Không biết mọi người có thích quá không, gần đây "cặp đôi Quả Hồng" siêu hot, con gái tôi mê lắm, mỗi ngày lướt cười khúc khích." Một bài đăng như vậy, cũng xuất hiện trong chuyên mục thị phi giải trí của diễn đàn Bốn Bể.

"So với con bạn mê ngôi sao, bạn càng phải lo xu hướng tính dục của con gái mình hơn." Lầu hai trả lời quyết đoán.

"Lầu hai luôn trả lời một cách thần kì."

"Sao lầu hai nói thế, mê cặp đồng tính liên quan gì đến xu hướng tính dục?"

"Giống chủ bài viết, tôi cũng không biết thích ở chỗ nào. Mấy thứ này toàn có kịch bản, cả đống người chưa từng thấy ai yêu đương sao?"

"Hiện thực đã gian khổ như vậy, thấy tình yêu xinh đẹp tươi sáng, có gì không tốt? Xem tivi, không phải các bạn vẫn có khóc có cười, nghiêm túc như vậy làm gì? Mà Quả Hồng là gì?"

Hôm sau bài đăng này liên tục được đẩy lên trong chuyên mục thị phi giải trí mỗi ngày, người của hai thế hệ tranh luận về sở thích, chỉa vào những chương trình tạp kĩ ở hiện tại, lên đến hơn ba nghìn bình luận, vượt một triệu lượt xem.

Rốt cuộc Ngu Thư Hân đã lĩnh hội được, tham gia chương trình tạp kĩ thực sự tăng được rất nhiều fan. Lúc trước người theo dõi weibo của nàng, chỉ mới hai triệu, mà đã mua một nửa. Sau khi chương trình được phát sóng, bỗng weibo của nàng đã vụt lên ba triệu fan. Top năm của bảng xếp hạng tìm kiếm còn treo "Ngu Thư Hân tăng lượng theo dõi". Không riêng weibo của nàng, weibo công ty của nàng cũng tăng một trăm nghìn. Ngoài ra số liệu của một số bài đăng lớn nhỏ trên trang thiếp ba chính thức có liên quan đến nàng đều tăng nhẹ.

*Thiếp ba: Một chuyên mục nổi tiếng của trang tìm kiếm Baidu.

***

Kim Heo Meo Meo: Tăng fan hưng phấn! Không ngủ được!

Ngao Tạng: Không ngủ, thật ra có rất nhiều chuyện có thể làm.

Kim Heo Meo Meo nhắm mắt lại: Chị ngủ.

Ngao Tạng liếm liếm Kim Heo Meo Meo: Muộn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chbcgdfgx