Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Gorumi đến lớp trễ hơn so với mọi ngày.

"Chào cậu." Cô ngồi xuống ghế, mỉm cười với Tsukishima một cách đầy vụn về trong khi tay vẫn còn đang bận chỉnh lại tóc mái.

Đồng hồ báo thức của Gorumi không hoạt động, nhưng thật may mắn vì cô vẫn đến lớp kịp giờ.

"Ban nãy có người đến tìm cậu." Sau khi lên tiếng thông báo cho Gorumi, Tsukishima đẩy gọng kính, tiếp tục giải đề toán.

Ở trưởng Gorumi không có nhiều bạn. Những người bạn mà cô chơi cùng tất cả đều có quen biết với cậu. Nhưng theo cách nói của Tsukishima thì có vẻ như đây là một người mà cậu không quen.

Gorumi nghĩ mãi cũng chẳng thể nhớ ra được cái tên nào.

"Tìm tớ ư? Là ai vậy nhỉ?" Cô ngơ ngác hỏi.

"Không biết."

Yamaguchi ngồi bàn trên vô tình nghe được cuộc hội thoại của cả hai, thế là cậu liền nhanh nhảu xen vào:

"Là Nishida Shouta, lớp 1 - 1. Ban nãy bạn ấy hỏi Tsuki về cậu nhiều lắm mà Tsuki còn chẳng thèm trả lời lấy một câu." Yamaguchi tường thuật lại tình hình lúc đấy cho Gorumi nghe.

Tsukishima nhăn mặt.

"Ai bảo cậu nói ra vậy hả Yamaguchi?" Cậu tặt lưỡi khó chịu.

"Nishida Shouta...Nishida Shouta..." Cô lẩm nhẩm tên của nam sinh nọ. Cái tên này quả thật nghe rất quen.

"A." Gorumi nhớ ra rồi.

"Cậu ấy cũng là thành viên của Câu lạc bộ âm nhạc hồi Sơ Trung."

Nghe đến Câu lạc bộ âm nhạc, hàng lông mày của Tsukishima có hơi cau lại. Theo những gì Yachi từng kể thì đó là nơi để lại trong tâm trí Gorumi những kí ức không mấy tốt đẹp.

Tại sao người tên Shouta ở Câu lạc bộ âm nhạc lại đột nhiên đến tìm cô? Rốt cuộc cậu ta có ý đồ gì?

Tsukishima trầm mặc suy nghĩ. Cậu đang gặp chút khó khăn trong việc đấu tranh tư tưởng.

Tsukishima là kiểu người sẽ không bao giờ chủ động xen vào chuyện của người khác. Nhưng Gorumi không phải là "người khác", cô là bạn cùng bàn của cậu. Nếu cứ trơ mắc nhìn Gorumi gặp rắc rối thì trong lòng Tsukishima sẽ cảm thấy rất bức rứt, khó chịu.

Đề toán hôm nay chẳng còn đủ sức để khiến cậu chú tâm vào nữa. Khi làm được đến câu hai mươi, cuối cùng Tsukishima cũng quyết định dừng bút, cậu quay sang nhìn Gorumi, khẽ gọi:

"Ishikawa."

"Hửm?" Cô đáp lời cậu trong khi tay vẫn đang bấm máy tính để giải hệ phương trình.

"Có chuyện này..." Tsukishima không biết nên mở lời thế nào.

Gorumi đã giải ra hai nghiệm của phương trình, cô có chút lơ đãng khỏi lời nói ngập ngừng của cậu bạn cùng bàn.

Gorumi vốn là kiểu người dễ mất tập trung. Tuy nhiên một khi đã lấy được sự tập trung thì Gorumi sẽ rất chú tâm vào việc mình đang làm.

Điều đó đã khiến cho Tsukishima nghĩ rằng mình đang làm phiền đến cô. Và cậu đã dừng lại.

"Tsukishima, câu hai mươi hai sau khi giải ra hai nghiệm và lập bảng xét dấu thì tiếp theo nên làm gì?" Gorumi cắn bút hỏi.

Câu hai mươi hai cậu còn chưa làm tới...

Tạm thời gác lại chuyện của nam sinh tên Nishida Shouta sang một bên. Tsukishima tiếp tục việc giải toán còn đang dang dở.

Mặc dù mới làm đến câu hai mươi nhưng chỉ cần nhìn sơ qua câu hai mươi hai cậu cũng đã nắm được phương hướng để giải bài toán này.

"Vẽ đồ thị, xem m thuộc từ khoảng nào đến khoảng nào thì..." Tsukishima hơi nghiêng người về phía Gorumi, chậm rãi giải thích lại từng phần cho cô.

Dạo gần đây tần suất Gorumi nhờ cậu giảng bài đã giảm đi đáng kể. Điều đó là minh chứng rõ ràng nhất cho việc cô đang ngày càng tiến bộ.

Tsukishima là người đầu tiên nhận ra được sự tiến bộ của Gorumi. Cậu cũng cảm thấy có chút tự hào.

Tsukishima đánh giá cao sự chăm chỉ học hỏi của cô. Những bài tập cậu từng giảng qua cho Gorumi một lần, những lần sau đó khi gặp lại các dạng tương tự, cô vẫn nhớ rõ phương hướng và tự mình làm được.

Rất đáng khen.

"Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu nhé!" Gorumi mỉm cười nói lời cảm ơn với Tsukishima như mọi khi.

"Không có gì." Cậu đẩy gọng kính, đáp.

.

Hôm nay tới lượt Tsukishima và Gorumi trực nhật. Khi mọi người đã ra về hết, cả hai bắt đầu công việc của mình.

Trong lúc lau bảng, Tsukishima đột nhiên gọi:

"Ishikawa này."

"Hửm."

"Chuyện ban sáng...cậu thật sự...ổn với điều đó chứ?" Cậu nghiêng đầu nhìn cô, tiếp tục câu chuyện ban sáng còn dang dở.

Gorumi có chút không hiểu. Ổn với điều gì mới được?

Trông thấy vẻ ngơ ngác trên gương mặt cô, Tsukishima khẽ thở dài.

"Về Nishida Shouta."

Ban đầu cậu không muốn nói thẳng vì sợ rằng mình sẽ gợi lại những kí ức buồn trong tâm trí Gorumi. Nhưng xem ra với sự lơ ngơ của cô thì còn lâu mới hiểu được điều Tsukishima muốn nhắc đến nên cậu đành nói thẳng tên người đó ra.

Gorumi chợt hiểu ra vấn đề. Cô cong môi, đôi mắt đen láy nhìn cậu không rời. Tsukishima đang lo lắng cho Gorumi sao?

Cô thật sự rất cảm động đó!

"Tớ không sao. Shouta khác với bọn họ."

Bọn họ trong lời nói của Gorumi ám chỉ những tên con trai sau khi thất bại trong việc cưa cẩm cô thì bọn họ lại chuyển sang tung tin đồn sai sự thật về cô.

"Shouta chỉ tham gia câu lạc bộ trong khoảng hai tháng. Bọn tớ còn từng cùng nhau luyện tập một bài hát nữa." Gorumi tiếp tục lên tiếng giải thích.

Sau khi nghe xong, Tsukishima gật đầu hiểu ý, trong lòng cũng an tâm được phần nào.

"Hẳn là Shouta luôn cơ đấy. Gọi cả tên thế này thì xem ra hai người cũng rất thân thiết." Cậu thầm nghĩ.

"Cảm ơn Tsukishima vì đã lo lắng cho tớ nhé." Gorumi cười híp cả mắt, thanh âm trong veo mang theo vô vàn sự vui vẻ cất lên.

"Bạn bè hỏi thăm nhau là chuyện thường tình thôi mà. Không cần cảm ơn tôi đâu." Tsukishima đẩy kính đáp.

Gorumi luôn nói lời cảm ơn, nghe thật khách sáo nhỉ?

#còn_tiếp

Spoil lun là mấy chương sau nhân vật Nishida Shouta này sẽ chủ động tiếp cận nhỏ Gorumi. Xong rồi Tsukishima sẽ....🤭🤭

Nhớ để lại vote, cmt và ấn theo dõi truyện để nhận được thông báo khi có chương mới nha 🎀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro