Chương 173: Đen trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần thứ hai Thẩm Trạch Xuyên nghe đến "Cách Đạt Lặc".

Cách Đạt Lặc nằm phía đông dòng sông Trà Thạch, thuộc sự quản lý của cảnh nội Biên Sa, vốn là nơi ở tạm của bọn cướp đường* Trung Bác. Thẩm Trạch Xuyên tin chắc mình chưa từng đi qua nơi đó, hiểu biết của y về Cách Đạt Lặc chỉ vẻn vẹn bắt nguồn từ chân dung Bạch Trà mà Lịch Hùng đã từng nhắc tới. Theo ý của Hải Nhật Cổ, Thẩm Trạch Xuyên còn có thể tự xưng là "con của Trung Bác".
*bọn cướp giật trên đường

"Chúng ta đều là con của Cách Đạt Lặc, " Hải Nhật Cổ đứng dậy, ánh mắt hắn cảnh giác, quét vòng quanh Cẩm y vệ, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, nói, "chúng ta có lý do để ngồi xuống trò chuyện."

"Huynh đệ của ta chết trên chiến trường rồi, " Thẩm Trạch Xuyên không bị ảnh hưởng, "trước khi lời được nói rõ, chúng ta là kẻ thù."

"Kẻ thù của ngươi là kỵ binh Biên Sa, " Hải Nhật Cổ buộc chặt vết thương, "Ta là kẻ thù của kẻ ngươi thù, chúng ta có thể làm bạn."

"Bạn tốt, " Thẩm Trạch Xuyên nói, "ngươi muốn nói cùng ta chuyện gì?"

Hải Nhật Cổ mím môi trắng bệch, tạm dừng giây lát, nói: "Chúng ta có thể liên thủ giết chết Lôi Kinh Trập."

Ánh trăng tước rách bóng xe, Thẩm Trạch Xuyên lạnh mạc hờ hững. Y thậm chí lười tiếp lời, nhưng ý tứ rõ ràng, nếu như Hải Nhật Cổ còn lòng vòng quanh co, nói những lời không đầu không đuôi, y quyết sẽ không dành cho hắn bất kỳ đáp lại nào.

"Ta biết hoàng đế Đại Chu chết rồi, bây giờ là mẫu thân hoàng đế đang chủ lý chính vụ. Ngươi bị trục xuất khỏi Khuất Đô, trốn về Trung Bác, ngươi muốn báo thù, còn hy vọng mình có thể Đông Sơn tái khởi*, " Hải Nhật Cổ nhìn Thẩm Trạch Xuyên với vẻ phức tạp, "ngươi đang thôn tính Trung Bác."
*trở lại ngày xưa hưng thịnh

Thẩm Trạch Xuyên chống khuỷu tay lên đầu gối, y lộ khuôn mặt dưới bóng tối, từ trên nhìn xuống Hải Nhật Cổ: "Tình báo của ngươi tường tận quá."

Hải Nhật Cổ chưa hạ tay xuống, hắn như đang an ủi một loài thú nào đó, nói: "Ta sinh sống ở cảnh nội Trung Bác, đây là tin tức nhất định phải hỏi thăm, hy vọng ngươi không cảm thấy bị mạo phạm. Ngươi đã xây dựng lên tường thành của mình tại phía tây rồi, hiện giờ ngươi muốn đi hướng đông thu hồi hai châu Đoan Đôn, thậm chí là hố trời Trà Thạch. Thế nhưng Lôi Kinh Trập cản trở ngươi, nếu như không thể giết chết hắn, ngươi sẽ rất phiền lòng. Huynh đệ, ta cũng muốn giết hắn, cho nên chúng ta có thể liên thủ."

Thẩm Trạch Xuyên nhấc ngón tay, điểm vào bên cổ của mình, nói: "Các ngươi có hình xăm giống nhau."

"Bởi vì chúng ta đều là con của Cách Đạt Lặc, " Hải Nhật Cổ lặp lại câu nói này, "Lôi Kinh Trập là bọ cạp trắng, bọn hắn đều là người Đại Chu đi cậy nhờ A Mộc Nhĩ." Hải Nhật Cổ lột áo trên, lộ ra hình xăm bọ cạp bên gáy, "Ta là bọ cạp đen."

Phí Thịnh quan sát tỉ mỉ một lần, nói: "Hình xăm của các ngươi hoàn toàn không khác biệt."

"Chúng ta không dựa vào hình xăm để nhận biết đối phương, " Hải Nhật Cổ nói, "hình xăm chỉ là ký hiệu người Biên Sa dùng để phân biệt người Cách Đạt Lặc thôi."

"Cách Đạt Lặc tại cảnh nội Biên Sa, trước kia bị Liệu Ưng bộ quản chế, " Thẩm Trạch Xuyên nói, "các ngươi khác người Biên Sa ở điểm nào?"

"Nếu như ngươi biết rõ tiền thân của Liệu Ưng bộ thì có thể nghĩ ra vì sao chúng ta bị phân chia." Hải Nhật Cổ mặc áo lại, "Bộ Liệu Ưng trước khi không có A Mộc Nhĩ là ưng nô của các bộ lớn, Cách Đạt Lặc do bọn họ quản chế còn thấp kém hơn. Bọn cướp đường Trung Bác làm ăn tại Cách Đạt Lặc, bán nữ nhân, những nữ nhân này rất được các bộ lớn hoan nghênh —— bộ Hãn Xà cao quý cũng cực kỳ yêu thích nữ nhân Đại Chu."

"Nhưng bọn hắn bị vây quét rồi, " Phí Thịnh ném túi nước cho Hải Nhật Cổ, "bọn cướp đường đó ngang ngược càn rỡ dọc tuyến sông Trà Thạch, người nhà lành Đoan Châu bị tổn hại nặng nề. Chu thị không chịu nổi quấy nhiễu nên bẩm lên Thẩm Vệ, thỉnh cầu Đôn Châu xuất binh giúp đỡ. Chỉ huy sứ thủ bị quân Đôn Châu là Đàm Đài Long lập tức xuất binh, bọn họ đuổi tới Cách Đạt Lặc đánh tan bọn cướp đường này."

"Đó chỉ là tạm thời thôi, " Hải Nhật Cổ cầm túi nước, "bọn cướp đường đó được bộ Liệu Ưng bảo vệ, bọn chúng nương nhờ vào bộ Liệu Ưng làm nô lệ cho bộ Liệu Ưng, nhưng bọn chúng không được tôn trọng, bọn chúng trở thành nhóm người hạ đẳng nhất mười hai bộ Biên Sa, tiếp tục thu thập nữ nhân cho người Biên Sa. Những nữ nhân này bị đưa tới các bộ, trở thành món hàng có thể trao đổi."

Đàm Đài Long không thể triệt tiêu bọn cướp đường, bọn cướp đường lại quay về Cách Đạt Lặc rất nhanh, bọn chúng đã cắm rễ ở Cách Đạt Lặc rồi.

"Trẻ con được nữ nhân Đại Chu sinh hạ tên là 'Ô Mông Vân', " Hải Nhật Cổ kéo kéo tóc đen của mình, "chính là tạp chủng trong tiếng Đại Chu. Đám tạp chủng này không thể sinh tồn ở các bộ lớn, bọn chúng lớn lên sẽ phân chia dê bò của huyết thống thuần khiết, vì vậy các bộ để bọn chúng chết chìm tại sông Trà Thạch, hoặc là vứt về Cách Đạt Lặc."

Phí Thịnh xuất thân Phí thị, không thể nào hiểu được, hắn nói: "Những đứa trẻ này đều mang dòng máu của các bộ lớn, dù mẫu thân không đủ cao quý nhưng không đến nỗi chết chìm chứ."

"Ngươi biết Cáp Sâm không? Đó là đứa con được A Mộc Nhĩ chân chính thừa nhận. Mười hai bộ không giống Đại Chu, nữ nhân ở đại mạc phụ trách sinh đẻ cho bộ tộc, thậm chí là phân phối dê bò, các nàng là trợ lực không thể thiếu để bộ tộc sinh tồn, có thể ngang vai ngang vế với nam nhân. Một người mẹ cao quý mới có thể quyết định tương lai của một đứa con. A Mộc Nhĩ nhiều con trai như vậy, người thông minh rất nhiều, nhưng từ lúc sinh ra bọn họ đã mất đi tư cách tranh đấu cùng Cáp Sâm rồi, bởi vì mẹ của Cáp Sâm là nữ nhân tôn quý nhất bộ Hãn Xà. A Mộc Nhĩ có thể thành lập nên quân đội tinh nhuệ phương bắc không thể không liên quan nàng ta." Hải Nhật Cổ uống mấy ngụm nước, "Tạp chủng không xứng mang họ của bộ tộc, chúng ta và bọn cướp đường đều bị chạm trổ hình xăm."

Thẩm Trạch Xuyên phát triển tuyến thời gian, nói: "Nếu các ngươi bị phân ra trắng đen, hẳn là mục đích không tương đồng."

"Trước tiên ngươi cần rõ một chuyện, cái gọi là bọ cạp, là xưng hô sau khi A Mộc Nhĩ quật khởi, trước khi có A Mộc Nhĩ, Cách Đạt Lặc chính là nơi tạp chủng ở chung hỗn độn. Sau khi A Mộc Nhĩ quật khởi, Cách Đạt Lặc mới chính thức bị sử dụng. Bọ cạp trắng lớn lên mang nét mặt của Đại Chu, có thể thâm nhập vào nội bộ Đại Chu, " Hải Nhật Cổ vặn xong túi nước, hai ngón tay làm động tác bò bò, "Bọn hắn có thể trườn vào rất sâu, trong mười mấy năm quá khứ đã phát huy tác dụng vượt ngoài tưởng tượng. Bọ cạp đen bị giữ lại Cách Đạt Lặc, A Mộc Nhĩ cho chúng ta thầy dạy tốt nhất, khiến chúng ta đủ cường tráng để chống lại thiết kỵ Ly Bắc."

"Trắng đen tương trợ, các ngươi giúp đỡ lẫn nhau." Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên hiểu ra, "Đại mạc không có quặng sắt, muốn trang bị chuỳ sắt kiểu vậy nhất định phải lén lấy từ trong Đại Chu ra."

"Đúng, " Hải Nhật Cổ vứt túi nước trở lại, "bọ cạp trắng từ trong Đại Chu lấy trang bị và lương thực cho chúng ta, ngoài ra còn có bản đồ quân sự."

Bản đồ quân sự sáu châu Trung Bác!

"Sáu năm trước A Mộc Nhĩ tấn công Trung Bác, là lấy được tin tức từ ai?"

Hải Nhật Cổ xoè bàn tay, nói: "Ta không biết, ta không tham dự trong đó. Nhưng ta có thể nói cho ngươi, A Mộc Nhĩ có liên kết chặt chẽ với Khuất Đô. Tràng án binh bại kia chỉ là trận thăm dò, sự thực chứng minh nó hiệu quả phi phàm, Ly Bắc bị kiềm chế rồi. Sau mấy năm tới ngày hôm nay, thậm chí Đại Chu còn bởi vậy mà chia năm xẻ bảy."

Phí Thịnh thầm hít khí, hoảng hồn nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên.

"Tại sao ngươi gọi ta là con của Cách Đạt Lặc?" Ngọc châu bên tai phải Thẩm Trạch Xuyên tản ra ánh sáng lạnh.

Hải Nhật Cổ nghiêng đầu, nói: "Bởi vì chúng ta bị Bạch Trà phân tách rồi —— "

Tiếng Hải Nhật Cổ còn chưa dứt hẳn, một ám tiễn sau lưng đã "vụt" xuyên gió đến, đóng trên xe ngựa. Nhan Hà Như – nãy giờ vẫn luôn không dám lên tiếng, treo lơ lửng giả chết – lập tức la lớn: "Truy tới rồi!

Phí Thịnh lập tức kéo màn xe xuống, nói: "Lên ngựa!"

Xe ngựa do Cẩm y vệ hộ tống đi vào màn đêm, Nhan Hà Như bị ném về trong xe. Phố xá Đôn Châu rộng rãi, là Nhan thị xây dựng thêm để xe ngựa của các vị hành thương có thể thuận lợi thông qua, giờ khắc này đúng lúc thời điểm náo nhiệt, trên đường xe ngựa qua lại không dứt.

Nhan Hà Như ngã thất điên bát đảo, mặc áo choàng nói gấp: "Đi vương phủ Kiến Hưng! Ta dỡ bỏ nơi cũ của vương phủ Kiến Hưng rồi, xây lại thành trạch riêng, bên trong còn có khoảng hơn trăm cái hộ viện!"

Phí Thịnh lập tức quay đầu ngựa.

* * *

Vương phủ Kiến Hưng đã bị dỡ hết ngói lưu ly, sau khi Thẩm Vệ tự thiêu, nơi này chỉ còn cảnh vách nát tường xiêu. Nhan Hà Như tiếc rẻ mảnh đất, dựng lại nơi này thành trạch riêng phỏng theo hình thức Khuất Đô, nơi đó bố trí hiên tầng lầu cao, đứng ở phía trên, toàn cảnh Đôn Châu có thể phản ánh vào tầm mắt.

Trước khi đi vào Phí Thịnh tinh tế quan sát tòa trạch này, cảm thấy Nhan Hà Như thật kỳ quái. Chẳng ngờ hắn xếp chồng tường gạch lên tầng ngoài, lối vào cửa thiết trí cung tên, máy móc bao quanh tường chắn mái, xem độ dày này, dù có là máy bắn đá đến thì cũng có thể cản lại.

"Làm ăn ấy mà, chỉ sợ đao ngầm đâm người, cái loại thất đức làm liều này nhiều lắm. Ta tiếc mệnh, cứ luôn phải có nơi đặt chân ở Đôn Châu, không dựng thành tường đồng vách sắt thì trong lòng không yên được." Nhan Hà Như mời Thẩm Trạch Xuyên lên lầu, "Lầu này tên là 'đỉnh Phủ Tiên', phải, cao lắm. Mời Phủ quân, chúng ta đi lên uống rượu thưởng lạc, xem thằng ngu Lôi Kinh Trập đứng bên ngoài vò đầu bứt tai ra sao."

Phí Thịnh không nhịn được hỏi: "Ngươi không sợ hắn tấn công vào gọt đầu ngươi à?"

Nhan Hà Như đứng trên bậc thang lầu quay lại, nhìn Phí Thịnh cười không ngừng, nói với vẻ hồn nhiên: "Ta sợ gì? Nam nhân đích thực không sợ vết sẹo to bằng miệng bát*, chỉ là đầu rơi xuống đất thôi, luân hồi mười tám vẫn là một hảo hán mà!"
*lìa đầu

Miệng Nhan Hà Như chẳng có chút đứng đắn nào, nhưng hắn quả thực không sợ. Hắn liên quan việc làm ăn của hành thương hai châu Trung Bác, bao nhiêu người đang theo sau mông hắn xin cơm, tối nay Lôi Kinh Trập chịu nhục lớn cỡ này mà cũng không dám thật sự giết chết hắn, hắn còn có Hà Châu làm lá chắn. Lôi Kinh Trập đuổi tận không buông như vậy, trên thực tế là nhắm vào Hải Nhật Cổ.

Tiểu tử này ranh ma cực kỳ.

Thẩm Trạch Xuyên suy đoán Lôi Kinh Trập và Hải Nhật Cổ tại Đôn Châu đánh hung đến vậy, chắc hẳn là có Nhan Hà Như ở trong đó tưới dầu lên lửa. Trước đây hắn không nâng đỡ Lôi Thường Minh lên được, dựa vào mặt mũi mới có thể tiếp tục giữ lại cửa tiệm tại Đôn Châu, đổi thành người khác, việc làm ăn vùng này đã sớm tiêu rồi, vì thế hắn kiêng kỵ Lôi Kinh Trập chuyên quyền độc chiếm, lén lút giúp đỡ đám bọ cạp Hải Nhật Cổ này, khiến cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, cuối cùng đều phải dựa vào Nhan thị.

Các thị nữ nối đuôi nhau vào, tuần tự châm đèn. Tấm màn dày nặng được vén lên, trân châu lụa trắng rủ xuống. Bên trên này còn có một hành lang nhỏ, treo cây trầu cổ thân leo, dòng suối như cánh tay lớn quấn quanh chậm rãi róc rách. Bên trong bố trí chỗ ngồi rộng rãi thoải mái, phía nghiêng đặt hòn non bộ cao lớn thanh tịnh. Ở nơi đây tựa lan can nhìn, ánh sao đầy trời như chạm được tới tay, ngắm phong cảnh đèn đuốc Đôn Châu không sót gì.

"Lầu này là phải bước lên cao mới thấy được cái hay, đứng ở chỗ này viễn vọng hướng đông có thể nhìn thấy sông Trà Thạch như đai ngọc của đất trời, cảnh sắc tráng lệ không thể thấy ở nơi khác được đâu." Nhan Hà Như dựa vào lan can, nói với Thẩm Trạch Xuyên, "Tạm thời không ra được Đôn Châu rồi, Phủ quân có thể ở lại nơi này, chúng ta thong thả đàm chuyện làm ăn."

Áo choàng của Thẩm Trạch Xuyên bị gió thổi phất, y vịn tay quan sát từ trên cao, có thể trông thấy đội của Lôi Kinh Trập đang xuyên phố kéo đến, nói: "Ngươi vẫn không sợ chút nào."

Nhan Hà Như gẩy bàn tính hai cái, nói: "Có tiền thì là gia, Lôi Kinh Trập phải gọi ta là gia gia, ta sợ gì chứ. Ngược lại là Phủ quân đây, nếu như thủ bị quân Tì Châu thật sự không đến, vậy ngươi gặp nguy thật rồi."

"Ta tới không tiếng động, " Thẩm Trạch Xuyên nói, "muốn đi cũng đơn giản."

"Lần này ngươi đến Đôn Châu là nhắm về Bạch Trà mà, " Nhan Hà Như cười nói với Thẩm Trạch Xuyên, "Hải Nhật Cổ biết tất cả mọi chuyện, thiếu chút nữa là ngươi nhìn được toàn cảnh rồi đấy, lúc này lòng như lửa đốt phải không? Bạch Trà và bọ cạp rốt cuộc có liên quan gì, việc này Hải Nhật Cổ rõ ràng nhất. Phủ quân, ta là thành tâm nói chuyện làm ăn với ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta sẽ giao Hải Nhật Cổ cho ngươi xử trí. Chúng ta liên thủ giết chết Lôi Kinh Trập, chiếm cứ hai vùng đông bắc, rồi phát triển thương lộ, không phải bạc tràn đến như nước sao? Món nợ Trà Châu lập tức được xóa bỏ toàn bộ, cái chết của Thái Vực ta cũng sẽ không đổ lên đầu ngươi."

Thẩm Trạch Xuyên cũng khom thân, dựa lan can cười rộ lên.

Nhan Hà Như từ từ thu liễm vẻ cười, mất hứng hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

"Tối nay Lôi Kinh Trập tới vì Hải Nhật Cổ, ngươi mà không giao nộp Hải Nhật Cổ, hắn sẽ muốn tính sổ với ngươi. Bây giờ ngươi muốn dùng quân cờ hết hiệu lực để lừa ta cùng làm ăn, trên đời này không có chuyện lời lãi như thế." Thẩm Trạch Xuyên quan sát phía xa Đôn Châu, đó là phương hướng Đoan Châu, "Thương lộ Hòe Tì Trà là của ta, ngươi muốn có phần, phải khiến ta động tâm."

Nhan Hà Như hướng mặt vào cảnh đêm mênh mông, trầm mặc chốc lát, lại cười lên, nói: "Tới phút này rồi Phủ quân còn lừa ta? Bây giờ ngươi không binh, chỉ là thú bị nhốt. Ta không giao Hải Nhật Cổ ra, nhưng ta có thể giao ngươi nha."

"Tối nay ngươi thiết kế giết Lôi Kinh Trập, với tính cách Lôi Kinh Trập, món nợ này đã đóng dấu hết giá trị rồi. Hiện tại hắn vì bạc mà nhịn ngươi nhất thời, về sau nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Huống hồ tối nay ngươi đã thả lá bài Hải Nhật Cổ này, " Thẩm Trạch Xuyên hơi ngước cằm, thổi gió, "cho dù Lôi Kinh Trập nguyện ý tiêu tan hiềm khích lúc trước với ngươi, mười hai bộ Biên Sa sau lưng hắn cũng không muốn thế."

Hải Nhật Cổ không phải một cá nhân, hắn còn mang theo nhóm bọ cạp lưu lạc tại Trung Bác cùng. Những kẻ này trốn đông nấp tây, quá nửa là từ Cách Đạt Lặc phản trốn ra được. Nhan Hà Như giúp đỡ bọn chúng để kiềm chế Lôi Kinh Trập, chuyện này mười hai bộ Biên Sa cũng muốn tính sổ.

"Ít nhất tối nay ta sẽ không chết." Nhan Hà Như nhẹ giọng nói vậy.

"Vậy chúng ta đồng quy vu tận là xong thôi, " Thẩm Trạch Xuyên gõ ngón tay lạnh lẽo trên lan can, "tối nay ngươi cứ giao ta cho Lôi Kinh Trập đi, sau khi ta chết có thể ở dưới đất chờ ngươi."

"Qua tối nay, ta có trăm nghìn cách rời khỏi Đôn Châu." Nhan Hà Như hừ nói lớn tiếng như trẻ con.

"Vậy ta cho ngươi biết, " Thẩm Trạch Xuyên chếch con ngươi, đôi mắt đen sẫm, "chỉ cần ta chết, hai châu Đôn, Đoan cũng phải chết, vùng đất đã mất của Trung Bác sẽ không còn người nhớ tới, Khuất Đô còn chưa lo tự lo mình xong, Ly Bắc, Khải Đông hết cách phân thân, nơi này chính là lối vào mở rộng của Đại Chu, có thể tạo điều kiện cho kỵ binh Biên Sa tiến quân thần tốc đánh thẳng một mạch. Trong sáu năm quá khứ, bọn hắn không tiến công là bởi vì kho lương thực Trung Bác còn chưa được nuôi mỡ màng, bây giờ thời cơ vừa khéo, Đại Chu đã chia năm xẻ bảy, nơi này sớm muộn sẽ biến thành lãnh thổ của bọn Biên Sa."

"Tiêu Phương Húc sẽ không ngồi yên bỏ mặc, nơi này liên quan chiến trường đông nam Ly Bắc, " Nhan Hà Như nói cực nhanh, "Thích Trúc Âm cũng binh cường mã tráng, ngươi đang hù dọa ta! Thẩm Trạch Xuyên, không có ngươi, Trung Bác cùng lắm là có thêm mấy tên dã vương, đại cục căn bản sẽ không thay đổi!"

"Đã như vậy, " Thẩm Trạch Xuyên hơi nhíu mày, "ngươi còn mất công vòng vo đàm luận với ta làm gì?"

Nhan Hà Như nói thầm một tiếng gay rồi, lại bị Thẩm Trạch Xuyên cuốn vào!

Hai người họ đang nói chuyện thì nghe được một tiếng vang rất lớn bên dưới, Nhan Hà Như chuyển mắt nhìn sang, không khỏi ngẩn ra: "Sao lại nhiều người thế..."

"Từ lúc ta vào Đôn Châu đã nghi hoặc một vấn đề, nơi này rõ ràng nối thẳng đường cái Đoan Châu, tại sao Lôi Kinh Trập còn muốn bỏ gần cầu xa. Sau đó hắn kiểm tra hàng hoá trong thành, làm khá thành thạo, ta liền đoán rằng, nhất định hắn không phải bị cướp lần đầu tiên, người đang ẩn nấp nơi này chính là đại họa của hắn." Thẩm Trạch Xuyên hơi cười, "Ta còn có thể đoán được là ngươi đang giúp đỡ Hải Nhật Cổ, Lôi Kinh Trập không đoán được sao? Lần này hắn đến đã có chuẩn bị, lời mời kia đúng là dụ rắn ra khỏi hang đấy, người không thoát khỏi lưỡi câu là ngươi."

Đèn lồng trên phố bị húc lật, tiếng vó ngựa từ ngoài tràn vào, đoàn kỵ binh không nhìn thấy điểm cuối như mây đen giăng kín dải đèn kia. Binh mã Lôi Kinh Trập mang đến trốn ở ngoài thành, đó là muốn dứt khoát thẳng tay, triệt để diệt trừ đại hoạ Hải Nhật Cổ này. Phí Thịnh nhìn thấy chim cắt săn trong bầu trời đêm, hắn bước nhanh vòng theo lan can, phát hiện bao mây đen đó đang nghiền ép toàn thành Đôn Châu.

"Hắn không dám giết ta, " Nhan Hà Như hoang mang, ôm bàn tính vàng lui về sau mấy bước, "Hà Châu..."

Xe tiên phong Lôi Kinh Trập mang đến nặng nề húc vào cửa lớn, then cửa chống đỡ bên trong vang tiếng nhức nhối, then cửa bọc tôn không chống đỡ nổi va đập khủng bố như vậy. Tiếng ngựa thở gấp gáp, chim cắt săn lượn quanh khuấy đảo mây đen, trời sao trải tràn khi nãy đều trở nên ảm đạm, chỉ có luồng gió táp không dừng.

Trước mặt cường binh bất kể mưu tính.

Những móng sắt này đã từng đạp nát trái tim Trung Bác không chút kiêng dè, lần này cũng chưa chắc không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ttt