Chương 174: Chó điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lôi Kinh Trập đã mở kho quân bị Đôn Châu, dù Nhan Hà Như tu sửa trạch viện này kiên cố vững chắc, đối mặt khí giới công thành cũng thể hiện không đỡ nổi một đòn. Những mũi tên đó không thể nào bắn xuyên tấm chắn của xe tiên phong, then cửa bị xô gãy trực tiếp, máy móc gắn trên tường chắn mái không kịp thay đổi, kỵ binh Biên Sa đã vào trong rồi.

Phí Thịnh lên trên muốn đỡ Thẩm Trạch Xuyên, nói gấp: "Chủ tử, chúng ta rút từ phía sau đi, nhân lúc còn tối nghĩ cách ra khỏi thành!"

"Lôi Kinh Trập muốn tóm gọn cả đám người Hải Nhật Cổ này, " Thẩm Trạch Xuyên đứng đón gió, "cho nên trù bị cẩn thận, dùng trọng binh vây thành, sẽ không chừa bất kỳ lối thoát nào. Bây giờ muốn ra khỏi thành đã quá muộn rồi."

Phí Thịnh trơ mắt nhìn trạch viện bị vây khốn, trong lòng biết tối nay có chạy đằng trời. Thế nhưng hắn đã nói từ trước, phải đánh cược tính mạng để bảo đảm Thẩm Trạch Xuyên không hề gì, vì vậy hắn cầm đao đứng đấy, như cái đinh cố định bên người Thẩm Trạch Xuyên. Cẩm y vệ phía sau như gặp đại địch, trong lúc nhất thời bầu không khí đặc biệt cam go.

Giờ này trăng non như dải tuyến lẩn trốn vào mây đen, sương mù trên trời trĩu nặng ghì đỉnh đầu, khí thế tiến phá đã không thể cản lại. Thẩm Trạch Xuyên vẫn dựa vào lan can đưa mắt ngắm đèn đuốc khắp cả Đôn Châu, đây là lần đầu tiên y nhìn rõ Đôn Châu.

Phí Thịnh đứng im, cùng Cẩm y vệ nhìn chăm chăm vào Thẩm Trạch Xuyên trong tiếng chém giết rung trời. Điều lạ lùng là đã đến bước ngoặt sinh tử này rồi, vậy mà bọn họ chẳng còn căng thẳng.

Phí Thịnh đã từng chỉ muốn đi theo Tiêu Trì Dã, bởi vì Tiêu Trì Dã có khí phách kiến lập bờ cõi trước nay chưa từng có, ngày phản trốn Khuất Đô ấy khiến Phí Thịnh tâm phục khẩu phục. Thế nhưng Tiêu Trì Dã không chịu thu nhận hắn, hắn chỉ có thể lui về chạy theo Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên không được yêu thích.

Tướng mạo của y đã chủ định khi y ở Khuất Đô sẽ chịu chỉ trích, Thẩm Vệ là một lao tù, biết bao người tình nguyện đứng ngoài dòm ngó y, dường như sự sống chết của y đều chìm nổi trong biển nước bọt. Thời điểm y ra khỏi chùa Chiêu Tội, ai cũng cho rằng y thay thế Thẩm Vệ làm cây đao của thế gia, là cẩm y cẩu dưới trướng thái hậu. Nhưng tiếp sau đó sự tình dần tách khỏi dự đoán của tất cả mọi người, giữa những phân tranh kia, y yên lặng vững bước thăng cao, đợi đến khi hoàn thần trở lại, y đã đứng ở trung tâm triều cục rồi. Y tựa hồ không có loại khí phách tự do sôi nổi, nhưng khi y đứng ở phía trước, tấm lưng đơn bạc chính là bình phong, mặc cho gió hung mưa ác, núi san biển trút, chỉ cần y còn đứng đấy, sau lưng chỉ là yên lặng như tờ, chẳng thấm chút mưa.

Phí Thịnh nhắm mắt bài trừ tạp niệm, giây phút này cảm thấy lòng mình thật trấn định, đó là loại an ổn không cần ngôn từ khích lệ. Hắn đã vứt bỏ Kỷ Lôi, vứt bỏ Hàn Thừa, đi theo ai cũng vì thuận thế mà làm, hắn vẫn luôn không hiểu sự tin cậy mà Thần Dương và Cốt Tân dành cho Tiêu Trì Dã, thế nhưng giờ khắc này, Phí Thịnh đứng ở trong gió, một lần nữa mở mắt ra đã có được loại tin cậy đó rồi.

Thế gian này ai cũng muốn làm Tiêu Sách An.

Nhưng sẽ không còn Thẩm Lan Chu nào khác nữa!

Móng ngựa dưới chân phá cửa, đỉnh đầu cuồn cuộn mây đen. Phí Thịnh cả đời luồn cúi mưu tính một tay chụp đao, nhấc chân đạp lăn ghế gỗ bên người, nện trúng kỵ binh Biên Sa đang lên bậc. Hắn xé ngoại bào, quấn chắc đao trong lòng bàn tay, sau đó nâng rượu trên bàn lên, hướng tới Cẩm y vệ nói rằng: "Tối nay dẫu trời sụp đất đổ, cũng phải bảo đảm tính mạng chủ tử bình an. Chúng ta đàm tiếu thưởng rượu giữa trùng vây cường binh, đây là vinh dự mà hầu hạ lão tử hoàng đế cũng chẳng có được."

Phí Thịnh ngẩng cổ trút rượu ừng ực, mặc cho vạt áo trước ướt đẫm. Hắn đập chén, quệt miệng, cất tiếng cười to.

"Trận này sẽ phong thần, các huynh đệ, dương danh thôi——!"

Tú Xuân đao đồng loạt ra khỏi vỏ, lắng tiếng cười lớn khuấy động trời mây. Trên cầu thang máu bắn tung toé, mười mấy Cẩm y vệ bám trèo lan can múa đao, giết kỵ binh Biên Sa mạnh như vũ bão rớt xuống. Đầu lăn loạn xị trên cầu thang chật hẹp, Phí Thịnh giơ tay chém xuống gạt đứt cổ, tuyệt không dây dưa dài dòng.

Lôi Kinh Trập không dám đốt lầu, hắn phải bắt sống Nhan Hà Như, chỉ có thể đi đường cầu thang kiên cường tấn công. Cẩm y vệ tối nay có cảm giác tay tuyệt vời, đám bọ cạp lúc quần tụ vốn không thể dao động khi tiến vào cầu thang rồi lại không cách nào vung chuỳ sắt như thường, điều này khiến áp lực Cẩm y vệ giảm mạnh. Không lên cầu thang được, Lôi Kinh Trập không thể thông sang đường khác. Đỉnh Phủ Tiên giữa tầng hiên chập trùng như hạc giữa bầy gà, bọn hắn đã phải dùng tới thang mây* rồi.
*thang dài dùng để công thành hay chữa cháy

Nhan Hà Như nhìn kỵ binh Biên Sa dâng lên lít nha lít nhít, đỉnh Phủ Tiên giống như cây cột trụ còn sót lại trơ trọi giữa trời. Hắn lại lùi về bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, bị gió thốc lạnh cóng, nói: "Nếu ngươi dám thâm nhập hang hổ, nhất định đã sớm có chuẩn bị."

Thẩm Trạch Xuyên không đáp lại, Nhan Hà Như đang định nói gì đó tiếp, trên lan can bên người thình lình có cái tay đập tới, ngay sau đó là một kỵ binh Biên Sa bám lên. Nhan Hà Như không chút nghĩ ngợi, lập tức giơ bàn tính vàng bổ mạnh vào kỵ binh, đập cho ngất xỉu luôn. Thế nhưng theo sát phía sau còn có mấy tên cũng lên, cánh tay với chắc vào bàn tính của Nhan Hà Như, sau đó vượt lên đây.

Nhan Hà Như giác ngộ được rằng tuy bàn tính rất quý, nhưng tính mạng còn quý hơn, lúc này buông tay không cần nữa. Hắn liên tiếp lui về phía sau, vấp phải bàn con ngã ra đất. Kỵ binh kia vóc người cao lớn, đứng trước mặt Nhan Hà Như như thể ngọn núi. Nhan Hà Như thấy hắn giương đao liền vội la to: "Phủ quân cứu mạng! Ca ca tốt! Giá tiền thảo luận được hết!"

Chim cắt săn liệng nhào qua, đao của kỵ binh còn chưa giơ lên, sau lưng bỗng có thân ảnh tót đến. Hải Nhật Cổ phi qua khe hở xông tới, một đao kết liễu kỵ binh, đáp đất xong còn lăn một vòng, tóm vững Nhan Hà Như.

Nhan Hà Như ngẩng đầu lên, muốn nói Thẩm Trạch Xuyên quá không trượng nghĩa rồi đấy. Thế nhưng miệng hắn còn chưa kịp mở, chỉ thấy ngoài lan can kia một bóng đen vọt lên, nặng nề rơi trên lan can. Hải Nhật Cổ nhấn đầu Nhan Hà Như xuống, mình thì khom lưng ngửa ra sau, thoát khỏi chuỳ sắt quét tới.

Người đến đây để trần nửa thân bắp thịt cuồn cuộn, chẳng khác Cát Đạt mấy ngày trước. Chuỳ sắt trên không vang vù vù, nện đứt cả tiếng gió bay. Khi hắn nhấc thân đứng dậy, Nhan Hà Như còn phải ngửa đầu nhìn hắn. Hình xăm bọ cạp choán toàn bộ tấm lưng hắn, hắn hoạt động vai cánh tay, nhảy xuống lan can.

Hải Nhật Cổ đẩy Nhan Hà Như ra, mò lấy dao găm từ trên lưng. Hai người không thèm bắt chuyện, nhấc tay là lao vào triển đấu.

Trong hỗn loạn này Nhan Hà Như không có chỗ để nấp, hắn quen ăn sung mặc sướng rồi, toàn học trò mèo, giờ đã quên sạch chẳng còn một mống. Bên trên có cắt săn, Nhan Hà Như sợ bị chúng mổ nên chống hai tay xuống đất, né tránh tìm chỗ hở trong loạn đấu. Hắn vất vả lắm mới chui được lên trên, nhìn thấy có một người đang ngồi trên lan can.

Nhan Hà Như vừa nâng tầm mắt, lập tức hai mắt cong cong miệng nở nụ cười, gọi thân thiết: "Cháu trai!"

Lôi Kinh Trập cười giễu một tiếng, vươn cánh tay tóm lấy hắn.

Nhan Hà Như như con cá chạch, mặt mũi cũng không cần, lăn lộn ngay tại chỗ, "lộc cộc" lăn tới một bên khác, sau đó víu lan can muốn trèo, ai ngờ lần này đột nhiên căng chặt sau cổ, hắn tưởng Lôi Kinh Trập, vội vàng quay đầu lại nói: "Lôi ca ca —— "

Kết quả lại là Thẩm Trạch Xuyên!

Thẩm Trạch Xuyên dùng lực tay trái, kéo Nhan Hà Như xuống khỏi lan can, ném tới trước mặt. Nhan Hà Như còn chưa kịp lăn ra, Thẩm Trạch Xuyên đã nhấc chân đặt sau eo hắn, muốn hắn quỳ gọn. Trước có sói sau có hổ, Nhan Hà Như quỳ ở chính giữa muốn khóc mà không ra nước mắt, liền chắp hai tay trước ngực, giống như làm lễ nói: "Ta đùa với các ca ca thôi, lần này hao tổn gì cứ tính vào khoản của ta, chúng ta đừng múa đao vung thương nữa! Ta thấy ba người chúng ta mà liên thủ, không phải vô địch thiên hạ rồi sao ạ!"

Lôi Kinh Trập ra hiệu Nhan Hà Như ngậm miệng, hắn nhảy xuống lan can, nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi di chuyển, một hồi sau nói: "Lâu rồi không gặp Đồng tri." Tiếng vừa dứt, cũng không chờ Thẩm Trạch Xuyên trả lời, đứng vững xong lại nói, "Bây giờ nên gọi Phủ quân rồi."

Xa gần đều là chém giết, tiếng đạp bàn vang rõ bên tai. Mây đen u ám trên đầu hai người họ, đứng đối lập trong gió lớn ngăn cách bởi Nhan Hà Như, sóng gió xa xôi bắt đầu dâng tới, vạn ngàn đèn đuốc Đôn Châu đều biến thành phông nền.

Lôi Kinh Trập giơ tay vỗ ót mình, giễu cợt nói: "Tối nay vận thế của ta tuyệt thật, ai mà ngờ câu ra được con cá lớn từ trong cống ngầm. Thế nào, lần này không có Tiêu Trì Dã đi theo bảo vệ à?"

Thẩm Trạch Xuyên nhấc ngón tay phủi áo choàng bên vai, nghiêng đầu ngậm cười, y nói: "Nhà ta bận rộn quân vụ, gần đây không tiện đi xa. Nếu có chuyện, chúng ta đàm luận là được rồi."

Ánh mắt Lôi Kinh Trập dần âm u giấu tia sáng gian xảo, hắn nói: "Ngươi tới Đôn Châu —— không đúng, hẳn là ngươi về Đôn Châu, là để làm đồ tế Thẩm Vệ sao?"

"Ta là được tiểu công tử mời nên đến, " Mặt Thẩm Trạch Xuyên không biến sắc, "thảo luận đại kế giết ngươi."

Nhan Hà Như trắng bệch mặt, đón ánh mắt Lôi Kinh Trập muốn biện giải, lại cảm thấy sau gáy phát lạnh, không dám mở miệng ngay lúc này. Hắn thầm nghĩ Thẩm Trạch Xuyên tàn nhẫn quá đi mất! Nói một câu đứt luôn đường lui của hắn rồi, tối nay bất luận hắn có sống được hay không, Lôi Kinh Trập cũng sẽ không còn tin hắn nữa!

"Lúc ở quán rượu ta đã phát hiện mấy kẻ cứu thoát Nhan Hà Như thân thủ bất phàm." Ánh mắt Lôi Kinh Trập hung ác, "Ta vốn định rộng lượng khoan dung, không muốn chấp nhặt loại trẻ con, nào biết hắn ác như vậy, không ngờ lại đưa ngươi tới bố trí giết ta."

"Trẻ con, " Thẩm Trạch Xuyên dịch chuyển chặn cái chân Nhan Hà Như, "ra tay không biết nặng nhẹ chút nào, chọc giận ngươi rồi, thật ngại quá."

"Các ngươi đã sớm lén lút cấu kết, " Lôi Kinh Trập quả thực bị lừa vào tròng, suy ngẫm nói, "chẳng trách lần này mãi không tìm được đồ quân nhu."

"Thế nhưng tối nay ngươi lại lợi hơn hẳn một bậc, " Thẩm Trạch Xuyên làm như thể bái phục chịu thua, ánh mắt chuyển động theo Lôi Kinh Trập, "hiện giờ tình thế sống còn, ta có thể lâm trận phản chiến."

Lôi Kinh Trập kiêng kỵ Thẩm Trạch Xuyên, biết y am hiểu nhất đánh loại công phòng chiến này, một khi bị y cuốn vào là sẽ hết đường xoay chuyển. Vì vậy Lôi Kinh Trập rũ cánh tay, cười lạnh nói: "Tiêu Trì Dã phá hoại cơ nghiệp Lạc Sơn của ta, món nợ này không thể lật qua."

"Tối nay ngươi giết chết Nhan Hà Như, là triệt để đứt mất qua lại cùng Hà Châu rồi. Thế nhưng ngươi mà chiếm cứ hai châu Đôn Đoan, lương thực và chi phí quân sự về sau đều cần ngươi tự lực chèo chống, " Thẩm Trạch Xuyên dẫn dụ từng bước, "Tì Châu bây giờ có kho lương thực phong phú, ta cũng có thể giúp ngươi một tay đấy."

Lôi Kinh Trập ngửa đầu cười to, bỗng nói: "Nếu ngươi đã sớm có cấu kết cùng Nhan Hà Như, vậy tức là đã sớm gặp Hải Nhật Cổ rồi. Ta thấy lần này ngươi đến Đôn Châu, là để mượn mặt mũi Bạch Trà thu nạp bọn phản bội kia phải không!"

"Xem ra tối nay ta hết hy vọng rồi, làm thế nào cũng chẳng gạt được ngươi." Thẩm Trạch Xuyên than thở, "Không sai, hôm nay ta tới đây là vì việc này. Lôi Kinh Trập, mọi người đều là con của Cách Đạt Lặc, nếu mà tính đúng ra, chúng ta cũng là huynh đệ tốt, hà tất đao kiếm đối mặt như vậy đâu?"

"Chỉ cần ngươi chém rơi đầu Tiêu Trì Dã, chúng ta có thể làm huynh đệ." Lôi Kinh Trập ghi hận Tiêu Trì Dã, lạnh giọng nói, "Ngươi lấy câu nói kiểu này gạt ta, cũng chỉ vì thấy thời khắc này có trọng binh áp thành, tự mình khó thoát chết thôi."

"Ngươi thật sự muốn giết ta à?"

"Thả hổ về rừng giữ hoạ mãi về sau!" Lôi Kinh Trập nói, "Ngươi dùng hai tháng thâu tóm Tì, Trà Châu, thu thập Chu Quế và La Mục về dưới trướng rồi, ta vốn lo ngươi sống lâu quá, sau này thành nhất bá Trung Bác khó mà lay động nổi, không ngờ ngươi lại tự đưa mình tới cửa. Tối nay dù ngươi có lấy thứ lời chót lưỡi đầu môi gì, ta giết ngươi là cái chắc!"

Gió lớn thổi tay áo, xương cổ tay Thẩm Trạch Xuyên lộ ra. Tay phải y băng bó hiện rõ, kẽ ngón tay siết khăn lam, như không chịu được giá lạnh trên ban công này, y che miệng ho khan. Sau khi ngừng tiếng ho y mới nói: "Dựa vào cái tên Bạch Trà này, cũng không thể chừa lại một con đường cho ta sao?"

Câu này vừa ra khỏi miệng, Lôi Kinh Trập liền sáng tỏ thông suốt, tức khắc quát lên: "Ngươi lừa ta, ngươi căn bản không biết rõ chuyện bọ cạp!"

Âm thanh vừa dứt, quyền đã xé gió, vung thẳng về phía mặt Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên đã có phòng bị trước, trượt thân tránh cú đấm này. Lôi Kinh Trập không trúng một đòn, chẳng thu quyền mà mượn lực thuận tay quay về, muốn bắt lấy cánh tay Thẩm Trạch Xuyên. Áo bào trắng lướt gió vút qua, chuyển động vô cùng phóng khoáng khiến Lôi Kinh Trập vồ hụt lần hai. Lôi Kinh Trập lập tức ngồi xuống, quét một đường chân. Thẩm Trạch Xuyên chấm đất nhảy lùi về sau, sượt qua luồng gió cuồng kia, chỉ một thoáng lại rơi xuống trên lan can.

Bên dưới ồn ào tiếng giết, tối nay Lôi Kinh Trập quyết ý muốn Thẩm Trạch Xuyên chết, mắt thấy Thẩm Trạch Xuyên đang đứng bên bờ nguy hiểm, hắn liền nhấc chuỳ sắt hô gió đuổi tới, muốn bức Thẩm Trạch Xuyên rơi khỏi đài cao. Thẩm Trạch Xuyên vững vàng giẫm lên lan can, gió to sau lưng tràn đến, thổi đến mức tay áo y phất cao, như hồng nhạn trên lan can. Tay phải y bất động, đã rơi vào thế yếu.

Lôi Kinh Trập quyết định đánh tâm lý chiến, vừa hành động vừa nói: "Được thôi! Thẩm Trạch Xuyên, ngươi muốn biết Bạch Trà và bọ cạp có quan hệ gì sao? Tối nay ta nói cho ngươi!"

Hắn vượt lên lan can, gắt gao bức bách đối diện Thẩm Trạch Xuyên, đạp lên bước chân của Thẩm Trạch Xuyên.

"Bạch Trà là kỹ nữ trong quán Đoan Châu, chuyên môn làm việc thay Liệu Ưng bộ, là con chó A Mộc Nhĩ đặt bên người Thẩm Vệ, còn là cây châm Biên Sa giấu trong Trung Bác!"

Thẩm Trạch Xuyên tựa hồ không giẫm vững dưới chân, hơi lung lay trên đường viền một chút. Tay áo bào kia nhất thời vung về phía sau, Phí Thịnh bị kẹt sâu trong quần vây, khoé mắt nhìn thấy cảnh này thì không khỏi hoảng hồn, hô lớn: "Chủ tử!"

Song chỉ sau một khắc, Thẩm Trạch Xuyên đã lay động trong gió xoay người, ổn định thân hình.

Lôi Kinh Trập thấy thế liền xuất kích, bức Thẩm Trạch Xuyên chỉ có thể tiếp tục lui tránh. Miệng hắn nói không dừng: "Có phải ngươi cảm thấy mình rất bi thảm không? Làm con của Thẩm Vệ thì chịu đày đoạ! Vậy ta kéo ngươi thoát khỏi bể khổ này, Thẩm Trạch Xuyên, ngươi là con của tạp chủng Biên Sa, Bạch Trà tại Cách Đạt Lặc chính là con điếm ai cũng có thể lấy làm chồng —— "

Chếch cổ Lôi Kinh Trập đột nhiên chìm nặng, đòn tấn công này khiến hắn suýt cắn đứt đầu lưỡi, hắn vội vã lùi về sau một chút, ổn định thân hình trên nơi cao này, nghiêng đầu thổi rơi máu sau khi bị Thẩm Trạch Xuyên xuất đòn.

Tay trái Thẩm Trạch Xuyên tạo thế, trong mắt loé lạnh. Sắc da y dưới ánh trăng mơ hồ tăm tối hiện đặc biệt tái nhợt, như miếng ngọc lạnh không mang chút huyết sắc nào. Y nói chầm chậm: "Cẩn thận đầu lưỡi."

Lôi Kinh Trập ném chuỳ sắt đi, chậm rãi kéo ra một khoảng cách, thấp giọng nói: "Từng câu ta nói là thật." Ánh mắt của hắn thương hại, "Ngươi quả là đứa trẻ đáng thương nhất trên đời này, ngươi biết Bạch Trà chết thế nào không? Thẩm Vệ phát hiện thân phận của ả, sau đó tự tay thắt chết ả. Ngươi ra đời trong sự chán ghét, tại sao Thẩm Vệ phải nuôi ngươi? Khi ngươi từ trong hố trời Trà Thạch bò ra ngoài, trải qua bao cừu hận bi thương rồi trở lại Trung Bác, ngươi tưởng mình đang thu phục vùng đất đã mất sao?" Hắn nặng nề cười lên, tàn nhẫn nói, "Ngươi tự cảm động mê muội, nhưng hẳn là ngươi không nghĩ tới, ngươi sẽ không được một ai tiếp nhận hết, nếu như Ly Bắc biết được Bạch Trà là ai, đao của Tiêu Trì Dã sẽ chuyển về hướng ngươi."

Lan can bỗng nhiên rung chấn, trong nháy mắt Thẩm Trạch Xuyên nhảy lên, Lôi Kinh Trập vòng cánh tay đón đỡ, bị đạp xém ngửa ra sau. Hai người đánh hung mãnh, Nhan Hà Như không còn dám ở gần đó liền chui sang góc khác. Lôi Kinh Trập suýt không chống đỡ được, vừa lui tránh vừa tiện sượt qua song treo, va đổ luôn cốc đèn lưu ly gần đó. Lửa nhào vào thảm len, chỉ chớp mắt đã bùng cháy hừng hực.

Lôi Kinh Trập liệu định Thẩm Trạch Xuyên mất chừng mực rồi, hai người vật lộn trên lan can, ánh lửa sau lưng bập bùng.

Phí Thịnh chém giết máu me khắp người, hắn nhảy ra đầu cầu thang, gào: "Chủ tử, cháy rồi, không nên ở lâu!"

Sau lưng Lôi Kinh Trập thốc gió, hắn phân chia dư lực trốn tránh Cẩm y vệ, nói: "Tối nay Đôn Châu chính là địa bàn của ta, các ngươi tử đấu cũng không có đường sống đâu!"

Đang nói thì bỗng thấy tay áo trắng đập vào mặt, đánh Lôi Kinh Trập không ứng phó kịp, dưới chân cũng rối bước theo. Thẩm Trạch Xuyên đã nắm được cổ áo Lôi Kinh Trập, trong một khắc kinh hồn này Lôi Kinh Trập đã thấy rõ mặt Thẩm Trạch Xuyên. Trong nháy mắt, thậm chí không chờ Phí Thịnh giúp đỡ, chỉ nghe tiếng vải xé rách, chuyện xảy ra chóng vánh, bóng trắng như lông vũ, cuối cùng rơi xuống theo Lôi Kinh Trập!

Phí Thịnh nứt cả gan mật, giơ tay muốn chộp mà chỉ vụt được góc áo Lôi Kinh Trập, giọng hắn run rẩy, sợ hãi gọi: "Chủ tử!"

Thời khắc Lôi Kinh Trập rớt xuống hắn đã xác định Thẩm Trạch Xuyên muốn liều mạng với hắn rồi! Hắn vừa rơi vừa cấp tốc thò cánh tay phải ra, phần lưng đụng phải mái cong của đỉnh Phủ Tiên, lúc chóp mái bị nện gãy đột nhiên treo vững thân mình. Dưới chân khua khoảng không, ánh lửa bùng cháy như bao vây đất trời, Lôi Kinh Trập cũng rịn mồ hôi. Lôi Kinh Trập không dám khinh suất, cánh tay phải víu đau nhói, hắn muốn dựa vào mái hiên tàn tạ leo lên khối ngói gồ ra này.

Thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên đã từ một đầu khác bò lên rồi, tay Lôi Kinh Trập giơ lên bị giẫm dưới chân, mái ngói lập tức rơi mất mấy viên, từ trên rớt xuống nát tan.

Lôi Kinh Trập kinh hồn táng đảm, ở trong gió nhổ máu trong miệng ra, nói: "Đệt!"

Thẩm Trạch Xuyên từ trên nhìn xuống Lôi Kinh Trập, tay phải lộ ra khỏi phần tay áo bị tước rách. Sau lưng y là ánh lửa ngút trời, y tháo hết băng gạc, vứt luôn kim thép đang bó quấn, năm ngón tay tái nhợt nắm thành quyền lên lực.

Ngón tay Lôi Kinh Trập bị giẫm đau nhức, vừa nãy cánh tay hắn co kéo bị thương rồi, giờ đang gắng sức treo mình lửng lơ, hai chân đạp khoảng không, miễn cưỡng víu mái hiên tàn này, nhìn kim thép kia rơi trước mắt mình.

"Giết chết ta thì ngươi cũng không sống nổi, " Lôi Kinh Trập ngước mắt nặn ra tiếng cười, nói, "ngươi đáng thương quá, ngươi bị, bị nhào nặn thành quái vật rồi! Sau tối nay Trung Bác chính là ác mộng của ngươi, hàng đêm ngươi phải trằn trọc trở mình, ngươi phải ngày ngày lo lắng đề phòng, mảnh đất dưới chân..."

Thẩm Trạch Xuyên ngồi xổm, những gì tối tăm cùng tái nhợt kia đều bị quét sạch trong ánh lửa, biến thành nùng lệ yêu dị, còn có tàn nhẫn liếm máu, y nặng nề cười rộ lên, nói: "Ngươi ngây thơ thật đó."

Yết hầu Lôi Kinh Trập lăn, không hiểu Thẩm Trạch Xuyên tại sao —— hắn lạc tiếng thở dốc gian nan, cuống họng bị Thẩm Trạch Xuyên kẹp chặt, hắn chưa từng ngờ, Thẩm Trạch Xuyên nhìn gầy yếu lắm bệnh thế kia lại có lực lớn đến vậy!

Thẩm Trạch Xuyên nắm chặt năm ngón, dựa vào lực leo trèo của Lôi Kinh Trập, cơ hồ xách người lên một chút, nhìn sắc mặt Lôi Kinh Trập đỏ đậm, nhẹ nói: "Ngươi thật nực cười, Lôi Kinh Trập, sao ngươi cho rằng Bạch Trà có thể làm ta dao động?"

Lôi Kinh Trập thở không ra hơi, con ngươi đảo loạn, bị sợ hãi xâm chiếm rồi.

Thẩm Trạch Xuyên quan sát hắn kỹ càng, nói một cách hiền hoà: "Ta đến Đôn Châu, chính là để bắt ngươi đó."

Cổ họng Lôi Kinh Trập hơi sặc ra tiếng.

"Ngươi đã giúp ta một ân lớn, " Thẩm Trạch Xuyên chuyển mắt nhìn Đôn Châu, "ta muốn chiếm đoạt hai châu Đôn Đoan, nhưng bởi vướng Thích Trúc Âm nên không dám hành động, chỉ có thể dựa vào Dực vương Phàn Châu che chắn. Ngươi vốn có thể sống lâu hơn, nếu như lần này ngươi không mang người Biên Sa tới, có lẽ ta còn định chờ một năm, chờ hai năm, thậm chí chờ lâu hơn nữa tìm một bước ngoặt, thế nhưng ngươi mang kỵ binh Biên Sa đến rồi."

Tia lửa nổ toé "đùng đùng".

"Bây giờ ta có đầy đủ lý do xuất binh Đôn Châu, " Thẩm Trạch Xuyên đưa ánh mắt về gương mặt Lôi Kinh Trập, "nhờ được ngươi quan tâm, tán gẫu với ta lâu như vậy, ta mới có thể dành thời gian cho thủ bị quân Tì Châu."

Lôi Kinh Trập không tin, sao Thẩm Trạch Xuyên có thể tính đến được bước này, tính toán được mỗi một bước của hắn! Hắn ngước đầu, cảnh tượng trước mắt đã mờ nhoà. Hắn thở hổn hển một cách khó nhọc, nói: "Ngươi, ngươi bọ, bọ cạp..."

"Bất luận cha mẹ ta là ai, " Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu nói nhỏ với hắn, "ta đều là Thẩm Trạch Xuyên. Lời ngươi nói rốt cuộc thật hay giả, đối với ta mà nói hoàn toàn không quan trọng. Ác mộng của ta là chính bản thân ta."

Mảnh đất dưới chân này?

Trung Bác vốn không thể trói buộc Thẩm Trạch Xuyên, y không có cố hương để lưu luyến như Tiêu Trì Dã, ngày rơi vào hố trời Trà Thạch y đã trở thành người không có quê hương, từ ấy đoạn tuyệt tình thương với miền đất. Y vĩnh viễn không thể rong ruổi trên thảo nguyên, hai cánh của y sinh ra trong đêm khuya đen kịt. Nếu như Tiêu Trì Dã là núi Hồng Nhạn, vậy thì Thẩm Trạch Xuyên chính là cơn gió lạnh đi qua Trung Bác.

Thẩm Vệ, Bạch Trà.

Y chẳng quan tâm.

Hai ngón tay phải phát ra tiếng, thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên đã không còn cảm được đau nữa. Y bóp yết hầu Lôi Kinh Trập, hệt như một năm trước y bóp yết hầu Kỷ Lôi, vậy chứng tỏ y không còn bị người khác cản trở bao vây. Có lẽ Lôi Kinh Trập nói không sai, đau khổ và hận thù bao năm qua đã nhào nặn y thành quái vật rồi. Vào thời khắc Tề Huệ Liên cũng chết dưới màn mưa to, Thẩm Trạch Xuyên đã thẳng thừng từ bỏ lối cũ, y sẽ không bao giờ trở thành tù nhân của ai nữa.

Y yêu Tiêu Trì Dã, y còn có Kỷ Cương. Y không thể tưởng tượng một ngày nào đó, Tiêu Trì Dã và Kỷ Cương sẽ bước vào hoàn cảnh quá khứ, trở thành nỗi đau y không cách nào cứu vãn. Y đã chịu đủ sự ngầm nhẫn nhịn lắm rồi, chịu đủ xiềng xích rồi, y không chỉ muốn xé nát đất trời, mà còn tất cả gông cùm ghìm y trong quá khứ!

Lôi Kinh Trập đã sắp tiêu tùng, cuối cùng hắn cũng có thể giơ tay víu lấy cánh tay Thẩm Trạch Xuyên, vào đúng lúc này hắn nhớ lại lời đồn tại Khuất Đô.

"Điên, điên..." Lôi Kinh Trập níu lưỡi.

Rồng lửa giận dữ phun đình đài tầng hiên chập trùng, lầu gác trong lửa cháy vọng tiếng nguy cấp. Gỗ đổ rầm rầm, ngói dưới chân cũng trượt rớt theo, đỉnh Phủ Tiên được Nhan Hà Như vung cả đống tiền dựng lên đang đổ sụp. Mái hiên tàn tạ như không gánh nổi hai người, "rắc" một tiếng tiếp tục đứt gãy.

Thẩm Trạch Xuyên đứng tại nơi đây, lại nhớ về vực sâu trong mộng. Y vẫn luôn đứng trước vực sâu, chưa từng đưa chân ra một bước, bởi vì y không biết sau khi bước ra ấy sẽ đón nhận thay đổi thế nào, nhưng y đã nghe thấy tiếng vó ngựa.

Đó là gió từ Ly Bắc tới.

Thẩm Trạch Xuyên buông lỏng tay, vào khắc hiên tàn sụp đổ y đã nhảy ra ngoài. Y như chú chim thu cánh lại, liệng thẳng xuống cùng áo trắng phất bay. Gió sượt bên tai, như vừa bước qua một giấc mộng.

Dưới vực sâu là nước tù tĩnh lặng, Thẩm Trạch Xuyên rơi xuống đây, nổi lên lăn tăn gợn sóng. Tiếng thở sát bên tai mãnh liệt đến vậy, sức sống mạnh mẽ xua tan bóng tối, một cánh tay vững chắc đã ôm chặt Thẩm Trạch Xuyên, chỉ qua chớp mắt nước tù như quét đi bụi bặm, biến thành lồng ngực Tiêu Trì Dã.

Thẩm Trạch Xuyên được đón lấy rồi.

< mở wp xem ảnh nha xinh lúm>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ttt