Chương 161: Hình phạt trò chơi, Game Over

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 161: Hình phạt trò chơi, Game Over

Dịch + Edit: Raucangcua

Giang Lân tay nắm dây gai, đưa vào bình thủy tinh, dùng gai nhọn nhanh chóng móc vào khoen chìa khóa, toàn bộ quá trình mất chưa đầy ba giây, kết quả chỉ dính một ít axit vào ngón tay.

Hắn phớt lờ ngón tay đang bị bỏng của mình, lập tức mở khóa chiếc vòng kim loại bên tay trái.

Cờ rắc.

Chốt mở ra!

Giang Lân vui mừng không xiết.

Nhưng giây tiếp theo, niềm vui trên mặt liền biến mất.

Bùm!

Một tiếng nổ thanh thúy vang lên trong phòng, không đợi âm thanh đi xuống, chiếc vòng kim loại trên cánh tay trái Giang Lân trực tiếp phát nổ, đứt lìa bàn tay, thịt nát cùng máu tươi tóe lên vươn vãi khắp nơi.

"A a a! Tay của tôi!"

Giang Lân đau đớn hét lớn, xương cổ tay hoàn toàn vỡ vụn, toàn bộ thịt trên cánh tay rớt xuống nát bét, máu tích tích chảy ra từng dòng.

 Lúc này, bên trong phòng phát sóng trực tiếp vang lên giọng nói âm lãnh của Dương Triếp.

"Phạm quy! Đứt lìa tứ chi!"

"ĐCM mày! Trò chơi này căn bản là không thể hoàn thành! Mày thằng chó biến thái!"

"Ha ha, rất rõ ràng, trong bốn vòng trò chơi, vòng này là đơn giản nhất. Tôi đã nói rất rành mạch phải không, không thể phá hủy bình thủy tinh, đồng thời không được sử dụng bất kỳ công cụ nào để lấy chìa khóa. Nhưng mà, tôi hẳn chưa từng nói rằng không thể đổ axit sulfuric ra ngoài, các người có thể dùng tay, giày, hay bất cứ thứ gì có thể, đương nhiên, giải pháp tốt nhất là dùng các sợi cáp treo ở các góc, vỏ được làm bằng nhựa PVC có khả năng chống axit ăn mòn, chỉ cần cắt một đoạn và kéo ra khỏi lõi là có thể dẫn dung dịch đi ra ngoài, theo nguyên lý từ cao chảy xuống thấp, lý do bình thủy tinh được đặt ở trên bục là như vậy."

"Trong vòng chơi thứ hai, tôi đã có nhắc nhở, tất cả đạo cụ bên ngoài đều có thể sử dụng, nhưng mà sự ngu ngốc của các người rốt cuộc cũng không thể trong thời gian ngắn mà thay đổi được, bây giờ, ngươi còn gì thắc mắc không?"

Chấn kinh!

Chấn động!

Đây là bát vân kiến nhật*, đề hồ quán đỉnh*.

 *bát vân kiến nhật: vén mây thấy mặt trời, xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng. Chung quy chúng mình thường gọi là khai sáng ấy.

*đề hồ quán đỉnh: Đề Hồ rưới lên đỉnh đầu, một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt (to anoint your head with the purest cream, to enlighten people with perfect wisdom).

Giang Lân liếc nhìn sợi dây cáp trong góc, lúc hắn mới đi vào có chú ý tới. 

Tại sao! Tại sao lại không nghĩ đến a!

Tại sao tự mình lọt hố đến ngõ cụt cũng không nhận ra a a a!

Bẫy rập! Chính vào lúc bắt đầu, mấy cái lời kia dẫn dụ hắn tiến vào tử cục.

A a a!

Tôi có thể sống sót!

Tôi cần phải sống sót!

Nội tâm Giang Lân hết sức sụp đổ, hắn hoàn toàn không ngờ, hắn cứ luôn nghĩ đây là ngõ cụt, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, chính bản thân tự ra nước cờ chết, nếu như có thể lùi lại một bước, liền hải khoát thiên không*.

*hải khoát thiên không: trời cao biển rộng, ví von lòng dạ khoáng đạt, tâm tình thoáng đãng, hoặc hình dung bộ dạng không câu thúc, thênh thang không biên giới.

 Không chỉ riêng Giang Lân, hàng trăm nghìn bạn mạng cũng đứng hình.

"Sát! Đơn giản như vậy! Tôi cũng chưa có nghĩ tới nha!"

"Là vì luật chơi của Nhà Thiết Kế làm chúng ta mê muội đi!"

"Quả thực vậy a, nếu không có hai hạn chế đó, nói cách khác, có lẽ bọn hắn đã nghĩ ra cách rồi!"

"Cái này chính là Nhà Thiết Kế quá lợi hại, nhẹ nhàng chơi chết ngươi không thương lượng!"

Cùng lúc đó, Vu Kiện và những người khác cũng có chút kinh ngạc, mặc dù họ đã đoán được giải pháp, nhưng không ngờ lại sử dụng ống nhựa PVC, họ đều đã từng sử dụng ống nhựa để dẫn nước, chỉ cần đặt một đầu ống vào nước, sau đó hút nhẹ ở đầu còn lại, nước ngay lập tức có thể từ đó đi ra ngoài.

Hoàn hảo!

Cái này thực sự là chân chính hoàn mỹ!

Hàn Khả Tâm cắn nhẹ môi, cái này mới phù hợp với phong cách của Nhà Thiết Kế Tử Vong.

Thời điểm này, Giang Lân một mặt hối hận.

"Tôi sai rồi! Tôi để lại chìa khóa về chỗ cũ, tôi có thể bắt đầu lại được không? Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội a!"

"Ngươi chỉ có một cơ hội, tôi đã trao rồi!"

Giang Lân nghe được lời này, ánh mắt khẩn cầu lập tức trở nên hung tợn.

"Mày nhất định phải tuyệt diệt sao? Con trai, anh trai, bây giờ đến cả tao. Mày mới là kẻ đáng chết!"

"Ha ha, nếu có năng lực phán xét tôi, tôi sẽ vui vẻ chấp nhận. Nhưng bây giờ, anh phải chấp nhận hình phạt!"

Bùm!

Một vụ nổ lần nữa xảy ra, lần này đến cánh tay phải của Giang Lân bị thổi bay trong tích tắc.

"Cỏ!"

Bùm!

Bùm!

Sau hai tiếng nữa, chân Giang Lân bay ra, cả người ngã ầm xuống đất.

Mỗi một vụ nổ đều được quay cận cảnh, cảnh tượng sương máu nổ tung cùng với những mảnh thịt bay khắp nơi vô cùng chấn động.

"666!"

"Thật là hưng phấn! CMN thật sướng! Quả báo quả báo!"

"Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo! Không phải trước thời điểm không báo đáp, nhất định phải chết!"

"Số phận CM gì? Đây đều là do Nhà Thiết Kế sắp đặt, dẫn chương trình muốn hắn chết thế nào, hắn phải chết như thế ấy. Dẫn chương trình là đại boss!"

"Đúng, đúng, đúng, dẫn chương trình ngầu nhất! Wo ai ni, Nhà Thiết Kế Tử Vong! Những nạn nhân bị giết có thể yên nghỉ rồi a!"

Dương Triếp liếc nhìn bình luận của bạn mạng, sau đó hướng tầm mắt về phía Giang Lân.

Tứ chi tan nát, không thể băng bó vết thương, Giang Lân chỉ có thể đau đớn nhìn mấy vệt máu cuối cùng trong cơ thể không ngừng chảy ra.

Cầu hoa tươi.

"A a a cứu tôi!"

Giang Lân nằm ngửa, tứ chi đau nhức khiến toàn thân hắn tê dại, ý thức ngày càng mơ hồ.

Đột nhiên đôi mắt đang nhắm chặt của Giang Lân mở ra, vẻ mặt nham hiểm.

"Nhà Thiết Kế Tử Vong, tao có biến thành quỷ cũng không tha cho mày, tao nhất định sẽ giết mày, tao sẽ giết toàn bộ bọn mày!"

Giang Lân vừa dứt câu, thân thể co giật kịch liệt, hai mắt trợn to chết không nhắm mắt.

Đối mặt với hắn ở phía xa xa là Cao Song Duệ, người đã cứng đờ.

Toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên rơi vào im lặng chết chóc.

Tất cả màn hình đều đóng băng.

Nhưng trái ngược đó, bên bạn mạng nhóm lại sôi sục.

"Người dân Thượng Hải gửi tin chúc mừng! Chúc mừng dẫn chương trình đã loại bỏ hai kẻ cặn bả cho cả nhân loại!"

. . . 

"Người dân Sơn Nam gửi tin chúc mừng!"

"Người dân Hà Tây đã gửi tin chúc mừng!"

Bạn mạng nhóm từ khắp mọi miền lần lượt gửi tin nhắn chúc mừng đến.

Trong số những tin chúc mừng này cũng có không ít bão bình luận, trong lời nói tràn đầy sự cảm kích tột độ.

"Cảm ơn anh! Cảm ơn Nhà Thiết Kế Tử Vong! Con gái của tôi cuối cùng cũng có thể yên nghỉ!"

"Con gái của tôi mất đã mười năm, mười năm này, tôi ngày đêm mong chờ ngày này, bây giờ tôi sẽ đến mộ con gái để báo cho nó biết! Cảm ơn anh, dẫn chương trình!"

"Đổi lại không có gì, tôi sẽ thưởng cho anh toàn bộ số tiền tiết kiệm của tôi, số tiền này vốn là để truy tìm hung thủ. Cảm ơn anh, cuối cùng tôi cũng đạt thành tâm nguyện của mình, nếu mẹ tôi nhìn thấy được, bà ấy nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng bà ấy đã mất vì trầm cảm vào năm ngoái, nói là muốn xuống dưới đó cùng chị gái tôi, hu hu hu!"

Đột nhiên các bình luận cùng phần thưởng lần lượt xuất hiện, chiếm toàn bộ màn hình.

Dương Triếp liếc nhìn vài cái, đương nhiên trong đó cũng có những câu chất vấn.

Nhưng đáp lại đó, Dương Triếp chỉ cười lạnh.

Tôi không phải chính nghĩa, là ác nhân, run rẩy đi!

Game over!

Bang bang bang! ! !

Đột nhiên phòng phát sóng trực tiếp nổ tung.

Hết thời gian, tất cả các vòng kim loại đồng loạt phát nổ.

Tay chân Cao Song Duệ vỡ vụn, cái đầu của hắn cùng Giang Lân lăn ra theo vụ nổ.

Lúc này, giọng nói của Dương Triếp vang lên.

"Cảm ơn tất cả các bạn đã xem hết tập Phát sóng Tử Vong lần này, đồng thời cảm ơn phần thưởng của tất cả mọi người. Hẹn gặp các bạn ở tập kế tiếp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro