Chương 162: Chuyến viếng thăm đêm khuya của mỹ nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 162: Chuyến viếng thăm đêm khuya của mỹ nữ

Dịch + Edit: Raucangcua

Phòng livestream đóng lại.

"Ding! Thiết kế tử vong thành công!"

"Ding! Tổng kết hoa hồng nhận được là 14 ngàn tệ"

"Ding! Đang đánh giá độ khó của thiết kế lần này"

"Đánh giá hoàn tất. Độ khó lần này đạt được là Tuyệt vời +5, nhận 2500 điểm tử vong, thu được cảnh tượng Đa Tầng Sợ Hãi"

"Cảnh tượng Đa Tầng Sợ Hãi: Những căn phòng khác nhau, những con đường xa lạ, những tiếng động kỳ quái, hành lang yên tĩnh, tầng hầm tối tăm, khám phá những nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong bản chất con người. Độ khó của cảnh tượng được nâng cao."

Nhìn vào các tin nhắn trên bảng hệ thống.

Dương Triếp vô cùng hài lòng.

Đặc biệt là chồng tiền giấy dày cộp trên bàn.

Lần đầu tiên hoa hồng của buổi phát sóng trực tiếp vượt hơn mười ngàn, còn thu được cảnh tượng mới. Trừ chi phí dùng để mua các thẻ kỹ năng ở giai đoạn đầu, vẫn còn dư hai ngàn điểm tử vong, sau này có thể dùng chế độ 857* để tăng sức chiến đấu.

*Theo thuật ngữ hộp đêm nghĩa là đi lúc 8 giờ tối, trở về lúc 5 giờ sáng, một tuần 7 lần.

Lúc này, cảnh tượng chiếc đầu lăn lông lốc ở cuối buổi livestream đã in sâu vào tâm trí Vu Kiện và những người khác, kích thích thần kinh những khán giả xem phát sóng. 

Cỏ!

Một lần nữa để Nhà Thiết Kế Tử Vong thành công.

Và lần này, phía cảnh sát được đặt cho một cái tên hoa mỹ Bốn Ngày Tra Án trước cả nước. Một sự xúc phạm không hề nhẹ.

Thằng khốn!

Trong lòng Vu Kiện hết sức nặng nề, phát ra một tiếng thở dài. 

Đúng lúc này, điện thoại Tổ trọng án số 0 reo lên.

"Đây là Tổ trọng án Số 0!"

"Chúng tôi đã phong tỏa hiện trường, đang trên đường đến đó. Trong căn tin của Cao Song Duệ, người của chúng tôi tìm thấy một số công cụ phạm tội, bao gồm ete có độ tinh khiết cao được thêm vào một số chất không rõ nguồn gốc"

*Ete: là tên gọi chung của một lớp hợp chất hữu cơ, Diethyl ether là một hợp chất thường được dùng để làm thuốc gây mê đem lại hiệu quả cao - (C2H5)2O.

Vu Kiện nói "Lập tức phong tỏa hiện trường tử vong, ngoại trừ bác sĩ pháp y và nhân viên kiểm tra dấu vết, không cho bất kỳ ai khác đi vào. Xin hãy cố gắng đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào!"

"Anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Sau khi cúp máy, Vu Kiện mất một lúc mới ổn định lại suy nghĩ của mình.

"Cửu Nguyệt, kiểm tra làng Vân Trại sau đó in tất cả thông tin ra!"

"Tuân lệnh!"

"Thiên Lâm, cậu điều tra lý lịch Giang Lân, nếu cần thiết thì đi đến quê hương của hắn một chuyến"

"Được rồi, để đó cho tôi!"

"Khả Tâm, cô phụ trách đánh giá lại tâm lý tội phạm của Nhà Thiết Kế Tử Vọng, cố gắng phác họa hoàn chỉnh chân dung tâm lý tội phạm"

"Không thành vấn đề, kỳ thật tôi đã có một ý tưởng!" Hàn Khả Tâm trả lời.

"Từ Đào, Đồng Thành sẽ sớm gửi tài liệu kiểm tra dấu vết hiện trường. Cậu có trách nhiệm phân tích và hỗ trợ cảnh sát Đồng tìm ra nguồn gốc công cụ phạm tội sớm nhất có thể!"

Vu Kiện nói xong liếc nhìn Tần Lãnh cùng Hoàng Bắc Khoa nói "Hai người nghỉ ngơi đi, không biết Nhà Thiết Kế Tử Vong làm gì tiếp theo, chỉ sợ chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng hành động 24/24"

Sau khi thu xếp xong mọi việc, Vu Kiện thở dài một hơi.

Buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc nhưng dư luận thì vẫn chưa nguôi bùng nổ.

Trong thời gian ngắn, toàn bộ các diễn đàn như Forum, Weibo tràn ngập các chủ đề liên quan đến Nhà Thiết Kế Tử Vong. Đồng thời các báo cáo truyền thông liên quan lần lượt xuất hiện.

"Nhà Thiết Kế Tử Vong đã giải quyết vụ án tồn đọng 28 năm, kẻ sát nhân Cao Song Duệ trong Án giết người hàng loạt Đồng Thành đã chết!"

"Cư dân mạng khắp cả nước khoác lên mình quần áo màu đỏ để ăn mừng khoảnh khắc chiến thắng vĩ đại, Nhà Thiết Kế Tử Vong trở thành thần tượng quốc dân!"

"Cảnh sát thất bại, người phụ trách liên quan còn chưa lên tiếng!"

"Nhà Thiết Kế Tử Vong một lần nữa chứng minh bằng sự thật rằng IQ của anh là vô song!"

. . .

Tin tức lần lượt được đẩy trên điện thoại, Dương Triếp liếc nhìn một cái rồi đóng lại tất cả.

Bên ngoài mưa đã tạnh nhưng đèn trong phòng trực vẫn chưa hồi phục, khi có sấm sét sẽ nhấp nháy một lúc rồi tắt ngúm.

"Hình như bị cháy rồi" Dương Triếp ngẩng đầu nhìn trong phòng trực không có đèn dự phòng, hắn cũng lười ra ngoài mua một cái. Dù đèn không sáng nhưng ổ cắm vẫn có điện.

Ngay lúc hắn đang định nghe nhạc thư giãn thì một người phụ nữ cao ráo rảo bước về phía phòng bảo vệ tối đen.

Mặc dù ánh sáng mờ mịt nhưng Dương Triếp liếc nhìn đã nhận ra người đến là Trương Quỳnh Vân.

Cô có vẻ đẹp và vóc dáng mà nhiều mỹ nữ không thể sánh bằng, đồng thời có nét duyên dáng và sang trọng của một người phụ nữ trí thức. Trong mắt Dương Triếp, Trương Quỳnh Vân quả thực rất khác biệt.

Dinh dinh dinh

Trương Quỳnh Vân gõ vào kính cửa bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình.

"Mời vào!"

Trương Quỳnh Vân mở cửa bước vào. Ánh sáng duy nhất trong phòng từ ánh sáng mờ nhạt phản chiếu bởi đèn đường trong khu dân cư, thậm chí trong phòng cũng không có lấy một ngọn nến.

Một mùi thơm thoang thoảng bay vào, Dương Triếp ngẩng đầu nhìn cô. Trương Quỳnh Vân mặc một chiếc váy hoa dài, để lộ nửa bắp chân trắng nỏn, bờ vai hơi lộ ra, mái tóc xõa dài, dáng người duyên dáng trong chiếc váy, dưới ánh đèn đường phô bày những đường cong tinh tế, bầu không khí có chút ám muội.

Nếu là người khác, ở trong bầu không khí mơ hồ như vậy e rằng trí tưởng tượng sẽ nảy ra mấy cảnh tượng phong phú. Nhưng Dương Triếp vẻ mặt không có bất cứ thay đổi gì, trong lòng thậm chí còn không có lấy một tia cảm xúc.

Trương Quỳnh Vân và Dương Triếp nhìn nhau một lúc, trước đây hầu hết đàn ông khi nhìn cô đều tỏ ra vẻ sợ hãi hoặc thô tục, nhưng người đàn ông trước mắt lại bình tĩnh như nước, đôi mắt lạnh lùng nhưng vô cùng sáng giống như bầu trời đầy sao sâu thăm thẳm.

Kết quả Trương Quỳnh Vân lại trở nên lúng túng.

"Tôi thấy đèn ở đây tắt rồi, là bị cháy sao? Tôi mang một cái mới tới cho anh, không biết có vừa không" Trương Quỳnh Vân nói rồi đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn.

Nhà cô ở dãy đầu khu dân cư, có tầm nhìn khá tốt, có thể dễ dàng nhìn thấy phòng bảo vệ.

Dương Triếp nhìn nhìn, sau đó mở hộp lấy ra chiếc đèn tròn rồi nhìn chiếc đèn trên đầu.

"Chắc là vừa, để tôi thử xem"

Trương Quỳnh Vân lấy điện thoại chiếu sáng cho anh, một phút sau Dương Triếp đổi đèn xong, đèn bật sáng.

"Cảm ơn!" Dương Triếp khẽ mỉm cười.

Trương Quỳnh Vân hiếm khi nhìn thấy hắn cười, vội vàng nói "Người nói cảm ơn là tôi mới phải, cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc Tô Hề. Con bé chắc đã gây ra nhiều phiền phức cho anh đúng không?"

"Chưa nói đến việc chăm sóc, cô nhóc rất nghe lời tôi. Cô nhóc đang ở đâu? Đã ngủ rồi sao?"

Trương Quỳnh Vân mỉm cười nhẹ nhàng "Vẫn chưa, tôi không cho con bé xem phát sóng tử vong, con bé lại một mực muốn xem. Kết quả tôi xem cùng con bé, xem xong sợ quá không dám ra ngoài. Con bé cũng muốn đến gặp anh"

"Xem ra cô cũng rất dũng cảm!"

"Không. Nhưng chỉ cần anh ở đây, tôi liền không sợ" giọng nói Trương Quỳnh Vân bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Sau đó nói thêm "Sau khi anh đến đây, anh ninh của Phong Cảnh Thủy Ngạn có lẽ là tốt nhất Thượng Hải rồi!"

Dương Triếp khẽ cười "Đã muộn rồi, cô về nghỉ ngơi sớm đi!"

"Ồ, chắc anh bận rồi, nhiệt độ tối nay tương đối thấp, ra ngoài mặc thêm áo khoác kẻo nhiễm lạnh" Trương Quỳnh Vân nói xong liền xoay người bỏ chạy như con nai nhỏ sợ hãi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro