Chương 163: Đột ngột thăng chức tăng lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 163: Đột ngột thăng chức tăng lương

Dịch + Edit: Raucangcua

Sau khi Trương Quỳnh Vân rời đi, Dương Triếp liền nghe nhạc.

Nửa đêm trời lại bắt đầu mưa, nước mưa lộp độp đập vào khung cửa sổ. Âm thanh rất yên bình.

Dương Triếp nằm dài trên ghế trong phòng bảo vệ ngủ ngon lành một mạch đến sáng. Bên ngoài những tiếng bước chân cùng tiếng trao đổi bắt đầu vang lên báo hiệu một ngày mới.

"Suỵt, nhỏ giọng một chút! Dương ca hình như đang ngủ, đừng đánh thức anh ấy"

"Chắc làm ca tối rất mệt, thương anh Dương quá đi mất!"

"Tối qua tôi định đem thức ăn nhẹ đến cho Dương ca, kết quả sau khi xem xong phát sóng trực tiếp liền không dám xuống lầu nữa hu hu hu"

Vài cô gái thì thầm bên ngoài phòng bảo vệ, sau đó tiếng bước chân đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Dương Triếp dở khóc dở cười tiếp tục giả vờ ngủ, sau khi nhóm người đi khỏi liền ngồi bật dậy vươn vai một cái.

Bầu trời bên ngoài đã trong xanh, sau một đêm mưa, cả thế giới trở nên sảng khoái vô cùng.

Dương Triếp ngẩng đầu nhìn thời gian, mới bảy giờ sáng, ước chừng nửa tiếng nữa mới đến giờ Tôn Kiều đến thay ca, hắn nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại lên xem.

Sau một đêm điện thoại của hắn đẩy lên hơn mười ba mục tin, không ngoại lệ, tất cả đều là tin tức liên quan đến buổi phát sóng trực tiếp hôm qua.

Trong lúc đó, một chiếc Audi màu trắng từ từ chạy tới dừng trước cổng khu dân cư.

Một người phụ nữ quyến rũ bước xuống xe, là quản lý tài sản của Phong Cảnh Thủy Ngạn, Vương Nhược San. Trên người mặc chiếc váy voan màu đỏ, trang điểm tinh tế.

Không giống như những phụ nữ bình thường, Vương Nhược San mang đến cho người khác cảm giác nóng bỏng mắt.

Thấy cô bước thẳng đến phòng bảo vệ, Dương Triếp liền biết hẳn là đến tìm mình, nhưng hắn lại không biết nguyên nhân tại sao cô lại đích thân đến đây.

Khác với lần gặp mặt đầu tiên, Vương Nhược San lại có vẻ khá dễ tính với nụ cười trên môi.

"Tối qua anh trực vất vả rồi!"

Dương Triếp nhìn nhìn cô, có một loại cảm giác Tam thập như lang, tứ thập như hổ*, giống như muốn tự mình ngã xuống.

*Nguyên văn 三十如狼,四十如虎,五十坐地能吸土: Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi ngồi dưới đất hít bụi. 

"Khụ khụ, cô đến đây không phải chỉ để hỏi thăm tôi chứ?"

Vương Nhược San bật cười "Đương nhiên là đến để thăng chức cho anh!"

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Dương Triếp, Vương Nhược San nói "Tôi sắp tuyển thêm người mới, sau này anh không cần phải đến đây trực nữa, anh đến làm đội trưởng đội an ninh đi, tôi sẽ cung cấp cho anh một chiếc ô tô. Trong tay tôi có tổng cộng bốn tiểu khu, ba tiểu khu còn lại đều ở quanh đây, nếu không có việc gì, anh đến hướng dẫn bọn họ làm việc một chút. Lương tháng 6 ngàn, tiền xăng sẽ được hoàn trả"

"An ninh của ba tiểu khu đó không tốt lắm sao?"

Vương Nhược San cười cười "Đúng vậy, từ khi anh đến đây, an ninh của tiểu khu Phong Cảnh Thủy Ngạn đã tốt hơn rất nhiều, kết quả chủ sở hữu của cả ba tiểu khu kia lại phàn nàn, bọn họ nói dựa vào đâu Phong Cảnh Thủy Ngạn lại được cấp một bảo an vừa đẹp trai lại tài giỏi đến thế, nếu không theo an bài của bọn họ, bọn họ liền biểu thị rất không hài lòng. Anh có thể đáp ứng với tôi không, coi như chị đây cầu xin cậu đấy"

Dương Triếp sắc mặt u ám, tự bản thân như vậy đều nhanh chóng trở thành lãnh đạo đội bảo an luôn rồi. 

"Vậy ba tiểu khu kia nằm ở đâu?"

"Kỳ Vân Hoa Viên nằm ở phía bắc, Phượng Hoàng Cảnh Uyển và Thanh Hòa Hồng Kiều nằm ở phía đông. Ba nơi này chỉ cách đây hai ba cây số. Anh thấy thế nào?"

Dương Triếp suy nghĩ một lúc, có một thân phận, đồng thời không cần trực ban đối với hắn mà nói là một vỏ bọc hoàn hảo, cho nên sau khi nghĩ thoáng qua, Dương Triếp liền gật đầu đồng ý.

"Tôi thử một chút, nếu không được thì quay lại đây trực ban"

Vương Nhược San nheo đôi mắt xinh đẹp nói "Nữ nhân không thể nói không cần, nam nhân không thể nói không được!"

". . ." 

Sắc mặt Dương Triếp đen lại, dáng vẻ Vương Nhược San như người bạn cũ, nhiệt tình như lửa, thân hình lại đẹp đến như vậy, hầu hết đàn ông đều không thể chịu được.

"Như vậy đi, trước tiên tôi đưa anh trở về nghỉ ngơi một ngày, thu xếp xong tôi sẽ gọi điện cho anh"

"Không cần đâu, tôi tự bắt taxi là được. Cô cứ đi trước đi, tôi đợi Tôn Kiều đến giao ca"

Vương Nhược San đã tiếp xúc với vô số người, chỉ cần nhìn vào mắt Dương Triếp cô liền biết anh ta một lời đã định.

"Được rồi, tôi sẽ gọi lại sau!"

Đến như lửa, đi như gió, Vương Nhược San khởi động xe phóng đi.

Dương Triếp khẽ lắc đầu, thân phận bảo an vốn chỉ là vỏ bọc của hắn, không ngờ chưa đầy một tháng sau lại được thăng chức tăng lương.

Vài phút sau, Tô Hề mang cặp sách trên lưng cùng Trương Quỳnh Vân từ bên trong tiểu khu một đường cùng nhau đi đến.

Tô Hề mở cửa đi vào, bĩu môi lẩm bẩm "Tối qua định đến xem anh một chút, ai ngờ sau khi xem xong phát sóng trực tiếp sợ đến mức không dám bước chân ra ngoài luôn đó"

Dương Triếp cười nhạt "Tiểu hài tử thì ít xem mấy chương trình phát sóng máu me bạo lực lại!"

"He he, có đạn mạc* hộ thể, vẫn còn tốt nha, đúng rồi, tối hôm qua anh có xem phát sóng trực tiếp không? Nhà Thiết Kế Tử Vong quả thật rất soái nha"

*Đạn mạc: bão comment. 

Trương Quỳnh Vân ở một bên khẽ mỉm cười, trông cực kỳ tao nhã.

Lúc này chiếc Audi màu đen chạy tới, Dương Triếp nhìn một cái nói "Muộn rồi, nhanh đi học đi!"

"Ò, vậy em đi đây! Cái này là cho anh!" Tô Hề lấy hộp cơm từ trong cặp ra, sau đó thần thần bí bí đi đến trước mặt Dương Triếp thì thầm vào tai anh.

"Lần này là mẹ em làm đó, đảm bảo sẽ rất ngon! Anh có lộc ăn rồi!"

Dương Triếp đưa mắt nhìn Trương Quỳnh Vân.

Trên mặt Trường Quỳnh Vân ửng hồng, từ một phụ nữ thanh nhã lại trở nên có nhút ngượng ngùng xấu hổ.

Dương -390*- Triếp bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, như thể chỉ là một cái liếc mắt bình thường.

*390:??. Mình chưa tìm ra nghĩa của số này, bạn nào biết để lại bình luận cho mình với. Đa tạ!

Sau khi Tô Hề cùng Trương Quỳnh Vân lên xe rời đi, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không hiểu phụ nữ nhưng lại rất am hiểu tâm lý con người. Hiển nhiên từ đêm qua đến sáng nay, hắn đã thoáng thấy được trong lòng Trương Quỳnh Vân rung động.

Hiện tại xem ra, Vương Nhược San giao cho hắn công việc mới quả thật là đúng thời điểm.

Tất nhiên, không phải hắn lãnh đạm, chẳng qua đối với phụ nữ rất thận trọng, tuyệt không phải mấy vai chính nhìn thấy nữ nhân là chân liền cứng đờ.

Dương Triếp lắc đầu một cái, mở hộp cơm ra, một hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi.

Phải nói rằng, cả màu sắc lẫn mùi vị đều lấn át tài nấu ăn của Tô Hề. 

Người như rau, rau cũng như người, bên trên phần cơm một mặn một chay, một phần thịt cừu, một phần rau xanh, cả hai món ăn kèm đều vô cùng tinh tế.

"Quả thật trù nghệ rất tốt!"

Dương Triếp cúi đầu hít một hơi thật sâu.

Nhất phiên tịch quyển, đại khoái đóa di*.

*Nhất phiên (Ichiban) tịch quyển: một lần quét sạch; Đại khoái đóa di: ăn uống thoải mái, vui vẻ, no nê.

Sau một hồi vui vẻ ăn uống Tôn Kiều cũng đến. Trò chuyện một lúc, Dương Triếp bắt taxi đi thẳng đến chung cư Đông Thịnh.

Nghỉ cũng nghỉ rồi, ăn cũng ăn rồi, nên bắt tay vào làm chính sự.

Dương Triếp ngồi ở ghế phụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trên môi nở nụ cười nham hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro