Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ra khỏi công ty là đi thẳng tới nhà cũ. Trước kia đều là ông nội gọi điện cho anh, bà nội ít khi gọi điện bảo anh về nhà.

Chẳng bao lâu thì xe rẽ vào nhà cũ họ Tiêu. Trong sân ông nội lại đang cắt tỉa cây cảnh. Giữa hè, các loại cây cỏ tươi tốt. Trong vườn hoa, bà nội trồng không ít các loài hoa hồng sặc sỡ nhiều màu, đua nhau nở rộ. Ánh chiều tà rọi xuống rải rác khắp sân.

Dưới tàng cây, bà nội ngồi trên ghế mây, đeo mắt kính đang tập trung đọc sách. Trên bàn trà bên cạnh có một quyển bút ký đang giở ra, còn có một cây bút máy.

Lúc bà nội đọc sách thường có thói quen sao chép lại các câu văn mình thích, còn viết cảm nghĩ của bản thân bên cạnh nữa. Mấy năm nay, số bút ký của bà đã xếp đầy một tầng giá sách rồi.

Trong đĩa trái cây trên bàn đặt dưa hấu cắt sẵn, trong chiếc đĩa trái cây khác đựng toàn ruột dưa xắt vuông màu hồng, bên trên còn ghim một cây nĩa. Đó là bà nội chuẩn bị riêng cho anh.

Tiêu Chiến xuống xe đi qua: "Bà nội."

Bà nội kẹp thẻ đánh dấu sách xong đóng sách lại: "Hôm nay không bận à?"

"Không bận lắm ạ." Tiêu Chiến ngồi xuống ăn một miếng dưa hấu trước, dưa hấu ngọt lịm: "Dưa này ngon quá, con đem một ít về cho Nhất Bác."

Bà nội: "Trong bếp còn một nửa, chừa cho con đấy. Dưa này là quản gia mua ở dưới quê ông ấy, ngọt hơn năm ngoái." Bà quan tâm hỏi: "Chẳng phải nói muốn đi du lịch à, sao chưa gì đã về rồi."

Nói xong, bà lo lắng không thôi: "Nhất Bác không khỏe chỗ nào hả?"

Tiêu Chiến lắc đầu rồi ghim một miếng dưa đút bà ăn.

Bà nội xua tay: "Mới ăn một miếng nhỏ xong, không dám ăn nhiều, đường huyết cao."

Tiêu Chiến nói tới nguyên do về vội như vậy: "Nhất Bác nói khỏi du lịch, sợ chậm trễ công việc của con. Chừng nào sinh con xong bọn con sẽ vạch kế hoạch đi chơi nhiều thêm mấy ngày."

Ông nội cất công cụ tỉa cây lên, rửa tay rồi đi qua. "Hạng mục của công nghệ Duy Tân thế nào rồi?"

Tiêu Chiến nói tỉ mỉ cho ông nội nghe, cùng với kế hoạch phát triển của mấy năm tiếp theo.

Ông nội gật đầu: "Không tệ nhỉ, ông cũng muốn đầu tư."

Ông hỏi tiếp: "Thành quả công cuộc cố gắng của con giờ sao rồi?"

Thành quả này không phải chỉ hạng mục, mà là lãnh chứng.

Tiêu Chiến: "Thuận theo tự nhiên thôi ạ. Nút thắt trong lòng Nhất Bác" Anh khựng lại: "Cũng không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể tháo gỡ được, quan hệ của em ấy với mẹ em ấy có lẽ cứ thế mãi thôi."

"Điều Nhất Bác khát vọng nhất đồng thời cũng là nhược điểm của em ấy, chính là tình thương của mẹ." Nhưng cậu càng khao khát thì càng không có được.

Lúc Vương Nhất Bác còn nhỏ, mẹ cậu đã ra nước ngoài phát triển, Vương Nhất Bác muốn được sống cùng mẹ nhưng mẹ không đồng ý, cậu cho rằng do cậu còn nhỏ.

Tới khi cậu được mười mấy tuổi, độ tuổi không cần mẹ nhọc lòng nữa nhưng mẹ cậu vẫn không chịu sống cùng với cậu.

Sau này lên đại học có lần đi du lịch gặp phải mẹ cậu, bà vẫn không muốn đồng hành với cậu.

Theo Vương Nhất Bác thấy, người mẹ sinh cậu ra đã không cần cậu nữa rồi. Trên đời này, có ai sẽ là cuộc đời của ai đâu chứ.

Bà nội an ủi anh: "Nếu con nghĩ thoáng ra thì có lãnh chứng hay không cũng chẳng sao cả."

Ông nội tiếp lời: "Mấu chốt là nó nghĩ không thoáng ấy chứ."

Tiêu Chiến: "......."

Ở dưới gầm bàn bà nội đập mạnh ông nội một cách, bà đứng lên nói với Tiêu Chiến: "Chuẩn bị cho con một món quà cực lớn, đảm bảo lát nữa con sẽ thích."

"Gì thế ạ?"

"Bà đi lấy cho con."

Ông nội an ủi anh hai câu: "Con với anh con, đứa nào đứa nấy thuận buồm xuôi gió từ nhỏ, cả Trần Tiêu cũng thế, được trong nhà che chở tới lớn, muốn cái gì là có cái đó, đâu có lợi ích gì cũng bị các con chiếm hết được. Cực khổ và hạnh phúc chính là hai mặt của đồng tiền xu, chẳng ai dám đảm bảo vận may của bản thân luôn tốt, cả đời bất kể ném bao nhiêu lần cũng là mặt phải được. Mở rộng lòng một chút."

Tiêu Chiến gật đầu: "Giờ con không nghĩ những điều này. Vương Nhất Bác cũng đang thay đổi, con cảm nhận được."

Chẳng mấy chốc bà nội đi trở ra, xách theo một chiếc túi nặng trịch.

Bà nội: "Cho con mượn xem đấy. Tình cảm, hôn nhân và mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thường gặp trong cuộc sống, nên giải quyết thế nào đều có ở trong này. Chưa hẳn đã thích hợp với con, nhưng đây là kinh nghiệm bà nội tích cóp cả đời, chung quy sẽ có chỗ dùng. Vương Nhất Bác không biết nên xử lý thế nào, thì con học để mà xử lý."

- -

Tiêu Chiến ngồi ở nhà ông bà nội tới tám giờ hơn mới về, dưa hấu cũng được anh xách đi luôn.

Tới biệt thự nhà họ Vương, ngoài Nhất Hào ra mọi người đều về cả rồi.

Vương Nhất Bác đi qua ôm lấy anh: "Anh còn đem dưa hấu về làm gì?"

"Cho em ăn, ngọt lắm." Tiêu Chiến đưa dưa hấu cho dì giúp việc trong nhà để dì ấy đi cắt ra.

Mấy quyển bút ký và nhật ký đó được anh đặt trong khu vực sinh hoạt chung trong nhà.

Quý Hoài đang chơi cùng Bảo Bảo, anh ta ngó lên bàn: "Đi đâu có nhiều bút ký thế?" Trông có phần cũ kỹ rồi.

Tiêu Chiến: "Mọi người đều có thể xem, đây là hôn nhân đắc ý sáu mươi năm của bà nội tôi, còn có đoạn thời gian lúc bà du học ở nước ngoài gặp gỡ ông nội tôi. Đừng làm hư là được, tôi còn phải trả lại nữa."

Vương Nhất Bác: "Em muốn xem chuyện tình yêu thời trẻ của ông bà nội."

"Có tới mấy quyển lận, em từ từ xem." Tiêu Chiến chợt nhớ ra: "Trong quyển bút ký có kẹp không ít thư, đều được viết trong thời gian họ yêu nhau."

Chẳng có gì ướt át cả, đều là mấy chuyện vụn vặt thường ngày.

Bà nội lấy cho anh, nhất định thích hợp với anh.

Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác buông anh ra: "Anh quay ra xe lấy món đồ."

"Còn có bảo bối gì nữa thế?"

"Em sẽ biết ngay thôi."

Vương Nhất Bác làm bảng ghi chú giúp Như Lan, lần đầu tiên có cảm giác trân trọng như thế. Cậu với Như Lan giống nhau, xưa giờ chưa từng thấy dáng vẻ gia đình hạnh phúc là như thế nào.

Mà những điều này Tiêu Chiến được nhìn thấy từ nhỏ tới lớn.

Vương Như Lan cảm khái: "Không ngờ ông bà nội Tiêu lãng mạn như vậy."
---

Tối hôm thứ Năm, Vương Như Lan hẹn Vương Nhất Bác đi ra ngoài.

Vương Như Lan nói chuyện Ngô Tuyên Nghi phụ trách tuyên truyền cho đêm nhạc hội: "Em yên tâm giao cho Ngô Tuyên Nghi làm ư? Lỡ như cô ta phá hỏng chuyện của em, sự thiệt hại của Hải Hà không phải là con số nhỏ."

Vương Nhất Bác:"Nếu cô ta muốn phá hỏng thật thì chẳng cất công đứng ra phụ trách làm gì, tùy tiện tìm lỗ hổng nào đó cũng đủ làm dậy dư luận rồi. Cô ta đã dám nhận thì em không phải sợ. Giờ cô ta chịu tìm em hợp tác, vừa xuống nước vừa hạ giá thấp cho em, em dại gì không dùng? Trong chuyện làm ăn, có thêm một mối làm ăn còn mạnh hơn có thêm một đối thủ."

Cậu nhìn Vương Như Lan: "Chị đừng lo cho em, trong lòng em tự có tính toán. Biết người nào nên hợp tác, người nào không nên hợp tác. Châu Hào chính là người không nên hợp tác đó."

Lúc đang nói, cậu nhận được điện thoại của Trần Tiêu.

Trần Tiêu hỏi cậu đang ở đâu muốn đi tìm cậu.

"Tôi thất tình thiệt rồi."

"Còn xóa hết mọi phương thức liên lạc của anh cậu nữa."

Vương Nhất Bác ngạc nhiên: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Im lặng hồi lâu, Trần Tiêu nói: "Không thể nói gọn trong một câu được. Tôi đang uống rượu thì tự dưng muốn tìm cậu tâm sự."

Quán bar Trần Tiêu nằm ở lầu một, rất yên tĩnh giống như tên của nó vậy, còn có ca sĩ hát thường xuyên nữa.

Người tới đó uống rượu, một là nghe nhạc, hai là thưởng thức tay nghề của bartender.

Vương Như Lan nói với Vương Nhất Bác: "Tới đó đi, bên đó rất yên tĩnh."

Hồi trước Vương Nhất Bác từng tới đây một lần để đưa bộ lego cho Thiên Hà nhưng chỉ đi tới trong sân, không biết hoàn cảnh bên trong thế nào: "Chị đi rồi à?"

Vương Như Lan: "Chị là bà chủ trong số đó." Trong nửa năm lúc Quý Hoài vắng nhà, thi thoảng chị không tăng ca thì sẽ tới đó.

Không có ai chỉ trích, chị chỉ tới đó uống rượu nghe nhạc thôi.

Ca sĩ thường trú là chị tìm, ngay cả bartender cũng được chị mời với mức lương cao về.

Vương Nhất Bác ngó chị: "Rốt cuộc chị đầu tư hết bao nhiêu?"

Vương Như Lan trêu chọc cậu: "Mấy năm nay em phung phí bao nhiêu tiền thì chị đầu tư hết bấy nhiêu tiền."

Vương Nhất Bác: "......." Lạnh lòng thấy sợ.

Lúc Vương Nhất Bác và Vương Như Lan tới đó, Trần Tiêu đã uống được hai ly rồi. Hắn đặt ly xuống: "Tôi không say, cũng không uống say đâu."

Vương Nhất Bác : "Tối đó chẳng phải còn rất tốt sao, không dưng cái chia tay rồi? Anh tôi làm chuyện gì có lỗi với cậu hả?"

Trần Tiêu lắc đầu: "Theo đuổi một người không yêu mình, gian nan quá. Muốn nói chút chuyện với anh ấy, muốn chọc cười để hòa hoãn bầu không khí, nhưng ánh mắt lạnh nhạt đó của anh ấy tự dưng khiến tôi mất hết dũng khí."

Hắn nhìn sang Vương Như Lan: "Cuối cùng em cũng hiểu chị tại sao trong bốn năm đó chị với Quý Hoài càng đi càng xa rồi." Lời đồn thổi trong giới tuy chưa hẳn là thật nhưng không có lửa thì làm sao có khói.

"Chịu cả một bụng uất ức, nhưng khi đối diện với anh ấy lại chẳng nói ra được lời nào."

"Mấy hôm đó ngày nào tôi cũng đợi điện thoại của anh ấy, mỗi sáng thức dậy việc làm đầu tiên chính là xem anh ấy có gửi tin nhắn cho tôi không. Buổi tối trước khi đi ngủ vẫn không đợi được tin nào, tôi tự lừa dối chính mình rằng do anh ấy bận quá thôi, bận đến mức chẳng có thời gian phân tâm."

Hắn thở hắt ra: "Không nói nữa, không tốt cho thai nhi của cậu." Hắn nhìn Vương Nhất Bác: "Thiệt hâm mộ cậu, Tiêu Chiến đối xử với cậu tốt như vậy."

Vương Nhất Bác cười cười: "Tôi đây còn hâm mộ cậu có một gia đình hạnh phúc nữa kia. Tôi chưa từng có ngày nào cả. Đời này muốn cũng không có được. Nhưng người tốt rồi cậu sẽ có thôi."

Trần Tiêu nhếch khóe môi: "Tự dưng tôi cảm thấy bản thân rất giàu có."

"Tiểu Bác." Giọng nói quen thuộc vọng tới. Ngoài cửa lại có mấy người đi vào.

Cậu và chị tới bar, Tiêu Chiến và Quý Hoài không yên tâm bèn tìm tới.

Vương Nhất Hào ở nhà rảnh rỗi không có gì làm cũng theo bọn Tiêu Chiến tới đây, không ngờ gặp Trần Tiêu Đàm Trung ở đây.

Sau khi ngồi xuống, Quý Hoài liếc Tiêu Chiến: "Cậu bị gì vậy hả?"

Tiêu Chiến hỏi ngược lại: "Anh bị gì thế hả?"

Trên bàn có rượu có đĩa trái cây, chẳng có món nào khơi dậy hứng thú của Quý Hoài và Vương Nhất Hào cả.

Tiêu Chiến thấy bọn họ chẳng tập trung, lúc chia bài cho họ anh sẽ lén giở một góc lá bài lên liếc nhìn một cái, bài tốt thì anh giữ lại, còn bài xấu thì chia cho bọn họ.

Suốt quá trình, hai người họ đều không phát hiện động tác nhỏ này của anh. Bàn bốn người bên cạnh bắt đầu trò chuyện vui vẻ.

Vương Nhất Bác chống cằm bằng hai tay đợi Đàm Trung lột măng cụt cho cậu, số măng cụt này được Vương Như Lan trên đường tới đây dặn nhân viên quán bar đi mua về.

Cậu hỏi Đàm Trung: "Anh với chị em sao quen biết nhau thế?"

"Gặp được trong một buổi tụ tập bạn bè, anh trông cô ấy có phần giống em, thêm cái họ Vương nữa, anh bèn hỏi nhiều thêm hai câu, không ngờ đúng là chị em thật." Đàm Trung đưa măng cụt lột xong cho Trần Tiêu: "Em nhỏ nhất, cho em trước."

Trần Tiêu nhận lấy: "Cám ơn anh họ." hắn cũng gọi theo Vương Nhất Bác.

Vương Như Lan nói tới chuyện trước kia: "Chị với Đàm tổng còn từng đi nghe hòa tấu violin với nhau, anh ấy giành vé hàng đầu giúp chị nữa."

Sau này về nước, chị kết hôn nên gần như mất liên lạc với Đàm Trung.

Đàm Trung lột xong thêm quả măng cụt thứ hai, lần này anh đưa cho Vương Như Lan. Số măng cụt còn lại anh mới lột cho Vương Nhất Bác ăn.

Trần Tiêu nhấm nháp rượu, ăn một miếng măng cụt: "Rượu này uống với măng cụt, mỹ vị nhân gian nha."

Hắn biết Đàm Trung có công ty truyền hình: "Anh họ, nghệ sĩ em thích nằm trong công ty anh, tới chừng đó em tìm anh xin chữ ký, theo đuổi thần tượng ở cự ly gần.

Đàm Trung đồng ý một cách phóng khoáng: "Không thành vấn đề."

Anh ấy lựa mấy múi có hạt cho mình ăn, còn múi không có hạt thì cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nói tới đêm nhạc hội ngôi sao, cậu hỏi Trần Tiêu: "Cậu muốn tới hiện trường nghe không?"

Trần Tiêu: "Tất nhiên đi rồi, trèo đèo lội suối tôi cũng nhất định phải đi." Không có người để theo đuổi nữa thì hắn bắt đầu truy tinh vậy, bắt đầu xây dựng cơ nghiệp bị hoang phí trước đó.

Vương Nhất Bác dặn Đàm Trung: "Anh, tới chừng đó sắp xếp chỗ ngồi tốt cho bọn em nha, vé cũng phải cạnh nhau, em cũng đi truy tinh tìm về cảm giác tuổi trẻ."

Cậu nhìn sang Vương Như Lan: "Chị, còn chị thì sao? Có thích nam thần nào không?"

Vương Như Lan gật gật đầu: "Cũng có. Chị không theo đuổi thần tượng, chẳng có thời gian theo đuổi. Có điều một bộ điện ảnh cậu ấy diễn được chị coi lại năm lần rồi, đắm chìm luôn."

Khựng lại chốc lát: "Cậu ấy cũng đang là nghệ sĩ trong công ty của Đàm tổng. Mới hợp tác với Đàm tổng vào năm ngoái."

Đàm Trung biết là ai rồi, anh ấy hỏi Vương Nhất Bác: "Nam thần hiện tại của em là ai?"

Vương Nhất Bác: "Giống chị em vậy, năm ngoái mới hợp tác với công ty của anh. Trước đó còn bị trận chiến dư luận của em và Tiêu Chiến làm liên lụy, bị mắng lên hotsearch nữa."

Đồng thời là người đại diện của nước giải khát chi nhánh.

Lúc này Trần Tiêu tạm thời quên đi nỗi đau thất tình, hắn kích động túm lấy cánh tay Vương Nhất Bác: "Chẳng trách lần đầu gặp cậu tôi đã thích cậu rồi, cậu với tôi vậy mà thích chung một idol. Sau này chúng ta cùng truy tinh, mang theo mèo con của cậu đi cùng nữa."

Vương Như Lan nghe bọn họ nói chuyện, chị đỡ trán cười cười: "Trùng hợp thế, diễn viên mà chị thích với idol bọn em thích là cùng một người."

Bọn họ nói về idol, hoàn toàn quên mất đám người ở bàn kế bên.

Tiêu Chiến đặt măng cụt lột xong trước mặt bọn họ, cố ý trêu chọc: "Ăn đi, đừng nhìn lom lom măng cụt trong tay Đàm Trung nữa."

Quý Hoài: "......."

Quý Hoài đứng lên, chẳng có tâm trạng chơi nữa.

Anh ta nói với Tiêu Chiến: "Coi như tôi thua đi." Ngừng lại chốc lát, anh ta nhờ Tiêu Chiến giúp đỡ: "Thời gian không còn sớm nữa, cậu cũng nên gọi Vương Nhất Bác về được rồi?"

Tiêu Chiến biết cả buổi tối Quý Hoài đều như ngồi trên đống than, anh đặt bài xếp xong sang một bên, ghi lại số thẻ vạn năng tối nay Quý Hoài và Vương Nhất Hào nợ mình rồi đứng dậy đi tìm Vương Nhất Bác.

"Luật sư Vương, sắp mười một giờ rồi, chúng ta về nhà nhé?" Tiêu Chiến đứng phía sau Vương Nhất Bác, bóp vai cậu.

Vương Nhất Bác chơi chưa đã nhưng vì mèo nhỏ cậu vẫn quyết định đi về.

- -

"Trần Tiêu bị sao thế?"

Dọc đường về nhà, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác.

Anh nhìn thấy nick Wechat của Trần Tiêu đổi rồi, avatar cũng được thay thành hình của bản thân hắn.

Vương Nhất Bác: "Cậu ấy với Hào ca cắt đứt hoàn toàn rồi."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mấy giây, sau đó gục gặt đầu, không nói nhiều thêm nữa.

Vương Nhất Bác: "Em với chị và cả Trần Tiêu, thế mà thích chung một minh tinh."

Nếu không Trần Tiêu chẳng đến mức si mê thành bộ dáng đó, khoảnh khắc ấy, hắn cũng tạm thời quẳng Vương Nhất Hào ra sau đầu.

Vương Nhất Bác giơ tay huơ trước mắt anh: "Đang nghĩ gì đấy?"

Tiêu Chiến: "Đang nghĩ xem anh có nên debut hay không."

Vương Nhất Bác: "......." Cậu cười ha ha ra tiếng.

- -

Sáng thứ Bảy, Tiêu Chiến định tới công ty tăng ca như thường lệ, sau khi thức dậy ngồi ở nhà thêm một lúc, đợi tới khi Vương Nhất Bác ngủ tự mình dậy.

Tối nay anh chưa biết mấy giờ mới về, sợ là cả ngày không gặp mặt được. Bảy giờ đúng là đồng hồ sinh học của Vương Nhất Bác.

"Chào buổi sáng, Tiêu tổng."

"Chào buổi sáng." Tiêu Chiến khom người hôn lên trán cậu một cái: "Giờ em hoàn toàn trở thành một con sâu an toàn rồi."

Vương Nhất Bác cười, ngó chiếc áo sơ mi màu trắng trên người anh: "Tối có xã giao ạ?"

"Ừm." Tiêu Chiến báo cáo: "Chắc có thể tới hơn mười hai giờ đêm." Thậm chí còn muộn hơn. "Nếu em buồn ngủ thì ngủ trước, đừng đợi anh."

Tiệc xã giao hôm nay là bữa cơm của Hạ Vũ cùng với cấp quản lý của nhà hàng trên mây.

Vốn định vào tuần sau, kết quả sáng nay Hạ Vũ gọi điện cho anh nói muốn làm xong việc này sớm một chút, muộn một ngày phiền phức thêm một ngày.

Bởi vì bên phía Châu Hào cũng đang khua chiêng gõ mõ chuẩn bị rồi.

Tới công ty, thư ký Đoàn tới từ sớm rồi.

"Tiêu tổng, chào buổi sáng."

Tiêu Chiến gật gật đầu: "Không ở nhà chơi với con à?"

"Con gái có lớp học năng khiếu rồi." Anh ta đi theo Tiêu Chiến vào phòng làm việc.

Tiêu Chiến tưởng thư ký Đoàn qua để báo cáo công việc, anh mở máy tính ra, đợi cả buổi vẫn không thấy thư ký Đoàn mở miệng: "Có chuyện gì?" Anh chủ động hỏi.

Tiêu Chiến đánh giá anh ta:"Xảy ra vấn đề ở hạng mục nào à?"

Thư ký Đoàn thật sự cảm thấy rất nan giải: "Không phải hạng mục ạ mà là Hạ Vũ bị ốm nhập viện."...

- -

Nhân giờ nghỉ trưa, Tiêu Chiến tới tiệm sách một chuyến. Sách chuyên về mang thai và trẻ sơ sinh mua lúc trước được anh đọc hết rồi.

Hôm nay Tiêu Chiến không bảo tài xế đi theo mà tự anh lái xe đi.

Bầu trời tháng sáu, trên đường nắng như đổ lửa. Bước chân của người đi đường vội vã.

Từ khi mượn nhật ký của bà nội, anh cũng định bắt đầu tập viết.

Mỗi ngày viết chút ít, hầu như đều có liên quan tới Vương Nhất Bác và Tiểu Miêu. Lúc này, nhà sách không đông lắm.

Đến một tiếng ồn nhỏ cũng không có, chỉ có tiếng lật sách soàn soạt. Tiêu Chiến đi thẳng tới khu dành cho trẻ sơ sinh, đa số đều là những bà mẹ mang thai cầm một quyển sách im lặng ngồi đó lật xem.

Anh là người đàn ông duy nhất, may mà họ chỉ nhìn hai cái rồi quay đi ngay. Mới lựa được hai quyển thì điện thoại trong túi rung lên.

Tiêu Chiến mở ra đọc, là Vương Nhất Bác.

[Tiêu tổng, anh bị paparazzi chộp lén rồi. Sắp debut được á.]

Tiêu Chiến: "?"

Anh vô thức quay mặt nhìn xung quanh một vòng, vẫn là những bà mẹ mang thai đó, cặm cụi đọc sách của mình chẳng ai chú ý tới bên anh.

Anh cho rằng Vương Nhất Bác đang trêu anh.

Tối qua cậu nói tới minh tinh mà cậu thích đó, anh đáp lại một câu rằng anh đang muốn debut, kết quả cậu lấy đó làm cớ để trêu chọc anh.

Anh hùa theo cậu: [Lên hotsearch rồi à?]

Vương Nhất Bác nhanh chóng nhắn lại: [Chắc sắp rồi. Anh đang ở tiệm sách đúng không? Lựa hai quyển sách trẻ sơ sinh.]

Tiêu Chiến ngây ra, thì ra cậu không nói đùa: [Bị chụp thật à?]

Tính ra anh cũng có độ hot nhất định, trong cuộc chiến dư luận với Vương Nhất Bác lần trước anh có lên hotsearch một lần, sau này công khai tình cảm với Vương Nhất Bác, đề tài có liên quan tới anh treo trên bảng hotsearch hết mấy ngày trời.

Vương Nhất Bác: [Anh xem vòng bạn bè đi.]

Tiêu Chiến mở ra, một dòng trạng thái mới đăng gần đây nhất chính là của Vương Nhất Bác: [Ngẫu nhiên gặp nam thần của tôi.] Kèm theo một tấm ảnh, là hình chụp bên mặt anh đứng trước giá sách.

Hóa ra paparazzi trong miệng cậu chính là bản thân cậu.

Anh cầm hai quyển sách lựa xong, đi xung quanh tìm cậu.

Tiệm sách có một khu nghỉ chân bán cà phê, bên đó bày bàn và ghế để vừa uống cà phê vừa đọc sách.

Vương Nhất Bác ngồi ở đó, tay chống cằm hút nước trái cây. Trên bàn còn có một ly cà phê, xem ra là gọi cho anh. Tiêu Chiến nhìn đi nhìn lại rồi sải bước lớn đi qua. Vương Nhất Bác cong khóe môi, vẫy tay lia lịa.

"Em tới đây lúc nào thế?" Tiêu Chiến kéo ghế tới bên cạnh cậu ngồi kề cậu, anh ướm má cậu: "Mệt không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Em tới hồi sáng rồi, bây giờ em là kẻ nhàn rỗi."

Thế là tới tiệm sách, chuẩn bị mua vài cuốn truyện cổ tích thích hợp đọc trước khi ngủ cho mèo con nghe, nào ngờ lúc lơ đãng quay mặt sang thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

"Chắc mèo con cảm giác được ba lớn đang ở đây đấy."

"Tiêu tổng, bắt đầu từ hôm nay em chính là fan của anh."

Cậu lấy một quyển sổ và cây bút máy ra: "Nam thần, anh ký tên cho em đi."

Tiêu Chiến cười, ký tên mình lên cho cậu. Anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi viết thêm ngày tháng lên, thời gian cụ thể tới từng phút từng giây.

Hồi nãy trong vòng bạn bè thấy cậu dùng từ nam thần để hình dung mình, còn đăng hình của anh nữa, cảm giác chấn động đó giống hệt từng đợt sóng lan tràn khắp tứ chi.

Ký tên xong, Tiêu Chiến vuốt má cậu lần nữa, cũng không có gì muốn nói mà thay vào đó ra sức xoa má cậu hơn.

Gặp được cậu ở nơi yên tĩnh thế này, có trăm ngàn lời muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu.

Vương Nhất Bác lật album xem, lật mấy tấm vừa rồi chụp trộm ra đưa cho anh xem:"Kỹ thuật chụp lén của em thế nào?"

Tiêu Chiến cầm lấy điện thoại của cậu: "Ai chụp anh chắc cũng ra hiệu quả này."

Ở đây là nơi công cộng, Vương Nhất Bác nhịn cười đẩy mặt anh đi: "Tự luyến."

Tiêu Chiến lật album coi tiếp, mỗi một góc độ được cậu chụp rất nhiều tấm. Giở tiếp về phía sau, ngón tay anh khựng lại.

Trong hình, anh mặc tây trang đang cắt băng khánh thành.

Không chỉ có một tấm, mỗi góc độ đều có một tấm.

Anh quay sang nhìn cậu, cậu ngậm ống hút đang tập trung xem quyển sách anh mới chọn xong. Tiêu Chiến thoát khỏi album, lấy ly cà phê qua, giở quyển sách kia cũng bắt đầu xem. Thời gian nghỉ trưa nhàn rỗi mới đó đã qua.

Hai giờ rưỡi, Tiêu Chiến có điện thoại, là thư ký Đoàn gọi tới.

Anh ấn tắt rồi gửi tin nhắn đi: [Đang ở tiệm sách, về công ty ngay đây.]

Vương Nhất Bác ngẩng đầu: "Có làm chậm trễ công việc của anh không?"

"Không. Chiều nay cũng không có chuyện gì quan trọng." Anh ngồi với cậu thêm năm phút.

Thấy sắp muộn giờ, không thể không đi.

Anh ngó trái ngó phải thấy không có ai nhìn sang bên này, thế là hôn lên trán cậu một cái: "Đợi kỳ nghỉ lần sau, anh dẫn em tới đọc sách, đọc tới khi nào tiệm sách đóng cửa mới thôi."

Vương Nhất Bác: "Em rất mong chờ cuộc gặp gỡ lần sau." Cậu ra hiệu cho anh: "Anh để sách ở đây đi, lát nữa em thanh toán chung một lượt." Cậu định mua thêm mấy quyển nữa.

Tiêu Chiến hỏi quầy cà phê một chiếc túi, gói ly cà phê anh uống giở đó đi: "Về sớm chút."

Vương Nhất Bác gật đầu, anh sải bước rời khỏi.

Bị đám cây cản tầm mắt, cậu nghiêng đầu nhìn anh. Cho tới khi anh khuất bóng cậu mới thu tầm mắt lại.

- -

Lúc trời sụp tối, Tiêu Chiến tới quán ăn tư nhân, chính là quán của Quý Hoài mở, Hạ Vũ nhờ người đặt phòng ở đây.

Nơi này yên tĩnh thích hợp xã giao bàn chuyện làm ăn.

Bữa cơm hôm nay, độ bảo mật khá cao, chỉ có sáu người gồm anh, Hạ Vũ và quản lý cấp cao của nhà hàng trên mây, chẳng ai mang theo thư ký và trợ lý tới cả.

Phòng ăn nằm ở lầu hai, lúc này đã tràn ngập tiếng cười nói, Tiêu Chiến là người cuối cùng tới.

Tuy Hạ Vũ đứng ra mời nhưng ghế chủ vị giữ lại cho anh.

"Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi." Tổng giám đốc của nhà hàng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh anh ta bảo Tiêu Chiến ngồi xuống.

Tuy không có giao thiệp sâu, có điều từng gặp qua trong các trường hợp xã giao.

Tiêu Chiến ngồi xuống, bên còn lại là Hạ Vũ ngồi. Quán ăn tư nhân lên thức ăn chậm, các món ăn họ mới gọi đều cần thời gian chuẩn bị nguyên liệu, ăn uống ở đây đảm bảo đồ ăn tươi ngon.

Tối nay tới là để bàn chuyện nghiêm túc, bọn họ bắt đầu nói.

Tiêu Chiến quay mặt nhìn sang Liêu tổng của nhà hàng: "Ban đầu bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết làm nhà hàng lớn như vậy, sao giờ định bán ra thế?"

Trước mặt Tiêu Chiến, nói mấy lời khoác lác ba hoa cũng là tự lừa mình dối người, Liêu tổng chẳng giấu giếm:"Giờ buông ra vừa lúc có thể bán được giá tốt, cơ cấu tài sản của nhà hàng, cậu cũng biết đấy, quá phức tạp, cổ đông nhiều thì chuyện phiền phức nhiều, tôi không dám đắc tội ai hết, ngày nào cũng bị kìm kẹp ngộp thở."

Hết cách, chỉ còn nước bán ra thôi. Nhưng giờ, hắn ta lại bắt đầu do dự.

Hắn ta nói thẳng: "Nhà hàng có không ít khoản vay thế chấp trong ngân hàng Vương Thị và các khoản vay khác, tôi vốn định bán cho Châu Hào, vì nghĩ cậu ta có thể giải quyết được người giữ chức quyền lớn trong ngân hàng Vương Thị này."

Trong giới điều biết, Châu Hào có quan hệ đặc biệt với Vương Nhất Hào, không phải là anh em ruột nhưng lại hơn cả anh em ruột.

"Nghe nói, quan hệ của Châu Hào và Vương Nhất Hào be bét hết rồi, Vương Nhất Hào cũng khoanh tay không giúp cậu ta. Mà Vương Nhất Hào và Trần Tiêu cũng chia tay rồi, con át chủ bài trong tay Châu Hào mất trắng, hắn lấy gì đi thuyết phục Trần Tiêu nhượng cổ phần đây chứ? Không thuyết phục được Trần Tiêu đồng nghĩa với không cách nào thu mua hết được."

Nếu Hạ Vũ và Tiêu Chiến đầu tư vào nhà hàng, rất nhiều vấn đề bỏng tay đều có thể giải quyết nhanh gọn.

Chủ yếu nhất là, giờ Tiêu Chiến đang có mối quan hệ không tầm thường với nhà họ Vương.

Tiêu Chiến mỉm cười nhàn nhạt: "Anh khá là quan tâm chuyện của nhà chúng tôi nhỉ."

Liêu tổng cười ha ha: "Theo kịp với thời đại mà."

Hạ Vũ uống nước ấm, yên lặng nghe họ trò chuyện. Lieu tổng đổ thuốc ra, đưa một điếu cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến xua tay: "Cám ơn, giờ tôi đang cai rượu cai thuốc. Lát nữa tôi chỉ phụ trách ăn đồ ăn thôi."

Liêu tổng cười, nào chịu buông tha anh dễ dàng như vậy: "Thuốc có thể không hút, nhưng rượu thì buộc phải uống, trừ phi cậu nói ra lý do khiến chúng tôi hài lòng mới được."

Tiêu Chiến: "Đang trong thời gian thai nghén."

Mọi người: "......."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro