Chương 5 - 6:Thổ lộ - Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tắm xong. Linh bắt đầu làm theo những gì mình vừa nói khi nãy

- tệp giáo án của cô đâu

- đây này ( cô chỉ lên bàn). Em có chắc mình làm được không zậy

- cô chờ xem.

Cô hỏi vậy chứ hoàn toàn tin nàng có thể làm được. Cái con người cô thích cũng thật hoàn hảo, vừa đẹp vừa giỏi, lại còn lạnh lùng vô cảm nhưng lại quan tâm người khác thiệt là làm cho cô ngày càng chết mê chết mệt. Nhưng cô cũng đâu biết Linh làm tất cả là vì cô, nàng sợ cô bị đuổi việc sẽ không còn ai dạy nàng nữa nên mới làm vậy

- như thế này, em thật sự rất khó xưng hô. Nhìn bản thân mình mà lại phải xưng hô bằng " cô". Thật khó chịu

Nói xong bất chợt nhìn thẳng vào mắt cô, tiến lại gần cô, làm cô phải lùi về vài bước nhưng chỉ vài bước sau thì lại bị dồn vào chân tường. Linh nhìn cô chằm chằm, đưa tay áp vào bước tường, mặt sát mặt với cô

- em...em làm gì vậy?

- em thật không ngờ mình lại xinh đến vậy.

- woa, em thật tự tin thoái h....

Chưa nói dứt câu thì nàng đã lấy môi mình chạm vào môi cô. Cô mở to mắt nhìn Linh. Linh lấy lưỡi mình cố mở đôi môi người kia ra rồi lưỡi tiến sâu vào trong, cô không phản kháng mà nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào ấy. Hôn một hồi lâu thì cả hai cảm thấy mình hơi khó thở, nên môi nàng rời khỏi môi cô, nhìn thẳng vào mắt cô:

- em rất muốn như thế này mãi mãi. Chúng ta sẽ không bao giờ tách rời, lần đầu nhìn thấy cô ,em đã biết tim mình lỗi đi một nhịp , mỗi tối trong giấc mơ của em luôn tồn tại hình bóng của cô ,giờ tan trường hay ra chơi em luôn theo sau những bước chân của cô. Mỗi lần tới tiết học của cô em đều cảm thấy rất vui. Có thể cô không thích em, nhưng một ngày nào đó cô sẽ cảm nhận được tình cảm ấy, dù cho cô không bao giờ yêu em.

Cô tiến lại chủ động hôn Linh một cái, mỉm cười nói:

- con người vô cảm như em cũng biết nói ra những lời này sao. Nhưng cô y...

Chưa kịp nói xong thì. Reng!... Tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian lãng mạng. Nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của mình, Linh nhấc máy

- alo. Chị Nhung à

- ừ. Chị nè. Sao hồi chiều em chạy đi đâu mà tìm không thấy làm chị lo muốn chết.

- tối nay em ngủ nhà cô Phương chị không cần chờ cửa em đâu

- sao vậy? Nhưng...nhưng sao nay giọng em lạ vậy?

- cái này mai em sẽ nói với chị. Giờ thì em cúp máy đây. Chị khoá cửa cẩn thận rồi ngủ nhé. Bye chị

Linh cúp máy, rồi ngồi xuống giường

- Cô này, từ giờ. Cô là em , em là cô , chúng ta phải giữ kín chuyện này, cô phải làm những việc hằng ngày em làm, có thái độ cư xử như em và em cũng sẽ như thế. Có như vậy thì mới giấu được chuyện này

- ừ, cô biết rồi. Chỉ sợ em không làm được việc của cô thôi

- cô hãy tin ở em.

- thôi, cũng khuya rồi . Ngủ thôi nào.Cả hai bước lên giường nằm xuống quay lưng về phía nhau nhưng không ngủ được. Nằm được một lúc lâu thì cả hai đồng loạt quay qua phía đối phương, bốn mắt nhìn nhau

- Linh à! Chuyện khi nãy , em nói có thật không?

- chắc là thật

- sao lại chắc là...

- vì em yêu cô mất rồi.

Nàng áp sát vào mặt cô hơn, dịu dàng mỉm cười nói

- làm người yêu em, có được không cô?

Cô gật đầu mỉm cười và nói

- cô đồng ý

(Tôi cảm thấy Cô Gái quá dễ dãi😓)

*sáng hôm sau

Linh là người thức dậy trước , bước vào phòng vệ sinh. Nhìn qua gương, rồi nhìn thật kĩ khuôn mặt của "mình"

- thật không ngờ, khi mới thức dậy cô lại xinh đến vậy

Nàng lấy tay sờ vào khuôn mặt ấy, rồi tiếp tục làm vệ sinh. Vừa làm xong định bước ra thay đồ thì nàng thấy vẫn còn sớm, muốn cô ngủ thêm chút nữa nên đã tự ý thay đồ. Linh bắt đầu cởi chiếc áo ngủ ra, sau đó thì tới chiếc quần kia. Nhưng không ngờ người kia lại mở mắt ra và trông thấy cảnh tượng này

-Áaaaaaaa.Khi thấy tiếng la Linh lấy tay che ngực lại, rồi vội vàng bỏ xuống vì nàng chợt nhớ đây vốn là cơ thể của cô

- Linh, e...em làm gì thế hả( vẻ mặt vô cùng tức giận)

- em xin lỗi mà, em không cố ý. Tại thấy cô ngủ ngon nên không dám đánh thức

- em đã thấy và cảm nhận được những gì rồi hả?

- em không thấy gì cả, mà cũng không cảm nhận được gì

- sao mà tôi tin em được chứ( tức giận hỏi nàng )

- em thề e mà thấy gì thì cả cuộc đời sau này của em sẽ thuộc về cô

Khi nghe được câu nói đó, cô rất vui mừng, cười mỉm rồi nói với nó

- có thật không

- thật mà

- ù, tạm tin em. Giờ thì đứng yên đó tui thay đồ cho

* đến trường

Tiết học đầu tiên của lớp Linh là tiết toán cũng chính là tiết của cô Phương. Trước khi bước vào lớp, cô và nàng thấy Nhung liền kéo Nhung vào một góc

-Aaaa. Linh, em làm gì vậy hả. Có cả cô nữa sao

- suỵt, im lặng. Em có chuyện này muốn nói với chị, nhưng chị phải thật bình tĩnh nhé

- em cứ nói đi

Nàng tường trình mọi việc lại cho Nhung. Nhung kiểu như không tin những gì mình nghe được

- hả? ( tiếng kêu thật to)

Cô Phương liền lấy tay bịt miệng Nhung lại

- em nói nhỏ thôi, em không muốn tin nhưng đây là sự thật.

- từ nay trở đi em sẽ qua nhà cô ở, khi rãnh thì lại ghé thăm chị

- hả, có vụ đó ( cô tròn mắt nhìn nàng)

-có mà ( quay qua nhìn cô với ánh nhìn gian tà )

Reng!.. Tiếng chuông như phá vỡ không gian ấy

Cả ba cùng nhau bước vào lớp. Trong tiết học, Nhung luôn quay qua nhìn "Linh"

- chuyện đó là thật sao Linh à à cô?

- thật. Nhưng em hãy kêu tôi là Linh được chứ

- dạ

- gì hả

- ơ ơ ừ( vẻ mặt hối hả, cuốn quýt cả lên)

Trong suốt tiết học, Linh giảng bài rất tốt . Thỉnh thoảng thì nhìn qua chỗ cô, cô cũng nhìn lại, rồi bốn mắt nhìn nhau cười. Linh giảng bài còn tốt hơn cả cô, không chỉ thế mà trong tiết học còn đưa ra những câu hỏi hay để các bạn xung phong lấy điểm. Thời gian dần trôi qua. Các tiết học cũng trôi chảy như thế . Đến giờ ra về thì trời lại triển mưa, cô vs nàng vội vã chạy về nhà, về đến nhà, chưa kịp thay đồ thì trời đã mưa. Bỗng sấm một cái đùng nàng và cô đơ ra , khi hoàn hồn lại thì thấy đã trở lại cơ thể của chính mình

-áaaaaa.( cô hét thật to)

- chúng ta trở lại rồi

- có thật không z ( cô nhéo má nàng một cái)

-a

- là thật rồi

Cô chạy lại ôm nàng.

- cứ tưởng chúng ta sẽ như thế này mãi chứ, hú hồn ( cô vừa cười vừa nói)
Ôm nàng một hồi lâu, cô đã hoàn hồn trở lại

- chúng ta quay lại bình thường rồi, vậy có phải cô sẽ không được bên em nữa đúng không?

- ai nói chứ. Giờ em sẽ về nhà, báo với chị Nhung rồi sẽ dọn đồ qua đây ở luôn

- hả? Không được đâu.

Không thèm trả lời cô, nàng cười rồi quay lưng đi

* về đến nhà

- chị Nhung ơi!

- ai đấy, em chào cô

- là em đây, em đã trở lại bình thường rồi

- thật á

Chạy lại nhéo nàng một cái

- là thật rồi, không ngờ em có thể hoàn hồn lại được đấy

- em cũng không ngờ như thế. Nhưng giờ em về đây để dọn đồ qua nhà cô ở , chị ở nhà một mình nhé, em sẽ qua chơi với chị thường xuyên, không thì chị ghé chơi với em cũng được

- ừ

- mà khoan , chị có chuyện muốn hỏi em?

-chuyện gì? Chị cứ hỏi

- em có tình cảm với cô Phương thật à

Nàng chỉ cười rồi gật đầu quay đi
_________________________________

Nhớ vote cho tuiii 1⭐ nha
Cám ơn mn😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro