CHƯƠNG 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây chính là uy hiếp trắng trợn. Ý tứ trong lời nói là nếu cả hai chúng tôi đều cố chấp không chịu chuyển trường thì ngày tháng sắp tới sẽ bị giáo viên cả trường "đì" không thương tiếc. Không chỉ là bị hạnh kiểm kém, nhà trường còn có thể gây sức ép ảnh hưởng đến điểm số và khả năng học tập của chúng tôi.

Giống như cảm thấy lời mình nói ra chưa đủ tàn nhẫn, vị Phó Hiệu trưởng kia còn bồi thêm một câu:

"Danh tiếng của mấy em không tốt như vậy rồi muốn chuyển trường nào khác trong tỉnh cũng không ổn đâu. Tốt nhất là chuyển sang tỉnh khác luôn."

Sau đó ông ta không để có ai khác có ý kiến mà quay sang bảo với cô giáo Dung:

"Cô gọi nói lại nội dung buổi hôm nay cho phụ huynh vắng mặt. Còn việc em nào chuyển đi thì nhà trường không có làm khó, để hai gia đình tự nguyện hay thỏa thuận với nhau rồi báo lại là được."

Nói xong câu đó thì ông ta đứng dậy, ra hiệu cuộc thảo luận kết thúc. Sau khi ông ta đi rồi, cô Dung thầy Nam còn ngồi lại một một hồi với chúng tôi cái gì mà nhà trường cũng bất đắc dĩ, rằng chuyển trường cũng không phải điều gì xấu. Cô giáo còn gọi điện cho bố của Quân thuật lại toàn bộ nội dung, nhưng có vẻ đầu bên kia cũng không quá bận tâm hay sao đó mà cuộc gọi chỉ kết thúc trong vỏn vẹn chưa đầy một phút. Tổng kết lại, họ muốn chúng tôi trong vòng ba ngày phải đưa ra quyết định xem ai sẽ chuyển trường.

Vừa bước ra khỏi phòng họp, mẹ tôi bất ngờ cho tôi một cái bạt tai thật mạnh. Tôi bất ngờ ăn trọn cái tát, mất thăng bằng loạng choạng nghiêng sang một bên sau đó được Quân giữ lại. Cậu theo bản năng mà kéo tôi lại, nhích người lên phía trước như muốn che chắn cho tôi.

Mẹ tôi thấy vậy thì càng tức giận hơn, chỉ ngón tay về hai đứa như chuẩn bị mắng chửi. Nhưng có vẻ bà vẫn còn biết đây không phải là nơi thích hợp để làm ầm lên nên chỉ rít ra hai chữ:

"Về nhà."

Mặt tôi đau rát, tôi chưa từng nghĩ mẹ mình sẽ có nhiều sức đến vậy. Vốn cảm xúc đang bị đè nén, bây giờ lại còn bị ăn đau, cả người tôi giống như một quả bóng căng xì sắp nổ. Tôi dùng răng liếm bên hàm bị đau, nói với Quân:

"Đi."

Quân thoáng ngần ngừ rồi nhanh chóng bước đi theo tôi. Tôi đi rất nhanh, tự động làm ù đi tiếng gọi tức giận của mẹ. Xe máy của Quân gửi trước cổng trường, chúng tôi không chần chừ mà leo lên xe phóng đi. Quân hỏi tôi:

"Muốn đi đâu?"

Tôi chỉ cần một nơi yên tĩnh không bị làm phiền, nghĩ rồi bảo:

"Tới bãi cỏ gần nghĩa địa đi, đỡ ồn ào."

Xe chạy gần mười phút thì tới được địa điểm cần đến. Trời chiều còn rất nắng, chúng tôi không thể nằm dài ở giữa bãi cỏ như lần trước mà chui xuống dưới một tán cây.

Quân nhìn nơi vừa bị đánh trên mặt tôi, đưa tay lên chạm, tuy rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến tôi nhức nhối rụt đầu về. Giọng nói của cậu mang theo sự đau lòng:

"Đỏ lên hết rồi."

Tôi gục đầu, dụi dụi phía mặt không bị đau vào vai cậu, nói nhỏ:

"Nên làm gì bây giờ nhỉ?"

Quân đáp lại, giọng rất nhẹ nhàng:

"Hai tụi mình cùng chuyển đến một trường khác được không nhỉ?"

Ban nãy tôi đã nghĩ đến cách này rồi, điều này gần như không thể vì chắc chắn bố mẹ tôi sẽ không đồng ý việc đó trừ phi tôi có thể lừa được bố mẹ. Nhưng lừa thế nào được? Hay là chuyển đến một trường nội trú nào đó ở thành phố H? Học phí trường nội trú khá cao, tôi sợ họ sẽ không đồng ý.

Đúng lúc này điện thoại của Quân vang lên, là bố cậu gọi tới. Quân bắt máy rồi chỉ im lặng nghe, càng nghe sắc mặt lại càng xấu.

"Bố, bố phải hỏi con muốn thế nào đã chứ?"

"Bố đừng tự quyết định vội vàng như vậy, con không đồng ý."

"Đừng cúp máy, chờ..."

Câu nói bị ngắt quãng giữa chừng, đầu dây bên kia có vẻ không phải là một vị phụ huynh biết lắng nghe con cái. Tôi hỏi:

"Bố cậu nói gì?"

Quân mím môi:

"Ổng bảo... ổng sẽ đưa tiền cho bố mẹ cậu để họ chuyển cậu đi học chỗ khác. Ổng không muốn tui sống xa ổng."

Tôi tự nhiên lại thấy buồn cười, cái tình tiết đưa tiền rồi đuổi đi tưởng chừng chỉ có trong mấy bộ phim mất não này không ngờ lại xảy ra trên chính người tôi. Đúng là chỉ cần sống đủ lâu thì cái gì cũng thấy được.

Quân bực tức vò đầu:

"Ông ta không bao giờ chịu nghe ai nói hết, đồ khốn nạn đó..."

Tôi chuyển từ ngồi đối diện sang ngồi sát bên cạnh Quân, vòng tay qua ôm lấy vai cậu. Bờ vai này nhìn thì rất rộng, nhưng thật ra nó vẫn chỉ là của một thằng nhóc mười bảy tuổi chưa thể tự mình quyết định cuộc đời mà thôi.

"Hay là tụi mình bỏ nhà ra đi nhỉ?" Cậu đột nhiên nói như vậy.

Tôi bật cười. Thấy tôi vậy Quân lại tỏ vẻ nghiêm túc:

"Không đùa đâu, thật đấy. Tụi mình lén về nhà cầm hết giấy tờ, sau đó tới nơi khác..."

Tôi đáp:

"Sau đó thì làm sao đi học tiếp? Cậu không muốn thi đại học hả?"

Quân nói bằng giọng không tự tin chút nào:

"Thì... đi học nghề, đại học đâu phải con đường duy nhất."

Tôi lắc đầu, bạn trai nhỏ tuổi của tôi vẫn quá là ngây thơ. Cậu chưa rõ việc phải đi làm nuôi sống bản thân khó khăn thế nào, chưa biết việc thiếu bằng cấp sẽ tạo ra bao nhiêu cản trở. Dù tôi có kiến thức của một người trưởng thành đi chăng nữa, cơ thể này vẫn chưa đủ tuổi thành niên, rất nhiều việc vẫn sẽ bị hạn chế bởi người giám hộ.

Tôi vẫn còn nhớ như in những lần đi làm thêm kiếm tiền học đại học của mình. Năm đầu tiên tôi vẫn còn nhận được tiền học phí từ bố, vài tháng một lần sẽ được một chút tiền tiêu vặt của mẹ, còn lại là do tôi đi dạy kèm để chi trả sinh hoạt. Năm thứ hai thì bố tôi đột nhiên không gửi tiền nữa, cũng không có báo trước khiến tôi suýt thì trễ hạn nộp. Lúc tôi gọi điện về thì nhận được câu trả lời rằng vợ sau của ông ta đang đi đẻ cần tiền, bảo tôi tự xoay sở.

Tiền học phí nửa năm đóng một lần nên số tiền không nhỏ, nếu ông ta nói sớm tôi còn có thể tích góp, nhưng báo gấp như thế này tôi chẳng còn cách nào khác ngoài chạy vạy khắp nơi vay tiền. Tôi có gọi cho mẹ mình xin bà cho nhiều hơn một chút, bà im lặng không nói gì nhưng vẫn chuyển cho tôi. Tuy nhiên, từ đó về sau bà không còn cho tôi cái khoản "tiêu vặt" vài tháng một lần kia nữa.

Cũng là từ đó tôi gần như không còn liên lạc với cả hai người, bắt đầu khoảng thời gian lăn lộn vào xã hội kiếm cơm ăn. Tôi đi làm nhiều, bị lừa cũng nhiều, nếm đủ nhân tình thế thái. Vậy nên tôi biết việc bơ vơ không nơi nương tựa giữa cuộc đời này khó khăn thế nào.

Quân nhìn tôi vẫn giữ sự im lặng thì bực bội nói:

"Để tui về nói chuyện với bố, nếu ổng không đồng ý chuyển trường tui sẽ bỏ nhà đi. Ổng còn cần tui thừa kế tiền nhà ổng, kiểu gì cũng sẽ nghe theo."

Tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có khả năng. Có thể trong dòng thời gian trước đây cậu cũng làm thế này để được chuyển trường. Tuy nhiên bây giờ hoàn cảnh đã khác, chiêu đó còn có tác dụng hay không còn chưa biết.

Tôi cố gắng cân nhắc mọi chuyện bằng lý trí sự lạc quan nhất có thể:

"Nếu như không được... tụi mình vẫn có thể liên lạc bằng điện thoại mà. Lên đại học rồi tụi mình sẽ vào chung trường, lúc đó sẽ không ai ngăn cản được nữa."

Thấy người kia có vẻ rất không bằng lòng với cái viễn cảnh không mấy vui vẻ này, tôi mới nói khích:

"Hay là cậu yêu xa không được? Đừng nói xa tui một năm cậu sẽ chuyển sang thích người khác liền đấy nhé?"

"Nói bậy cái gì đấy!"

"Vậy... hứa nha. Đợi đến khi vào đai học. Nếu... nếu mà có không đợi được thì phải báo cho người kia một tiếng để người ta biết mà không đợi một mình..."

Tôi nói ra lời này thì thấy cổ họng mình đắng đắng. Hóa ra tôi cũng sẽ cảm thấy không cam lòng đến vậy nếu đoạn tình cảm này kết thúc.

Quân ôm lấy tôi, nói bằng giọng khẳng định:

"Sẽ đợi mà. Không thất hứa! Cậu cũng phải thế đấy."

Tôi đáp lại:

"Ừ, nhất định."

Trời đã tối, Quân không dám chở tôi về tận nhà mà chỉ dừng ở bến xe buýt như thường lệ. Tôi cứ nghĩ thứ đang chờ mình ở nhà sẽ là cảnh bố mẹ cầm chổi đứng đợi, thế nhưng trong nhà lại yên tĩnh đến kỳ lạ. Tất nhiên, sự yên tĩnh này không phải điềm báo cho điều gì tốt đẹp cả.

Tôi vừa bước qua cửa thì thấy bố đang ngồi khoanh tay trong phòng khách. Mẹ tôi đi ra ngoài khóa cổng chính, sau đó đóng luôn cửa chính vào. Làm vậy để lúc bị đánh tôi không có chỗ chạy trốn à?

Tôi ngồi xuống đối diện hai người. Bố tôi cất tiếng:

"Mẹ mày kể tao nghe hết rồi. Mày với cái thằng đó..."

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn hai cái đầu gối. Mẹ tôi sốt ruột nói:

"Cái bệnh đó là do thằng kia lây cho mày đúng không? Sao mày lại qua lại với cái thằng biến thái như thế, bây giờ mày thấy hậu quả chưa!"

Có chuyện thì ngay lập tức đổ lỗi cho con nhà người khác, quả đúng là phong cách của phụ huynh châu Á. Tôi đã quyết định mình sẽ áp dụng chiến thuật im lặng là vàng, bởi giờ phút này có nói gì cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi, được ít lời này hay lời đấy.

Bố thấy tôi cứ ngậm chặt miệng thì tức giận đập bàn:

"Mày mở cái miệng ra nói chuyện xem nào."

Tôi thở dài:

"Bố mẹ biết cả rồi, con còn nói gì nữa."

Mẹ tôi bắt đầu khóc lóc:

"Sao mày lại như thế hả con. Tao nuôi mày ăn học bình thường, có dạy mày thành đồ biến thái như thế đâu. Sao mày làm mà mày không nghĩ đến bố mẹ, sao mày bất hiếu thế!"

Nếu như họ chưa từng bỏ mặc tôi ở dòng thời gian chính kia, có lẽ tôi sẽ còn cảm thấy một chút có lỗi. Ở đời này họ đúng là chưa làm gì có lỗi với tôi, nhưng những gì diễn ra hiện tại không phải là nhân quả hay sao? Vả lại tôi đã mang trong mình ký ức của một người trưởng thành, có sự kiên định và chính kiến của riêng mình, tôi sẽ không vì cái gọi là mặt mũi của người khác mà hy sinh hạnh phúc chính mình.

Tôi là một kẻ ích kỷ, tôi thừa nhận. Bởi dù tôi không ích kỷ thì cũng đâu nhận được điều gì tốt đẹp? Tôi làm con ngoan trò giỏi của họ, không phải là họ vẫn chọn bỏ rơi tôi đó sao?

Trong căn nhà chỉ còn lại tiếng khóc rấm rứt của mẹ tôi. Một lúc thật lâu sau, bố tôi nói:

"Mày vào xếp đồ, mai chuyển đến tỉnh B."

Tỉnh B nằm sát thành phố H, cũng là một nơi khá phát triển nhưng tình hình xã hội cũng khá hỗn loạn. Người ta thường nói tỉnh B giống như cái sân sau đổ rác của thành phố H vậy. Tôi không có ý kiến với việc học ở đó, nhưng tại sao lại là B? Tôi không nhớ nhà mình có họ hàng gì ở đó cả, bố mẹ tôi lại càng chưa bao giờ sinh sống ở đó.

Tôi nhìn bố bằng vẻ thắc mắc thì nhận được cái nhìn lạnh lùng của ông, lời ông nói ra lại càng khiến tôi lạnh cả sống lưng:

"Tao có ông bạn ở đó, bảo là trong đó có một cái trung tâm chữa được bệnh của mày. Vào đó ở mấy tháng, hết bệnh thì đi học lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro