CHƯƠNG 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nghe như thể có một tiếng sét đánh ở bên tai mình. Ông ta tính đưa tôi vào trung tâm chữa bệnh đồng tính?

Trước đây khi tìm hiểu về đồng tính tôi đã đọc qua về những trung tâm như thế này, nói tóm gọn chính là nơi mà các vị phụ huynh cổ hủ đưa con em mình vào để trị cho hết cái bệnh đồng tính. Ở nước ngoài có không ít những tin tức về thanh thiếu niên bị tra tấn đến mức thừa sống thiếu chết ở những nơi như vậy, còn có người chọn kết liễu cuộc sống để được giải thoát.

Ở nước tôi không có một cái trung tâm nào hoạt động công khai, nhưng có vẻ là có vài nơi hoạt động khép kín. Không chịu sự giám sát của nhà nước và xã hội, vào trong đó phải chịu khổ thế nào làm gì có ai biết được?

Tôi trừng mắt nhìn bố mẹ mình:

"Bố mẹ có biết trong đó người ta tra tấn người khác thế nào không?"

Bố tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng:

"Thuốc đắng dã tật. Cho mày ăn khổ mày mới chừa cái thói biến thái kia."

Tôi tức giận đến mức hai tay run rẩy. Đời này tôi học tập chăm chỉ, tôi ngoan ngoãn không gây chuyện, kết quả nhận được là như thế này à? Chỉ vì tôi thích người cùng giới, tất cả mọi nỗ lực của tôi đều là vô nghĩa? Nếu đây là cái giá để có được một "gia đình" còn đầy đủ bố mẹ, tôi thà rằng họ cứ bỏ rơi tôi như trước còn hơn.

Tôi phì cười, gằn giọng:

"Bố à, bố vội vàng tống con đi như vậy là để ly hôn rồi tái giá với cô Lan gội đầu à?"

Mẹ tôi ngừng khóc, nhìn tôi rồi lại bố.

"Mày nói cái gì đó Quân?"

Tôi đáp:

"Mẹ hỏi bố xem, ngày cũng ghé tiệm cô Lan gội đầu là làm cái gì. Có vợ có con ở nhà mà còn đi hú hí với gái bên ngoài, bố làm thế mà còn dám chửi người ta là biến thái à?"

Bố tôi đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào mặt tôi mà quát:

"Mày nói cái gì cái thằng mất dạy kia."

Tôi cũng đứng dậy muốn đi ra cửa nhưng lại nhận ra cửa đã khóa rồi. Sáng nay tôi không cầm chìa khóa khi ra cửa, bây giờ muốn lấy thì phải vào phòng. Bố nhận ra ý định muốn bỏ đi của tôi thì hùng hổ tiến tới đẩy tôi sang một bên.

"Mày đi vào phòng, tao không cho phép thì không được bước chân ra ngoài."

Cơ thể tôi tuy là khỏe mạnh nhưng vẫn chỉ là thiếu niên chưa trưởng thành, sức lực không thể sánh bằng đàn ông thành niên lao động chân tay như bố tôi. Tôi cố giữ cho đầu óc của mình thật bình tĩnh mà suy tính. Bây giờ làm um xùm lên thì khả năng tôi bị đập một trận rồi nhốt lại khá cao, chi bằng tạm thời nhún nhường rồi suy tính cách khác.

Tôi bỏ vào phòng mình khóa trái cửa lại, chìa khóa phòng tôi chỉ còn một chiếc đang nằm trong cặp của tôi, tạm thời sẽ không ai vào đây được.

Trong phòng có một chiếc PC đã cũ, tôi dùng nó mở nhạc lên bật đến mức to nhất để át đi âm thanh ồn ào bên ngoài, cũng là để không ai nghe được tôi nói gì bên trong. Phòng tôi không có cửa sổ mà chỉ có một khe thông gió ở khá cao, dù có cố thì tầm nhìn vẫn bị hạn chế.

Tôi lên mạng tìm thông tin về cái trung tâm chữa đồng tính ở tỉnh B kia thì gần như không thể tìm thấy một tin tức nào. Điều này khiến tôi càng lo lắng hơn, ở nơi không ai nhìn thấy thì dù bọn họ làm những phương pháp phản khoa học hay tàn nhẫn đến đâu thì đều sẽ không bị ngăn cản. Tôi bắt đầu tìm đến những nhóm kín trên các mạng xã hội hoặc các cộng đồng người đồng tính để dò hỏi, cuối cùng cũng thu được một chút thông tin.

Trong một nhóm kín trên Facebook tên là "Tâm sự riêng tôi" có một tài khoản tự nhận là bị gia đình đưa vào trại chữa đồng tính. Người này không nói rõ tên tuổi, chỉ bảo rằng mình là nam, bị đưa vào trung tâm ở tỉnh B ba tháng. Ba tháng đó không ngày nào là cậu ta không muốn chết quách đi cho rồi. Bọn họ mỗi ngày đều dùng lời nói mắng nhiếc nhục mạ những người đồng tính, thậm chí còn cố gắng truyền dạy cho họ một loại đạo giáo gì đó nhằm "thức tỉnh" những người mà họ gọi là học viên. Những ai lộ rõ vẻ chống đối đều sẽ bị bỏ đói hoặc nhốt trong một căn phòng ẩm ướt không có ánh sáng cho đến khi nghe lời.

Người kia bảo bởi vì cậu ta thông minh, sau khi nhận ra càng chống đối thì sẽ càng phải chịu khổ thì học cách nói dối và che giấu, gia đình cậu ta còn hết sức cảm tạ và nộp một khoản tiền rất lớn nên mới được thả về sau ba tháng. Trong lúc ở đó, cậu ta còn được chứng kiến một vụ tự sát, người kia là một cô gái trẻ, sau khi được đưa đi bệnh viện thì không biết sống chết thế nào.

Bài đăng này được tải lên nửa năm trước, bởi vì sử dụng tài khoản ảo, giọng văn cũng quá mức khoa trương nên nhiều người bình luận rằng đây chỉ là chuyện bịa đặt, lượt tương tác cũng không cao lắm. Nhưng tôi đọc thì nổi hết da gà, bởi tôi biết trong này có ít nhất một nửa là sự thật.

Tắt đi màn hình điện thoại, tôi hít thở thật sâu. Tôi không muốn phải vào nơi đó. Dù biết là có thể thoát ra bằng cách giả vờ ngoan ngoãn, nhưng không ai bị điên mà lại muốn phải đi chịu khổ cả. Tôi không biết người bạn kia của bố tôi đã giới thiệu như thế nào về cái trại chữa đồng tính đó, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không nói sự thật. Nếu bây giờ tôi có đem bài đăng này ra thuyết phục bố mẹ, phỏng chừng họ sẽ chọn nghe theo một người xa lạ chứ nhất quyết không tin đứa con đang trong thời kỳ nổi loạn này.

Không thể thuyết phục họ vậy thì tôi còn có thể làm gì?

Trong đầu tôi lại vang lên một câu Quân đã nói.

"Hay là tụi mình bỏ nhà ra đi nhỉ?"

Tôi đột nhiên rất muốn gặp cậu, rất muốn nghe thấy tiếng của cậu. Tôi bấm gọi video, đầu bên kia ngay lập tức bắt máy.

"A lô, a lô, sao nhạc ồn thế? Bố tui chưa về nên tui chưa..."

Tôi không để cậu nói hết mà cắt ngang bằng giọng hơi run rẩy:

"Nè, cậu có thực sự muốn bỏ nhà ra đi không?"

Tôi nhìn mặt mình trong camera, trông vừa tái nhợt vừa u ám. Quân ngay lập tức nhận ra không ổn, cẩn thận hỏi lại:

"Nhà cậu có chuyện gì à?"

Tôi ngồi co ro trên giường, gật đầu:

"Ừ, ông già muốn đưa tui vào trung tâm chữa đồng tính."

Tôi kể lại cho cậu những gì mà mình tìm hiểu được, người kia càng nghe càng lộ rõ vẻ căng thẳng.

"Không nói chuyện được à?"

"Không, bọn họ có bao giờ nghe tui nói gì đâu."

"Vậy... cậu tính bỏ nhà đi?"

"Ừ, chứ không lẽ để ổng tống tui vào đó thật. Có điên mới vào đó."

Quân nghĩ một lát rồi gật đầu:

"Có thể bỏ đi một thời gian họ sẽ hối hận rồi đổi ý."

Tôi không có một chút tin tưởng nào về chuyện đó cả. Có khi bây giờ việc tôi biến mất khỏi thế giới này mới là điều bọn họ mong muốn. Nhưng suy nghĩ kỹ hơn tôi lại lo lắng cho Quân, cậu không cần phải theo tôi đi ra ngoài chịu khổ. Tôi có kinh nghiệm sống của một người trưởng thành nên có chút tự tin mình sẽ xoay sở được, nhưng Quân thì không phải thế. Cậu vẫn chỉ là một thiếu niên chưa hiểu chuyện đời mà thôi.

Vậy nên tôi nói:

"Không, tui nghĩ lại rồi, cậu đừng bỏ nhà đi, để mình tui đi là được. Dù sao tui cũng sẽ nghỉ học, bố cậu sẽ không bận tâm điều này nữa đâu..."

Quân cắt ngang lời tôi:

"Cậu đi đâu thì tui đi đó."

Tôi cười:

"Đừng ngây thơ thế. Tui sẽ không bỏ đi xa, cùng lắm là đi đến thành phố N thôi. Thế thì trong hai đứa ít ra còn có một đứa đi học, sau này cậu kiếm được nhiều tiền rồi thì nuôi tui."

Hai hàng lông mày của Quân vẫn nhíu chặt lại nhưng không thể phản bác được gì. Nếu cậu vẫn ở nhà thì sẽ vẫn nhận được sự chu cấp từ người bố giàu có, khi có việc gì gấp thì có thể giúp đỡ cho tôi.

"Vậy... cậu khi nào đi?"

Tôi đáp:

"Tối nay. Bọn họ muốn ngày mai là đưa tui đi rồi. Chắc sẽ lẻn đi lúc hai ba giờ sáng. Cậu... cậu gặp tui lúc đó được không?"

Mặc dù tôi ra vẻ mình rất quyết đoán và tự tin, nhưng sâu trong tâm khảm tôi vẫn là bất an và lo lắng. Mọi chuyện đến quá đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho việc này. Việc học thì lại càng không phải nói, không có chữ ký của phụ huynh thì tôi sẽ chẳng chuyển đi đâu được nữa cả. Qua đêm nay, tôi sẽ trở thành một người không nhà không cửa không học vấn.

Tâm trí của tôi bây giờ rất hỗn loạn, suy nghĩ duy nhất của tôi là muốn gặp Quân. Được ở bên một người thật lòng quan tâm mình, có lẽ tôi sẽ bình tĩnh hơn để sắp xếp lại mọi thứ.

Quân đáp luôn không cần suy nghĩ:

"Tất nhiên. Như cũ, gặp ở bến xe buýt."

"Ừ."

Im lặng một lúc, người ở bên kia màn hình chợt nói:

"Xin lỗi, Dương à. Xin lỗi vì đã khiến mọi chuyện trở nên như vậy."

Tôi có thể hiểu được cậu đang cảm thấy thế nào, vì vậy không đáp lại mà nghe cậu nói hết.

"Nếu tui không nói ra, nếu tui giấu thật kỹ, vậy thì cậu sẽ không phải chịu cảnh này. Chúng ta thế này... có phải là đã làm sai rồi không?"

Tôi vừa nghe cậu nói vừa nhìn đến chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, đột nhiên có cảm giác như đã rất lâu rồi mình chưa nhìn thấy nó vậy.

Lần 'trở về' này đã kéo dài hơn ba tháng, nhưng vì có quá nhiều thứ đã xảy ra nên tôi cứ cảm thấy như mình đã ở đây rất lâu vậy. Cuộc đời này không hề giống với bất cứ lần nào mà tôi từng trải qua, tôi được biết đến niềm hạnh phúc của việc yêu đương, nhưng cũng vì nó mà trả giá bằng cả con đường học vấn phía trước. Nhưng ngay cả trong thời khắc tuyệt vọng nhất này, tôi vẫn chưa từng có một lần suy nghĩ sẽ đập vỡ chiếc đồng hồ.

Là sai hay đúng, tôi không biết nữa.

"Tui không hối hận." Tôi nói với Quân. "Tui không hối hận vì đã hẹn hò với cậu, nếu có thì chỉ là hối hận tụi mình đã quá chủ quan mà không đề phòng. Tui cũng là đàn ông con trai, đã lựa chọn thì sẽ chịu trách nhiệm. Cho nên cậu cũng đừng có mà ôm hết lỗi về phía mình, tui không thích như thế."

Dù qua chiếc camera có chất lượng không tốt, tôi cũng có thể thấy rõ ràng mắt người kia đỏ lên. Chúng tôi không nói gì nữa, nhưng cũng không kết thúc cuộc gọi. Ít nhất việc ngắm nhìn gương mặt kia sẽ giúp tôi phân tâm khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Tôi thầm nghĩ, đời này tôi trả giá vì cậu nhiều như thế, nếu cậu dám làm gì có lỗi với tôi thì tôi nhất định sẽ đánh chết cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro