CHƯƠNG 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ do tinh thần quá căng thẳng, tôi ngủ gục ngay cả khi tiếng nhạc trong máy tính vẫn liên tục phát với âm lượng tối đa. Đến khi thức giấc đã là tám giờ tối, cuộc gọi video vẫn chưa chấm dứt, Quân ở phía bên kia đang đi đi lại lại gói ghém cái gì đó. Vì âm thanh bên này to quá nên tôi phải gọi mấy lần cậu mới chú ý mà quay lại.

"Tui đang chuẩn bị một chút đồ đạc cậu sẽ cần. Quần áo với đồ vệ sinh cá nhân này nọ, cả tiền và một ít đồ ăn nữa. Cậu có mang được giấy tờ gì đi không?"

Tôi ngồi dậy, dựng điện thoại sang một bên rồi bắt đầu tìm tất cả các loại giấy tờ tùy thân mà mình có. May mà thứ quan trọng nhất là chứng mình nhân dân luôn được tôi để trong ví, ngoài ra còn có bằng tốt nghiệp cấp 2 được để trong tủ quần áo. Còn giấy khai sinh hay hộ khẩu gì đó đều được khóa trong tủ của bố mẹ tôi, mấy cái đó chắc không thể lấy được.

Tôi gói ghém vài bộ quần áo gọn nhẹ, lấy tất cả tiền lì xì ra đếm thì được hơn một triệu. Nếu tiết kiệm thì có thể đủ xoay sở hai tuần, lúc đó có lẽ tôi đã kiếm được một công việc tạm thời như phục vụ ở quán cà phê rồi.

Xong xuôi thì đã là chín giờ, tôi tắt nhạc và tắt điện, giả vờ như mình đã đi ngủ để bố mẹ lơ là cảnh giác. Bình thường họ sẽ đi ngủ lúc chín giờ rưỡi, nhưng hôm nay lại thức đến hơn mười giờ, chắc là để nghe ngóng tôi xem có động tĩnh gì không. Khi họ lên giường được nửa tiếng, tôi mở cửa phòng ra đi vệ sinh, sau đó không đóng cửa phòng vào nữa.

Ban nãy tôi vừa ngủ một giấc nên bây giờ rất tỉnh táo, cứ vừa ngồi đếm ngược đến hai giờ sáng vừa nhắm mắt suy tính về con đường tẩu thoát của mình.

Từ khi sinh ra tôi đã ở căn nhà này rồi, có thể nói tôi nắm rõ mọi ngóc ngách của nó. Lối ra vào chính gần như không thể đi được vì nó là loại khóa gắn với cửa, khi mở sẽ phát ra âm thanh rất lớn, thế nhưng khóa cửa sau lại đơn giản hơn nhiều. Đằng sau nhà tôi có nuôi gà nên phía sau cũng có hàng rào bằng lưới B40, nhưng mấy hôm trước tôi đã phát hiện một lỗ hở lớn giúp con chó to nhà hàng xóm đột nhập vô được, tôi cố chút có lẽ cũng sẽ chui vừa.

Hơn một giờ rưỡi sáng, tiếng ngáy của bố tôi vang lên báo hiệu ông đã đi vào giấc ngủ sâu. Tôi nhẹ nhàng đeo cặp đi xuống bếp để rồi kinh hoàng nhận ra chiếc chìa khóa cửa sau vốn luôn được treo ở gần kệ bếp đã biến mất. Là tôi quá chủ quan, không nghĩ đến việc bố mẹ tôi sẽ cẩn thận đến mức giấu nó đi.

Bây giờ con đường duy nhất chỉ có thể là đi bằng cửa chính. Tôi nhận ra rằng tuy là ban đêm nhưng ngoài đường vẫn có xe chạy, và tiếng xe ban đêm thì kêu to hơn rất nhiều. Để cho chắc, tôi nhắn tin cho Quân bảo cậu không đợi ở bến xe buýt nữa mà hãy chạy vòng vòng trước cửa nhà tôi. Sau đó tôi tranh thủ những lúc tiếng xe to nhất để vặn khóa. Một lúc sau tôi đã thành công mở được cửa mà không làm người trong nhà thức giấc.

Đến lúc chạy ra được khỏi cổng, tôi nhận ra tay mình đã mướt mồ hôi. Quân từ xa chạy lại, ra hiệu cho tôi lên xe. Tôi cứ tưởng như thế là đã thoát rồi, không ngờ mới chạy được một đoạn thì bầu trời vốn đang âm u bỗng nhiên nổi cơn mưa.

Chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều quên mất không chuẩn bị áo mưa. Mưa càng lúc càng to, tôi sợ tiếng mưa sẽ làm bố mẹ tôi thức giấc nên giục Quân cứ đội mưa mà chạy nhanh lên. Thế nhưng ông trời dường như cảm thấy tôi chưa đủ xui xẻo, chiếc xe cub đột nhiên lại bị tắt máy.

Dù Quân có đạp ga thế nào nó cũng không khởi động lại. Khi tôi còn đang phân vân nên vứt xe ở một bên rồi đội mưa đi tiếp hay tìm tạm một chỗ kín đáo để trốn thì bỗng tiếng xe máy rồ lên ở phía sau. Khi chiếc xe kia lại gần, tôi nhận ra đó là xe nhà mình, trên xe là bố tôi với gương mặt cực kỳ tức giận.

Ông không đi một mình, phía sau là hai chiếc xe máy nữa mà tôi đoán là chú ba và chú năm được ông gọi tới cùng đi tìm tôi.

Hai người chú của tôi chắn ngay phía trước, bố tôi ngồi trên xe chặn phía sau hùng hổ quát lớn:

"Về nhà!"

Tôi không đáp lại, cũng không thèm nhìn ông thêm cái nào mà quay lưng muốn tìm một lối thoát khác. Chạy là không thể, hai cái chân của tôi không thể nào chạy lại sáu cái bánh xe được. Tôi nhìn đến căn nhà ba tầng mới được xây xong phần gạch ở một bên đường, muốn đi xuyên qua nó để đi ra con đường nhỏ phía sau, như thế thì xe máy sẽ không qua được.

Bố nhanh chóng đoán được ý nghĩ của tôi, lập tức xuống xe lao tới. Quân cố gắng chắn ông lại để tôi tranh thủ trốn đi nhưng cậu cũng không thể ngăn được sức lực của một người đàn ông trưởng thành đang tức giận. Lúc cậu bị xô ngã sang một bên tôi mới chạy qua khung cửa chính. Bố tôi nhặt lấy một thanh gỗ gần đó, dùng hết sức ném về phía tôi.

Tôi vẫn luôn quan sát phía sau, thấy vậy thì theo bản năng mà đưa hai cánh tay lên đỡ. Một tiếng rắc nhỏ vang lên, cánh tay trái của tôi lập tức tê rần vì chấn động. Ngay sau đó, cơn đau nhức ập tới.

Tôi loạng choạng dẫm phải thứ gì đó trên mặt đất, ngã ngồi về phía sau. Âm thanh như tiếng kính vỡ ban nãy khiến tôi lo lắng nhìn vào cái đồng hồ trên tay, màn hình của nó đã bị rạn toàn bộ, chỉ cần một va chạm nhẹ cũng có thể khiến nó vỡ tan tành.

Tôi hoảng sợ vô cùng, lập tức dùng bàn tay phải che chắn cho nó. Tôi không muốn quay về thế giới cũ đó, đừng bắt tôi quay về thế giới cũ đó!

Chỉ một phút thất thần như thế cũng đủ để bố tôi tiến lại gần. Lần này ông nhặt hẳn một thanh thép ngắn giơ ngay trước mặt tôi dọa nạt:

"Mày có chịu về chưa, hay là phải chịu đập mới về?"

Tôi nhìn ông, cảm thấy một sự tức giận chưa từng có bốc lên trong đầu. Ông ta là cái thá gì, một kẻ phản bội vợ con như ông ta lấy tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy. Tôi gần như gào thét:

"Đánh đi, đánh chết tôi rồi đi ngủ với con mụ gội đầu của ông đi. Thứ đàn ông khốn nạn như ông lấy mặt mũi đâu mà đòi dạy dỗ người khác! Thứ đi ngoại tình thì ghê tởm hơn đám bê đê bọn tôi đấy!"

Tôi có thể thấy cơ bắp ông ta gồng lên theo từng tiếng chửi mắng của tôi. Người đàn ông này là kẻ mà một khi nóng đầu lên thì sẽ không thể kiềm chế được bản thân mình, tôi không ít lần bị ăn đòn hay chứng kiến ông ta mạnh tay với mẹ mỗi khi tức giận. Nhưng bây giờ tôi nào nghĩ được nhiều như thế, tôi đã bị dồn nén đến mức chỉ muốn phun hết những lời lẽ tục tĩu nhất vào ông ta.

Cây gậy sắt vung lên, khi tôi nhận ra mình cần phải tránh thì đã quá muộn, chỉ còn có thể ngồi im chịu trận. Thế nhưng cây gậy đáng sợ kia không đập vào người tôi và lại quật thẳng vào tấm lưng của Quân vừa nhào lên che chắn cho tôi.

Khoảnh khắc lúc đó đột nhiên như bị tua chậm, tôi cảm thấy cảnh này thật quen thuộc. À, cậu ấy cũng từng che chắn cho tôi như vậy khi chúng tôi bị cướp xe trong đêm giao thừa dương lịch.

Tôi nhớ lại rất nhiều thứ, dường như chúng tôi cứ ở cạnh nhau là sẽ bị thương. Cậu ấy gặp cướp, cậu ấy bị tông xe, cậu ấy bị đánh. Giống như ông trời sắp đặt, giống như vận mệnh đã định trước, chỉ cần ở cạnh tôi Quân nhất định sẽ phải chịu đau khổ.

Gậy sắt rất cứng, người đàn ông kia không hề nương tay chút nào, tôi cảm thấy Quân xụi lơ mà ngã lên người mình. Cậu vẫn còn tỉnh táo nhưng lại đau đến mức không thể cử động được. Bố tôi cũng cứng đờ hết mấy giây, có vẻ ông ta nhận ra là mình đã ra tay quá trớn.

"Tao... ai biểu nó xông lên trước... Nếu mày nghe lời thì tao đã không..."

Trong đầu tôi vô cùng hỗn loạn, có sợ hãi có lo lắng, nhưng trên tất cả là sự tức giận không thể kìm nén. Cơ thể tôi giống như tự động xông lên trước túm lấy cổ áo người kia muốn xô ngã người đang cầm gậy sắt kia.

Giây phút tôi nhìn thẳng vào gương mặt của người đàn ông đó, trái tim tôi đột nhiên co thắt lại. Tôi đã từng rất thích ngồi trên vai người này mỗi khi đi tắm biển. Ông ấy sẽ ngụp lặn để chọc cười tôi, còn tập cho tôi cách bơi ếch. Ông ấy còn là người sẽ chở tôi đi khám bệnh, đưa tôi đi khu vui chơi, mỗi khi tôi bị mẹ mắng vì quậy phá ông ấy sẽ nói: "Con trai mà, phải nghịch ngợm một tí thì mới tốt."

Một người từng đối với tôi như thế lại không hề nghĩ đến cảm giác của tôi khi ông ta lén lút qua lại với tình nhân bên ngoài. Một người từng bò dưới đất để cho tôi cưỡi lên bây giờ lại muốn đánh chết tôi chỉ vì tôi chọn thích một người có cùng giới tính.

Trong khoảnh khắc đó tôi đã thoáng buông tay. Chú năm lúc này vừa vặn mới chạy vào trong, thấy tôi đang nắm lấy cổ áo bố thì vội vàng đẩy mạnh một cái. Tôi vừa mới thả lỏng người, chưa kịp vận sức nên hệt như một con rối bị hất văng sang một bên.

Đầu tôi đập vào bức tường gạch cứng, sau đó cả người trượt xuống nền xi măng bẩn thỉu. Mặt đồng hồ màu đen vốn đã rạn nứt va chạm với mặt đất, vỡ tan tành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro