Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Nghi và Đậu Đậu với cương vị là vợ con của Vương Thanh tất nhiên không thể nào vắng mặt trong buổi mừng thọ của ông nội Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ im lặng không hỏi gì thêm, trong lòng lại một trận rối bời không gỡ được. Có lẽ sau ngày hôm nay, hắn sẽ tự mình đưa ra quyết định giết hay không giết Vương Thanh. Hạ Nghi trên tay ôm Đậu Đậu, mặc một bộ váy màu trắng khá đơn giản, trang điểm rất nhẹ khiến vẻ đẹp tự nhiên của cô càng thêm nổi bật, vô cùng thuần hậu và trong sáng. Nếu như nhóc con bên cạnh không ngừng gọi mẹ, có lẽ ai cũng nghĩ rằng cô gái này đang giúp mẹ mình trông em trai. Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh cùng bước xuống xe, Đậu Đậu thấy có " chú đẹp trai " xuất hiện liền nhảy khỏi tay mẹ nó chạy đến ôm chân Phùng Kiến Vũ, miệng ríu rít không ngừng:

- Chú đẹp trai, bế Đậu Đậu, bế Đậu Đậu đi!

Đậu Đậu hôm nay mặc một bộ đồ yếm rất đáng yêu, kéo kéo ống quần Phùng Kiến Vũ muốn hắn ôm nó. Hạ Nghi thấy bé con của mình cư nhiên lại làm phiền Phùng Kiến Vũ liền trách móc:

- Đậu Đậu, con không được nhõng nhẽo như vậy!

Đậu Đậu nghe Hạ Nghi mắng liền ngước đôi mắt trong veo tròn xoe, thêm chút nước nhìn Phùng Kiến Vũ tỏ vẻ đáng thương. Phùng Kiến Vũ phì cười, cúi người nâng Đậu Đậu lên.

- Ngày tốt lành Hạ Nghi ! Để tôi giữ Đậu Đậu một lúc cũng được.

Đậu Đậu được Phùng Kiến Vũ ôm, liền hôn hắn một cái thật kêu, sau đó liền dựa hết cơ thể nhỏ bé vào ngực hắn.

- Chú đẹp trai thật thơm quá!

Phùng Kiến Vũ cười nhẹ, mở cửa xe ghế sau cùng Đậu Đậu ngồi vào trong. Vương Thanh quay người mở ghế phụ để Hạ Nghi bước vào rồi sau đó lên xe lái đi. Đậu Đậu ngồi ghế sau cùng Phùng Kiến Vũ nói chuyện rất vui vẻ, không khí vô cùng huyên náo. Hạ Nghi đôi lúc quay xuống nhắc nhở Đậu Đậu không nên làm phiền Phùng Kiến Vũ, nhóc con ngoan ngoãn ngồi yên được một chút lại tiếp tục luyên thuyên không ngừng. Liên tục gần 15 phút hoạt động, cái miệng nhỏ xíu kia cuối cùng cũng biết mệt mà im lặng, ngủ gật luôn trên tay Phùng Kiến Vũ. Lúc này, Vương Thanh đã thực sự lo lắng cho cánh tay của Phùng Kiến Vũ, lên tiếng nhắc nhở hắn:

- Cao Đằng, anh để thằng nhóc dựa vào ghế một chút, đừng nên quá miễn cưỡng rất mỏi tay.

Phùng Kiến Vũ thật sự bắt đầu có cảm giác, đặt Đậu Đậu tạm thời gối đầu lên đùi mình. Hạ Nghi lúc này mới lên tiếng:

- Thật làm phiền anh quá! Đậu Đậu rất thích anh đó, ngày nào nó cũng nhắc tới anh.

Phùng Kiến Vũ đưa tay vuốt tóc bánh bao nhỏ.

- Đậu Đậu rất ngoan, tôi cũng rất thích thằng bé.

Hạ Nghi mỉm cười thật tươi. - Hôm trước cơm tôi làm anh ăn có hợp khẩu vị không?

- À, tôi thật sự rất thích, được cô ưu ái như vậy chính là hân hạnh của tôi. - Phùng Kiến Vũ nói dối vô cùng thuần thục. Ngay cả một hạt cơm hắn còn không chạm qua, đừng nói hương vị như thế nào hắn cũng không rõ.

- Cảm ơn anh, nếu anh thích sau này tôi có thể bảo Vương Thanh mang cơm đến cho anh.

- Không nên làm phiền cô như vậy. - Phùng Kiến Vũ khéo léo từ chối - Bình thường sẽ có người đợi tôi cùng ăn cơm ở nhà, thật cảm ơn cô đã quan tâm.

Vương Thanh ngạc nhiên, Phùng Kiến Vũ làm gì có người thân? Trong bản thông tin y có được không hề nhắc đến người thân của Phùng Kiến Vũ cũng như trong hồ sơ y đưa cho hắn. Nếu như hắn không nói dối để từ chối Hạ Nghi, vậy thì, " người" mà Phùng Kiến Vũ nhắc đến không lẽ là bạn gái hắn ta. Khoan đã, chuyện này thật có chút không ổn... Vương Thanh nhíu mày suy nghĩ một lúc cũng không còn để ý đến hai người kia đang nói về vấn đề gì nữa, cứ thế vô thức lái xe.

Hơn nửa giờ đồng hồ lái xe, cuối cùng bốn người họ cũng đã đến vùng ngoại ô thành phố. Phùng Kiến Vũ vẫn còn nhớ rất rõ nơi này, ngày trước, Vương Thanh thường dẫn hắn đến đây chơi. Lúc nhỏ, Vương Thanh sống cùng với ông nội y, bởi vì bố mẹ thường bận đi gặp đối tác xa có, gần có, cơ bản cũng không thể chăm sóc y thật chu đáo. Hơn nữa trong khoảng thời gian đó, anh trai y lại ra nước ngoài du học một thời gian khá dài nên họ chỉ còn cách trông cậy vào ông nội Vương Thanh - Vương Trác Gia.

Vương Trác Gia rất thương Vương Thanh. Trong gia đình, ông là người hiểu Vương Thanh hơn bất kì ai khác. Kể từ khi Vương Thanh bắt đầu tiếp nhận công việc của ba y, y đã phải hạn chế số lần mình được phép đến thăm Vương Trác Gia. Không phải vì y quá bận đến nỗi không có thời gian đến nơi này thăm ông. Trong thời buổi này, nhà họ Vương không khi nào thiếu vắng kẻ thù, ngay cả những tên không hề có thù oán gì với họ, khi nhìn vào khoảng gia tài to lớn này cũng vô cùng khao khát chiếm lấy, y rất sợ nếu như bọn chúng bắt được Vương Trác Gia ,lấy ông làm con tin ép buộc y làm chuyện có lỗi. Vương Trác Gia biết rất rõ những điều y lo lắng nên cũng không trách Vương Thanh. Nhiều lần Vương Thanh đã có ý định đưa ông sang nước ngoài nhưng Vương Trác Gia đều từ chối, Vương Thanh không an tâm muốn đặt một phòng tuyến an ninh xung quanh nhà, Vương Trác Gia cũng không đồng ý. Tất cả chỉ vì một lý do mà ông chưa bao giờ nói cho Vương Thanh biết.

Phùng Kiến Vũ lay nhẹ Đậu Đậu, nhóc con lấy tay dụi dụi mắt mơ màng hỏi:

- Đến nơi rồi ạ?

Sau đó liền ngồi dậy tiếp tục ôm lấy Phùng Kiến Vũ, khiến hắn chỉ có thể vừa khóc vừa cười. Hạ Nghi ngồi phía trước cũng có chút ái ngại khi con trai của mình đang bám chặt lấy một người đàn ông khác, nhưng nhìn cảnh này, cô lại không khỏi cảm thấy ấm áp.

"Giá như anh ấy còn ở đây, có lẽ Đậu Đậu cũng sẽ vui vẻ như thế này... "

Băng qua khu vườn đầy các loài cây rộng lớn, bốn người cùng bước vào bên trong căn biệt thự của Vương Trác Gia. Hai bên lối đi đầy ắp những món quà to nhỏ từ các đối tác gửi đến, đều đã qua kiểm duyệt nghiêm ngặt mà Vương Thanh yêu cầu. Đậu Đậu có vẻ rất tò mò nhìn xung quanh, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy tay Phùng Kiến Vũ , miệng nhỏ không ngừng xuýt xoa.

Cửa phòng khách được mở ra, người đàn ông lớn tuổi nhất đang ngồi chính giữa - Vương Trác Gia. Đằng sau lưng là hai người giúp việc và vệ sĩ, bên trái và bên phải có hai người khác trạc tuổi ông, có lẽ là bạn lâu năm. Cả ba đang trò chuyện rất náo nhiệt, thấy có người khác đi vào liên nhanh chóng chuyển dời tầm mắt. Vương Trác Gia thấy Vương Thanh đã đến liên vui vẻ ra mặt, nhanh chóng đứng bước vội về phía họ.

- Vương Thanh! Thằng nhóc này lâu như vậy không tới thăm ông, thật là... - Nói đọan liền ôm Vương Thanh một cái.
Vương Thanh cuối người vuông chín mươi độ trước ông nội. Hạ Nghi và Phùng Kiến Vũ cũng làm tương tự. Đậu Đậu thấy thế cũng vội vàng gập người theo, thế nào lại mất thăng bằng ngã xuống đất thật đau nha! Mọi người thấy thế liền vui vẻ cười phá lên, nhóc con ngơ ngác ngồi trên nền đất không hiểu chuyện gì cũng ngây ngô cười theo.

- Ông vẫn khỏe chứ? Dạo này con thật có chút bận không thể thường xuyên thăm ông được .

- Ta đùa thế thôi, con còn nhớ về mừng thọ là ta đã mãn nguyện rồi. Hạ Nghi, con vẫn khỏe chứ?

- Vâng ạ, con cảm ơn ông. Đậu Đậu mau lại đây chào ông nào con!

Đậu Đậu vô cùng lanh lợi lon ton chạy đến. Vương Trác Gia tuy đã lớn tuổi nhưng do có chế độ tập luyện , vận động cơ thể thích hợp nên vẫn còn rất khỏe mạnh, dùng sức nâng Đậu Đậu lên. Đậu Đậu được bồng trên tay rất nhanh chóng lấy lòng Vương Trác Gia:

- Con chào ông ạ! Mẹ bảo hôm nay sinh nhật ông! Con sẽ hát tặng ông bài Chúc Mừng Sinh Nhật nha, con và mẹ đã tập rất nhiều đó!

Vương Trác Gia vui vẻ nghe Đậu Đậu bập bẹ hát, thật sự rất đáng yêu!

- Còn người này là? - Vương Trác Gia hướng mắt về Phùng Kiến Vũ hỏi.

- À , anh ta là trợ lý mới của con.

- Chào ông, cháu là trợ lý mới của ngài Vương, tên là Cao Đằng.

Vương Trác Gia vô cùng kinh ngạc. Suốt mấy năm nay, Vương Thanh chưa bao giờ dẫn người ngoài vào nơi này. Hơn nữa, người này nhìn rất quen, không lẽ là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ