Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày đầu tiên Phùng Kiến Vũ di dời từ căn hộ cũ của mình về sống cùng Vương Thanh. Như lời Vương Thanh đã hứa, y đã sắp xếp chu toàn mọi phí sinh họat và tiền thuê trọ hàng tháng cho ông lão vô gia cư kia, điều đó cũng làm hắn an tâm ít nhiều. Hai người họ đã dành cả ngày để vận chuyển mọi vật dụng cần thiết , thậm chí Vương Thanh còn nhất quyết bắt Phùng Kiến Vũ phải cùng mình đi sắm thêm đồ dùng. Vốn tính tình đã keo kiệt, Phùng Kiến Vũ tất nhiên không hề vui vẻ chi một đồng cắc nào, tất cả đều là lấy thẻ tín dụng của Tổng Giám Đốc quẹt cho sướng tay.

Đi ngang qua một hàng bán quần áo và đồ chơi cho trẻ em, Phùng Kiến Vũ bỗng dưng bất chợt dừng lại một lúc. Vương Thanh quay người nhìn hắn, lên tiếng hỏi:

- Muốn vào xem một chút không?

Phùng Kiến Vũ khẽ gật gật đầu hai cái,  ánh mắt vẫn không rời khỏi cửa hàng. Vương Thanh bước đến, kéo tay hắn vào bên trong. Nơi này có rất nhiều vật dụng,  đặc biệt là những bộ quần áo hình dạng những con thú nhỏ rất đáng yêu. Hai người vừa bước vào đã có một nữ nhân viên tiếp đón, cô gái kia rất nhanh nhẹn , cởi mở giới thiệu vô số các sản phẩm tốt trong cửa hàng của mình. Nói sơ qua một loạt các vật phẩm, nữ nhân viên mới quay lại hỏi :

- Hai người cần loại vật dụng gì ạ? 

Vương Thanh nghĩ ngợi một lúc mới lấy từ điện thoại di động của mình ra, mở lên một tấm ảnh một nam nhân đang ôm một bánh bao nhỏ trên tay nhìn qua vô cùng vui vẻ và ấm áp. Chỉ là, vừa vặn nam nhân đó chính là Phùng Kiến Vũ còn bánh bao nhỏ kia chính là Đậu Đậu. Phùng Kiến Vũ há hốc miệng nhìn bức ảnh, rốt cuộc từ khi nào y đã chụp tấm ảnh này? Vương Thanh chưa kịp mở lời nữ nhân viên kia đã nhanh chóng lên tiếng :

- Oa, con trai của hai người thật khả ái nha! Thằng bé thật có phúc khi có đến tận hai người bố đẹp trai thế này!

Miệng Phùng Kiến Vũ càng mở to hơn,  cô gái này dường như đã hiểu lầm cái gì đó...

Vương Thanh nhíu mày hỏi lại:

- Cô vừa nói cái gì?

- Nhóc con này thật khả ái a!

- Không phải , câu sau đó?

Nữ nhân viên vui vẻ lặp lại.

- Thằng bé thật có phúc khi có đến tận hai người bố đẹp trai thế này!

Phùng Kiến Vũ ú ớ lắp bắp giải thích:

- Cô...  Cô...  Chúng tôi... Quan... Quan hệ...  Không phải....

Vương Thanh không cho hắn kịp nói hết liền cắt lời:

- Lấy hết những bộ đồ cỡ size của đứa bé này trong cửa hàng cho tôi!

Nữ nhân viên nghe thế mở tròn mắt nhìn Vương Thanh,  đến lượt cô lắp bắp:

- Lấy... Lấy hết? Anh nói thật phải không?

- Nhìn tôi giống đang đùa sao?

Sau đó quay qua hỏi Phùng Kiến Vũ:

- Em còn muốn đi xem cái gì không?

 Nữ nhân viên lúng túng, cô thật sự nên rời đi chỗ khác, rõ ràng phu phu người ta đang muốn không gian riêng tư, đáng lẽ cô nên nhận ra điều này sớm hơn! Với cả, người cao to hơn trông tướng mạo vô cùng giàu có, là dạng người không thích nói nhiều lời, nếu y đã khẳng định muốn mua nhiều quần áo như thế thì chính là như vậy. Nữ nhân viên nhanh chóng chạy đến báo cáo với quản lý, khiến quản lý trợn tròn mắt, không thể nào có loại người điên đến mức muốn lấy hết một loạt quần áo đắt tiền như thế này, vì thế nên mới theo nữ nhân viên đến nói chuyện với Vương Thanh:

- Anh có chắc là muốn lấy hết không? 

Vương Thanh biết những người này đang lo sợ cái gì, tất cả cũng vì tiền bạc mà phá hoại không khí riêng tư của hai người họ, thật đáng ghét! Rút trong túi ra thêm một tấm thẻ dát vàng đưa cho quản lý cùng giọng điệu lãnh khốc:

- Đem đi kiểm tra. Thật phiền phức.

Quản lý run rẩy đưa hai tay cầm lấy tấm thẻ cẩn trọng như sợ rằng mình sẽ làm bẩn nó, đem đi kiểm tra. Quản lý đáng thương bị một loạt chữ số không làm cho choáng váng chút nữa thì ngất luôn, vội vàng huy động lực lượng lớn nhân viên đi lấy hàng, cả tay lẫn trán đều tuôn mồ hôi ròng ròng. Hơn nữa không quên nhắc nhở nhân viên của mình không nên bước qua khu vực hai nam nhân kia đang đứng, thật là vất vả biết chừng nào!

- Còn muốn xem cái gì nữa không?

- Anh mua nhiều như thế làm gì?

- Dù sao cũng lâu rồi chưa sắm đồ mới cho nó, xem như hôm nay nhân tiện mua một lần, về sau không cần đi tốn công nữa.

Phùng Kiến Vũ liếc Vương Thanh một cái. Cơ bản Phùng Kiến Vũ không ngăn cản hành động tiêu xài phung phí này của y bởi vì đây là cho Đậu Đậu, y có thể nghiêm khắc với bản thân một chút, nhưng đối với một đứa trẻ, nhất là đứa trẻ hắn đã vô tình phạm sai lầm càng không thể nghiêm khắc... Vương Thanh rõ ràng không phải vì muốn sắm đồ cho Đậu Đậu, y đang vui vẻ vì câu nói của nữ nhân viên, ha ha, cô ta rõ ràng thật sự nghĩ y và Phùng Kiến Vũ chính là loại quan hệ mờ ám đó! Những người biết điều như thế thật rất xứng đáng được y trọng thưởng! Phùng Kiến Vũ chẳng còn quan tâm nhiều đến việc đó, lại vô thức lia mắt về một vật nhỏ đặt trên đầu tủ bên kia.

- Thanh Nhi, anh nghĩ xem Đậu Đậu có thích gấu bông không?

- Chưa bao giờ để ý. Em muốn tặng nó ?

Phùng Kiến Vũ im lặng một lúc. Con gấu bông trắng tinh đó, giống như đúc món quà cuối cùng hắn đã tặng Tiểu Vi nhân dịp sinh nhật nó. Con bé rất thích, nó luôn ôm lấy con gấu nhỏ đi khắp mọi nơi. Đến ngày nó bị bắt, nó vẫn một mực đem gấu bông anh hai tặng theo bên mình. Phùng Kiến Vũ biết cho đến giờ Tiểu Vi vẫn còn giữ kỷ vật này, bởi lẽ trong video lần trước hắn nhận được, con bé vẫn ôm gấu nhỏ trên tay. Suốt hơn 10 năm, gấu bông đã úa màu vàng nhạt, trên người đã mang nhiều chắp vá nhưng con bé vẫn không hề muốn vứt nó đi... Càng nghĩ, tâm trạng Phùng Kiến Vũ càng trở nên tồi tệ. Vương Thanh thấy hắn không trả lời mất kiên nhẫn lên tiếng:

- Em làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe chúng ta liền về nhà!

- Không cần. Em muốn tặng Đậu Đậu con gấu bông này. - Phùng Kiến Vũ nâng con gấu nhỏ trên tay khẽ xoa nhẹ. Thật sự rất mềm mại.

- Được. Vậy chúng ta mua nó.

----------------------------------------------------------------------

Buồn ngủ quá nên thôi mai viết tiếp :"))

Thật ra, cả tuần mình đều rất bận, đến thứ 7 đều cố thức khuya viết cho xong 1 chương, cả ngày chủ nhật đều cố gắng làm việc hết mức có thể. Như mình đã nói làm việc 1 mình rất mệt, cả tuần đi học chẳng ngày nào nghỉ ngơi kể cả thứ 7 nên thật sự rất kín thời gian. Truyện ra chậm như thế này mình cũng không muốn, hy vọng các bạn thông cảm cho mình. Mình sẽ cố gắng hết sức, cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều! 

<3



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ