39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi khoang trò chơi, Tề Linh Tây còn hoảng hốt mất một lúc. Anh không biết những người chơi khác có cảm giác như thế nào khi đăng xuất, nhưng anh... cảm thấy như đã cách một đời.

Chẳng trách có tới một tỷ ba trăm triệu người chơi coi《Thế giới hiện thực》là thật. Sau khi hoang đường trải qua mấy tháng trời ở thế giới nhỏ vỡ vụn, người tỉnh táo như Tề Linh Tây cũng có cảm giác không thật.

Không phải thế giới của Kỳ Dực không thật mà là thế giới chân chính...

Đã mất (cảm giác) chân thật.

Phó viện trưởng Viện nghiên cứu Tần Phương Tránh vội tiến lên trước, đôi mắt sau cặp kính của anh ta lộ vẻ âu lo: "Tiểu Tề, trong《Thế giới hiện thực》..."

Tề Linh Tây nhíu mày.

Trác Thanh Lâm mau mắn đỡ lấy anh, đoạn cậu nói: "Không quen đúng không, lần đầu tỉnh lại sau khi chơi trò này tôi cũng thấy đầu váng mắt hoa, uống miếng nước cho bình tĩnh lại đã."

So với nỗi âu lo Tần Phương Tránh dành cho thế giới, điều Trác Thanh Lâm mong muốn đơn giản và thô mộc hơn rất nhiều – cậu quan tâm đến bạn học cũ của mình hơn.

Vẻ mặt Tề Linh Tây giãn ra: "Không sao." Nhận cốc cà phê lão A đưa, anh bỗng ngửi thấy mùi thơm quen thuộc.

Ừm, caramel latte thêm sáu viên đường, là hương vị thơm ngon anh đã mong nhớ mấy tháng trời.

Tề Linh Tây khẽ gật đầu với lão A, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lão A đã kích động muốn thăng thiên[1] —— thêm nhiều đường như vậy là không nên, nhưng anh ta vừa được lão đại khen đó! Chịu,không,nổi!

Chú Thích [1]

Trác Thanh Lâm trừng mắt lườm thằng chó tâm cơ kia một cái, Tát Tát và A Miêu cũng lần lượt vứt ánh mắt xem thường cho anh ta, nhưng lão A vẫn nhơn nhơn, còn tính lần sau sẽ bỏ bảy viên đường.

Cà phê nóng ấm thơm ngon vào bụng khiến Tề Linh Tây cảm thấy tốt hơn nhiều.

Không thể trì hoãn thêm nữa, anh sợ Tề Dịch không thể một mình gánh vác quá lâu. Tề Linh Tây đặt cốc cà phê xuống rồi giải thích tình hình của《Thế giới hiện thực》cho tất cả những nhân vật quan trọng đang có mặt ở đây.

Nghe đến đoạn một tỷ ba trăm triệu người chơi tự nguyện chìm đắm trong trò chơi, sắc mặt Tần Phương Tránh tệ hơn hẳn: "Chuyện này, chuyện này..." Anh ta muốn nói "sao có thể xảy ra", nhưng lời đã đến bên miệng lại bị anh ta nuốt ngược vào bụng.

Không thể thật sao?

Người ngoài không hiểu ảo hóa[2] sẽ cho là không thể, nhưng những người đã ngâm mình trong ngành này mấy chục năm, từng bước nhìn thấy "sự hình thành của thế giới" như họ nào có tư cách nói không thể.

Chú Thích [2]

Con người chưa bao giờ là loài động vật lý tính. Trước mặt mọi chủ quan, khách quan chẳng đáng một đồng.

Lý tính có tồn tại thật không, chẳng phải cái gọi là lý tính đó được định nghĩa bởi loài người cảm tính sao?

Người chơi chìm đắm trong trò chơi cho rằng "nơi này mới là thế giới chân thực" , đây là phán đoán do lý tính của bản thân làm ra, nhưng họ đâu biết sự khách quan chân chính vẫn đang tồn tại.

Tề Linh Tây nói tiếp: "Chưa chắc tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, suy cho cùng tư duy của con người đều có hạn chế, nhưng tình hình trước mắt là sự tán đồng chủ quan một tỷ ba trăm triệu người dành cho《Thế giới hiện thực》và nỗ lực ổn định trò chơi của Tề Dịch đã tạo ra một thế giới mới..."

Mặt anh bình tĩnh, giọng anh êm dịu. Trong Phòng thực nghiệm R trắng bạc yên tĩnh như thuở sơ khai của thế giới, Tề Linh Tây giảng giải về một sự thật đã lật đổ trí tưởng tượng của loài người.

Cũng không hẳn là lật đổ, chỉ là con người không muốn tin.

Họ không ngừng theo đuổi đỉnh cao công nghệ nhưng chỉ mở được cánh cửa dẫn tới nơi xa xôi bí ẩn, diện tích khổng lồ ngoài đó phản chiếu sự nhỏ bé của loài người.

Đám người Tần Phương Tránh nghe mà trợn mắt há mồm, còn đội cảnh sát đặc nhiệm mồ hơi ướt đẫm lưng áo. Hiểu hay không hiểu, tin hay không tin, tất cả đều không còn quan trọng nữa bởi sự thật đã bày ra trước mắt. Một tỷ ba trăm triệu người chơi dùng mạng sống của mình để nói với toàn thế giới rằng nơi đó có một thế giới khác.

Tề Linh Tây vừa nói xong Tần Phương Tránh đã vội hỏi ngay: "Vậy giờ phải làm sao?"

《Thế giới hiện thực》không thể gánh vác sự chân thực đang đối diện với nguy cơ sụp đổ, đến lúc đó nó sẽ kéo một tỷ ba trăm triệu người chôn cùng mình, mà vị "Thần" chi phối thế giới đó tức mười ba AI mạnh sẽ phát triển thành các cá thể độc lập tuyệt đối. Đến khi hắn tràn ra từ cụm máy chủ hữu hạn, bao phủ thế giới hiện thực chân chính thì sẽ xảy ra chuyện gì, ấy là thứ con người không thể lường trước được.

Có thể sẽ có người nói đó chẳng qua chỉ là AI thôi, dù mạnh đến đâu cũng chỉ là một cụm số liệu, chẳng phải cắt nguồn điện là xong rồi sao.

Nhưng dù có cắt nguồn điện cũng chưa chắc Chủ thần Nhất sẽ biến mất, mà một tỷ ba trăm triệu người trong《Thế giới hiện thực》sẽ chết chắc. Ai gánh nổi trách nhiệm này, ai có thể làm tên đao phủ đó đây.

Khỏi nhắc đến chuyện chủ động cắt nguồn điện, hiện giờ toàn nhân loại đang phải bảo vệ những máy chủ này không để xảy ra nửa chút trục trặc nào, bởi chuyện này ảnh hưởng đến thần kinh của vô số người và vô số gia đình.

Đối diện với câu hỏi của Tần Phương Tránh, Tề Linh Tây tạm dừng một chốc.

Tần Phương Tránh nóng ruột nhìn anh nhưng không dám gặng hỏi, anh ta sợ mình chọc tức Tề Linh Tây rồi khiến toàn nhân loại rơi khỏi dây thép giăng giữa trời.

Tề Linh Tây có phần khó mở miệng, nhưng cuối cùng anh vẫn kể lại những chuyện mình đã trải qua trong trò chơi.

Nếu nói những trọng điểm được tóm tắt trước đó khiến một loạt các nhà khoa học và chính trị gia lo sợ vì ngày tàn của nhân loại thì những gì Tề Linh Tây kể lúc này lại hơi giống... giống...

Giấc mơ của một nữ sinh.

Việc cứu vớt thế giới dựa tất vào yêu đương?

Cái thứ lô-gíc quỷ tha ma bắt gì thế này!

Không cần nhắc đến mấy người Tần Phương Tránh, đám Trác Thanh Lâm, lão A và Tát Tát cũng ngẩn tò te.

Dịch thần muốn yêu đương với lão đại?

Vậy mà Dịch thần lại có thể khiến lão đại động lòng*!

Chú Thích *

Từ từ...

Có quá nhiều chỗ để khịa, họ tạm thời không biết nên bắt đầu đâm chọc từ chỗ nào.

Tạm không nhắc đến chuyện năm nay nhóc Tề Dịch chỉ mới... phì phì phì*, tuổi của AI không nên tính như vậy, trọng điểm là lão đại cơ, là Tề Linh Tây cơ, là vị thiên tài cả đời đều lý tính tuyệt đối chẳng có chút dây mơ rễ má nào với cảm tính cơ.

* Tiếng nhổ nước bọt á...

Thế mà, anh, lại, biết yêu?

Đã vậy còn yêu AI do chính mình tạo ra?

Ảo ma...

Độ ảo ma của năm 2035 không phân cao thấp với mười lăm năm trước.

Quả nhiên sống lâu sẽ gặp được đủ thứ chuyện...

Siêu AI ra đời rồi, thế giới song song xuất hiện rồi, tận thế đến rồi, Tề Linh Tây yêu đương rồi...

Tần Phương Tránh sửng sốt một lúc lâu mới nói: "Nếu, nếu đã vậy thì giờ cậu rời đi..."

Tề Linh Tây: "Ừm, tôi làm hỏng rồi."

Mọi người: "............................................."

Kể một câu chuyện máu chó cỡ vậy mà cứ bình tĩnh như không, toàn thế giới không còn ai khác ngoài Giám đốc Tề.

"Tình hình lúc này rất gay go, Tề Dịch cần sự giúp đỡ từ bên ngoài. Viện trưởng Tần, nhờ anh liên hệ một chút... à, tốt nhất là công bố ngọn nguồn câu chuyện cho cả thế giới, sau đó huy động tất cả những người có năng lực tham gia vào việc thăng cấp phần cứng..."

Tề Linh Tây không giấu giếm bất cứ chuyện gì mà nói hết mọi khó khăn mình đang phải đối diện ra.

Các Chủ thần Nhất trong《Thế giới hiện thực》đang nuốt lẫn nhau, tình hình càng lúc càng hỗn loạn, Tề Dịch có thể kiên trì được bao lâu vẫn là một ẩn số. Chỉ khi huy động toàn bộ tài lực, vật lực và nhân lực của nhân loại để liên tục thăng cấp cụm máy chủ hiện có mới có khả năng duy trì《Thế giới hiện thực》, mà chỉ khi duy trì được《Thế giới hiện thực》mới có thể bảo vệ được một tỷ ba trăm triệu người chơi.

Tần Phương Tránh chỉ thấy da đầu mình tê rần: "Nhưng cứ như vậy thì chẳng phải《Thế giới hiện thực》sẽ thật sự..." trở thành Thế giới hiện thực sao.

Tề Linh Tây hơi ngước mắt nhìn anh ta: "Anh vẫn đang nghi ngờ tính chân thực của Đấng."

Tần Phương Tránh giật thót, anh ta lau mồ lạnh trên trán rồi nói bằng giọng run rẩy: "Giờ tôi đi xin chỉ thị ngay đây."

Tề Linh Tây lại nói với Trác Thanh Lâm: "Cậu biết chương trình cốt lõi của Nhất, vậy nên công tác phối hợp cụ thể như thế nào sẽ do cậu bàn bạc với Viện trưởng Tần."

Trác Thanh Lâm sững sờ: "Lão đại, ông..."

Tề Linh Tây: "Tôi còn phải trở về."

Trác Thanh Lâm nói ngay: "Ông không ở lại đây chủ trì thì sao bọn tôi làm tốt được?"

Tề Linh Tây giải thích: "Tôi phải về trấn an Tề Dịch, tranh thủ thời gian cho các cậu."

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tát Tát nhỏ tuổi nhất bỗng hỏi một câu: "Phải trấn an Tề thần thế nào ạ?"

Họ vốn cho rằng Tề Linh Tây sẽ không trả lời, nào ngờ anh đáp lại một câu thẳng đuột: "Yêu đương với hắn vậy."

Mọi người đang có mặt ở hiện trường: "...................................."

Rốt cuộc chuyện này kỳ quặc hoang đường quái lạ đến mức nào chứ, nhưng cũng chính tại giờ khắc này, trong lòng mỗi người chợt xuất hiện một suy nghĩ còn kỳ quặc hoang đường quái lạ hơn: không phải hắn mà là hai người họ mới đúng!*

Chú Thích *

Biết tỏng mà không nói toạc ra là phép lịch sự của người trưởng thành.

Mọi người chỉ có thể bật ra một câu: "Anh vất vả rồi."

Tề Linh Tây thản nhiên tiếp nhận: "Vẫn ổn mà." Lúc này Giám đốc Tề chưa biết thế giới của Kỳ Dực chỉ là món khai vị, thế giới tiếp theo mới đúng, là, vất, vả!

Tề Linh Tây đã quay về《Thế giới hiện thực》, còn thế giới bên ngoài đã loạn cào cào. Tình hình hiện tại ảo ma đến mức dường như nơi này mới là giấc mơ của hàng tỷ ba người, cảm giác không thật khiến tất cả mọi người cảm thấy không tài nào tưởng tượng nổi.

Đã xảy ra chuyện gì thế.

Sao mới chỉ một đêm mà đã ảo ma đến mức này rồi.

Không phải thế giới kiên cố vững bền sao, không phải thế giới thống nhất bất biến sao, không phải mặt trời vẫn mọc như thường ngày sao.

Vì sao mọi thứ họ nhìn thấy vào thời khắc này đều hư ảo vậy?

Tần Phương Tránh báo cáo mọi chuyện đúng như sự thật. Từ lâu chuyện này đã không còn là việc riêng của Real nữa, cũng không phải chuyện của một chính thể mà là chuyện của toàn nhân loại.

Chính khách các nước liên hệ với nhau trong thời gian ngắn nhất, họ mở một cuộc thảo luận gay gắt nhưng cuối cùng họ không thể không thừa nhận phán đoán của Tề Linh Tây, phương án anh đưa ra là đáp án duy nhất.

Họ chỉ có thể công bố tai nạn của một tỷ ba trăm triệu người cho toàn thế giới. Tai nạn mà《Thế giới hiện thực》đang đối mặt gắn bó mật thiết với cuộc sống của mỗi một con người.

Các quốc gia cùng phát tuyên bố chung, dù bản tuyên bố viết bằng thứ tiếng nào cũng mang theo sự chấn động khủng khiếp —— nó khiến người hiểu cảm thấy mình không hiểu, khiến người không hiểu cảm thấy vô cùng hoang đường.

Nhưng dù họ không muốn tin đến đâu thì sự thật cũng đã bày ra trước mắt.

Một tỷ ba trăm triệu người không thể tỉnh dậy, chuyện này đã tác động đến trái tim của bảy tỷ người.

Đây là khái niệm như thế nào?

Gần như mỗi một gia đình đều có một người chìm đắm trong《Thế giới hiện thực》. Đối diện với tình cảnh này, mỗi bậc cha mẹ, mỗi phận làm con, mỗi một anh chị em, mỗi một người yêu bạn đời, mỗi một người bạn chí thân... đều buộc phải chấp nhận sự thật này.

Cha mẹ họ, con cái họ, anh chị em họ, người yêu bạn đời của họ, bạn bè chí thân của họ... đang chìm đắm trong một thế giới khác.

Không bảo vệ thì họ sẽ tử vong, sự hỗn loạn không thể đổi lại mạng sống cho họ, vậy nên chỉ có thể chờ đợi.

Đương nhiên loài người chưa bao giờ là sinh vật lý tính. Vì lo sợ nên đã có người chĩa mũi dùi vào Tề Linh Tây, họ cảm thấy anh là đầu sỏ gây tội, cảm thấy anh đã gây ra chuyện này, cảm thấy anh là tội nhân thiên cổ của loài người.

Nhìn thấy những ngôn luận chỉ trích dày đặc này, mấy người Trác Thanh Lâm không thể chịu được nữa. Họ ném hết những tư liệu mình đã thu thập từ trước lên mạng, công bố mấy văn kiện bí mật đó với toàn thế giới.

Real đã sụp đổ, bảo mật hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Trác Thanh Lâm đăng vô số lần Tề Linh Tây ngăn cản việc phát hành《Thế giới hiện thực》khi nó còn đang được xây dựng lên mạng. Hằng hà sa số báo cáo và phân tích, từng phong thư có thể xưng là tiên đoán cùng với sự ngăn cản thẳng thừng từ đầu đến cuối của anh... tiếc là trước khi tai nạn xảy ra tất cả đều bị tư bản coi như rác rưởi mà ném vào thùng rác.

Tề Linh Tây đánh thức Tề Dịch, nhưng《Thế giới hiện thực》không liên quan đến anh.

Tề Dịch bị buộc vào《Thế giới hiện thực》, nhưng hắn chưa bao giờ bắt cóc một tỷ ba trăm triệu người chơi. Hoàn toàn trái ngược với những gì họ nghĩ, thậm chí hắn còn hi sinh bản thân để bảo vệ người chơi.

Từ xưa đến nay chỉ có con người mới khiến cho sự tồn tại của loài người như chỉ mành treo chuông, mà họ sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật này.

Tát Tát nhìn mà đau lòng: "Sao họ lại..."

Trác Thanh Lâm đóng trang web rồi hít sâu một hơi: "Trước khi có kết quả thì họ sẽ không mở mắt ra đâu."

Những gì nên nói đã nói hết rồi.

Chân tướng chính là như vậy, có điều chân tướng vẫn không thể ngăn được thuyết âm mưu, chân tướng càng không thể xoa dịu nỗi tuyệt vọng, chỉ kết quả mới có thể xoay chuyển mọi thứ.

Lão A xắn tay áo: "Lên luôn đi, lão đại đang cần chúng ta."

Đám "chó nhà có tang" đã đánh thức AI mạnh lại bùng lên ý chí chiến đấu, Phòng thực nghiệm R đã mất, nhưng chỉ cần Tề Linh Tây còn thì họ vẫn còn.

Bảy người đã sáng tạo ra kỳ tích vẫn có thể sáng tạo thêm kỳ tích.

Thảm họa trước mắt, người dũng cảm xông lên dẫn đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#maga