Chương 9 : Ác mộng Pearly 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Chương có yếu tố 18+, xin cân nhắc ]

Tuyệt vọng, ghê tởm, đau khổ.

Hận không thể chết đi.

Đây chính là những gì cô nghĩ đến trong lúc đó, ông ta không tha cho cô tiếp tục ép cô dùng tay mình vuốt ve nam vật kinh tởm. Cô cố gắng chống trả nhưng sức lực yếu ớt chỉ như gãi ngứa cho người đàn ông này, ngược lại sự hưng phấn của ông lên đến đỉnh điểm.

Lão La nắm lấy khóa váy kéo xuống, như bật phải công tắc, Dĩnh Ái liều mạng dùng sức chân đạp vào phần dưới bụng ông ta. Lão La gào lên đầy đau đớn, ôm lấy thứ dưới bụng mình khụy xuống, lớn tiếng mắng :"Con khốn, mày dám đá tao!"

Móng vuốt của lão ta vươn tới, Dĩnh Ái chỉ cảm thấy da đầu mình như bị tê liệt, truyền đến cơn đau buốt óc. Nhưng nhờ đó khiến cô tỉnh táo, kịch liệt chống cự. Trong hỗn loạn, vật trang sức trên tay lão La trực tiếp cứa một đường đỏ bắt mắt trên cánh tay cô. 

Để trừng phạt cho sự phản kháng cửa cô, từng cú tát trời giáng đánh lên người mặt nõn nà của Dĩnh Ái, đánh đến khi khéo môi cô bật máu. 

Ông ta giật bụng cúc áo đồng phục, lộ ra quá phần trên của áo lót. Vừa cởi vừa mắng :"Tao cho mày chống cự, hôm nay tao sẽ làm cho mày nhớ đến suốt đời!"

Dĩnh Ái quơ quàng nắm lấy gạt tàn bên cạnh liều mình đập tới.

Cốp!

Thân hình to lớn của người đàn ông kia đổ rạp xuống sàn, bất tỉnh nhân sự. 

Dĩnh Ái thở hổn hển, nước mắt lưng tròng làm khuôn mặt chật vật thêm thê lương. 

Chạy trốn, cô phải chạy khỏi nơi này. Nếu không, cô sẽ không có thêm cơ hội nào nữa. Cô muốn về nhà, muốn gặp ba mẹ. 

Cô lê lết thân xác không còn sức lực, chạy ra khỏi cửa. Ngay lúc đó đã đụng trúng một nhân viên dọn phòng, bà ấy là một người phụ nữ trung niên, hốt hoảng chạy tới :"Cháu không sao chứ?"

Nuốt xuống một ngụm nghẹn đắng, giọng của Dĩnh Ái khàn đặc :"Cứu, xin hãy cứu cháu."

"Cháu gái à! Cháu..."

Ý thức của cô dần mơ hồ, hình ảnh khách sạn Pearly cùng người dọn phòng trung niên kia rơi vào vòng xoay đen thẳm, nuốt chửng cơn ác mộng.

Thật khủng khiếp, ký ức kinh hoàng.

Dĩnh Ái mở mắt, nhìn thấy trần nhà quen thuộc trong phòng. Cô không còn ở Pearly của tám năm trước, đây là nhà cô.

Điện thoại cô rung bên gối, màn hình điện thoại hiện lên hai chữ "Chị Nhiên".

Đưa tay nhấc máy, tay còn lại áp lên trán mình vỗ vỗ :"Em nghe đây, gọi em sớm vậy."

Giọng nói Nhâm Khả Nhiên hơi rè, có lẽ vừa từ thang máy bước ra :"Xin lỗi nha Tiểu Ái, chị muốn vài thứ liên quan đến số bản thảo hôm qua. Có phiền em không?"

Dĩnh Ái :"Không có gì, chị nói đi."

Bọn họ thảo luận nhanh mấy câu hỏi của Nhâm Khả Nhiên, sau cùng chị Nhiên nói sẽ gửi lại hợp đồng đã đóng dấu lần nữa cho cô kiểm tra. Cô ấy chu đáo gửi lời hỏi thăm đến ba mẹ Dĩnh, sau đó mới tắt máy. 

Dĩnh Ái thở dài, nhìn qua chỗ bên cạnh sớm đã không còn hơi ấm. Bình thường anh thức dậy cô sẽ theo thói quen tỉnh giấc cùng anh, nhưng có lẽ vì hôm qua quá mệt. Cô ngủ mê man đến giờ này, Hựu Luân có lẽ đang dưới nhà cùng ba mẹ. 

Hôm qua lẽ ra là bữa cơm đoàn viên vui vẻ, nếu như đám người họ hàng đó không đến. Cô cũng không vì thế, mơ thấy ác mộng Pearly.

Cô khoác áo choàng rộng mà Hựu Luân chuẩn bị sẵn trên ghế, chậm rãi xuống nhà. Ánh nắng sớm chiếu rọi một màu nhàn nhạt lên phòng khách, dưới bếp truyền tới tiếng trò chuyện của Bắc Tiểu Vu và Hựu Luân.

Coi bộ không khí rất hòa hợp. 

"Tiểu Luân, mau lấy há cáo hấp ra đi. Tiểu Ái có lẽ sắp tỉnh dậy rồi."

Gọi "Tiểu Luân" thuận miệng như thế, có lẽ công tác chinh phục mẹ vợ của Hựu Luân nhà cô đã thành công rồi. 

Hựu Luân thành thạo nhấc nồi, gắp xửng hấp ra ngoài. 

"Bác gái thật khéo tay, chẳng trách Tiểu Ái lúc nào cũng nhắc đến há cảo bác làm. Con từng thử nhiều lần nhưng không được đẹp, thường bị Tiểu Ái trêu chọc mãi."

Bắc Tiểu Vu có thể tưởng tượng ra từ giọng nói ôn nhu khi Hựu Luân nhắc về con gái mình, bà bật cười :"Tiểu nha đầu đó làm gì biết thưởng thức như thế, có chê bai há cảo tròn hay méo cũng sẽ chui vào bụng nó thôi. Lần này hai đứa ở lại lâu một chút, ta sẽ thường xuyên vào bếp nấu món ngon cho hai đứa." 

Từ Hựu Luân mỉm cười :"Vâng, chỉ cần người không chê chúng con ăn quá nhiều là được."

Bắc Tiểu Vu bị dỗ đến cười vui vẻ. 

Nhìn thấy hành động thành thạo trong bếp của người đàn ông này, đủ biết thường ngày chăm sóc bữa ăn con gái bà tốt ra sao. Tiểu Ái càng thêm trắng tròn mũm mĩm là nhờ vào bạn trai nó biết thương nó. 

Nói đến đây đột nhiên Bắc Tiểu Vu hỏi :"Tiểu Ái nhà bác bị dị ứng thứ gì, con có biết không?"

Hựu Luân gật đầu :"Hạnh nhân thưa bác."

Bắc Tiểu Vu vừa cán mì vừa nói :"Lúc nó còn nhỏ, ta không biết nó bị dị ứng hạnh nhân. Có lần đã mua một hộp chocolate hạnh nhân làm quà cho nó, cuối cùng hại nó vào bệnh viện mấy ngày liền."

Dứt một chút, bà lại nói tiếp :"Ta khóc đến cạn nước mắt, con bé lại an ủi ta, bảo nó không sao. Đứa trẻ nhà ta chính là kiên cường như thế."

Hựu Luân tán thành :"Vâng, em ấy rất kiên cường."

"Bọn ta làm ba mẹ, chỉ nằm trong khả năng của mình. Có rất nhiều thứ nó lựa chọn im lặng không nói ra, không có nghĩa bọn không biết. Hựu Luân, nếu như con đã chắc chắn với Tiểu Ái, mong con sau này chăm sóc Tiểu Ái nhà ta thật tốt."

Hựu Luân ngẩng đầu, chân thành cúi đầu :"Xin bác gái yên tâm."

Đến nay Bắc Tiểu Vu vẫn không hỏi Dĩnh Ái sự tình năm đó thế nào, sợ chạm vào vết nứt cũ trong lòng cô. Bản thân bà càng không có can đảm, sợ chính mình sẽ tìm ra được một sự thật đau lòng nào đó. 

Chỉ mới sáng nay bà và ông Dĩnh len lén chạy qua phòng xem thử con gái có phải trở về thật không, gia đình bọn họ như được đánh thức khỏi cơn ác mộng dài dẳng, năm tháng xưa cũ đang quay về bên cạnh.

Hựu Luân biết bà rất xúc động, anh đặt tay lên vai bà vỗ nhẹ. 

Không cần nói nhiều, một hành động đã như chứa ngàn vạn điều cần nói. Bắc Tiểu Vu có thể cảm nhận, cậu thanh niên này về ngoài có hơi ít nói, nhưng là người rất tình cảm.

Ông Dĩnh đứng ở bên ngoài cửa không bước vào, chỉ lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện của hai người họ. Lúc ông quay đầu, nhìn thấy con gái đứng ở cầu thang, biểu tình trên mặt ôn nhu dịu dàng.

Cô híp mắt, cười với ông Dĩnh. 

Cô công chúa bé bỏng của ông.

"Ba, chào buổi sáng."

Ông Dĩnh hơi nghẹn ngào :"Chào buổi sáng, con gái."

Dĩnh Ái đi ngang qua ông, chậm rãi vào bếp. Đợi con gái đi khuất, lúc này ông mới đưa tay lên mặt quệt một cái, già cả rồi thật dễ rơi nước mắt.

Bữa cơm sáng vô cùng ấm áp, bù cho đêm trước bị phá hỏng. Cả nhà họ vui vẻ bên nhau, nhân tiện ba mẹ cô hỏi thăm về gia cảnh và cuộc sống hiện tại của hai người bọn họ. Biết được con gái có chút thành tựu, ông bà cảm thấy an ủi trong lòng.

Ăn sáng xong ông Dĩnh phải đến công ty, Bắc Tiểu Vu cùng ông làm việc nên đi cùng ông. Dĩnh Ái và Hựu Luân không thể theo ông bà như cái đuôi nhỏ, mang theo bạn trai nhà mình ra ngoài mua sắm. 

Mùa xuân trải dài trên khắp con phố lớn nhỏ của Dung thành, cơn gió thanh mát khiến người ta thoải mái. Đến một quán cà phê lâu đời, cô và anh uống một tách cà phê, ngắm dòng xe bên ngoài tấp nập. 

Xem ra tâm trạng của cô hồi phục rất nhanh, mấy chuyện của đám người họ hàng không ảnh hưởng cô được. Trong lòng Dĩnh Ái đã phân rõ, thật ra đám người bọn họ thường xuyên qua lại nhà cô chính là có mục đích. 

Xí nghiệp Kim Trung của ba cô hiện giờ đang mở rộng kinh doanh lớn, phát triển ngày càng phát đạt. Mấy người Lý Thiên Hương làm gì biết nghĩ đến tình thân, thứ bọn họ nhìn thấy chính là con mồi béo bở trong tay cha cô. 

Phản ứng của Lý Thiên Hương hôm qua đã khiến cô hiểu đủ, năm đó cô gặp chuyện, bà ta bên cạnh một nói hai oán chính là muốn cô rời khỏi Dĩnh gia, sau này dễ bề khống chế ba mẹ cô. 

Ông Dĩnh rất yêu thương vợ con, đương nhiên cũng là một người con có hiếu. 

Nghĩ đến điểm này, cô lâu nay chẳng còn oán trách ông nữa. Đứng ở vai trò của mỗi người, có điểm đúng điểm sai và tam quan của mỗi họ. 

Đám người họ hàng, cô có thể bỏ qua, chỉ cần đừng chạm vào giới hạn của cô lần nữa.

Trong đầu Dĩnh Ái lùa về không ít ký ức chẳng tốt đẹp. 

Năm cô học cấp muội, sau khi ông nội mất, Lý Thiên Hương mang theo đám họ hàng kia đến nhà. Vừa đánh vừa mắng mẹ cô là tiện nhân dụ dỗ con trai bà, mắng mẹ cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Ở trước mặt rất nhiều người, Lý Thiên Hương bắt ba cô hoặc là bỏ vợ con, hoặc là đem phần tài sản đã được phân ra trước đó giao lại cho bà. 

Nếu không làm theo ý, Lý Thiên Hương liền lấy cái chết ra uy hiếp.

Một mặt không muốn bất hiếu, càng không muốn rời xa vợ con. Ông Dĩnh lựa chọn để lại tài sản, dứt áo ra đi, cả căn nhà cũng bị Lý Thiên Hương lấy lại. 

Trời đông lạnh lẽo, mười hai giờ đêm. Một nhà ba người họ ôm lấy nhau dưới trạm đợi xe buýt, co rúm sưởi ấm nhau. 

Đó là hình ảnh mà cô chẳng bao giờ quên được.

Ấy vậy mà sau khi ông Dĩnh nỗ lực gầy dựng cơ nghiệp, đám người đó liền quay lại tay bắt mặt mừng, tự nhận nhờ công mình nên nhà họ mới có ngày hôm nay. 

Từ nay cô trở về, sẽ không để bọn họ đạt được ý nguyện xấu xa trong lòng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro