Chương 18 - Cuộc gặp gỡ bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Patrizia trở về phòng với thân hình nặng nề. Mặc dù cô đã nỗ lực hết sức để đảm bảo tối nay thành công nhưng cô vẫn lo lắng về những biến số chưa biết. Rất may, cô đã ngăn chặn âm mưu phá hoại của Rosemond và các vị khách vẫn hài lòng.

Nhưng đó vẫn là một sự cẩn thận cần có. Ngay cả khi Patrizia quay về quá khứ, cô vẫn là chính mình chứ không phải Petronilla. Thông tin mà cô có được rất hạn chế và cô không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Việc cô quay về quá khứ không phải là một lợi thế mà là chất xúc tác để cô càng thận trọng hơn. Tuy nhiên, việc có được một cơ hội mới để thay đổi tương lai cũng như cẩn thận hơn vẫn là một lợi thế không thể phủ nhận. bất cứ điều gì liên quan đến Rosemond. Cô cần tiếp tục tập trung nỗ lực theo dõi mọi diễn biến trong Cung điện Bain.

Patrizia thở ra một hơi nặng nề và Raphaella đến bên cô. "Trông người có vẻ mệt mỏi, thưa Bệ hạ."

"Ừm, ta mệt rồi, tiểu thư Raphaella. Hôm nay ta đã làm rất nhiều việc."

"Ả tình nhân xấc xược, liều lĩnh đó suýt nữa đã khiến người gặp rắc rối," Raphaella nghiến răng nghiến lợi nói. "Làm sao cô ta có thể nghĩ đến việc làm điều đó chứ? Cô ta có thể đã bắt đầu một cuộc chiến bằng cách đổi thịt lợn cho khách của một quốc gia không ăn thịt lợn. Nếu kế hoạch của Phu nhân Phelps thành hiện thực, người không phải là người duy nhất bị tổn hại. Hoàng đế cũng sẽ bị tổn hại."

"Ta biết. Đó là lý do tại sao ta phải ngăn cô ta lại. Dù sao thì...không có chuyện gì xảy ra cả."

"Bây giờ thật yên bình." Sau đó Raphaella tặc lưỡi và ngồi xuống cạnh Patrizia, rồi nói với giọng thiếu kiên nhẫn. "Bệ hạ, người không định nói chuyện này với Hoàng đế sao? Ngài ấy có thể tước bỏ danh hiệu nam tước của cô ta đó."

"Sẽ không có gì thay đổi ngay cả khi ngài ấy nghe được điều đó. Ta sẽ không công khai vấn đề này với Bệ hạ chừng nào ngài ấy vẫn vậy. Ngài ấy cần quan tâm đến đất nước này trước khi quan tâm đến Phu nhân Phelps, nhưng ngài ấy sẽ không hiểu rằng sự liều lĩnh của cô ta sẽ gây ra rắc rối gì ".

"Ha. Thực vậy." Raphaella thở dài thất vọng. Đây là cơ hội tốt để vạch trần Rosemond, nhưng chủ đề này quá nhạy cảm để công khai. Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc che đậy nó. Ít nhất Patrizia đã đưa ra lời cảnh báo cho Rosemond vào lúc này.

Đột nhiên, giọng nói của Mirya làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ. "Bệ hạ, Hoàng đế bệ hạ đang ở đây."

Patrizia và Raphaella giật mình nhìn nhau. Anh đến đây để nghe câu chuyện của Patrizia à? Patrizia hồi hộp chờ đợi khi Lucio bước vào qua cánh cửa đang mở, trong khi Raphaella đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cúi đầu chào anh.

"Thanh kiếm khiêm nhường xin kính chào Mặt trời của Đế chế, hoàng đế bệ hạ." Sau đó, Raphaella bước ra khỏi phòng mà không ngoái lại. Cô không tự tin rằng mình có thể kiềm chế được việc nói điều gì đó thô lỗ với Hoàng đế.

Cuối cùng, Patrizia và Lucio bị bỏ lại một mình trong căn phòng yên tĩnh. Tim Patrizia đập thình thịch trong lồng ngực khi cô tự hỏi liệu anh có nghe được cuộc trò chuyện của cô và Raphaella hay không. Cô không nói dối nên dù anh có dò hỏi cũng không sao, nhưng cô vẫn có cảm giác như mình đã nói điều gì đó không nên nói. Cảm giác kỳ lạ đè nặng lên cô.

"Xin chào Mặt trời của đế chế, Hoàng đế bệ hạ", cô nói. "Tại sao ngài lại ở đây? Chắc hẳn ngài đã mệt mỏi sau khi nhìn thấy các sứ thần rồi chứ."

"..."

Lucio không tiết lộ mình đang nghĩ gì, và Patrizia nhớ lại cuộc gặp gỡ của cô với Rosemond. Cô không nghĩ anh ta đến đây để đổ lỗi cho cô về điều đó—nếu anh ta làm vậy, anh ta sẽ tấn công cô ngay lập tức, và trong mọi trường hợp, Patrizia nói rằng cô sẽ không chạm vào ả tình nhân trừ khi cô ta ra tay trước. Sau một lúc ngập ngừng, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

"...Ta chỉ đến để hỏi xem tối nay mọi chuyện với các nữ quý tộc khác thế nào thôi."

Đó không phải là câu trả lời mà Patrizia mong đợi. Cô thở phào nhẹ nhõm và đưa ra câu trả lời mà anh muốn nghe. "Đã diễn ra tốt đẹp rồi."

Nó gần như đã kết thúc một thảm họa, nhưng...cô không nói thêm lời nào nữa. Cô muốn Lucio rời đi nhanh chóng để cô có thể ngâm những cơ bắp mệt mỏi của mình trong bồn tắm nước ấm có hương thơm.

"Ta hiểu rồi," Lucio nói. Patrizia cảm thấy có chút do dự trong giọng nói của anh, và cô tự hỏi liệu rốt cuộc mình có nên kể cho anh nghe về vụ việc hay không. Tuy nhiên, may mắn thay, cuộc đấu tranh của cô đã được cắt ngan khi Lucio nói lại.

"Vậy chắc nàng mệt rồi. Đi nghỉ ngơi đi."

"Vâng, thưa bệ hạ. Ta hy vọng ngài cũng nghỉ ngơi tốt." Patrizia cúi đầu lịch sự, Hoàng đế nhìn cô một lúc rồi quay gót dời đi mà không nói thêm lời nào. Anh đến tận đây chỉ để nói thế thôi sao? Khoảng cách giữa cung điện trung tâm và cung điện của hoàng hậu không ngắn. Patrizia rất hoang mang nhưng cô nhanh chóng bình ổn và biết ơn vì mình có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi. Cô cẩn thận gỡ chiếc vương miện ra khỏi đầu, nghĩ rằng mình thật may mắn.

*

"Chết tiệt," Lucio thầm nguyền rủa khi đi về phía cung điện trung tâm. Rõ ràng là anh ta đã đến gặp hoàng hậu để tìm hiểu lý do tại sao cô lại đánh Rosemond. Nếu tình nhân đã làm sai điều gì đó thì Patrizia có thể nói cho anh biết lý do cô đánh cô ta. Tuy nhiên, anh hoàn toàn bất ngờ khi nghe được sự thật.

"Nếu đó là sự thật..." anh lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc. Nếu kế hoạch của Rosemond có một phần triệu khả năng thành công thì việc lật đổ hoàng hậu sẽ không khó.

Nhưng vấn đề lớn hơn sẽ xảy ra sau đó. Âm mưu của Rosemond có thể lan sang bản thân anh và Đế chế, đồng thời có thể dẫn đến sự tan vỡ của các liên minh và dẫn đến chiến tranh. Trong khi đó, Đế chế Eckman không ngừng cố gắng tìm cách lôi kéo Đế chế Christa, và không bỏ qua bất kỳ xích mích nào giữa Christa và Mavinous.

Ngoài ra, nếu lời nói của Patrizia là sự thật thì có vẻ như cô đã phát hiện ra kế hoạch của Rosemond từ trước và ngăn cản. Lần đầu tiên trong đời, Lucio cảm thấy bối rối về mối quan hệ của mình với Rosemond. Kể từ khi gặp cô ta, anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ...

Lucio bước vào phòng với vẻ mặt mâu thuẫn. Ban đầu anh định đi thẳng đến cung điện Bain sau khi gặp Hoàng hậu, nhưng anh không còn tâm trạng nữa. Đầu óc anh quay cuồng, anh quyết định đi ngủ sớm.

*

Trong khi đó, đầu Patrizia cũng rối bời tương tự. Mặc dù cô luôn tỏ ra bình tĩnh khi ở bên Raphaella nhưng tâm lý của cô vẫn rất lo lắng. Cô có thể đã bị buộc tội và bị lật đổ khỏi vị trí hoàng hậu, mạng sống của cô và gia đình sẽ bị tước đi. Nếu chỉ một điều sai sót xảy ra, cô có thể đã lãng phí ân huệ được quay về quá khứ và lặp lại một kết cục bi thảm. Ý nghĩ đó khiến cơ thể cô rùng mình. Rốt cuộc cô vẫn còn trẻ.

"Sau này mình cần phải cẩn thận hơn," Patrizia lẩm bẩm với chính mình, hất mái tóc dài sang một bên và để lộ đôi mắt đen lấp lánh trong ánh sáng. Cô nhanh chóng kéo chăn đắp lên người, nghĩ rằng tốt nhất nên ngủ càng sớm càng tốt để đảm bảo sức khỏe tinh thần và thể chất của mình. Tuy nhiên, dù cô có nằm đó bao lâu, tâm trí cô vẫn không chịu yên tĩnh, trằn trọc mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng rời khỏi giường. Cơ thể cô kiệt sức nhưng cô cảm thấy rất tỉnh táo. Cô quyết định đi dạo và kéo chiếc khăn choàng mỏng quanh vai. Khi bước ra khỏi phòng, cô thấy Mirya ngay ngoài cửa.

"Bệ hạ? Người định đi đâu vậy?" Mirya hỏi.

"Ta không thể ngủ được. Ta đang nghĩ đến việc đi dạo."

"Người muốn đi đâu?"

"Không sao cả. Ta sẽ đi một mình," Patrizia lịch sự từ chối và tự mình rời khỏi cung điện. Cô muốn ở một mình, chỉ đêm nay thôi. Cô ước gì mình có một con dao găm bên mình, để ít nhất cô có thể tự bảo vệ mình.

Patrizia cuối cùng đã đi bộ đến một nơi mà cô chưa từng đến kể từ khi trở thành hoàng hậu. Có lẽ lần cuối cùng cô ấy đến đó là trong bài thi thứ hai của ứng cử viên hoàng hậu. Kể từ đó cô thấy mình quá bận rộn để đến đó.

Màn đêm bao trùm khu vườn trong bóng tối, nhưng vì đêm nay có trăng tròn nên mặt hồ rất sáng. Cô ngưỡng mộ ánh trăng trên mặt nước, nhưng trước khi cô kịp nhận ra, những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu trào ra trên mắt cô. Khi nhận ra mình đang khóc, cô nhanh chóng lấy tay áo lau nước mắt.

"Ồ...ta thật lố bịch."

Tại sao cô lại khóc? Cô đã hoàn thành xuất sắc sự kiện chính thức đầu tiên của mình với tư cách là hoàng hậu và ngăn chặn âm mưu của Rosemond xảy ra. Cô đã cảnh cáo tình nhân đừng làm chuyện như vậy nữa, nhưng liệu cô ta có nghe lời không? Không, Rosemomd sẽ tiếp tục âm mưu cho đến khi Patrizia cuối cùng bị lật đổ. Patrizia phải sống được bao lâu? Liệu cuộc sống của cô có phải là cuộc đối đầu này đến cuộc đối đầu khác cho đến cái chết cuối cùng của cô không?

Patrizia đã khóc trước tương lai đen tối của mình. Sự thực là cô đang sợ hãi. Cô không được Hoàng đế sủng ái như Rosemond, cũng không đặc biệt thông minh. Trong khi đó, Rosemond đã vươn lên từ đáy vực để trở thành tình nhân được Hoàng đế yêu thích, đồng thời là nữ nam tước.

Có lẽ rốt cuộc Patrizia cũng không thể thay đổi được tương lai. Có lẽ chuyện này sẽ kết thúc với việc cô và gia đình bị đưa lên máy chém.

"Tại sao nàng khóc?"

Cơ thể Patrizia cứng đờ khi nghe giọng nói của một người đàn ông. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro