Chương 21 - Người có yêu hoàng đế không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Patrizia nhìn Rosemond một cách bối rối, sau đó thừa nhận "À". Chắc hẳn cô ấy đang nói về việc Hoàng đế ở lại qua đêm vì trời mưa. Nhưng làm sao Rosemond lại phát hiện ra chuyện đó nhanh đến thế?

"Đúng vậy," Patrizia trả lời, tự hỏi liệu có gián điệp trong cung điện hay không.

"Tại sao?"

"Vì ta ở một mình với Hoàng đế và chúng ta đã bị mắc mưa." Hàm ý trong lời nói của cô nghe có vẻ lãng mạn, nhưng đối với hai người thực sự đang ở trong tình huống đó thì không quá nhiều. Tất nhiên, Rosemond tiếp nhận nó theo cách riêng của cô ta. Cô ta nắm chặt váy váy của mình bằng một bàn tay run rẩy.

"Đêm qua... người ở cùng với Bệ Hạ phải không?"

"Đúng."

"Tại sao?"

Hà. Patrizia nghĩ rằng nếu phải chọn khoảnh khắc buồn cười nhất trong cuộc đời mình thì có lẽ đó sẽ là khoảnh khắc này. Làm sao một tình nhân dám chỉ trích mối quan hệ của hoàng hậu với chồng mình như thể đó là chuyện bất chính? Thật không may, Rosemond dường như không nhận thức được sự điên rồ của chính mình. Đó cũng là một tài năng - mặc dù là một tài năng rất khó chịu.

Patrizia nói: "Không có gì lạ khi một hoàng hậu ở cùng với hoàng đế của mình. Tuy nhiên, một hoàng hậu sẽ đặt câu hỏi khi hoàng đế phong tước hiệu cao quý cho tình nhân."

"..."

"Vì vậy, ta nên hỏi khi nào ngươi qua đêm với Bệ hạ," Patrizia nói.

"...Bệ hạ!"

"Đừng hét lên. Ngươi không có cách cư xử phù hợp, như ta đã nói với ngươi ngày hôm qua. Ta bắt đầu nghi ngờ cái tên Nam tước Darrow. Ngươi được giáo dục như thế nào vậy?"

"Người đang đi quá xa rồi đấy."

"Ngươi không nghĩ mình đang đi quá xa sao?" Patrizia bắt đầu mất kiên nhẫn với Rosemond. Dù Patrizia có thề sẽ ngồi yên đến đâu thì cô cũng không thể kìm lòng được, cho dù cô là người tốt bụng đến đâu. Làm sao cô có thể không phản ứng khi có người ta dùng xiên nóng chọc vào cô?

"Ta không thể tin được là ngươi lại lo lắng về việc một hoàng hậu dành thời gian cho chồng mình...chắc ngươi cũng bị mắc mưa đúng không?, Rosemond. Nếu không, Ngươi lại trở lại là người điên như trước rồi?

Rosemond nheo mắt lại. "Không phải ta điên mà là người, thưa Bệ hạ. Rõ ràng là người đã hứa với Hoàng đế vào ngày cưới của mình. Người sẽ không yêu cầu tình yêu của ngài ấy, và người sẽ không làm gì ta. Người định phá vỡ lời hứa đó à?"

"Nó dựa trên điều kiện là ngươi sẽ chạm vào ta trước trước. Nếu ngươi còn tiếp tục âm mưu chống lại ta như thế này, ngươi cho rằng ta sẽ ngồi yên như kẻ ngốc sao? Hay ngươi đã hy vọng vào một hoàng hậu ngu ngốc?

"Người có yêu Hoàng đế không?"

"Xin lỗi, Phu nhân Phelps," Patrizia hét lên gay gắt. Cô cảm thấy khó giữ được bình tĩnh hơn, có lẽ là do cô bị ốm vì mưa. Nếu không cô sẽ không bị kích động đến mức này. Cô biết Rosemond là một người đàn bà xảo quyệt, nhưng vì lý do nào đó Patrizia cảm thấy tức giận khi cô qua đêm với Lucio. Cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó.

"Ta tưởng ngươi vẫn có chút khả năng giao tiếp, nhưng chuyện này nghiêm trọng đấy. Đầu của ngươi có vấn đề vì trời mưa à? Ta có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết ta có yêu Hoàng đế hay không à? Patrizia huênh hoang. Nếu ta yêu ngài ấy thì sao, nếu ta không yêu ngài ấy thì sao? Ta không hiểu tại sao ta lại phải nghe điều này từ ngươi trong cung điện của ta. Ngươi có cần gặp bác sĩ không?

"..."

Sắc mặt Rosemond trở nên tự mãn, Patrizia nghĩ rằng người vợ lẽ này chắc chắn bị bệnh tâm thần. Quyết định không còn gì để nói nữa, Patrizia quyết định kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt.

"Đêm qua ta lăn lộn trong chăn với Hoàng đế hay chỉ ngủ bên cạnh ngài ấy, không có lý do gì phải giải thích với ngươi. Nếu ngươi tò mò về điều đó, hãy đi hỏi Hoàng đế mà ngươi vô cùng yêu quý," Patrizia nói một cách chế nhạo. "Hay là ngươi sợ hãi? Sợ mất đi sự sủng ái của ngài ấy đối với ngươi?

Đôi mắt của Rosemond ngay lập tức trở nên nguy hiểm như một con thú hoang. Vâng, cô ta đã sợ hãi. Cô ta ý thức được hoàn cảnh mình đang gặp phải.

Patrizia tiếp tục mà không quan tâm. "Hôm nay ngươi đã hành động khá thô lỗ. Hôm qua ta đã cảnh báo rồi nhưng bài học vẫn chưa thấm vào đầu ngươi. Có cần tôi tát vào má cậu lần nữa không?"

"..."

Rosemond trừng mắt nhìn Patrizia một cách độc ác, rồi đứng dậy rời khỏi phòng mà không nói thêm lời nào. Tiếng cửa đóng sầm vang vọng trong phòng, khi người vợ lẽ cuối cùng cũng rời đi, Patrizia thở dài. Người vợ lẽ luôn khiến cô kiệt sức sau mỗi lần gặp gỡ.

Raphaella tiến đến chỗ cô với vẻ mặt choáng váng. "Bệ hạ, người điên rồi à? Tại sao người lại để cô ta đi? Lẽ ra người nên tát vào má cô ta thêm một lần nữa!"

"Ngày hôm qua là đủ rồi, thưa cô Ella. Hoàng đế không nói gì về chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng nếu hôm nay ta lại tát cô ta, ta có thể sẽ gặp rắc rối. Khi đó ta có thể bị coi là một hoàng hậu ghen tuông."

Patrizia không bao giờ muốn có tin đồn lố bịch như vậy. Bất cứ điều gì khác ngoài điều đó. Cô hít một hơi và vuốt nhẹ những lọn tóc lòa xòa trên mái tóc đã xõa ra vì tức giận.

"Khi nào khách sẽ rời đi, Mirya?" Patrizia hỏi.

"Thần nghĩ người vẫn còn nhiều thời gian để tiễn họ," Mirya trả lời. "Người sẽ đi bây giờ chứ?"

"Đúng," Patrizia thản nhiên trả lời và từ từ đi đôi giày cao gót màu xanh lam vào. Hôm qua cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ rực nhưng hôm nay cô ấy lại mặc một chiếc váy màu xanh nước biển gợi nhớ đến nước.

Patrizia chậm rãi đi đến địa điểm chỉ định, cô nhìn thấy Lucio mặc đồng phục cách cung điện Hanren khoảng trăm mét. Chính anh chứ không phải cô đã gây rắc rối đêm qua, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy xấu hổ khi là người nhìn thấy anh. Cô làm vẻ mặt bình thường nhất có thể rồi tiến lại gần anh.

"Kính chào Mặt trời của Đế chế, Hoàng đế bệ hạ."

"À, nàng ở đây à?" Lucio nói, quay về phía cô.

"Ta phải hoàn thành nhiệm vụ của mình với tư cách là hoàng hậu. Nếu ngài không muốn ta ở đây, ta sẽ rời đi."

"...Ở lại."

"Như ngài muốn." Patrizia sau đó rút ra một chiếc khăn tay. Đó là chiếc màu trắng cô mượn của anh. Cô không muốn thừa nhận chuyện tối qua đã xảy ra, nhưng cô biết chiếc khăn tay rất quan trọng với anh. Cô dám trả lại nó trước mặt tất cả các quý tộc cấp cao, vì điều đó có thể giúp hình ảnh của cô tốt hơn một chút. Đúng như dự đoán, cô cảm thấy ánh mắt của đám đông đang dán chặt vào họ.

"Cảm ơn vì đêm qua," Patrizia nói.

"Ta thấy tiếc hơn về điều đó," Lucio trả lời. Patrizia hắng giọng khi nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Các quý tộc dường như đang điên cuồng tìm kiếm thông tin ẩn giấu trong lời nói, Patrizia nở một nụ cười nhẹ. Đó không phải là điều duy nhất khiến cô hài lòng.

"Ta lo lắng rằng ta đã chiếm mất giường của nàng," Lucio nói. "Nàng cảm thấy thế nào?"

"Ta hơi mệt một chút nhưng tôi ổn. Ngài ổn chứ?"

Tâm trạng tốt của Patrizia là do có một người phụ nữ nấp sau gốc cây và quan sát họ.

'Rosemond.'

Lucio gật đầu. "Tốt."

Rosemond bây giờ đang nghiến răng giận dữ. Tình yêu giống như một cây sậy, có thể bị rung chuyển và gãy bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, một đoàn sứ thần xuất hiện, một người trong số họ cúi đầu kính cẩn nói trước Hoàng đế và Hoàng hậu. "Chúng thần cảm ơn Đế chế Mavinous vì lòng hiếu khách của hai vị."

Patrizia trả lời trôi chảy bằng ngôn ngữ của Đế chế Christa. "Ta hy vọng rằng ngươi cảm thấy thoải mái. Ta lo là mình chưa chuẩn bị đủ cho việc này."

"Không hề, thưa bệ hạ. Người nói ngôn ngữ của chúng thần một cách trôi chảy và mọi người đều cảm thấy rất thoải mái," Nữ công tước Verica nói và quay sang Lucio để nói chuyện với anh ta.

"Hai người là một cặp đôi đáng yêu, thưa Bệ hạ. Thật vinh dự cho đế chế của ngài khi có một hoàng hậu khôn ngoan và xinh đẹp như vậy ".

"Cảm ơn lời khen của ngươi."

Nhìn bề ngoài thì bầu không khí rất thân thiện nhưng Rosemond vẫn đứng sau gốc cây, nghiến răng nghiến lợi và toát ra một cảm giác ớn lạnh. Khi nhìn cảnh tượng từ xa, trực giác của cô cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Không, cô ta vẫn chưa thể làm được gì cả. Ít nhất, cô ta đảm bảo rằng mình sẽ là người sinh ra một hoàng tử. Trước đó, cô ta phải giữ được tình yêu của Hoàng đế nhiều nhất có thể. Cô ta lo lắng cắn móng tay rồi quay người lại, lẩm bẩm giận dữ trong hơi thở, đôi mắt sáng lên dữ dội.

*

Chiều hôm đó, Patrizia nhận được thư từ Petronilla hỏi liệu cô có thể đến thăm vào ngày hôm sau không. Tất nhiên, Patrizia đồng ý vì đã lâu rồi họ mới gặp nhau kể từ lần cuối. Patrizia dành thời gian còn lại trong ngày để làm càng nhiều việc càng tốt để có thể rảnh rỗi vào ngày hôm sau.

Ngày Petronilla đến đã đến, Patrizia đã hướng dẫn đầu bếp nướng món bánh macaron dâu mà chị gái cô yêu thích, trước khi hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của chị mình. Petronilla đã đến cung điện sớm hơn dự kiến. Patrizia chào đón cô với vòng tay rộng mở.

"Nilla!"

Trong chuyến thăm với các sứ thần, Patrizia rất tiếc vì Petronilla không thể cùng mẹ của họ là Nữ hầu tước Grochester đến dự bữa tiệc.

Petronilla cũng đáp lại với sự nhiệt tình tương tự. "Lizzie! Em có khỏe không?" Cô chợt cứng đờ. "À...thần có nên nói 'Bệ hạ' không?"

"Nilla, em biết chị không thích điều đó mà. Không có ai ở đây cả, chỉ có hai chúng tôi thôi. Chị có thể bỏ qua các nghi thức."

"Em thật không biết xấu hổ. Được rồi. Có thể cho chị một tách trà? Chị khát nước vì đã lao tới đây đó."

Patrizia mỉm cười rạng rỡ trước yêu cầu của Petronilla. "Tất nhiên rồi. Em cũng đã chuẩn bị món bánh macaron dâu tây mà chị yêu thích. Chúng ta có thể dùng chúng với trà."

Theo yêu cầu của Patrizia, một đĩa đầy bánh macaron và hai tách trà sữa được đặt trên bàn trước mặt họ. Patrizia mỉm cười chân thành khi tận hưởng khoảng thời gian bên chị mình.

Họ nói về nhiều thứ khác nhau một lúc trước khi đề cập đến một chủ đề tế nhị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro