Tập 2: Hai gã điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm đó đối với Lâm Dư, Trịnh Thâm là một nỗi ám ảnh.

Là một thương nhân quyền thế nhà họ Trịnh là khổng lồ, mà Trịnh Thậm là trụ cột nhà họ Trịnh.

Không thể đụng, không hy vọng trả thù.

Cậu chỉ hi vọng con người đó đừng để ý đến cậu nữa, nhưng có thể sao, sự thèm khát và dục vọng đòi lấy của hắn như lửa cháy nóng bỏng thiêu, như muốn nuốt chửng mọi thứ của cậu.

Ham muốn chiếm hữu cao đến biến thái... có thể buông tha cậu sao?

Ánh mắt của hắn, nhìn cậu như nhìn một con mồi, thèm nhỏ dãi cậu, muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Lâm Dư cảm thấy cả cơ thể mình run rẩy, trên người còn đầy rẫy vết cắn của hắn mơ hồ đau nhức.

Tức giận nhục nhã, lại vô lực không thể phản kháng.

Lâm Dư thật sự bàng hoàng và hoảng hốt, cậu trút phẫn nộ vào mọi thứ, khiến cậu ngày càng gay gắt, để che dấu nội tâm yếu ớt nhu nhược của cậu.

Cậu tạt nước vào Lăng Thiếu, cả người y ướt sũng, cơ thể y chật vật, nhìn y thảm hại như vậy, mới có thể bù lại được chút sợ hãi của cậu.

Y đứng sững đó không thể tin được nhìn cậu, cặp mắt xen lẫn tức giận nhìn chằm chằm cậu, sau đó thở dài, cam chịu, y chính là như vậy hiểu chuyện.

Nhưng càng khiến Lâm Dư muốn nhục nhã y. (Trình độ tự tìm chết, cao quá cao)

"Anh nghĩ tôi sẽ phá sản sao?" Lâm Dư chỉ chỉ vào tờ báo cáo cổ phiếu giảm, cười gượng hỏi

Lăng Thiếu im lặng, y biết hiện giờ cậu tâm trạng không được tốt, nói gì cũng là sai, nhưng cậu thật sự khiến y tức giận.

Y nghĩ, cậu khác với những người khác, sẽ không thích cảm giác cảm giác tìm khoái cảm từ việc lăng nhục người dưới. Cậu thật sự khiến y quá thất vọng, y cảm thấy mình cứ như thằng hề bị lừa gạt.

Y vừa giận cậu, vừa tức chính mình, chính là cậu như vậy giả dối, y cũng không bỏ được không phải sao, y yêu cậu a!

Từ mười năm trước đã vậy, cảm xúc đê hèn này luôn bị y chôn sâu đáy lòng, vì y cảm thấy cậu quá sạch sẽ, quá tinh khiết.

Nhưng nếu cậu là như vậy dơ bẩn, Lăng Thiếu cúi đầu xuống, che dấu sâu trong đáy mắt cảm giác sôi sục huyết mạch chỉ vì... Y muốn vấy bẩn cậu, đem con người y từng coi là thần đè dưới thân, trói buộc cầu, khiến cậu thở gấp...

Lâm dư cảm thấy y mất tập trung, càng tức giận, cậu lấy tẩu thuốc vứt qua.

Coong một tiếng,

Tẩu thuốc đập vào đầu Lăng Thiếu,

Lăng Thiếu nhấc mắt lên, trong nháy mắt, Lâm Dư cảm thấy mình mất năng lực hít thở.

Nếu như nói Trịnh Thâm là yên tĩnh đáng sợ hố đen thâm trầm mắt, thì bây giờ đáy mắt Lăng Thiếu lại là tràn đầy tính kế cùng dữ tợn cuồng bạo gió lốc, khiến người ta chỉ cần nhìn vào sẽ bị đầy rẫy vết thương.

Nhưng đó chỉ là một giây đồng hồ, ánh mắt của y rất nhanh dịu xuống lại mềm mại nhu nhược cười lấy lòng, sau đó vội vội vàng vàng cẩn thận mà đem tư liệu xếp lên để lên bàn.

Lâm Dư nghĩ mình bị ảo giác ấy là ảo giác, nhưng cơ thể cậu lại nhịn không được mà suyễn ra.

Như bị một con rắn độc nhìn nên không nhịn được mà sợ hãi.

Quá nguy hiểm.

Nó như muốn lột trần trụi nhìn lõa lồ cậu, như muốn chiếm lấy cậu.

Lâm Dư cắn răng mím môi, khẽ nhịn xuống cảm giác sợ hãi lạ lùng này.

Cậu cố chống mình lên bàn để không ngã xuống.

Đợi đến khi con người ấy khẽ khép cửa, Lâm Dư hất tung cái bàn

"Mẹ kiếp"

Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!

Tim cậu đập thình thịch, cả người và trán đầy mồ hôi, hô hấp không ổn định, cả bàn tay đều run rẩy.

Cậu thế nhưng mà sợ, mà hoảng hốt?

Không thể nào!

Tại sao cậu phải sợ y, y chỉ là một con chó của cậu, một con chó mà cậu nhặt được từ nhiều năm trước, cậu cần gì phải sợ y.

Cậu không sợ y, y chỉ cần là con chó của cậu, cậu thích thì nuôi, không thích thì chỉ cần cậu đá nó đi..

Đúng, chỉ cần đá đó đi...

Sa thải y, là tốt rồi!

Lăng Thiếu chỉ là con chó mà hồi mười bốn tuổi cậu nhặt được, lúc đó cậu thưởng thức ánh mắt lại quật cường không khóc, không cầu xin.

Lâm Dư bị thu hút bởi ánh mắt ấy.

Thế nên nhặt về

[Từ đây ngươi là Lăng Thiếu, Thiếu trong thiếu phần, bù cho ta là Dư trong Dư thừa, hi vọng ngươi là bạn tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro