06.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nay hơi trễ xíuuu 🥺

—————-

Cung Tuấn biết lời cảnh cáo không đầu không đuôi kia không chắc sẽ dọa lui được Trương Triết Hạn, nhưng quả thực không ngờ hiệu quả lại nhỏ bé như vậy. Anh lấy lý do thân thể không khỏe xin nghỉ mấy ngày, tự thử nghiệm trốn cậu bảo vệ vài ngày, rốt cuộc vào một buổi họp sáng sớm bị chặn lại ở cửa phòng bảo vệ. Trương Triết Hạn đẩy ra cánh cửa lung lay sắp gãy, vội vội vàng vàng lao ra, lớn tiếng dứt khoát kêu tên của anh: "Cung Tuấn!"

Cung Tuấn không có cách nào bỏ đi, giáo dưỡng tốt đẹp, nỗi áy náy lên men cùng với cảm giác thỏa mãn khó có thể mở lời khiến cho anh do dự dừng lại bước chân, thân hình ưu nhã xoay lại, giống như vận động viên chào bế mạc. Cậu bảo vệ trẻ chạy ra vài bước cũng không quá nhanh nhẹn, nhìn kĩ còn có hơi khập khiễng. Thời trẻ đầu gối Trương Triết Hạn chịu một vài thương tích, cậu có thói quen quy kết tất cả đau đớn không đổ máu cho việc thiếu canxi, chưa bao giờ đi bệnh viện khám, chỉ là vào những hôm trời nhiều mây mưa gió sẽ không dám dẫm mạnh trên mặt đất, cảm giác vết thương này giống như tình nhân hư hỏng vô tình lại triền miên trường kỳ tra tấn cậu. Ngày đó cậu quỳ gối trên sàn gạch men sứ ở WC quá lâu đã sớm khiến bệnh cũ tái phát, chỉ là lúc ấy tình dục ầm ầm che trời lấp đất, sau khi bị bỏ lại thì cậu đỡ tường chật vật đứng lên dịch chuyển về ký túc xá, ngày hôm sau từ trên chiếc giường ván gỗ quá mức cứng rắn kia mở mắt ra mới phát hiện bản thân xuống giường cũng không được. Cậu lấy ra bình thuốc xịt Vân Nam mà Cung Tuấn đưa cho, vẫn dễ ngửi như vậy. Cũng may còn có cái này, Trương Triết Hạn lẩm nhẩm, hoàn toàn quên mất đau đớn cũng do hai tay người này đưa đến.

Cung Tuấn cẩn thận đánh giá cậu, cũng chỉ mới hai ngày không gặp, dường như cậu bảo vệ trẻ có nơi nào đó không giống lúc trước. Trời lạnh, cậu mặc bên ngoài đồng phục bảo vệ màu tối một chiếc áo lông vũ trắng, to dài rộng rãi, trên mũ cũng có một vòng lông ngốc ngốc, gương mặt hình như gầy đi một ít, giống như một quả hạnh nhân nhỏ bị ném nhanh như chớp vào đống tuyết.

"Ừm... em..." Số lần ít ỏi bày ra năng lực kém cỏi với việc tổ chức ngôn ngữ trong cuộc đời của giáo sư Cung cống hiến hết cho giờ khắc này, anh thậm chí không biết câu đầu tiên của bản thân nên là chào hỏi hay xin lỗi, hoặc lại là cái gì khác.

May mà Trương Triết Hạn là một người có tính nôn nóng, khoảng cách ngắn ngủi cậu lại chạy đến mức thở hồng hộc, cái đầu đinh buồn cười toát ra hơi thở màu trắng, cùng với lúc mở miệng nói chuyện khí lạnh quấn quít vào nhau, như thể cậu đang đi trên mây: "Lúc về tôi Baidu cái kia, chứng nghiệm tình dục ấy, tôi còn tưởng là bệnh nặng gì chứ." Lúc cậu nói thì dõng dạc vô cùng, cố tình nói đến mấy chữ "chứng nghiện tình dục" thì nhanh chóng ngắt lời, miệng khoa trương mở mở khép khép, lộ ra hàm răng chỉnh tề như hạt bắp, cực kỳ đáng yêu.

Lời nói xong dường như khiến cậu ngượng ngùng, bởi vì cậu cọ cọ gót chân lui ra sau nửa bước, cúi đầu sờ sờ mũ len lông xù trên đầu, lại ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu của Cung Tuấn: "Còn không phải chỉ là đặc biệt thích... việc kia thôi sao, thầy không cần trốn tôi, tôi không tức giận, hơn nữa..." Cậu như thể không nói được nữa, lại cúi đầu nhìn mặt đất, giày da màu đang sáng bóng của Cung Tuấn không nhiễm một hạt bụi, thu hút ánh nhìn trên nền tuyết trắng, khiến cho cậu cuộn cuộn ngón chân trong đôi giày nhựa của mình, thanh âm nhỏ xuống rất nhiều, nhưng vẫn gằn từng chữ nói ra: "Hơn nữa thầy muốn làm cái kia, có thể, có thể tìm tôi."

Cung Tuấn rõ ràng kinh ngạc với đoạn lời nói này, anh nguy hiểm nheo lại đôi mắt, hít sâu một hơi: "Em biết em đang nói gì sao?"

"Tôi nói, nếu thầy muốn tôi thì..." Cái miệng nhỏ của Trương Triết Hạn lấy hết dũng khí rồi lại bị chọc xì hơi, từng chút từng chút lạc giọng vào không khí: "Không phải đương nhiên phải là tôi, ý tôi là nếu thầy khó chịu thì tôi có thể giúp thầy, không cần trốn tôi..." Cậu bảo vệ càng nói càng lộn xộn, "không cần trốn tôi" lặp lại hai lần, không hề có logic mời Cung Tuấn phát tiết dục vọng cùng cậu.

"Tôi muốn em, tôi đương nhiên muốn, nếu không em nghĩ vì sao ngày đó ở nhà ăn tôi sẽ cứng?" Cung Tuấn khom lưng cúi đầu tìm kiếm dũng khí đang phiêu tán trong không khí của Trương Triết Hạn, rốt cuộc đón được, đối diện với tầm mắt của cậu, nói trắng ra khiến Trương Triết Hạn nghe đến xấu hổ.

Mắt cậu bảo vệ sáng rực lên một chút, ngay sau đó lại bị một loại thẹn thùng thản nhiên ập đến, cậu có chút vui vẻ, như thể có thể khiến Cung Tuấn sinh ra dục vọng là công tích vĩ đại ghê gớm gì lắm, là cái loại sau khi chết phải khắc lên mộ bia.

"Ngày mai thứ bảy, em có thể tới nhà tìm tôi."

Trương Triết Hạn run lên một chút, không nghĩ tới tiến triển lại nhanh như vậy, giống như vào nhà ăn múc cơm, quẹt thẻ là có thể lập tức cho đồ ăn đã chọn vào trong bụng.Cậu cắn cắn môi, ánh mắt không kiềm được phiên tán lung tung: "Vậy thầy gửi địa chỉ nhà thầy cho tôi."

Cung Tuấn nâng tay lên muốn sờ sờ gương mặt ửng đỏ của cậu, lại kiềm chế giữa đường tay đổi phương hướng rơi xuống trên vai cậu. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trương Triết Hạn, thở dài: "Tiểu Triết, em thật sự không nên đến tìm tôi."

Trương Triết Hạn căn bản không rảnh tự hỏi hàm nghĩa những lời này cũng với những tình cảm loanh quanh lòng vòng chất chứa trong đó, đầu óc cậu đơn giản, muốn giữu lại, muốn đi tranh thủ, lúc lo lắng sẽ lập tức lớn tiếng gọi tên anh, va vấp nhiều năm như vậy cũng không mài mòn đi một chút góc cạnh, nhưng lại vùng vẫy thành một thân đầy thương tích, vẫn như cũ thẳng thắn bước đi khắp mọi nơi.

Lúc nhận được tin nhắn địa chỉ của Cung Tuấn thì cậu đang cuộn tròn trong ổ chăn Baidu giữa hai người đàn ông thì phải làm như thế nào, trước khi làm cần chuẩn bị cái gì, cho dù phương diện tình dục của cậu là một tờ giấy trắng, nhưng cậu cũng hiêu rõ có bộ phận là để giao hoan, mà có bộ phận thì không phải. Hình ảnh điên cuồng chớp nháy trên đầu đề trang web hỗn loạn khiến cậu hơi không dám nhìn, hơn nửa số đó là mãnh nam cơ bắp cầm trong tay một cây dương vật lộ gân xanh õng ẹo tạo dáng, cậu chỉ liếc mắt một cái lập tức vội vàng lướt qua, không phải ngượng ngùng, chỉ là có cảm giác mơ hồ không khỏe. Giáo sư Cung không phải như vậy, cậu nghiêm túc hồi tưởng đến cậu bạn nhỏ đã từng gặp mặt một lần, hành thân thanh tú, lông tóc chỉnh tề, bởi vì vuốt ve lên xuống mà lộ ra một màu đỏ sậm, ẩn chứ hơi thở xâm lược không them che giấu. Cậu bảo vệ trẻ ló đầu trộm liếc nhìn bạn cùng phòng, khò khè ngáy run trời vang, không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là đang ngủ say, cậu lục đục mang tai nghe lên, xác nhận vài lần là thanh âm sẽ không đột nhiên vang lên trong đêm yên tĩnh ở ký túc xá mới hít sâu một hơi, click mở một bộ phim ngắn hoàn toàn bằng tiếng Anh.

Cậu suýt nữa ném văng điện thoại đi. Mở đầu là một cảnh đặc tả cực gần, người đàn ông da thịt trắng nõn bị một người đàn ông cao lớn cường tráng ấn trên bàn cơm, chỉ chừa một chân chống xuống đất, một chân bị nâng lên đè trên bàn cơm, bị chơi đến không nhịn được rên rỉ. Người đàn ông ở phía trên hầu như cưỡi lên người kia, giống như con chó đực động dục gieo hạt giống cho chó cái không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần đều cắm vào thật sâu, hai hòn đánh vào dưới cái mông của người đàn ông kia, giống như sóng biển mãnh liệt đập vào đá ngầm, xõa tung thành bọt biển màu trắng. Tay cậu bảo vệ không tự giác nắm chặt di động, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng. Làm sao bây giờ, cậu hơi buồn rầu nghĩ, hình như mình không thể nào kéo chân rộng như vậy được.

Cậu không rõ giáo sư Cung trước kia có từng làm cùng đàn ông hay không, nhưng cậu đoán là không có. Loại phỏng đoán này không hề có bất kỳ căn cứ nào, chỉ dựa vào một chút tâm lý ganh ghét và kỳ vọng, tuy không chắc chắn là người cuối cùng, nhưng nếu là người thứ nhất vậy thì phải cảm ơn trời đất. Vì vậy cậu giống như chiến sĩ sắp xuất chinh mà chuẩn bị bản thân, mới sáng sớm đã ôm túi lén lúc rời đi ổ chăn vừa ngủ được một chút hơi ấm nóng hổi, thẳng bước vào một ngày kỳ lạ, bước vào một sáng sớm trời đông giá rét.

Cậu đến tiệm thuốc, dùng hết dũng khí cả đời để mua một vài đồ vật cần phải giấu trong bao mới dám bước ra cửa. Bọn họ hẹn buổi chiều bốn giờ, cho nên cậu có đủ thời gian để chuẩn bị bản thân. Phòng khách sạn nơi này hình như điều hòa không tốt lắm, Trương Triết Hạn run run rẩy rẩy cả buổi cũng không thấy có hơi ấm thổi ra, gọi quầy tiếp tân mấy lần cũng không hai nhận điện thoại, chỉ có thể gửi hi vọng vào nhiệt độ vòi sen tắm. Cảm ơn trời đất, lúc dòng nước đầu tiên mang theo độ ấm rơi xuống lưng Trương Triết Hạn, cậu hầu như muốn ngây ngốc nói lời cảm ơn với vòi sen. Túi bóng trong suốt được rót vào nước ấm, dây nối bóng loáng trở thành ràng buộc giữa cậu bảo vệ và cái túi, truyền độ ấm này vào trong thân thể của Trương Triết Hạn. Rất khó chịu, Trương Triết Hạn thử vài lần mới không làm nó rơi ra, cảm giác đè ép quỷ dị khiến hai chân cậu nhũn ra, eo bụng nhức mỏi, chống đầu vào chỗ hoa văn nứt ra trên tường gạch mới không giống như một con diều bị mất đi khung thép mà bay xuống bay xuống. Rót hết một túi cậu thậm chí cảm thấy bụng nhỏ đã phồng lên, rõ ràng không có sinh mệnh được mang thai, nhưng nội tâm cậu lại ấm ức nóng rực, mũi chua xót sắp sửa rơi nước mắt.

Tổng cộng cậu rót nước hai lần, lăn lộn đến mức không cần điều hòa cũng đã đổ mồ hôi đầy người, lúc tắm rửa lấy thêm nhiều sữa tắm, ngửi mùi tinh dầu sữa bò giá rẻ như đi vào cõi thần tiên. Trên ngực cậu có một vết sẹo cong cong, khi còn nhỏ bướng bỉnh, đi xe đạp ngã vào một cái mương sâu, nhặt về được cái mạng nhỏ, lại vĩnh viễn lưu lại trên thân thể một ký hiệu. Hôm nay vết sẹo này lại đột nhiên quá nổi bật, ở trên bộ ngực vốn không trắng trẻo đột ngột nhô lên một vệt rất dài, sẫm màu hơn so với xung quanh, cũng càng rõ ràng hơn một chút. Khi còn nhỏ cởi trần không thiếu lúc bị trẻ nhỏ trong thôn trêu chọc trên người cậu có "con sâu dài", trẻ con chính là như vậy, không ai cảm thấy đó là ân điển tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ biết cố chấp nhìn thẳng vào một ít đặc điểm không giống người thường để vội vã phân chia con người. Sau này dù vào ngày nóng nhất cậu cũng đều mặc một áo lót trắng, nhiều năm như vậy qua đi, cậu cho rằng cậu đã sớm không thèm để ý những thứ đã từng bị nhéo ra trêu chọc, giờ đây trùng phùng với chúng, cậu lại biến trở lại thành đứa nhỏ có "con sâu dài" trên người kia, nhưng lần này lại không cho cậu quyền lợi mặc lên chiếc áo lót trắng.

Cậu dùng khăn tắm khô ráp thấm đi hơi nước trên người, trong ngoài đã sạch sẽ đến mức như mới được sinh ra trên đời. Đồ đạc được cậu thu dọn gọn gàng vào ba lô, cậu cài kín cúc áo cuối cùng, cái điều hoà đã bãi công hồi lâu mới đột nhiên phát ra một tiếng "ầm" báo hiệu máy móc vận hành, tựa như một tiếng thở dài thật sâu. Khi nó đang run run rẩy rẩy bắt đầu gia tăng nhiệt độ, Trương Triết Hạn đã đi ra ngoài đóng lại cửa phòng, chuẩn bị đến cậy nhờ nguồn nhiệt tiếp theo.

Cửa lớn dày nặng được gõ vang, khớp xương ngón tay gập lên của Trương Triết Hạn đã bị chấn động hơi tê tê. Cậu đã vài lần nghĩ nếu hiện tại quay đầu chạy thì có thể được buông tha dễ dàng như trẻ nhỏ chuyên môn nghịch ngợm gõ cửa nhà người khác hay không, cho đến tận khi tiếng bước chân từ xa đến gần ngừng sau cửa, cậu giống như một sợi dây chằn trống rỗng, hoảng loạn không ngừng lại không thể bước tiếp.

Cửa được mở ra, giống như ngày đó, điểm khác biệt chính là lần này cậu biết tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.

"Em đã đến rồi, tiểu Triết."

—————-

TBC 12 giờ ngày mai đón xem giáo sư Cung và tiểu Triết 💃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro