Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như danh xưng anh mang theo từ nhỏ, mất đi sự đặc biệt, báo trước sự tầm thường nhiều như vậy.

Nhưng mà trở nên như mọi người thì đã làm sao? Làm người bình thường như đại đa số thì sẽ thế nào?

***

Khi Tiêu Chính Nam tìm thấy Trương Mẫn, anh đang ngồi bên cạnh quán thịt nướng ồn ào, không xa là xe đẩy nồi hơi bốc khói nghi ngút, ông chủ điêu luyện xào nấu kéo theo hơi nóng bay lên, và các loại mùi thơm lan tỏa, bao phủ cả một đoạn đường đi vào.

Trương Mẫn ngồi giữa Triệu Phiếm Châu và bạn học của cậu cười nói vui vẻ, hơi rượu dường như nhanh chóng tan đi, sự khách sáo lúc đầu rất nhanh bị anh dễ dàng biến hóa, nhanh chóng tán gẫu những chủ đề vô thưởng vô phạt như nói đến đêm biển diễn.

Cả phần kịch nói của Triệu Phiếm Châu lúc đó cũng khiến người ta dở khóc dở cười.

Chu Tiêu ngồi cạnh Triệu Phiếm Châu, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, cười đến mức dựa hẳn lên vai Triệu Phiếm Châu: "Ở trên khán đài suýt chút nữa là mình cười rồi, Triệu Phiếm Châu cứ như là bị bắt cóc ấy hahaha."

Triệu Phiếm Châu quen thói mà nhún vai: "Mình đã nói rồi, mình không được đâu, các cậu cứ muốn——"

Cậu bạn đối diện cười hớn hở: "Có người đẹp trai như vũ khí bí mật thế này sao lại không lấy ra được, đừng để ý diễn như thế nào, dù sao cũng đủ đẹp trai, reo hò náo nhiệt, không khí bùng nổ."

Trương Mẫn chậm rãi hạ xuống khóe miệng đang cử động, vươn tay lấy chai bia ở bên nhấp một ngụm.

Triệu Phiếm Châu liếc mắt nhìn, gắp một đũa mì xào, như không có chuyện gì mà cầm lấy chai bia để vào chỗ khác.

Trương Mẫn ngẩn người, trên mặt không lộ biểu cảm, tính trẻ con trong người muốn cãi nhau. Người này có chuyện gì thế hả, không phải là sợ mình uống nhiều rồi làm loạn ở cổng trường đấy chứ.

Mà mình cũng đâu đến mức……

Thôi bỏ đi, người lớn không chấp nhặt với trẻ con.

Tiêu Chính Nam vừa giải quyết xong đại sự đời người cuống quýt chạy đến, vẫn chưa đến bên bàn ăn thì đã bị ánh mắt như dao của Trương Mẫn quét qua, lập tức chán nản chạy đi thanh toán, xong xuôi mới như cún chạy đến bên cạnh sếp nhận lỗi.

Trương Mẫn nhanh chóng vỗ vỗ ống quần, đứng lên nói tạm biệt với đám sinh viên: "Các bạn cứ chơi nhé, tôi đi trước, có cơ hội sẽ gặp lại."

Vừa nói xong, Chu Tiêu liền nhanh chóng đứng lên: "Hả? Sao nhanh vậy?"

Trương Mẫn hơi do dự, vô cùng khách khích mà giải thích: "Ừ, không còn sớm nữa, các bạn cứ vui vẻ nhé, tôi không nán lại được."

"Dạ…… dạ vâng." 一 Cô gái hoạt bát cả buổi đội nhiên không nói nên lời, nắm chặt hai tay, cúi đầu ngước mắt quan sát biểu cảm của Trương Mẫn, dường như có chút bất lực.

Trương Mẫn khó hiểu, chỉ đành dịu giọng hỏi: "Em tên Chu Tiêu đúng không, có chuyện gì à?"

Cuối cùng Chu Tiêu cũng lấy hết dũng khí: "Có thể nói chuyện riêng mấy câu với anh được không ạ?"

Trương Mẫn ôn hòa cười, gật đầu động viên: "Đương nhiên là được."

Đèn đường bụi bặm hắt xuống một bóng tròn màu vàng, Trương Mẫn nhìn đỉnh đầu của Chu Tiêu, mái tóc xù lên với những sợ nho nhỏ, rất bồng bềnh.

Thời gian dường như chậm lại, khi trong bụng kêu tùng tùng đập vào màng nhĩ, cuối cùng Chu Tiêu cũng ngẩng đầu lên, giọng nói có chút hổ thẹn: "Sư huynh, thật sự em muốn cảm ơn anh."

Trương Mẫn nhướng mày: "Sao vậy?"

Chu Tiêu phiền muộn mà giậm chân: "Thực ra ban đầu sắp xếp em đến tiếp đón anh, nhưng bởi vì em có việc đột xuất…… Việc đó của con gái ấy ạ, thực sự hết cách phải gọi Phiếm Châu đến cứu viện."

Trương Mẫn hiểu ra, thì ra là anh hùng cứu mĩ nhân à, chẳng trách cậu nhóc kia cả ngày nhẫn nại như thế: "Không sao, không sao, Phiếm Châu làm cũng tốt lắm."

Chu Tiêu hít một hơi thật sâu, sau đó như lấy hết năng lượng lớn tiếng nói một hơi: "Chuyện đó, mấy năm trước gia đình chúng em đã gặp một chút khó khăn, hiện tại đã ổn hơn, nhưng thời gian đó…… Thời gian đó rất không ổn, chị của em phải lên đại học, may mà nhờ Quỹ Nhân dân mà chị ấy mới tốt nghiệp học viện y khoa, hiện là bác sĩ ngoại khoa."

Trương Mẫn chỉ nghe đoạn đầu, cũng đại khái đoán được những chuyện tiếp theo.

Đều nói con người nên có sự cảm kích, nhưng ở thời kỳ mẫn cảm mười tám, hai mươi, sự mập mờ đều có ở bất cứ đâu, thành tích, ngoại hình, nhân duyên, gia thế, giàu có…… Vì vậy khi nhận được sự giúp đỡ, ở mức độ nào đó cũng là một việc khiến người ta ngại ngùng, nói thẳng ra cô ấy lại gặp phải hoàn cảnh bất lợi trong độ tuổi đáng tự hào nhất.

Đâu phải ai cũng bình đẳng. Đạo lý trần trụi như vậy, sau khi rời khỏi trường cấp ba với bộ đồng phục và không có điện thoại di động, lưu đày đến trường đại học thiên đường tự do, sẽ khiến người ta nhận thức được rõ ràng sự sắc sảo. Đối với những người cam chịu số phận, rào cản đó chẳng qua chỉ tăng thêm sự chênh lệch sâu sắc hơn. Mà đối với những người còn chưa chuẩn bị tốt mà nói, nó dường như cào màng cuộc sống bằng dao mổ, ngay lập tức lao vào thế giới chênh lệch thực sự.

Chu Tiêu rõ ràng không phải đứa trẻ cực khổ mà trưởng thành, chắc hẳn kinh nghiệm cũng thiếu, mới có kiểu ngại ngùng khó nói. Cũng vì đến đây rồi, mới có dũng khí bộc bạch.

Trương Mẫn không chịu nổi việc nghe quá nhiều, không tiếc lời khen ngợi: "Chị gái của em nhất định vô cùng ưu tú."

Quả nhiên Chu Tiêu gật đầu: "Vâng, thành tích rất tốt…… Vốn dĩ chị ấy muốn về thăm trường, nhưng bởi vì vướng ca làm nên không đi được, vì vậy hy vọng em có thể thay chị ấy nói một tiếng cảm ơn."

Trương Mẫn chân thành mà nói: "Cũng cảm ơn các em."

Theo đúng nghĩa, đó là két tiền đầu tiên của anh, không cần suy nghĩ nhiều màquyết định tặng lại trường cũ. Trong sự tự do khá hạn chế, đại học đã khắc sâu cho anh một điều không tưởng, tạo cho anh sở thích lặng lẽ mà không đòi hỏi sự đền đáp. Về quỹ học bổng, anh đã chọn một cái tên ít người biết đến, nếu người nhận không đặc biệt điều tra, sẽ không biết người quyên góp là ai, thậm chí  ngay cả trong danh bạ cựu sinh viên cũng không giới thiệu.

Giống như danh xưng anh mang theo từ nhỏ, mất đi sự đặc biệt, báo trước sự tầm thường nhiều như vậy.

Nhưng mà trở nên như mọi người thì đã làm sao? Làm người bình thường như đại đa số thì sẽ thế nào?

Bắt đầu từ nguồn suối đầu tiên, mưa rơi năm này qua năm khác tạo thành một dòng sông bất tận chảy về mọi hướng. Từ nhỏ anh đã quen với uống nước nhớ nguồn, ganh đua với những điều tốt đẹp, đó cũng là điều xứng đáng với tất cả những gì anh có được.

Chu Tiêu nhìn theo xe của Trương Mẫn dần dần rời khỏi, cũng không quan tâm anh có nhìn thấy không, vẫn như cũ ra sức vẫy tay tạm biệt.

Triệu Phiếm Châu đút hai tay trong túi quần, nghiêng đầu khó hiểu, hỏi cô: "Vì sao hai người lại có chuyện để nói?"

Chu Tiêu xoay người phóng về phía cổng trường, tung tăng như muốn bay lên: "Bí mật——"

Những ngày bận rộn dường như dài thêm, ban quản lý của Tập đoàn Tứ Hải đều đang chuẩn bị cho đại hội thường niên, đánh giá kết quả hoạt động của ba quý, chính sách hàng năm và mục tiêu kinh doanh cho năm tới đã được báo cáo và sửa đổi nhiều lần, phía trên, phía dưới đều hết sức bận rộn. Trương Mẫn nhanh chóng giao việc hợp tác với trường đại học cho phòng bộ trưởng theo dõi, đồng thời đưa người phụ trách thị trường đi khắp nơi Nghiên cứu và phát triển, thúc đẩy việc mở rộng mạng lưới sản phẩm, đàm phán đối tác chiến lược, tối ưu hóa công nghệ và kênh thị trường.

Từ khi Xuân Thu thành lập, ban đầu mượn ít mặt của Tập đoàn Tứ Quý để vượt qua một số ngưỡng cửa, sau đó vẫn còn có rất nhiều bế môn canh, cuối cùng bước chân sâu vào lĩnh vực chuyên nghiệp không thấy đáy, không phải chuyện người thường nắm được với vài đồng tiền thối, nhìn xem có bao nhiêu doanh nghiệp mới thành lập gặp sóng gió đã mất vốn trở lại như ban đầu. Chỉ cần mua các dự án Nghiên cứu và phát triển là phải đầu tư rất nhiều tiền, sau đó làm sao để quản lý dòng sản phẩm, làm sao để nhanh chóng thiết lập năng lực tự nghiên cứu, từng mắt xích cũng đủ khiến người ta rơi vào vô số cuộc bàn luận.

Sau khi tốt nghiệp, Tiêu Chính Nam luôn đi cùng với Trương Mẫn, từ một trợ lý yếu mềm khi gặp việc khó khăn chỉ biết khóc lóc mắng người, dần biến thành một người lanh lợi dễ dàng mượn lực. Theo anh ta nhìn nhận, Trương Mẫn giống như con nghé, bên ngoài nhìn có vẻ là một anh công tử khoáng đạt, nhưng thực tế tận sâu trong lòng lại rất tàn nhẫn, giống như ác ôn dùng bốn sợi dây thừng để bao vây đấu trường trên mặt đất, lại giống như con bò tót khát máu khi nhìn thấy tấm vải đỏ, sau mỗi lần lao hụt đều cúi đầu giương cao cặp sừng, hằm hè tấn công càng ác liệt hơn.

Trong năm đầu tiên, tài chính đã bị phá hơn dự kiến ​​để mua một hạng mục nghiên cứu và phát triển, chính là kiểu dự án nghiên cứu bảo bối đã lỗi thời của vị giáo sư già, Trương Mẫn bất chấp sự phản đối mà kiên trì hợp tác, sau ba năm đã thành công đưa lên thị trường, phản ứng của thị trường đã chứng tỏ tầm nhìn phi thường của anh với tư cách là người quyết định, cũng thành công được Trương Kính Trung mời tới làm việc với mức lương cao, để anh ngồi vào Xuân Thu với ý đồ sẽ thay thế giám đốc điều hành đa quốc gia của ông ta.

Sau này công ty thành công phất lên, không phải trải qua cuộc sống dường như ngủ lại văn phòng và công xưởng nữa, nhưng luôn dốc toàn lực, thậm chí phải trở thành tấm bài vô hình của Trương Mẫn, tất cả cấp dưới đều âm thầm gọi anh là kẻ điên, trong những bữa tiệc đón năm mới chỉ muốn mượn cơ hội kính rượu xin xỏ anh hơn những ngày bình thường.

Lần này chạy xong một vòng đã hết một tháng, hành trình dày đặc có thể ép thủy thủ Popeye thành củ cải khô, cả tiểu đoàn đội đều mệt lử. Cuối cùng cũng nhưng chóng lên máy bay trước khi đóng cửa khẩu, Tiêu Chính Nam gần như tắc thở mà phải thở gấp, hỏi sếp: "Trương tổng, hạng mục của chúng ta đã bàn xong rồi, cũng không gấp mà nửa tiếng sẽ quay về…… Có cần phải……Sao lại liều vậy……"

Trương Mẫn đã quen thuộc với kiểu nói úp mở của anh ta, thông cảm cho anh ta vì chuyến công tác mà thậm chí còn bỏ lỡ sinh nhật của bạn gái, tốt bụng mà nhắc nhở: "Sao cậu lại thở thành ra thế này, rảnh rỗi thì tập thể dục đi."

Tiêu Chính Nam ngồi lên ghế, phủ nhận mà nhắm mắt lại, lầm bầm nói: "Tôi để thời gian tập thể dục chi bằng đi ngủ còn hơn, không có gì bằng đi ngủ…… Tôi ngủ đây……"

Trương Mẫn buồn cười liếc nhìn anh ta một cái: "Cậu ngủ đi, hôm nay vẫn chưa tỉnh táo đâu."

Trước khi Tiêu Chính Nam chìm vào giấc ngủ vẫn còn thay anh gọi một ly nước cam: "Anh cũng nhanh nghỉ ngơi một lát đi, tôi thấy hôm nay anh cũng không có nhiều tinh thần lắm đâu."

Trương Mẫn "Ừm" một tiếng, ngón tay lại xoa nắn trên thái dương, để giảm bớt cơn đau nửa đầu do thiếu ngủ.

Máy bay cất cánh với biên độ lớn, màng nhĩ giống như bị nước ấm đun sôi, trong cơn đau dữ dội kéo theo, anh nuốt xuống một viên thuốc giảm đau.

Ánh nắng xuyên qua làn mi mỏng, lăn lên đệm giường ấm áp.

Trương Mẫn uể oải hé mắt, nhưng dường như lập tức nhắm mắt lại. Anh vẫn có thói quen đóng rèm cửa sổ trước rồi mới ngủ, nhưng đêm qua về muộn quá, thậm chí còn không kịp kéo rèm, sự mệt mỏi tích tục mấy ngày đã đẩy anh xuống giường luôn, đánh một giấc ngủ ngon cả đêm.

Trong không khí có mùi khô mát, dì giúp việc đều định kỳ quét dọn, không có bất kỳ hương liệu nào, chính là hương thơm mà thời tiết này nên có, ẩn trốn một vài mùi thơm dịu nhẹ, mùi của cỏ khô và bụi bặm.

Anh thoải mái mà lười biếng nằm trên giường khá lâu, khi đang chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng thì bị tiếng rung của điện thoại đánh thức.

Ước chừng là tiếng rung vang lên rồi dừng đến lần thứ ba, cuối cùng anh vươn tay qua mò điện thoại, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Tiêu, Chính, Nam, nếu như không có chuyện gì lớn, ngày mai tôi liền đưa cậu đến sở huấn luyện quân sự——"

Tiêu Chính Nam lập tức dãn cơ mặt cười hí hửng đầy hiểu chuyện: "Trương tổng tôn kính của tôi ơi, nếu không có chuyện gì lớn, tôi tuyệt đối sẽ biến mất nhanh hơn anh."

Trương Mẫn mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại: "Thế cậu mau biến mất luôn đi."

Tiêu Chính Nam hơi ủ rũ mà nhắc nhở anh: "Hôm nay, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt với tiểu thư Lưu Văn Na, trước đó chúng ta đã bị giục năm lần rồi……"

Trương Mẫn "Ồ" một tiếng, giơ cánh tay che đi nửa khuôn mặt, âm thanh cuối biến mất trong sự bất lực mà bình tĩnh.

Địa điểm được chọn trong lần đầu tiên gặp mặt là tại một phòng ăn theo kiến trúc vòm tròn của một khách sạn năm sao, từ đồ uống như trà đến điểm tâm dường như đã lọc qua một tầng thạch anh thủy tinh, long lanh và đẹp mắt không vướng chút bụi trần, giống như Lưu Văn Na trước mặt, không có điểm nào là không đẹp tựa như ngọc.

Đây là cô con dâu lý tưởng mà Trương Kính Trung đã chọn lựa cẩn thận, Trương Mẫn không thể không nói bố anh tính toán rất chu toàn, xét cho cùng từ bất kỳ thế lực đến tiêu chuẩn nào, Lưu Văn Na đều là đối tượng kết hôn rất lý tưởng, nhiệt tình đáng yêu, gia thế nổi bật, thậm chí còn có chút ngây thơ không quan tâm thế sự.

Vì vậy anh dường như đối xử thoải mái như đối với một đối tác, khẽ cười mà gật đầu đáp ứng, lại nói chuyện về một chủ đề đúng lúc.

Lưu Văn Na vừa nói xong trải nghiệm thú vị tại liên hoan phim Berlin, lại chuyển sang chủ đề gần đây phát hiện một quán trà sữa mùi vị thơm ngon lại béo ngậy.

Trương Mẫn rất tự nhiên mà nói: "Em không béo chút nào, thỉnh thoảng uống cũng không sao."

Lưu Văn Na nâng tách trà trước mặt nhấp một ngụm, che nửa gương mặt, đôi mắt chuyển động, giọng nói trong trẻo: "Có phải anh rất mệt không?"

Trương Mẫn hơi ngạc nhiên, vô thức mà lắc đầu: "Không có, sao vậy?"

Lưu Văn Na đặt tách trà xuống, tiếng sứ khẽ vang: "Không sao, chỉ là……"

Trương Mẫn dường như ngay lập tức bắt đầu xem lại cuộc trò chuyện vừa rồi, có vẻ như anh không thể phát hiện ra điểm gì bất ổn. Lưu Văn Na hào phóng không làm khó anh nữa: "Không quan trọng, đi, chúng ta đi xem phim."

Trương Mẫn đã rất lâu rồi chưa xem phim.

Những con sóng mạnh mẽ ẩn hiện cuốn vào bờ cát không biết mệt mỏi, cả thế giới bị bao phủ giữa màu trắng đen rõ ràng mà thuần khiết.những tán lá xanh bao quanh thành phố Mexico cổ kính, đám đông náo loạn bên ngoài lan can, những gia đình còn sót lại ôm lấy nhau sau khi bị nhấn chìm trong cơn sóng dữ dội...

《ROMA》hiện ra trong khung cảnh tối tăm, nhạc cuối phim dần vang lên, Lưu Văn Na len lén lau nước mắt, ánh mắt liếc đến Trương Mẫn vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào màn hình, cứ như bị dính chặt lên chỗ ngồi, dường như không nghe thấy tiếng khán giả huyên náo đang dần rời đi.

Vào cuối ngày, dường như lần đầu tiên cô nhìn rõ dáng vẻ của người này.

Không giống như một loại gốm sứ hoàn mĩ không có khuyết điểm.

Cô trả lại Trương Mẫn chiếc áo khoác vest đã được đặt lên chân mình, chu đáo mà tạm biệt: "Em đi trước nhé, có cơ hội sẽ gặp lại."

Xuyên qua lan can, bước vào quảng trường mờ mịt và yên tĩnh, Trương Mẫn đi đến chiếc ghế trước đài phun nước, vậy mà lại cảm thấy rất mệt mỏi, làm sao có thể tồn tại một câu chuyện như vậy trong phim?

Cũng không biết anh đã sững sờ bao lâu, tầm mắt mờ mịt bỗng nhiên bị đứt quãng, dường như có một lá cờ đang không ngừng chuyển động, cố gắng thu hút sự chú ý của anh, không đúng, lá cờ đó sao lại có màu sắc như thế này, ơ là ai đang——

"Sư huynh? Anh vẫn ổn chứ?"

Trương Mẫn dần tỉnh lại từ trong mớ hỗn độn, người trước mắt dường như không biết phải làm sao, một tay như cũ vẫn duy trì tư thế dơ lên, tựa hồ đang đầu hàng gì đó.

À không, có lẽ là chào hỏi mới đúng.

"Triệu Phiếm Châu, sao cậu cũng ở đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro