Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người gõ cửa chầm chầm đi tới, không chút do dự mà đập cánh cửa.

***

Hai người lặng lẽ ăn hết quả quýt, vỏ và hạt đều gói vào khăn giấy, Triệu Phiếm Châu mở miệng hỏi: "Sư huynh, sao lại dỗ dành đứa nhỏ vậy?"

Ở sân chơi không xa có đứa trẻ đang đá bóng, âm thanh trong trẻo, truyền đi rất xa.

Trương Mẫn nhìn chăm chú một lúc lâu, không biết đang nghĩ cái gì: "Vẫn tốt mà."

Triệu Phiếm Châu nhìn anh, hôm nay Trương Mẫn mặc chiếc áo len màu lam rộng rãi, vẫn không nhìn ra là đồ cũ hay mới, viền áo hơi cuộn tròn vì bị tụi nhỏ kéo, đầu kiwi được cắt tỉa gọn gàng, trong có vẻ là một sinh viên tốt nghiệp không lâu vừa đi làm.

Người này giống như một viên pha lê trong suốt, mặt nào cũng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhưng lại bị anh ẩn chứa những góc cạnh, góc cạnh rõ ràng là xuất thân từ một gia đình giàu có.

Triệu Phiếm Châu chớp mắt, ánh nhìn cũng hướng về đứa nhỏ đang truyền bóng: "Dù sao cũng rất tốt."

Trương Mẫn chống tay đỡ má, chầm chậm giải thích: "Có lẽ ở đây luôn khiến tôi nhớ lại hồi nhỏ...... Tôi luôn cảm thấy cấp hai, cấp ba trôi qua nhanh quá, ấn tượng sâu đậm nhất vẫn là những chuyện hồi tiểu học và trưởng thành."

Triệu Phiếm Châu hiếu kỳ: 'Thế hồi nhỏ anh như thế nào?"

Trương Mẫn trở mặt: "Cậu đoán xem?"

Triệu Phiếm Châu lắc đầu: "Chắc chắn là rất bướng, nhìn anh làm gà mẹ đúng là rất có khí thế."

Trương Mẫn không nhịn được cười: "...... Cậu tưởng cậu làm đại bàng rất ngầu sao, ngốc chết đi được."

Triệu Phiếm Châu khích động mà hỏi: "Thế em nói có đúng không?"

Trương Mẫn chỉ đành thừa nhận: "Quả thực rất bướng bỉnh, có lẽ cũng hơi giống Tiểu Hải...... Một cậu nhóc, đem nhẻm, tôi nhìn ảnh chụp còn có chút không nhận ra."

"Vì vậy cũng đánh nhau với bạn học khác sao?" Triệu Phiếm Châu ngừng lại, nhấn nhá câu hỏi vừa nói ra, lại hơi tự hào: "...... Nói đến cái này, hình như em ít đánh nhau lắm."

Trương Mẫn phì cười: "Chắng qua là do chiều cao thôi."

Triệu Phiếm Châu xác thực: "Đó là em duy trì chính nghĩa......"

Trương Mẫn chậm rãi nói: "Ồ, hóa ra còn có bệnh ngốc nữa."

"Ai ngốc chứ!" Triệu Phiếm Châu không bỏ qua cho anh: "Anh ý, nói anh ý."

Trương Mẫn nhớ lại quá khứ, giọng nói hơi hiu quạnh: "Thật ra tôi cũng không làm loạn lâu, hồi tiểu học bố tôi đã bận tối mắt tối mũi, thời gian về nhà rất ít, ngay cả thời gian nhìn bài tập cũng chẳng có."

Anh ít khi nói với người khác những chuyện này, những người bạn cùng nhau lơn slene ở thời kì thanh xuân đều có phiền não đủ kiểu, tranh giành cũng có, khích động cũng có, nhà giống như một tấm phông nền nhạt nhẽo, không ngày nào là không cãi nhau, đều là những vấn đề không đáng bàn luận.

Chỉ có anh dường như bị cuốn vào vòng xoáy đó từ khi còn nhỏ.

Đột nhiên chuyển từ khu dân cư cũ sang biệt thự xa hoa, nhà mới to đến mức thậm chí leo cầu thang anh cũng có thể bị ngã, dù ngã ở đâu, bảo mẫu đều sẽ thất kinh. Đột nhiên có một người cha, người mẹ mới ưu nhã, sang trọng, cho dù anh có nghịch ngợm thế nào, cũng sẽ không mắng anh. Ban đầu anh còn nơm nớp lo sợ nhưng đã nhanh chóng trở nên nổi loạn, giống như một kẻ xâm nhập ngoan cố, thách thức giới hạn của ngôi nhà bằng nhiều cách khác nhau, nhưng từ đầu đến cuối đều quay cuồng trong thất bại.

Những sự khiêu chiến của anh dường như đều bị cấm ngôn, người bố thường xuyên vắn nhà không nghe thấy, người mẹ cô độc cũng không trách phạt.

Nên là hoàn cảnh trưởng thành giống như kẹo bông gòn, mà anh lại có một thời gian rất dài bất an ở trong đó, nóng lòng mà chờ đợi sự biến hóa lần nữa, nhưng phát hiện ra bản thân có vẻ thật sự đóng quân dưới đó.

Cũng không phải là không có kỉ niệm vui vẻ.

Có một chuyện anh luôn nhớ rất rõ ràng, sống động chân thực giống như bộ phim hoạt hình anh xem hồi nhỏ: "Khi còn nhỏ, vão mỗi cuối tuần bố tôi sẽ lái xe đưa chúng tôi đến phòng trà uống trà, có lẽ là nơi nào đó nằm ở ngoại ô, rất yên tĩnh, căn phòng cũ kĩ. Xung quanh không có gì để chơi, là một nơi để uống trà, trong sân có một ngọn núi đá nhỏ, rất thấp, tôi ước tính chỉ cao hơn một mét...... Có thời gian tôi sẽ chạy xung quanh ngọn núi đó."

"Rất nhàm chán nhỉ?"

"Ừ, khi đó cũng không biết uống trà, mỗi lần đều cảm thấy rất đắng, rất khó uống, bố tôi sẽ đuổi tôi ra ngoài chơi......"

"Thế......"

"Thế vì sao vẫn đi à? Bởi vì rất hiếm khi có thể chơi với ông ấy, hồi nhỏ có hiểu cái gì đâu, chỉ cần được chơi cùng thì sẽ rất vui vẻ."

"Tính khí của ông ấy thế nào? Thương anh không?"

"Lúc đó cũng được. Có lẽ khoảng thời gian đẹp nhất trong ấn tượng của tôi...... Có một lần tôi đang ở trong quán trà chơi đùa, không cẩn thận bị chó đuổi, dọa đến mức hoảng sợ, bỏ chạy nhưng không cẩn thận ngã vào đống đá sỏi, đầu gối tím bầm một mảng. Lần đầu tiên tôi thấy bố tức giận như vậy, ngay lập tức chạy đến đuổi con chó kia đi."

Trương Mẫn nhớ đến bản thân khi đó như cái bánh màn thầu to, nằm trên vai Trương Kính Trung khóc lớn. Giống như có một nỗi tủi thân cực lớn, cùng với việc bị bố lạnh nhạt, bị các bạn trong trường quý tộc bắt nạt, bị con chó cỏ rượt đuổi và cắn, nước mắt nước mũi chảy đầy trên mặt.

Cho đến ngày hôm nay anh vẫn còn nhớ, lúc đó Trương Kính Trung bất lực mà thở dài, hơi thở giống thổi qua bên tai của anh.

Sau đó trầm giọng nói một câu: "Không sao rồi."

Tuổi thơ của anh đã bắt được sự dung túng trong đó, mở miệng càng to hơn, giống như trời sập mà bật khóc thật lớn.

Loại cảm giác không phải kiêng dè gì cả ấy, là lần đầu tiên, cũng là lần一一 duy nhất.

Trương Mẫn hơi khàn giọng: "Vì vậy nhìn thấy Tiểu Hải...... nghĩ rằng có lẽ cậu bé cũng ương bướng, không phải cũng không sao, tôi chỉ sợ cậu bé tự mình kiềm nén."

Triệu Phiếm Châu có chút không biết phải làm sao: "Sư huynh......"

Trương Mẫn hắng giọng, rõ ràng mà cao giọng: "Ài...... Nói mấy chuyện này làm gì chứ......"

Triệu Phiếm Châu không tình nguyện đổi đề tài: "Vì thế tụi nhỏ đều thích anh...... Rồi sau đó?"

Rõ ràng Trương Mẫn hơi phiền muộn, không chút cảm xúc mà nói: "Sau đó ông ấy ngày càng bận, bất luận tôi làm cái gì, ông ấy cũng không để tâm, hoặc nói cách khác, chỉ mong tôi thuận theo sắp xếp của ông ấy......"

"Là giống như buổi gặp mặt thân quen lúc trước?"

"Nói rồi là hẹn hò, việc này chỉ là chuyện nhỏ......"

Trương Mẫn bỗng hơi phản kháng mà cắt đứt cuộc nói chuyện: "Vì sao tôi luôn nói những chuyện này với cậu cơ chứ?"

Triệu Phiếm Châu nghe được một nửa, sững người mà trả lời: "Bởi vì chúng ta là bạn mà."

Trương Mẫn nhìn cậu, rõ ràng Triệu Phiếm Châu là người ưu tú so với lứa tuổi của cậu, ngoại hình xuất chúng, học hành xuất sắc, là người rất tận tâm, thi thoảng hơi ngứa miệng, không có lý do mà khiến người ta an tâm.

Cũng yên tâm thái quá rồi.

Triệu Phiếm Châu đụng nhẹ vào bả vai của anh: "Sao đó?"

Muốn biết quá khứ, cũng tò mò về tương lai, cũng không biết những mong muốn mơ hồ này từ đầu mà có.

Có lẽ bởi vì giai cấp nảy sinh sự hiếu kỳ, những điều không biết nảy sinh sự hứng thú.

Ánh đèn trong viện phúc lợi dần sáng lên, hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn.

Trương Mẫn dần dần mới nhận ra, mỗi lần đến đây sẽ để tâm đến sự thay đổi của hoàn cảnh. Thời tiết thế nào, hoa quả có ngọt không, cơm rau có mùi vị ra sao.

Giống như mọi thứ xung quanh đều liên quan đến anh, khiến người ta cảm thấy kiên định.

Anh nghĩ xem vừa nói đến đâu, thẳng thắn mà nhấn mạnh: "Chẳng có gì……nói những chuyện này thật mất mặt, như trẻ con vậy."

Triệu Phiếm Châu không biết đang nghĩ gì, đan chặt ngón tay: "Em nghĩ, bất luận là bao nhiêu tuổi đều sẽ bị ảnh hưởng từ gia đình."

Thật yếu hèn, Trương Mẫn hơi tự ti: "Có lẽ là vậy, hồi nhỏ luôn hy vọng bố bên cạnh tôi nhiều hơn, sau khi trưởng thành lại hy vọng cách xa ông ấy một chút."

Triệu Phiếm Châu không hiểu lắm về gia đình nhà giàu, cẩn thận mà hỏi: "Có phải bởi vì anh là người thừa kế cho nên mới yêu cầu rất cao không?"

Trương Mẫn thê lương mà cười: "Có lẽ vậy."

Cả thời thanh niên dài đằng đẵng, dưới sự dung túng phi thực tế và vô điều kiện của mẹ, Trương Mẫn đã cố gắng chứng minh người bố xa cách có thể sẽ bộc lộ tình cảm một lần nữa—— Hoặc là có thể giống như bố của bạn học, bởi vì sự tiến bộ mà biểu dương, để tâm mọi phản hồi của giáo viên, thậm chí thi thoảng sẽ cùng nhau xem trận thi đấu bóng đá, đương nhiên cuối cùng những chuyện này quá xa xỉ, anh đã không ít lần tưởng tượng ra.

Kết quả…… Học bạ không đạt, cuộc họp phụ huynh vắng mặt và chiếc ti vi cô đơn, đều đã trở thành bằng chứng cho sự thất bại của anh.

Trương Mẫn đã đọc qua một quyển sách, câu chữ của tác giả biến thành một con dao giết người không thấy máu, khắc họa ra hình ảnh người cha đơn độc: "……Ông ấy sống vững chắc và uy nghiêm, dường như miễn nhiễm với thế giới này. Ông ấy không giống như người muốn chiếm lấy không gian, mà giống một khối không gian hình người không thể xuyên thủng. Thế giới bật ra trên người ông, bị ông đập tan nát, có đôi khi phụ thuộc vào ông, nhưng không bao giờ xuyên qua ông."

Trong một khoảnh khắc nào đó Trương Mẫn cảm thấy bản thân được cứu rồi, hóa ra anh không phải 一一kẻ duy nhất trên thế giới, cảm thấy đau khổ vì bị xa cách tình cảm.

Anh đăng ký trường Cảnh sát, luyện tập leo núi, thành lập Xuân Thu, mỗi người ở thời điểm nút thắt bất ngờ trong cuộc đời, được dẫn dắt bởi tấm vải đỏ vô hình, vô tư mà phát ra những đợt kích động dữ dội, một lần rồi một lần, cố gắng dùng góc cạnh của mình đập tảng băng vô cùng kiên cố đến mức vỡ nát.

Suy cho cùng……

Trương Mẫn nói: "Đã nói hy vọng mong con trai mình thành đạt, nhưng ông ấy lại mong tôi thuận theo kế hoạch cuộc đời của ông ấy."

Ngồi trong bóng tối, lời nói lại hiện rõ sự cô đơn.

Trương Mẫn bình tĩnh mà kết luận: "Bất luận thế nào, cũng không khiến ông ấy hài lòng."

Triệu Phiếm Châu im lặng, không ngờ rằng lại nghe được những lời tự bạch như thế này, giống như nuốt phải một viên đá, khiến cho lục phủ ngũ tạng đều khó chịu.

Trương Mẫn hít một hơi thật sâu, giải tỏa mọi phiền não: "Xin lỗi, nói toàn mấy chuyện không đâu……"

Triệu Phiếm Châu không rõ là cảm giác gì. Trương Mẫn những ngày qua mà cậu quen biết, cậu nghĩ đó là con cưng của ông trời, phức tạp mà lại bao dung, giây đầu tiên còn có thể phát giác được tâm tình của người khác khi suy sụp.

Duy chỉ đối với chính mình, anh lại dùng ánh mắt người khác thẩm phán bản thân.

Vì để mình chịu đựng tất cả mà cài đặt bộ giảm âm.

Triệu Phiếm Châu quay người, cong đầu gối chạm vào anh: "Sư huynh, dù nhìn ở tiêu chuẩn nào, anh cũng rất lợi hại. Điều này anh chắc chắn biết mà?"

Trương Mẫn hơi khó chịu: "Triệu Phiếm Châu…… Cậu lại……"

Triệu Phiếm Châu mím môi rồi lại mở miệng: "Anh rất xuất sắc, có lẽ là người mà cả đời này em cũng không đuổi theo được."

Bởi vì quá chân thành, Trương Mẫn nhất thời mở miệng mà không biết nói gì cả.

Triệu Phiếm Châu nhìn anh chăm chú: "Anh nói dù thế nào, bố anh cũng sẽ không hài lòng, vậy còn anh? Hiện tại anh thấy có hài lòng với bản thân không?"

Trương Mẫn sửng sốt mà đáp: "Cũng coi như là hài lòng."

Hai tay Triệu Phiếm Châu đặt lên vai của anh, cúi đầu nhìn chăm chú, nói bằng giọng ôn nhu rất khác: "Sư huynh, anh đã đọc qua một câu nói……"

Trương Mẫn giống như động vật ngửi thấy mối hiểm nguy, biểu cảm vẫn tĩnh lặng nhưng nội tâm đã dấy lên trạng thái tấn công: "Cậu nói đi."

Triệu Phiếm Châu trầm giọng: "Bạn có thể không chờ đợi người ấy nữa…… Bạn có thể dùng thứ mà bản thân không thể đạt được, dùng cách bạn muốn để tặng cho người đó." *

Trương Mẫn nhìn miệng của cậu, lời nói lại truyền đến bên tai, giống như một cơn gió lốc đột nhiên xuất hiện, quấy nhiễu tiến vào sự ngoan cố bên trong của anh, khiến một mảnh oán hận, nhát gan, thù hận lộn xộn bị thổi đến mức tan rã.

Dựa vào cái gì?

Trương Mẫn bỗng vùng ra: "Cậu đang nói gì vậy? Cậu xem cái thứ chết tiệt đó ở đâu thế hả?

Cả người Triệu Phiếm Châu căng thẳng, kiên trì nói: "Anh hiểu mà, sư huynh."

Điều đó không thể phá vỡ, không thể hỏi sau khi đã cố gắng có kết quả, mỗi lần khiêu chiến gần như đều tự ngược đãi mình, là sự hủy hoại lớn nhất của Trương Mẫn đối vói cuộc sống khuôn mẫu, anh nghiến răng mà chính minh giá trị của bản thân, dường như thịt nát xương tan mà giành một phần quan tâm.

Trương Phiếm Châu nói với anh, có lẽ anh đừng chờ đợi nữa.

Trương Mẫn nghiến răng nghiến lợi: "Vốn dĩ cậu không hiểu……"

Sự phẫn nộ kia dữ đội ập đến, Trương Mẫn chỉ muốn đánh cái người tự cho mình là đúng một trận.

Triệu Phiếm Châu không lùi bước, không nghĩ ngợi chỉ muốn đập vỡ sự ràng buộc bản thân đáng ghét kia: "Sư huynh, vô số loại tiêu chuẩn có giá trị, không nhất định phải nghe lời ông ấy……"

Trương Mẫn đẩy cậu ra, mạch máu ở thái dương nhói lên: "Rốt cuộc cậu biết cái gì mà dám nói những lời này với tôi……"

Giây tiếp theo Triệu Phiếm Châu đột nhiên dùng lực túm một cái, ôm chặt Trương Mẫn vào trong lòng, ấn đầu anh lên vai của mình.

……Giống như cái ôm hồi nhỏ kia.

Trương Mẫn thoáng chốt cứng đờ, oán hận cả người đều xẹp xuống, giống như một con thú khốn cùng vừa vừa mệt mỏi lại sợ hãi, kinh hãi đến mức không biết phải làm thế nào.

Toàn thân Triệu Phiếm Châu phát nóng, ôm lấy tảng băng ngụy trang hoàn mĩ kia: "Sư huynh, sao anh lợi hại như vậy."

Cuối cùng không chỉ có một người biết, vẫn còn một đứa trẻ cầu xin lòng thương xót và một phần quan tâm trong tòa tháp được xây dựng trong nhiều năm.

Người gõ cửa chầm chầm đi tới, không chút do dự mà đập cánh cửa.

* Câu nói Triệu Phiếm Châu đọc được nguyên tự trong 《Tada's Do-It-All House》





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro