Chương 13 - Đi vào ngõ cụt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pierre và tên bồi bàn quán bar kia nhìn đám người Lumian bằng đôi mắt sưng huyết chuyển dần từ đờ đẫn sang hoảng sợ.

Bọn họ gằn giọng, cùng nói những lời giống như vô nghĩa:

"Chúng mày đã biết rồi."

"Chúng mày đã biết nơi này có bệnh dại."

Đột nhiên, các bó cơ trên khuôn mặt của Pierre trở nên vặn vẹo, hắn điên cuồng gầm lên:

"Chúng mày cũng không thể rời khỏi nơi này!"

"Nếu người bên ngoài biết, toàn bộ chúng tao đều xong đời!"

Cả người hắn ép chặt vào cửa sổ xe lửa hơi nước, ý đồ leo vào bên trong, kéo đám người Lumian ra ngoài.

Lugano vụt đứng dậy, vung nằm tay phải giống như bố cuốc, đấm thẳng về phía đối phương.

Bụp một tiếng, Pierre hôn mê bất tỉnh, thân thể vắt vẻo trên mép cửa sổ, tên bồi bàn quán bar kia cũng giống như mất lý trí, giẫm lên người đàn ông trung niên câu kéo khách kia, muốn nhảy vào trong khoang tàu.

Lugano vung nắm tay, đấm cho tên bồi bàn quán bar có tròng mắt sưng huyết đầy tơ máu, trợn trắng kia cũng hôn mê tại chỗ, nằm đè lên trên người tên Pierre.

"Một loại dị biến thành quái vật sao." Vừa rồi Lumian còn tưởng rằng hai cư dân địa phương này đột nhiên phát bệnh dại chứ.

Lugano nghiêng người, trầm giọng nói:

"Làm gì bây giờ đây?"

"Làm gì bây giờ sao?" Lumian lặp lại câu hỏi của "Bác sĩ".

Sự việc phát triển cho tới bây giờ không chỉ biểu hiện ra dị thường qua góc độ trực quan, mà còn khiến cho cậu cảm thấy mẫu thuẫn và không nhất quán.

Một sinh vật kỳ dị bắt chước loài chó phát bệnh dại, lần lượt từng người phát bệnh và mất lý trí đã cho thấy rõ trong việc này có tồn tại yếu tố siêu phàm, nhưng nếu những cư dân như Pierre không muốn để cho chính phủ và giáo hội bên ngoài biết được loại bệnh dại này, lo lắng điều đó sẽ khiến cho cả thị trấn biến mất, vậy thì tại sao bọn họ lại dễ dàng tiết lộ chuyện bệnh dại này cho Lumian biết?

Điều này có thể giải thích rằng áp lực tinh thần của hắn đã sớm tới cực hạn, câu nói sắp tới sẽ sinh bệnh của Lumian đã trở thành con lạc đà đè gãy cọng rơm cuối cùng, sau khi bị gõ tỉnh, hắn theo bản năng đã để lộ bí mật mà không thể ngăn cản được.

Giống như câu hỏi trước đó của Lumian:

Vì sao không trốn khỏi nơi này?

Đối mặt với loại bệnh dại không rõ nguyên nhân, có "tính lây nhiễm" khó có thể đề phòng này, chẳng phải người bình thường sẽ tìm cách chạy thoát khỏi thị trấn Dadel, chờ bệnh dịch ổn định rồi mới quay trở về sao?

Cho dù có lo lắng việc bỏ trốn sẽ bị phía quan chức chú ý tới, thì sau khi bệnh dại được giải quyết, những người có nguy cơ lây nhiễm đều bị thanh trừ, bọn họ cũng có thể ôm theo lương khô, lén lên ngọn núi gần đó, trốn ở đó mấy ngày rồibtính tiếp.

Trừ khi, có sức mạnh nào đó đang ngăn cản dân cư thị trấn Dadel bỏ trốn!

Lumian cũng xác nhận điểm này qua chi tiết khác: cư dân trong thị trấn nhỏ này biết chuyện nơi khác cũng từng phát bệnh dại tương tự như vậy, sau đó toàn bộ làng đó đều bị chính phủ xóa sổ, chẳng phải bình thường đều nghe đồn kiểu như là ngôi làng nào đó bị tai nạn, tất cả mọi người đều bị chôn vùi sao?

Mà những người phát bệnh đầu tiên, lần lượt phát điên bao gồm cả nhân viên thần chức của giáo đường, cảnh sát ở cục cảnh sát, nhân viên y tế của trạm y tế, vì thế trận ôn dịch này đã quét sạch đầu mối liên hệ giữa thị trấn Dadel và quan chức khu vực một cách chuẩn xác.

Điều này giống như có một kẻ nào đó vừa nguy hiểm lại cực kỳ thông minh cố ý làm lây lan bệnh dại, và sử dụng các loại biện pháp tương tự để ngăn cản cư dân thị trấn trốn khỏi nơi này.

Mà nếu thật sự tồn tại một kẻ chủ mưu như vậy đứng sau vụ việc này, vậy vì sao hắn lại thả cho đám người Pierre báo tình hình cho một bác sĩ trên tàu lửa hơi nước biết chứ?

Nếu một chuyến tàu lửa hơi nước bị mắc kẹt ở thị trấn Dadel và không thể đến cảng Gati vào sáng ngày mai, tất nhiên người phi phàm phía chính phủ sẽ tới điều tra.

Ngoài ra, Lumian cũng thử đặt mình vào trường hợp nếu mình thật sự muốn thử nghiệm bệnh dại này, thật sự muốn làm ra chuyện phản nhân loại này, chắc chắn sẽ lựa chọn một ngôi làng hoặc thị trấn nhỏ nào đó tương đối kín đáo, ít liên hệ với bên ngoài, mà không phải là điểm trung chuyển giao thông, nơi mà mỗi ngày đều có một chuyến xe lửa hơi nước dừng lại một đêm, cho dù vừa rồi Lumian không hỏi Pierre về tình huống này, thì việc bọn họ vào thị trấn Dadel ngủ trong ổ chăn ấm áp, nếm thử những con ếch xanh nhỏ xinh đẹp, chắc chắn cũng sẽ phát hiện ra dị thường, nói chung không thể giữ bọn họ lại được đúng không?

Việc này sẽ bị điều tra!

Trong chuyện này có rất nhiều điểm mâu thuẫn, bất lợp lý, khó giải thích... Vừa thông minh lại ngu xuẩn, vừa cẩn thận lại sơ ý... Lumian cẩn thận cân nhắc, sau đó nhìn Lugano nói:

"Có thể làm sao được nữa, đương nhiên là tìm cách báo chuyện này cho phía chính phủ biết, chẳng lẽ anh muốn tự đi điều tra ngọn nguồn của bệnh dại, cứu vớt cư dân thị trấn này sao? Không nhìn ra anh cũng rất cao thượng đấy."

Lugano xấu hổ cười cười, hắn căn bản không nghĩ đến khả năng này.

"Báo cho phía chính phủ bằng cách nào?" Hắn thành thật hỏi.

Hắn rất ít khi làm chuyện này nên gần như không có kinh nghiệm.

"Biện pháp đơn giản nhất là tìm cảnh sát quản lý ga tàu lửa, báo cho hắn biết những gì Pierre nói, để cho hắn dùng vô tuyến điện của ga tàu lửa liên hệ với quân chức khu Fos hoặc là tỉnh Maritimes." Lumian tùy ý nói.

Lugano do dự một chút rồi nói:

"Nhưng, chúng ta là nhân chứng, là người chứng kiến, sẽ bị mời đi hỗ trợ điều tra, mà chúng ta, thân phận của chúng ta là giả, cho dù ngài có dùng món vật phẩm thần kỳ kia để thay đổi dung mạo, nhưng một số năng lực thần bí học có thể dễ dàng khiến cho chúng ta bị lộ chuyện chúng ta thực sự là người phi phàm."

Lumian ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười nói:

"Vậy thì xuống sân ga tìm một cái phòng không người, nhét vào đó mấy chục bó thuốc nổ, sau đó cho nổ, tiếng nổ cực lớn thổi bay mái nhà, cứ như vậy, đừng nói là cả đoàn tàu lửa mà cảnh sát quản lý trạm xe lửa chắc chắn sẽ vội vàng báo cáo lên trên, quan chức khu Fos sẽ phải chú ý tới, nơi này cách thành phố Fos không xa, đợi bọn họ tiến vào điều tra, sẽ phát hiện vấn đề tiềm ẩn ở thị trấn Dadel."

"Thế nào, biện pháp này không cần chúng ta phải tự ra mặt đúng không?"

Lugano suy nghĩ một lát rồi nói:

"Đợi phía chính phủ tiến vào điều tra, họ sẽ phát hiện chúng ta từng tiếp xúc với dân cư thị trấn Dadel, sẽ lo sợ chúng ta cũng có nguy cơ nhiễm bệnh dại, đến lúc đó, chúng ta không có khả năng vượt qua được kiểm tra đâu."

Lumian nghe vậy thì hơi bực bội, giống như hồi tưởng lại tình cảnh mình và chị bị nhốt ở một nơi sau khi dị thường xuất hiện ở làng Cordu, và bọn họ có làm thế nào cũng đều gặp vấn đề.

Cậu cười một tiếng rồi nói:

"Nếu vậy thì chúng ta sẽ tự đi điều tra ngọn nguồn của bệnh dại, cho nó thành từng mảnh!"

"Như vậy có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề, cũng không bị phía chính phủ chú ý tới!"

Lúc này, cậu nhóc Ludwig không biết đã ăn bao nhiêu thức ăn khuya kia, mới nuốt miếng khoai tây chiên dầu xuống bụng, bình tĩnh nói:

"Sau khi báo chuyện bệnh dại này cho phía chính phủ biết, tại sao còn ở lại chỗ này để chờ bọn họ đến điều tra?"

"Rời khỏi đây, đổi thân phận, ngồi chuyến xe lửa hơi nước khác, không phải là được rồi sao?"

Hả... Lumian giật mình.

Đơn giản như vậy, tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ?

Vừa rồi, mình và Lugano càng thảo luận thì càng đi vào ngõ cụt, hoàn toàn đều là tự tìm lý do, tự lấy cớ để ép mình tự đi vào thị trấn Dadel, điều tra ngọn nguồn của bệnh dại.

Nghĩ đến đây, Lumian không khỏi cả kinh.

Lumian thản nhiên nhìn chằm chằm Lugano giống như không có chuyện gì, quan sát vận thế của vị "Bác sĩ" này.

Vận thế của một đoạn tương lai của đối phương cũng nhuốm một màu xanh lục ám đam!

Lumian mỉm cười, nói với Lugano:

"Anh cũng có khả năng bị bệnh dại đấy."

Phản ứng đầu tiên của Lugano là ngơ ngác, sau đó sắc mặt chuyển sang trắng bệch hỏi:

"Thật sao?"

"Anh cảm thấy tôi có thể nói đùa vào lúc này sao." Lumian nghiêng đầu nhìn Ludwig trông có vẻ khá thỏa mãn, nói: "Xem đi, học nhiều đọc sách nhiều vẫn có rất nhiều ưu điểm, trước kia nhóc không nghĩ ra biện pháp này, mà chỉ biết cắm đầu ăn thôi."

Ludwig không thèm để ý đến "Thợ săn" này, dùng đĩa xiên một miếng thịt dê bỏ vào miệng.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ." Lugano vừa lẩm bẩm vừa định sử dụng năng lực của "Bác sĩ" lên chính mình, xem còn cơ hội cứu vớt hay không.

Lumian cất lời hắn:

"Không cần phải vội, chỉ có nguy cơ nhiễm bệnh, rời khỏi nơi này trước khi thực sự nhiễm bệnh là được."

Cậu vừa nói vừa đứng hẳn lên, đi về phía bên ngoài khoang ghế lô.

"Cậu, ngài đi đâu?" Lugano buột miệng nói.

Lumian đút hai tay vào túi quần, mỉm cười đáp lại:

"Đi báo chuyện bệnh dại này cho phía chính phủ biết."

Lugano nhất thời không biết nên dùng vẻ mặt và lời nói như nào để đáp lại, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lumian thong thả rời khỏi khoang ghế lô.

Sau khi đi vào trong phòng vệ sinh của đoàn tàu lửa hơi nước này, Lumian khóa trái cửa phòng, lập tức kích hoạt ấn ký màu đen đại biểu cho "Du hành xuyên qua linh giới".

Bóng dáng của cậu nhanh chóng biến mất, rồi chợt xuất hiện trong căn hộ 702, số 9 phố Orosei, khu Đường Tưởng Niệm.

Thời điểm này, cả Franca và Jenna đều chưa đi ngủ, một người thì đang đọc tiểu thuyết, một người thì đang mải nghĩ cách bồi dưỡng kiến thức cho con thỏ.

"Cậu, sao cậu đã trở lại rồi?" Franca giật mình.

Cô có một loại ảo giác giống như mới buổi sáng đưa tên nhóc tới trường học, buổi chiều trở về thì phát hiện ra cậu ta đang ở nhà vắt chân ăn đồ ăn vặt, xem ti vi.

Lumian liếc mắt nhìn Franca một cái, cười nói:

"Tôi lại gặp một sự kiện siêu phàm, muốn báo cho phía chính phủ thông qua kênh thông tin của cô, để bọn họ đến giải quyết."

"Lại, lại gặp một sự kiện siêu phàm sao? Cậu là máy dò tai hoạ thần bí học à?" Franca vừa sợ hãi lại buồn cười cảm thán một câu.

Jenna nhìn Lumian, đột nhiên cảm thấy người này rời khỏi Trier là một chuyện thực sự rất tốt.

"Tôi cũng không muốn như vậy." Lumian thành thật phất tay một cái.

Franca thở hắt ra một hơi, nói:

"Chuyện như thế nào, xảy ra ở đâu?"

"Thị trấn Dadel, cảng Fos tỉnh Maritimes." Lumian thuật lại tình huống một cách ngắn gọn.

Loại bệnh dại có thể lây lan... Cả Franca và Jenna nghe xong đầu vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.

Cùng lúc đó, Franca cũng thầm lẩm bẩm trong lòng một câu:

"Không biết '007' nhận được bất ngờ này sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?"

Hắn lúc nào cũng muốn mình cút khỏi khu chợ, lúc mình thật sự cút khỏi khu chợ, hắn lại phát hiện vụ án siêu phàm không chỉ xảy ra ở Trier đều sẽ rơi vào tay hắn, tai hoạ thần bí học ở các tỉnh khác của Entis sẽ đổ dồn về phía hắn.

A, đúng vậy, liên quan gì đến mình chứ, đều là vấn đề của Lumian!

May là người này muốn đến vương quốc Feynapotte, nếu lại có sự kiện siêu phàm thì cũng không phải phiền đến "007" nữa, chung quy không thế vươn tới các nước khác được chứ...

Thuật lại tình hình ở thị trấn Dadel xong, Lumian không dừng lại mà lập tức "Truyền tống" trở về bên trong phòng vệ sinh của đoàn tàu lửa hơi nước kia.

Cậu vặn vòi nước, thản nhiên rửa tay như không có chuyện gì xảy ra, sau đó mới đi ra khỏi phòng vệ sinh, quay trở về khoang ghế lô kia, nói với Lugano:

"Phía chính phủ sẽ hành động sớm thôi, chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây."

Lugano đột nhiên đứng lên.

Đúng lúc này, Pierre đang hôn mê bất tỉnh chậm rãi tỉnh lại, hất người bồi bàn quán bar nằm đè trên người mình xuống nền sân ga.

Lumian nhìn hắn, mỉm cười nói:

"Chúng tôi sẽ ở lại để điều tra ngọn nguồn của bệnh dại này, anh có thể nói cho tôi biết kẻ phát bệnh đầu tiên là ai không?"

"Là ai?" Pierre không bị mất trí, điên cuồng lao vào tấn công đám người Lumian giống như trước đó, nhưng lại trầm tư một cách quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro