Chương 32 - Quyết tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Batner ngạc nhiên buột miệng nói:

"Ngày đó cậu bịt mắt đi loạn thật sự có hiệu quả sao."

Nơi dừng cuối cùng lại chính là mục tiêu tiếp theo của "Vu quỷ" Burman.

Không đợi Lumian đáp lại, nhà thám hiểm này nghi hoặc lẩm bẩm:

"Cậu là kẻ được may mắn ưu ái sao?"

Không, kẻ bị vận xui đeo bám… Lumian thầm phản bác lại một câu.

Trong lúc suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển, Batner đột nhiên nảy ra một suy đoán mới:

"Chẳng lẽ người này chính là 'Vu quỷ' Burman?"

Cậu ta đến nơi xảy ra vụ nổ chính là quay trở về hiện trường phạm tội để khoe khoang, cậu ta bịt mắt đi loạn là chọn ngẫu nhiên người bị hại tiếp theo.

Cách giải thích nhưu thế này có vẻ hợp lý hơn là được vận may ưu ái!

Lumian liếc mắt một cái thấy các bó cơ thịt trên mặt Batner chợt trở nên căng thẳng, thì cười nói:

"Anh đang cảm thấy tôi là Burman đúng không?"

"Tôi mới đến cảng Fallin được mấy ngày chứ?"

Đúng vậy, người này vừa đến cảng Fallin thì đêm đó đã xảy ra chuyện, nhưng Batner không dám nói những lời này ra miệng.

"Lúc khu Trân Châu Đen phát nổ, tôi còn đang cầu nguyện trong giáo đường đấy." Lumian buồn cười cung cấp chứng cứ chứng minh mình không có mặt ở hiện trường.

Batner hơi suy nghĩ một chút rồi mới yên tâm được, nhưng vẻ nghi ngờ vẫn còn sót lại trên mặt.

Lumian thở dài, nói:

"Hôm trước tôi bịt mắt đi loạn, thực ra cũng không nghĩ có thể thực sự gặp được chuyện liên quan đến 'Vu quỷ', chỉ là cảm thấy trò này rất vui thôi.”

Đây là lời nói thật.

Nhưng kết quả này khiến cho cậu không thể không nghi ngờ ô nhiễm do "0-01" mang lại khả năng còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Trier vốn tồn tại phong ấn kỷ thứ tư có hiệu quả áp chế vấn đề vốn tồn tại trên người cậu.

"Cảm thấy rất vui." Lý do này cũng miễn cưỡng thuyết phục được Batner, bởi vì hắn cảm giác Louis Berry là loại người như vậy.

Nhưng những trò vui của đối phương lại thường cất giấu một ít cạm bẫy, nếu ai coi cậu ta là kẻ ngu xuẩn thì chính người đó sẽ biến thành kẻ ngu xuẩn.

"Có lẽ hôm đó tôi thật sự được vận may ưu ái." Lumian đưa ra kết luận cuối cùng.

Sau đó, cậu lại nói ra một lượt những phỏng đoán của mình về mối quan hệ giữa "Vu quỷ" và Fidel, cuối cùng lại tiếc nuối nói:

"Đáng tiếc tôi cũng không cho rằng mình có thể may mắn như vậy."

Suy luận của Lumian hoàn toàn thuyết phục Batner, khiến cho hắn tin tưởng rằng sở dĩ "Vu quỷ" Burman vẫn chưa bị tóm, và có năng lực kiếm được nhiều tài nguyên, cũng là vì hình thành mối quan hệ cộng sinh chặt chẽ với thương nhân lớn Fidel, sau đó xảy ra thảm án, có lẽ do bị người phi phàm phía chính phủ điều tra đã gây áp lực cho bọn họ, khiến cho bọn họ xảy ra nội chiến.

Điều này cũng loại trừ khả năng Louis Berry là "Vu quỷ" bởi vì cậu ta vừa xuống cảng Fallin mới được vài ngày, mà Burman đã lẩn trốn ở nơi này một thời gian rất dài.

"Thật đáng tiếc." Batner than thở một câu: "Nếu chúng ta bán tin tức 'Vu quỷ' có liên quan đến Fidel cho giới quan chức từ sớm, chắc chắn có thể đổi được không ít tiền thưởng."

Ít nhất phải được 5.000 verl d'or!

Nói tới đây, Batner chợt lắc đầu, nói:

"Không được, không có chứng cứ, phía quan chức chắc chắn sẽ không tin, nói chung không thể nói với bọn họ rằng, chúng ta thực sự được vận may ưu ái, bịt mắt tìm ra manh mối, đúng không? Nói thì bọn họ cũng không tin đâu, có lẽ chúng ta sẽ bị tóm với tội danh lừa đảo."

Lumian lập tức bật cười thành tiếng:

"Anh không thể tạo bằng chứng giả để chứng minh manh mối là thật sao?"

"Sao không nói là thấy một kẻ nghi ngờ là 'Vu quỷ' xuất hiện ở cửa sau nhà của Fidel, để cho đám người phi phàm phía chính phủ tự đi xác nhận, đến lúc đó, tự nhiên sẽ phát hiện ra vấn đề."

"Cái này, cũng có thể làm như vậy sao?" Khóe miệng Batner khẽ nhếch lên.

"Vì sao không được?" Lumian cười nói: "Nếu thật sự phát hiện dấu vết của 'Vu quỷ' thì anh có thể nói cho bọn họ, đừng nhắc gì đến chi tiết, chỉ cần manh mối có thật hay không, có thể giúp bọn họ bắt được 'Vu quỷ' hay không, nếu không thể truy được manh mối của Burman thì đó chỉ thuộc về loại lừa đảo nho nhỏ, cùng lắm chỉ bắt giam anh vài ngày thôi.”

"Chẳng lẽ người phi phàm phía chính phủ còn không cho phép các nhà thám hiểm báo cho bọn họ biết một ít manh mối không dám chắc sao? Điều này sẽ khiến bọn họ bỏ sót không ít thông tin chân thực đó."

Nghe Lumian nói xong, Batner im lặng vài giây rồi nói:

"Cậu có huyết thống của người quần đảo đúng không?"

Sao lại có thể thành thạo lừa đảo như thế.

Lumian thuận miệng nói:

"Lúc còn ở Trier, tôi có quen một người quần đảo, hắn có kinh nghiệm và kỹ xảo lừa đảo rất phong phú."

Khi nói chuyện, Lumian cũng hứng thú nâng tay trái nên, ngón trỏ ngón cái vòng thành hình tròn, đặt lên hốc mắt trái của mình.

Cậu nhìn Batner, nói:

"Anh làm nhà thám hiểm mấy năm rồi? Tại sao vẫn đơn thuần như vậy?"

"Hơn một năm." Batner cố gắng biện giải: "Tôi chỉ là quen giao tiếp với giới quan chức, nên có thói quen tuân thủ pháp luật và quy tắc, lúc đối mặt với hải tặc và nhà thám hiểm khác, cổ tay tôi cũng khá linh hoạt đấy."

"Chẳng phải những nhà thám hiểm ngầm cung cấp manh mối cho phía quan chức cũng miệng đầy lời nói dối, có thể lừa được sẽ lừa hay sao?" Lumian buồn cười nói.

Cậu nghi ngờ có phải do Batner xuất thân quá tốt, lại được hưởng thụ nền giáo dục không tệ, cho nên mới có thể cứng nhắc tuân thủ quy tắc như vậy hay không.

Từ quần áo và ngoại hình bên ngoài của đối phương có thể bước đầu xác định được điểm ấy.

Thấy Batner im lặng, Lumian uống hết chỗ cà phê muối còn lại, quay đầu nhìn cảnh nhốn nháo quan thuộc ở chợ trời:

"Trong khoảng thời gian này, cố gắng đừng đi đến những nơi như nhà xác, nghĩa trang."

Batner vừa định hỏi tại sao, thì nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩa của lời dặn dò này:

"Vu quỷ" đã không có thương nhân lớn Fidel cung cấp tài nguyên, rất có khả năng hắn buộc phải tự ra tay!

..

Giữa trưa, Lumian quay trở về phòng số 5, khoang thuyền hạng nhất, "Cánh chim", thấy phòng ngủ chính đã được thay thảm, giường ngủ, tủ quần áo, bàn và các đồ đạc mới, các món đồ trang trí cũng được sắp xếp lại, nhưng vách tường kim loại móp méo và rạn nứt mới chỉ được tu sửa qua loa, chưa thực sự hoàn thiện.

Không lâu sau, người đưa tin của cậu, "Kẻ sám hối" Bayanfei bước từ trong hư không ra, đưa cho cậu một lá thư.

Đây là thư của Franca:

"Dựa vào miêu tả mới nhất của cậu và cuộc thảo luận tối hôm qua của tôi và '007'. Tôi bước đầu hoài nghi 'Vu quỷ' Burman đã tự cưỡng ép chuyển danh sách."

"Vốn dĩ hắn là 'Vu sư' nhưng vì muốn hồi sinh vợ mình, hắn đã chuyển sang đường tắt không liền kề, đường tắt 'Tử thần', trở thành một kẻ nửa điên, nửa người nửa quái vật."

"Việc này thật ra có thể giải thích bằng việc 'Vu sư' đạt được ban ân Tà thần, nhưng tôi đã quan sát tình huống của cậu, không xuất hiện tình trạng biến dị khi năng lực siêu phàm của hai đường tắt dung hợp với nhau, mà Burman lại biểu hiện rất rõ điều này trong chiến đấu, con mắt hư ảo mà cậu nhắc tới không chỉ có thể nhìn thấy 'chân thực' giống như 'Con mắt dòm ngó bí ẩn', nó còn có biểu hiện sự áp chế, thậm chí là nô dịch linh thể của đường tắt 'Tử thần'."

"Theo tôi được biết, bắt đầu từ danh sách 8 'Kẻ đào mộ' đường tắt 'Tử thần' là đã có năng lực 'Con mắt tử thần', có lẽ nó dung hợp với 'Con mắt dòm ngó bí ẩn', tạo thành con mắt hư ảo đặc thù kia?"

Xem đến đây, Lumian đột nhiên nhớ lại hình dáng của con mắt hư ảo kia:

Con mắt mơ hồ, hư ảo dựng thẳng giữa trán, màu tím sậm gần chuyển đen, và có lượng lớn hoa văn mờ nhạt.

Cái này quả thật rất giống sự dung hợp biến dị của năng lực "Con mắt dòm ngó bí ẩn" và năng lực của đường tắt "Tử thần".

Ánh mắt của Lumian di chuyển xuống dưới, đọc nội dung phía sau:

"Lông tơ màu trắng, vết thương hư thối, sử dụng nhiều loại sinh vật bất tử, trạng thái cảm xúc không ổn định, hình vi cực đoan, đều gián tiếp xác minh cho suy đoán này của tôi."

"Vết máu cũ kia rất kỳ quái, tôi đã thực hiện 'Ma kính bói toán' mấy lần, cũng khẩn cầu các đối tượng khác nhau, nhưng đều chỉ nói là đến từ chỗ sâu trong linh giới chứ không có thêm thông tin rõ ràng nào nữa, xem ra ở trạng thái bán điên không nghịch chuyển, Burman đã gặp phải chuyện gì đó."

Cảm xúc không ổn định, hành vi cực đoan… Trạng thái bán điên không thể nghịch chuyển… Lumian suy ngẫm nhưng từ ngữ miêu tả này, sau đó khẽ thở dài một tiếng:

Lúc tên Burman lựa chọn uống ma dược đường tắt "Tử thần" đã phải kiên định và tuyệt vọng đến mức nào!

Những người phi phàm hoang dã không hề biết rằng đến một danh sách cụ thể nào đó có thể chuyển sang một đường tắt liền kề, cho nên sẽ chỉ tiếp tục đi theo một "Đường tắt của thần", có thể bọn họ sẽ nghe về một số trường hợp lẻ tẻ và nghe thấy một số lời đồn, nên sẽ cho rằng một khi đã lựa chọn "Đường tắt của thần" thì không thể sửa lại, nếu cưỡng ép uống ma dược của đường tắt khác, nhẹ thì phát điên, nặng thì tử vong.

Hơn nữa, "Kẻ dòm ngó bí ẩn" và "Tử thần" còn không phải là đường tắt liền kề, không thể nói chuyển là chuyển được.

Nếu không có quyết tâm không sợ cái chết, nếu không có niềm tin rằng cho dù mình phát điên cũng sẽ tìm cách hồi sinh vợ mình, có lẽ Burman sẽ không uống ma dược của đường tắt "Tử thần".

Lumian thử đặt mình vào trạng thái và hoàn cảnh như vậy, cảm giác nếu là mình, có lẽ cũng sẽ lựa chọn như đối phương.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho cảm xúc lúc này của cậu phức tạp đến thế.

Cuối lá thư của Franca viết:

"Chuyện sau đó cậu không cần quan tâm nữa, với trạng thái tinh thần của Burman, cộng thêm việc không có Fidel ủng hộ và kiềm chế, không lâu nữa hắn sẽ lại xuất hiện để thu thập tài liệu cho thí nghiệm lần sau thôi, đến lúc đó, cho dù hắn có thể thành công một lần, hai lần, cũng không có cách nào liên tục thành công tiếp được, mấy tuần, thậm chí vài ngày nữa sẽ bị người phi phàm phía chính phủ thanh trừ."

Lumian nhìn "Kẻ sám hối" Bayanfei chưa rời đi:

"Anh hãy giúp tôi gửi thư hồi âm cho người vừa gửi thư kia."

Cậu vừa nói, vừa viết nhanh một hàng từ đơn:

"Tôi sẽ giết Burman sớm thôi."

Không lâu sau, "Kẻ sám hối" Bayanfei mang thư hồi âm của Franca tới:

"Vì sao?"

Lumian viết luôn lên tờ giấy đó:

"Tôi nghĩ đó là trừng phạt dành cho tội lỗi của hắn."

Lumian dừng lại một chút, rồi tiếp tục viết:

"Cũng là để chấm dứt đau đớn của hắn."

Sau khi gấp gọn tờ giấy viết thư theo thói quen, Lumian vừa đưa nó cho Bayanfei, vừa liếc mắt nhìn người đưa tin này một cái, nói:

"Truyền tin qua lại như thế này có phiền toái không?"

"Đây không phải là quan tâm mà là nghi hoặc."

Sau khi "Kẻ sám hối" Bayanfei đưa thư xong, nhưng hắn lại ko lập tức rời đi mà chờ xem còn có thư hồi âm nữa hay không.

Lúc này, Bayanfei cũng không im lặng như trước nữa, mà đáp lại bằng giọng trầm thấp:

"Bận rộn giúp tôi dễ chịu hơn một chút."

"Như vậy tốt hơn chuyện luôn phải nhìn bóng tối."

Lumian im lặng lắng nghe, cũng không đáp lại mà nhìn "Kẻ sám hối" Bayanfei xoay người đi vào hư không.

Hai câu nói này lại khiến cậu cảm động.

Franca không ngăn cản Lumian, chỉ đáp lại một câu ngắn gọn:

"Cẩn thận!"

Phù… Lumian thở hắt ra một hơi, đi về phía cửa sổ phòng khách, hướng ánh mắt nhìn về phía cảng Fallin và ngọn núi lửa Andatna đắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro