Chương 45 - Thông tin liên quan đến nghi thức cầu biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảng Santa, trong một căn phòng có bàn chơi bài.

Lumian và Lugano sau khi đã thay đổi dung mạo, mặc một bộ quần áo khác đến gặp thương nhân chợ đen tự xưng là con cháu đời sau của người Darliege.

Hắn mặc áo sơ mi màu trắng phối với áo ghi lê màu đen, ngồi trước bàn chơi bài, trước mặt để một ly rượu vang trắng màu mạch nha nhàn nhạt, ngón tay kẹp một điếu xì gà đang chậm rãi cháy.

Hắn đúng là có huyết thống của người Darliege với hốc mắt hơi lõm xuống, mái tóc đen hơi xoăn, đôi mắt màu xanh lam như bầu trời xanh thẳm không gợn mây trên núi cao, hai má hơi gầy, để bộ râu rậm rạp, ước chừng khoảng hơn ba mươi tuổi.

"Chào buổi trưa, ngài Valerio." Lugano dùng ngôn ngữ cao nguyên để chào hỏi.

Valerio quay đầu liếc nhìn mấy tên vệ sĩ được trang bị súng ống đang đứng ở phía sau, rồi cười, dùng tiếng Entis khẩu âm Darliege để nói:

"Rất lâu rồi tôi chưa được trở về cố hương, nhìn các cậu lại cảm thấy thật thân thiết."

"Vâng, thưa ngài Valerio." Lumian giả vờ rụt rè sợ hãi, cậu cũng dùng tiếng Entis khẩu âm Darliege để đáp lại.

Tuy những người chăn cừu rất giỏi đối đầu với những nguy hiểm ngoài hoang dã, nhưng vẫn theo bản năng sợ những kẻ có quyển uy ở khu dân định cư.

Valerio khẽ gật đầu, nói:

"Các cậu đến từ Larnaca sao?"

"Đúng vậy, chúng tôi vừa tham gia hội chợ giao dịch ở nơi đó." Lumian trả lời một cách thành thật lại trôi chảy.

Cậu từng nghe những người chăn cừu ở làng Cordu nhắc đến Larnaca, ở đó mỗi tháng đều tổ chức một hội chợ giao dịch, tạo thành một khu chợ ở vùng ngoại ô vô cùng đông đúc náo nhiệt, những người chăn cừu đều qua đó để mua dê con, lông dê, phô mai và các nhu yếu phẩm khác.

Valerio lại tán gẫu về cuộc sống của những người dân du mục và phong tục tập quán của vùng Darliege, Lumian đều biết tường tận, đồng thời đứng dưới góc độ và quan điểm của một người chăn cừu để trả lời.

Trong quá trình này, đôi lúc cậu mơ hồ lại hoảng hốt, trong đầu chợt nhớ tới câu nói mà chị gái thường nói mỗi lần tức giận:

"Nếu em không học hành cho tốt, chị sẽ cho em làm đi chăn cừu đấy!"

Bây giờ, cậu đúng là đang đóng vai thành một người chăn cừu.

Một lúc lâu sau, Valerio mới hài lòng gật đầu, rút điếu xì gà ra khỏi miệng, nói:

"Các cậu cũng coi như khôn ngoan đấy, chăn thả gia súc ở bên ngoài có thể không cần giấy chứng minh thân phận nhưng nếu muốn định cư trong thành phố thì chắc chắn phải có, tôi sẽ nhanh chóng làm hai bộ giúp các cậu, về sau, nếu gặp phải chuyện khó khăn gì thì đều có thể tìm đến tôi, tôi không chắc là mình có thể giúp được gì hay không nhưng chúng ta đều là người Darliege, đương nhiên phải giúp đỡ nhau."

Lumian tuyệt nhiên không hề bất ngờ đối với sự nhiệt tình quá mức của vị thương nhân chợ đen này:

"Gắn kết" những người cùng quê với nhau sẽ hình thành một sức mạnh có thể lợi dụng và không thể bỏ qua được!

Điều này giống như ở băng Savoy, ban đầu đều là những người Savoyard làm công việc bồi bàn và việc chân tay khổ lực, bọn họ đã làm không biết bao nhiêu việc, đóng góp bao nhiêu công sức để cho những ông chủ của hiệp hội thương mại Savoy khai thác, phát triển sự nghiệp, mở rộng kinh doanh, bảo vệ gia sản.

Về phần có bao nhiêu người Savoyard vĩnh viễn không thể quay lại con đường chính đạo, cũng không biết khi nào sẽ bỏ mạng ở bên đường, thì những gã thương nhân kia cũng không quan tâm.

Lumian dựa vào kỹ thuật biểu diễn học được từ chỗ Jenna và được Anthony Reid chỉ điểm một số chỗ, thuận thế ca ngợi phẩm hạnh cực kỳ cao quý của Valerio.

Valerio mỉm cười, cố ý dặn dò nói:

"Nếu các cậu muốn sống sót ở nơi này, tốt nhất hãy nhanh chóng sửa tín ngưỡng thành 'Mẫu Thần Đại Địa', nhanh chóng tìm một cô gái tốt để kết hôn, sinh mấy đứa con, chỉ có như vậy, các cậu mới không phải gặp một số phiền toái tiềm tàng."

Thúc giục kết hôn là truyền thống của vương quốc Feynapotte à? Lumian thầm lẩm bẩm một câu, bên ngoài lại cười cay đắng, nói:

"Không có tiền, không có cô gái tốt."

Đây là một câu ngạn ngữ của vùng Darliege, ý nói người nghèo rất khó quen được một cô gái tốt, người chăn cừu lại càng khó lập gia đình.

"Nơi này là Feynapotte, không phải Darliege." Valerio nâng ly rượu vang trắng kia lên, khẽ nhấp một ngụm, nói: "Các cô gái tốt ở nơi này lại càng coi trọng những người có thân hình cường tráng, khí chất dũng mãnh, tiền có thể đợi khi kết hôn rồi lại kiếm."

"Vì sao?" Lumian không che dấu vẻ khó hiểu của mình.

"Những người đàn ông như vậy càng phù hợp để sinh con, cũng có năng lực giúp cho các cô gái mang thai." Valeiro cười nói: "Nơi này rất khác với vùng Darliege, cốt lõi của rất nhiều chuyện là sinh dục, là sinh sản, chỉ cần hiểu được những điểm ấy, cậu mới có thể thật sự hiểu được Feynapotte, ca ngợi mẹ của vạn vật!"

Vị thương nhân chợ đen này chợt đứng dậy, hai chân mở rộng, hai tay giơ lên cao.

Khó trách Feynapotte là quốc gia đông dân nhất trong số các quốc gia ở phía bắc đại lục, nếu bọn họ không giỏi cải tạo thổ nhưỡng, trồng trọt lương thực thì căn bản không thể nuôi sống nhiều người như vậy... Suy nghĩ trong đầu Lumian thay đổi thật nhanh, cậu thử thăm dò:

"Ngài Valerio, tôi nghe nói tháng sau sẽ có nghi thức cầu biển, có cơ hội để kiếm tiền ở đó không?"

"Có." Valerio lại ngồi xuống, "Tháng 11 ở cảng Santa vẫn rất nóng, thời điểm ông của tôi vừa mới đến nơi này, có thuê một cái hộp gỗ để đựng kem que, lại đến xưởng làm đá để mua rất nhiều đá, dùng đá lạnh chất xung quanh kem que, lại phủ khăn lên trên, sau đó chen vào đám người, bán kem que và đá lạnh cho bọn họ, và kiếm được một khoản tiền đầu tiên, hiện tại, công việc này vẫn có thể kiếm ra tiền, nhưng tính cạnh tranh cao hơn trước, thậm chí còn phải thuê thêm một cái xe đạp mới có thể chở được thùng gỗ giữ lạnh lớn hơn, để có thể đến nhiều nơi tổ chức nghi thức hơn."

"Có rất nhiều nơi tổ chức nghi thức sao?" Lumian thuận thế hỏi.

Valerio cười đáp lại:

"Đây là việc trọng đại của cả cảng Santa, có rất nhiều quy trình và cần được cử hành ở các nơi khác nhau, ví dụ như điệu múa biển được cử hành ở cảng, rước thuyền hoa khắp thành phố, đua thuyền trên biển, nghi thức gác đêm ở làng Milo, và quan trọng nhất là tế biển."

"Tế biển là gì?" Lumian tò mò hỏi.

Valerio chậm rãi lắc đầu:

"Tôi không rõ cụ thể là gì, chỉ biết là có 'Thống đốc biển' và 'Nữ hầu của biển' được ngồi trên một con thuyền đặc chế, mang theo tế phẩm mà ngư dân và các thương nhân trên biển dâng lên, trước khi tới một vùng biển nào đó ở bên ngoài cảng sẽ cử hành một nghi thức khá độc đáo, những người không đi tới đó vĩnh viễn sẽ không biết chi tiết quy trình như thế nào."

" 'Thống đốc biển', 'Nữ hầu của biển'?" Lumian không ngừng lựa chọn cụm từ mẫu chốt.

Điều này hoàn toàn phù hợp với một người chăn cừu vùng Darliege vừa mới tới cảng Santa.

Valerio cười nói:

"Điều quan trọng nhất của 'Nghi thức cầu biển' chính là chọn ra một người đàn ông làm 'Thống đốc biển' và chọn ra bốn cô gái làm 'Nữ hầu của biển', đầu tiên bọn họ sẽ cưỡi thuyền hoa diễu hành khắp thành phố, tiếp theo là đến cảng, đi lên một chiếc thuyền đánh cá trang hoàng đặc biệt, rời bến trong khi tốp khác biểu diễn điệu 'Múa biển', hướng dẫn đội đua thuyền xuất phát, sau đó đi vòng quanh cảng một vòng, dừng chân ở làng chài bản địa cổ xưa nhất là Milo, và ở đó một đêm."

"Bảy giờ sáng ngày hôm sau, bọn họ lại một lần nữa lên thuyền, mang theo tế phẩm, đến nơi tế biển trước đó."

Lựa chọn "Thống đốc biển" và "Nữ hầu của biển"... Nghi thức cầu biển có nhiều bước... Lumian thầm ghi nhớ những điểm mấu chốt.

Cậu đột nhiên cả kinh, trong đầu lập tức liên tưởng:

Cái đó rất giống với Lễ mùa chay và "Tinh linh mùa xuân" của vùng núi Darliege.

Tuy Lễ mùa chay trong hiện thực không xuất hiện cảnh tượng khủng khiếp, Ava bị chặt đầu, máu bắn tung tóe, nhưng cảnh tượng trong giấc mộng cũng để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong trí não của Lumian, khiến cho cậu theo bản năng đặt lễ mừng mùa chay tương đương với bức tranh tà dị đáng sợ.

Nghi thức cầu biển ở nơi này có giống Lễ mùa chay không?

Nghĩ đến đây, Lumian lại cảm thấy sự giống nhau này không phải vấn đề không thể giải thích.

Bởi vì việc dùng đối tượng hiến tế để tượng trưng cho một cái cụ thể nào đó là cách xử lý phổ biến trong thần bí học, dùng nó để đạt được hiệu quả như mong muốn.

Điều này có thể nhìn thấy trong nghi thức của rất nhiều dân tộc.

" 'Thống đốc biển' và 'Nữ hầu của biển' được tuyển chọn như thế nào?" Lumian tò mò hỏi.

Điểm này có thể không giống với "Tinh linh mùa xuân", sẽ không phải là lấy phiếu bầu từ tất cả dân cư sống ở cảng Santa chứ?

Sau nghi thức còn có thể đạt được danh tiếng rất cao, và hưởng thụ rất nhiều phúc lợi chăng?

Valerio lại rút điều xì gà ra khỏi miệng:

"Được lựa chọn bởi các ủy viên của hiệp hội ngư nghiệp, là hiệp hội lâu đời nhất ở cảng Santa, tiêu chuẩn cụ thể như nào, có bỏ phiếu hay không thì bọn họ đều giữ bí mật với bên ngoài, ngay cả các thành viên chính thức của hiệp hội ngư nghiệp cũng không biết."

Nói xong, vị thương nhân chợ đen này cười nói.

"Tôi cũng muốn được lựa chọn làm 'Thống đốc biển', nghe nói sẽ nhận được rất nhiều phúc lợi, nhưng không có đương sự nào sẵn lòng tiết lộ bất kỳ điều gì."

"Những 'Thống đốc biển' trước đó hiện tại như thế nào rồi?" Lumian càng quan tâm đến vấn đề này hơn.

Valerio hơi ngẩn người ra, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:

"Tôi cũng không rõ."

"Mỗi một vị 'Thống đốc biển' đều chỉ có nhiệm kỳ một năm, sau khi hết nhiệm kỳ hình như đều được điều động ra bên ngoài, dù sao cũng không thể ở lại cảng Santa, để tránh xung đột với 'Thống đốc biển' mới nhậm chức chăng, ha ha, chắc chắn sẽ được bồi thường một khoản tiền rất cao, đủ để có thể mang cả gia đình đi cùng."

Điều động ra bên ngoài sao? Là thật sự đưa ra bên ngoài hay là gặp phải chuyện gì rồi? Với những trải nghiệm trước đó, đối mặt với nghi thức dân tộc này, Lumian sẽ theo bản năng nghĩ theo hướng tà dị khủng bố.

Mà những chuyện mà "Thống đốc biển" của "Nghi thức cầu biển" gặp phải sau đó nghe cũng rất quái lạ.

Lumian suy nghĩ một chút, rồi biểu hiện cực kỳ phù hợp với thân phận hiện tại, hỏi:

"Vậy những 'Nữ hầu của biển' thì sao?"

"Bọn họ rất được các thương nhân trên biển, cổ đông các công ty ngư nghiệp, ngư dân và thủy thủ chào đón, ai ai cũng muốn cưới 'Nữ hầu của biển' làm vợ, điều đó tượng trưng cho việc được biển lớn ưu ái, cậu đến làng chài, hiệp hội ngư nghiệp hoặc đến nhà của thương nhân trên biển, sẽ phát hiện rất nhiều Lão tổ mẫu có quyền thế nhất nhà đều từng là 'Nữ hầu của biển'." Valerio nói với vẻ mặt hâm mộ, tựa như cũng muốn cưới một "Nữ hầu của biển", thực sự trở thành thương nhân trên biển vậy.

Lợi ích tiềm ẩn này rất giống với "Tinh linh mùa xuân"... Lumian kiềm chế không nâng tay phải lên, sờ sờ cằm.

Cậu cũng có chừng mực, không tiếp tục hỏi nữa, sau khi trả 50 đồng Liso tiền đặt cọc thì cùng với Lugano rời khỏi sòng bài dưới lòng đất của Valerio.

Ludwig không đi cùng bọn họ đến đây mà được gửi đến một khu giải trí dành cho trẻ nhỏ ở gần đó, có nhân viên chuyên môn chăm sóc và cung cấp một bữa ăn theo thực đơn gia đình.

Ở Feynapotte có rất nhiều công việc giúp các bậc cha mẹ thuận tiện và giảm áp lực trông nuôi trẻ nhỏ, đây là điều mà đế quốc Entis không hề có, cho dù là có cũng gần như chỉ phục vụ cho giai cấp thượng lưu.

...

Trong hầm mộ ngầm dưới lòng đất Trier.

Franca và Jenna cầm theo ngọn nến trắng đang cháy, quay trở lại tầng thứ ba.

"Ngôi mộ mà em muốn tìm được gọi là gì?" Franca không hề cảm thấy áp lực như trước nữa, nghiêng đầu hỏi.

Jenna không cần nghĩ cũng có thể nói:

"Ngôi mộ có tường bụi gai và khiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro