13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Winny một lần nữa thấy lại dáng vẻ gượng gạo của Satang trong tang lễ của ông nội.

Người con trai bé nhỏ bây giờ mặc một bộ quần áo màu đen, trên ngực đeo một mảnh khăn trắng, người tiều tụy đến đáng thương, kính cẩn cúi gập đầu trước quan tài.

Winny đứng ở xa, lặng lẽ quan sát Satang nhiều lần lặp đi lặp lại hành động tương tự. Tâm trí hắn không thể không nghĩ về cuộc đối thoại ngày hôm đó của lão Santichai với mình.

"Chủ tịch. Cháu đến rồi."

"Winny..."

"Tâm nguyện đuy nhất của ta bây giờ chỉ còn Satang..."

"Những chuyện đã qua trong quá khứ, ta biết trái tim cậu rất oán hận. Cậu đổ lỗi cho ta cũng được, hận ta cũng tốt.
Nhưng mà, cầu xin cậu đừng bỏ mặt Satang..."

"Đứa trẻ đó không hạnh phúc, ta đều biết.
Những gì cậu đối xử với thằng bé trước mắt ta đều là năm phần giả dối, ta nhìn thấy rất rõ ràng. Ta cũng rất buồn khổ.
Satang là một tay ta nuôi lớn, ta biết rõ những suy nghĩ của nó và cách mà nó cố gắng đánh lừa ta..."

Winny lặng lẽ đứng bên cạnh giường, trâm mặc.

"Winny à, đó là lỗi của ta. Là ta sai. Không phải là lỗi của Satang. Nhưng mà, ta cầu xin cậu, hãy chăm sóc cho nó, xin đừng tốn thương nó"

Ông nội giọng nghẹn ngào, tay run run đưa trong không khí. Chỉ vì một lời xin lỗi của lão gia, hắn liền cảm thấy tất cả sự oán hận tù túng trong hai năm qua đang rạo rực mãnh liệt muốn bay hơi.

Lại nói, nếu như bỏ đi cái danh Chủ tịch Sereevichayasawat, thì cũng chỉ là một lão nhân 70 tuổi gần đất xa trời. Mặc dù năm đó chấp nhận Satang bị hắn đối xử lạnh nhạt, nhưng ông cũng không bao giờ làm tổn hại đến hắn trong thương trường, ngược lại còn giúp hắn rất nhiều.

Hắn luôn nghĩ đến ông là một người chỉ nghĩ đến bản thân, thái độ kiêu ngạo, khinh người, nhưng lại đặc biệt yêu thương sâu sắc đứa cháu trai duy nhất này.

Lúc nào cũng sử dụng loại thâm ý độc hại để suy đoán với những người khác.
Vì một bản giao dịch kia, mà tất cả mọi thứ liên quan đến Satang, hắn đều khinh thường.

Bây giờ nghĩ lại về khoảng thời gian đó, cũng là hắn quá mức rảnh rỗi đi.
Hơn nữa, lão Santichai làm tất cả, cuối cùng, cũng chỉ vì một Satang.

Nghĩ đến Satang, Winny tim đập mạnh mẽ, bước về phía trước bàn tay của lão nhân, chân thành hứa.

"Ông nội, đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc cho Satang. Bây giờ hay sau này đều sẽ luôn là như vậy."

Nghe được câu trả lời mong muốn, ông bình tĩnh nhắm mắt, cuối cùng, không còn chút khó chịu.

Một lúc lâu sau, trước khi Winny rời đi, sau tiếng thở dài, ông cất tiếng :

"Cảm ơn cậu, Winny."

Lão nhân gia, người duy nhất thực lòng quan tâm Satang, đã bỏ cậu mà đi.
. . . .
Tang lễ đều được an bài thỏa đáng. Satang kìm nén nghẹn ngào, tâm trí sớm đã không thể chịu đựng nỗi thêm một chút kích động nào nữa.

Cuối cùng lúc rãi tro cốt lão gia gia, kích động mạnh mẽ đã không còn cho phép Satang chống đỡ thêm được nữa, vô lực nằm trong vòng tay Phuwin, khóc đến thâu tâm liệt phế, lòng đau đến tái tê.

Vậy cho nên, từ bây giờ, cậu thực sự chỉ còn lại một mình ở trên đời này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro