Chương 10: Lại bị đùa giỡn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Đóa không ngờ sẽ gặp lại Đường Nhất Bạch nhanh đến vậy.

Vào tháng 11, gió thu chợt lạnh hơn. Vân Đóa bị cảm một lần, chảy máu cam hai lần, tự chữa bệnh qua loa cuối cùng cũng đỡ. Hôm nay cô lại nhận được nhiệm vụ đi phỏng vấn, nhưng lần này không cần phải đi công tác xa mà chỉ cần đến Trường đại học thể dục thể thao trong thành phố là được, ở đó đang tổ chức "Hội thảo giao lưu chia sẻ kinh nghiệm thể thao toàn quốc".

Tin tức về loại hội thảo này có ít giá trị, chiếm diện tích trên trang báo chưa bằng nửa khối đậu hủ nữa, vậy nên tòa soạn chỉ cử mình Vân Đóa đến phỏng vấn.

So với nội dung cuộc hội thảo, Vân Đóa càng có hứng thú với 'Trường đại học thể dục thể thao' hơn. Trường này có thể nói là tập trung cao phú soái trong cả nước, dù ở nơi xa hoa như thành phố B nhưng sức ảnh hưởng của nó không hề nhỏ, bởi vì Thể dục thể thao là một trong bốn trường nhiều trai xinh gái đẹp nhất thành phố B. Ba trường còn lại theo thứ tự là Học viện điện ảnh, Học viện hí kịch và Đại học truyền thông.

Thật ra ở thành phố B trường đại học Thanh Hoa mới là trường có nhiều trai đẹp nhất, nhưng chẳng qua đa số các bạn nam trong trường chỉ chú trọng nội hàm, còn bề ngoài đều là mây bay, cho nên bi kịch xảy ra...

Vân Đóa tốt nghiệp trường Đại học truyền thông, cũng vào thăm Học viện điện ảnh, Học viện hí kịch rồi. Cô thấy trai đẹp ở ba trường này đẹp theo kiểu mỗi người một vẻ, nhưng cũng có điểm chung: văn nhược có thừa, cường hãn không đủ; tinh xảo có thừa, dương cương không đủ.

Mà trường Thể dục thể thao, hoàn toàn là thế giới ấy...

Ở đó không thiếu nam sinh to cao, cơ thể mạnh mẽ, được rồi, mặc dù có một số người 'mạnh mẽ' quá, nhưng nói thế nào thì bọn họ đều tỏa khí chất nam tính chói lóa, giống như bông lúa vàng óng lấp lánh dưới nắng hè, khỏe mạnh, tràn đầy, thẳng thắn, nhiệt tình.

Lúc Vân Đóa đi ngang qua sân thể dục nhìn thấy mấy bạn nam đang chơi bóng rổ, bọn họ cởi trần, mồ hôi ướt đẫm trên tấm lưng trần cơ bắp, phản chiếu tia nắng mặt trời trong suốt.

Cô ngửi thấy mùi vị nam tính lan tỏa trong không khí. Đây mới là đàn ông đích thực chứ!

Một người trong họ cũng có thể thay đổi thẩm mỹ quan của nhân loại đấy! Vân Đóa âm thầm cảm thán.

Cô chìm trong 'biển nam tính' ngây ngốc, không ngờ mấy bạn nam bên kia ném bóng quá mạnh, làm bóng rổ bay ra ngoài. Quả bóng bay vèo qua lưới chắn, lao đến Vân Đóa.

Vân Đóa trông thấy, nhưng trước tình huống bất ngờ như vậy, phản xạ của cô quá yếu ớt, vì thế cô cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn quả bóng màu đỏ bay vèo tới mặt cô, đợi đến khi cô muốn tránh đã không kịp rồi...

Chẳng lẽ mình lại bị một quả bóng rổ hủy dung ư? Cô sợ hãi nhắm tịt mắt lại, không dám đối diện với thảm cảnh tiếp theo.

Đợi một lúc lâu vẫn chưa cảm nhận được quả bóng đập vào mặt đau đớn, Vân Đóa tưởng lúc nãy mình thấy ảo giác, cô cẩn thận hé mắt.

Đập vào mi mắt là một bàn tay.

Một bàn tay to lớn, ngón tay rất dài, giây phút này đang chặn giữa cô và quả bóng rổ, lòng bàn tay và ngón tay dính cặt quả bóng. Vân Đóa nhìn mu bàn tay trắng nõn, dưới da ẩn hiện mạch máu màu xanh nhạt, cô nhìn lên, ánh mắt lướt dọc theo những ngón tay trắng nõn như ngọc của anh, sau đó cô nhìn thấy móng tay cắt gọn sạch sẽ, móng tay sáng bóng, khỏe mạnh nhu hòa, giống như viên trân châu được rửa sạch.

Người này đã giúp cô cản bóng. Ý thức được điều này, Vân Đóa hoàn toàn mở to mắt. "Cám ơn anh", cô lùi về sau một bước, nghiêng đầu, lúc này mới thấy rõ anh bạn đầy tinh thần nghĩa hiệp kia. Vừa thấy, cô sững sờ, "Đường Nhất Bạch?"

"Là tôi, mới có mấy ngày đã không nhận ra à?" Đường Nhất Bạch cười cười, anh quay quả bóng rổ trong tay, chuyển thành đỡ bóng bằng năm ngón, sau đó xoay nhẹ một cái, quả bóng rổ quay tròn trên ngón trỏ của anh, vô cùng nghe lời, không biết sao anh có thể làm được.

Ngay lúc đó, bạn nam bên kia rào hô to: "Người anh em, giúp một tay!" Cậu ta nói xong, lại áy náy nhìn Vân Đóa một cái: "Lúc nãy xin lỗi nhé, người đẹp."

"Không sao." Vân Đóa lắc đầu.

Đường Nhất Bạch lại cầm bóng rổ lần nữa, anh lùi về sau một bước rồi nhảy lấy đà, bóng rổ rời khỏi tay, bay vụt về hướng cầu lam. Vân Đóa biết ý định của anh, nhưng cô không tin anh đứng từ đây mà có thể ném bóng vào rổ được. Vừa xa lại vừa cách một tấm lưới chắn nữa, bóng đập vào cái bảng đã siêu lắm rồi nhỉ?

Cô nhìn theo quả bóng kia, thấy nó lướt trên không trung thành một đường cong hoàn mĩ, sau đó nhẹ nhàng rơi vào rổ.

Vân Đóa kinh ngạc sút rớt cằm: "Tôi nhớ không lầm thì anh là vận động viên bơi lội mà, đúng không?"

"Đúng vậy, tôi là vận động viên bơi lội chơi bóng rổ giỏi nhất." Anh nói mà không biết ngượng.

Vân Đóa chưa thấy vận động viên bơi lội nào khác chơi bóng rổ, nên khi nghe kiểu nói mèo khen mèo dài đuôi này cô cũng không có căn cứ nào để phản biện lại. Cô hơi rối, lại nhìn Đường Nhất Bạch từ trên xuống dưới một lượt. Hôm nay cuối cùng đã thấy anh không mặc đồ thể thao, áo thun dài tay màu đen có hoa văn, quần jean màu xanh nhạt, chân đi giày thể thao cũng màu xanh nhạt, trên vai khoác một cái túi màu đen. Cả người trông khá bình thường, nhưng dáng người anh quá chuẩn, khuôn mặt cũng đẹp trai quá mức, nên dù mặc cái gì cũng nổi bật hết.

Có điều Vân Đóa không hiểu là hôm nay Đường Nhất Bạch lại mang kính, gọng kính vuông vắn, mắt kính sạch sẽ sáng bóng, nằm trên mặt anh lại tăng thêm vài phần nhã nhặn.

Lúc trước Vân Đóa đeo kính bơi của Đường Nhất Bạch không thấy ghi số, nên giờ cô thấy khó hiểu: "Mắt anh bị cận à?"

Đường Nhất Bạch giơ tay chỉnh mắt kính: "Kính không độ."

"Vậy sao anh lại đeo? Giả bộ trí thức hả?"

Anh bật cười, không đáp lại mà tháo kính xuống, nhìn chằm chằm Vân Đóa. Đôi mắt của anh là đôi mắt đẹp nhất mà Vân Đóa từng nhìn thấy. Mí mắt mỏng manh, hai mí rõ ràng, lông mi dài vừa đủ, khóe mắt hơi nhướn lên, con ngươi trong suốt tinh khôi, trắng đen rõ ràng. Khi anh không cười, đôi mắt kia tựa như mặt hồ tĩnh lặng; khi anh chăm chú nhìn, mặt hồ kia xuất hiện những gợn sóng nhẹ nhàng, cuốn trái tim người ta chìm sâu vào nó; khi anh cười thì hồ nước biến thành mùa xuân, sáng bừng lấp lánh, đẹp tới vô cùng; còn khi anh nhìn sâu vào mắt bạn, bạn sẽ thấy mình như biến thành đóa hoa hồng đỏ thắm, rơi vào đáy hồ êm ái, sẽ không còn là chính mình, không thể tự thoát ra được, chỉ có thể trầm mình dưới từng cơn sóng vỗ, xoáy sâu, êm đềm.

Mà bây giờ, Đường Nhất Bạch tủm tỉm cười nhìn Vân Đóa. Ánh mắt của anh khiến cô không cách nào trốn tránh được, dưới ánh nhìn của anh, cô cố gắng trấn an trái tim loạn nhịp, cuối cùng đỏ mặt cúi đầu: "Có ý gì vậy."

"Đây chính là lí do." Đường Nhất Bạch không cười nữa, lại đeo kính vào.

Nghĩ một lát, Vân Đóa hiểu ra. Ý của tên này là, anh ta cảm thấy vẻ ngoài của mình quá mức hấp dẫn, sợ ánh mắt vô tình sẽ khiến hoa đào rơi lả tả, dẫn đến bao cô yêu thương nhung nhớ, thế nên mới đeo kính ngụy trang một chút, để tránh mấy chuyện hoa đào hoa huệ không đáng có?

Còn có chuyện 'tự luyến' nào hơn cái chuyện này không?!

Nhưng mà, nhưng mà... Nhớ lại phản ứng vừa rồi của mình, Vân Đóa cảm thấy anh ta tự luyến như vậy cũng có vẻ đúng.

Cô gãi gãi đầu, không muốn nói tiếp đề tài này nữa, bèn hỏi: "Anh làm gì ở đây vậy?"

"Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng, sao cô lại đến trường tôi?"

"Hả?" Vân Đóa kinh ngạc nhìn anh: "Anh là học sinh ở đây?"

Anh gật đầu: "Không giống à?"

"Không phải, mà vì bình thường tôi không khi nào liên hệ vận động viên và trường học với nhau, nên..."

Đường Nhất Bạch nhìn cô dở khóc dở cười: "Cô đang kì thị trắng trợn đấy!"

"Khụ khụ khụ."

Dù vậy, nhưng Đường Nhất Bạch hiểu suy nghĩ của Vân Đóa. Vì các vận động viên đúng là dành phần lớn thời gian để huấn luyện, thời gian học kiến thức văn hóa đều vô cùng ít ỏi, càng là vận động viên giỏi, thì càng ít học hơn.

Vân Đóa hơi ngượng ngùng nhìn Đường Nhất Bạch: "Vậy là hôm nay anh đến đây học?"

"Đúng."

"Vận động viên quốc gia thật sự có thời gian lên lớp sao..." Cô vẫn thấy không thể tin được, nó khác xa so với những tin tức vỉa hè về 'quần thể' này mà xưa giờ cô vẫn tin tưởng. Nghe nói cường độ huấn luyện mỗi ngày của đội tuyển vận động viên quốc gia có thể giết chết một con trâu đấy, căn bản là không đào đâu ra thời gian và sức lực để học văn hóa, nên mấy lớp văn hóa của bọn họ chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

"Mỗi tuần tôi có thể dành hai buổi để lên lớp." Đường Nhất Bạch kiên nhẫn giải thích cho cô: "Điều kiện là không phải tập luyện trước khi thi đấu. Cô cũng biết tôi đã ba năm rồi không tham gia thi đấu, nên vẫn đi học đầy đủ."

Nghe vậy, Vân Đóa hơi ảm đạm. Ba năm, 36 tháng, 1095 ngày đêm, là một vận động viên đang ở thời kì đỉnh cao, anh chỉ có thể nhìn đồng đội tập luyện, thi đấu, còn mình ngày qua ngày lặp lại những bài tập thông thường, rồi lên lớp. Những ngày bình thản như thế là một loại dày vò đau đớn đến chừng nào?

Vân Đóa chỉ nghĩ một chút thôi đã thấy xót xa vô hạn, mà người trong cuộc như anh đã trải qua khó khăn ra sao chứ!

Nhưng vẻ mặt Đường Nhất Bạch vẫn bình thản: "Ba năm nay môn nào tôi cũng xếp loại giỏi hết, còn được học bổng. Cho nên tôi cũng là vận động viên bơi lội học giỏi nhất."

Vân Đóa bị anh chọc cười. Cô nhìn anh: "Tôi phát hiện anh rất khác biệt so với những vận động viên khác."

Đường Nhất Bạch cúi đầu cười cười: "Cô cũng không giống những phòng viên khác."

Vân Đóa nghĩ thầm, đương nhiên không giống rồi, tôi là người mới đó. Cô nghịch máy ảnh trong tay: "Mấy giờ anh học?"

Đường Nhất Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Sắp rồi. Nhưng muộn chút cũng không sao, tôi có thể đến lớp thầy giáo đã vui lắm rồi."

Vân Đóa 囧, lời như vậy mà anh cũng có thể nói ra được sao...

Hai người đi cùng một hướng, trên đường, Đường Nhất Bạch thấy một quán trà sữa còn dừng lại mời Vân Đóa uống nước. Vân Đóa định uống trà sữa, nhưng lại nghe Đường Nhất Bạch thản nhiên nói: "Thực phẩm rác rưởi."

Vì thế Vân Đóa đổi qua uống trà Ô Long nóng, còn Đường Nhất Bạch uống một ly trà thạch lựu. Thạch lựu đỏ tươi trong nước đẹp như mã não vậy, chàng trai trẻ tuấn mĩ uống một hớp, giống như ma cà rồng đang uống máu vậy, đẹp đến rung động lòng người.

Đường Nhất Bạch uống nước, hưởng thụ nheo mắt lại, khiến Vân Đóa muốn uống thử ghê gớm.

Hai người sóng vai trên con đường nhỏ trồng nhiều cây ngân hạnh, nói chuyện lung tung. Vân Đóa phát hiện, cô cũng giống như nhiều người khác, vừa nhắc tới ba năm đau khổ của Đường Nhất Bạch liền thấy đáng tiếc thay cho anh, thở vắn than dài. Không biết Đường Nhất Bạch có biết mình đã thoát khỏi những ngày tháng đen tối kia không, những ngày đó với anh chẳng qua chỉ như khi thủy triều lui hiện ra cát trắng, sau cơn mưa trời lại sáng. Những gì anh có được từ quá khứ đau thương chưa hẳn ít hơn nhưng gì anh mất, phải có quá khứ như vậy mới có anh của ngày hôm nay, cứng cỏi mà lạc quan, trưởng thành mạnh mẽ.

Vân Đóa và Đường Nhất Bạch là bạn cùng trang lứa, nhưng nếu so sánh cô với Đường Nhất Bạch, thì ở phương diện tình cảm, Đường Nhất Bạch đã đá bay cô qua N con phố.

Thôi, những chuyện bi thương như vậy đừng nghĩ nữa...

Vân Đóa một tay cầm trà Ô Long, một tay nhẹ nhàng gõ lên máy ảnh trước ngực: "À... Tôi có thể đăng chuyện hôm nay gặp anh lên báo không?"

"Ừ." Miệng Đường Nhất Bạch ngậm ống hút, mơ hồ ừ một tiếng.

"Nội dung trò chuyện cũng có thể chứ?"

Anh nhả ống hút: "Có thể."

Vân Đóa tiếp tục được voi đòi tiên: "Như vậy... Tôi có thể chụp một tấm ảnh của anh không? Bỏ vô cho đẹp."

"Đương nhiên có thể."

Vì thế Vân Đóa bỏ trà Ô Long xuống, cầm máy ảnh chụp anh mấy tấm. Trước cây ngân hạnh thẳng tắp, thân ảnh thiếu niên đứng thẳng, sắc lá vàng nhạt càng làm nổi bật vẻ đẹp trai ngời ngời của anh. Chẳng qua...

Vân Đóa chợt dừng lại, hơi ngượng ngùng nói: "Anh có thể bỏ nước xuống được không..." Đem ảnh cầm đồ uống đăng trên báo không trang nghiêm chút nào!

Đường Nhất Bạch giống bé ngoan làm theo lời cô nói. Anh càng làm vậy, Vân Đóa càng thấy mình quá đáng, cô chụp ảnh xong, cười he he nói: "Cám ơn anh!"

"Không cần khách khí."

Hai người lại cầm đồ uống lên, Vân Đóa không yên lòng: "Tôi nghe nói, các anh có quy định là không thể tùy tiện phỏng vấn, bây giờ tôi làm vậy có gây rắc rối gì cho anh không?"

Đường Nhất Bạch lắc đầu: "Không sao, tôi nói với huấn luyện viên một tiếng là được, ông ấy rất thoải mái."

Vân Đóa biết huấn luyện viên của anh, là một ông to cao tên Ngũ Dũng, mặt mũi có khí chất tội phạm. Cô khó tưởng tượng được dáng vẻ 'thoải mái' của ông ta...

Cô buồn bực: "Sao anh lại đồng ý mạo hiểm như vậy chứ?"

"Vì cô yêu thầm tôi mà."

"Khụ!"

Vân Đóa không cẩn thận phun hết trà Ô Long trong miệng ra ngoài, cô chẳng quan tâm đến vẻ thất thố của mình, trừng mắt hoảng sợ nhìn anh: "Này này này, tôi không có nha."

Đường Nhất Bạch cắn ống hút, khóe miệng cố gắng mím lại, giống như đang cực lực nhẫn nhịn gì đó.

Vân Đóa nóng nảy: "Tôi thật sự không có mà..."

Cuối cùng anh không nhịn được, khóe môi nhếch lên, bật cười, vừa cười vừa nhìn Vân Đóa, sóng mắt lấp lánh, khuôn mặt đầy trêu ngươi.

Vân Đóa: "..." Không cần nói gì nữa, lại bị đùa giỡn!" QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro