Chương 5: Kí tên và đùa giỡn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy Tôn giúp Vân Đóa ôm một phần hoa.

Hai người ôm đầy hoa trong lòng, rời đi trong ánh mắt của mọi người. Thầy Tôn cũng không có ý định phỏng vấn tiếp, ông vừa đi vừa nói với Vân Đóa: "Vân Đóa này, những lời vừa rồi con không nên nói, chúng ta là phóng viên chứ không phải người phát ngôn của vận động viên. Con là phóng viên, chỉ cần đặt câu hỏi và chờ người ta trả lời thôi."

Vân Đóa vẫn còn mạnh miệng: "Nhưng cái ông đó hỏi ác quá."

Thầy Tôn nhíu mày: "Cũng không phải con hỏi, con không cần chịu áp lực gì hết."

"Nhưng như vậy không công bằng với người được phỏng vấn, còn chưa trả lời được gì đã bị hất chậu phân vào mặt rồi, lỡ may anh ta không giỏi ăn nói, không biết cách giải thích, thế có phải bị mang tội xấu không? Trước đây cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy, có người tố chất tâm lí không vững, bị hỏi đến phát khóc đó.

"Vân Đóa!" Giọng thầy Tôn trở nên nghiêm khắc: "Sao con vẫn không hiểu vậy, con không phải thẩm phán, chuyện công bằng không cần con quan tâm. Chúng ta là phóng viên, nhìn nhận vấn đề không thể mang theo ý nghĩ cá nhân được, con trắng trợn đứng về phía Đường Nhất Bạch, như thế không phù hợp với phẩm chất của một phóng viên."

Vân Đóa không nghĩ vậy. Cái gì mà phẩm chất chứ, khách quan công bằng mới gọi là phẩm chất. Giống những kẻ vừa rồi không nhìn thấy chỗ sai của vấn đề, chỉ chờ Đường Nhất Bạch có chuyện, đó mới gọi là không có phẩm chất, đó mới là soi mói nhiều chuyện.

Cô còn muốn phản bác, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của thầy Tôn, lời nói đến miệng lại nuốt về, chỉ cúi đầu nói: "Vâng, con biết rồi, xin lỗi."

Thầy Tôn vui mừng gật đầu. Trong mắt ông, Vân Đóa là một nhân tài, thông minh hiểu biết, tố chất chuyên nghiệp cũng tốt, chỉ đôi khi đầu óc hơi chậm chạp, thái độ làm việc cũng mơ hồ, có khi rất chăm chỉ cố gắng, có khi lại làm chuyện mâu thuẫn với công việc của mình. Đúng là một cô nhóc khó hiểu...

Vân Đóa còn nịnh nọt: "Cám ơn thầy Tôn nhắc nhở, lần sau con sẽ không như vậy nữa."

"Được rồi được rồi, đây cũng không phải là chuyện lớn gì hết, còn nữa, vừa rồi xảy ra chuyện như vậy cũng không phải không có thu hoạch gì, Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch đối với con cũng không tệ nhỉ, có quan hệ tốt với vận động viên, biết đâu sau này có thể phỏng vấn độc quyền, ha ha."

Thầy Tôn nói như vậy chỉ mang tính chất an ủi Vân Đóa thôi. Muốn phỏng vấn độc quyền có quan hệ tốt với vận động viên thì có ích gì, quan trọng là phải có quan hệ tốt với huấn luyện viên kìa...

Hai người ra khỏi cửa nhà khách, thầy Tôn chợt nhớ ra điều gì quan trọng: "À..."

Đúng lúc đó, bọn họ nghe thấy có tiếng nói chuyện từ hướng khác.

A: "Cô gái kia to gan thật, nhưng vừa nhìn đã biết là người mới, gì cũng dám nói, là phóng viên 'tuần san thế giới thể thao' à? Nghe nói tên là Vân Đóa?"

B: "To gan thì làm được gì, cô ta còn kì lạ nữa. Lúc đầu phỏng vấn Kỳ Duệ Phong, hình như Kỳ Duệ Phong biết cô ta, cho cô ta đặt câu hỏi đầu tiên, thế mà cô ta hỏi Kỳ Duệ Phong là 'Xin hỏi, khi hai lần thua cùng một người anh có cảm giác gì?' nữa chứ!"

A: "Thật vậy hả? Nghĩ gì vậy trời! Còn Kỳ Duệ Phong mới gặp cô ta mà đã cho cô ta hỏi câu đầu tiên chứ, đúng là gặp hạn mà..."

B: "Cô ta trông cũng xinh mà, cô nương xinh đẹp ai chả thích! Nhưng cô gái này mạnh miệng thế, cũng chẳng sợ hãi gì hết, chắc tám phần là có gia thế nhỉ?"

blabla...

Vân Đóa không thể tiếp tục nghe về 'gia thế' nhà cô nữa, vì thầy Tôn ở bên nổi khùng: "Vân Đóa! Sao cô lại nói chuyện như thế với Kỳ Duệ Phong? Thầy liều mạng với cô!"

"A a a thầy Tôn, con xin lỗi mà, con không phải cố ý, con chỉ muốn đi đường tắt thôi mà..." Vân Đóa vừa nói vừa chạy, vòng qua góc tường, không nhìn đôi nam nữ sợ tới ngây người, giống cơn gió chạy vèo ra khỏi trung tâm bơi lội. Cô ôm mấy bó hoa bự còn có thể chạy nhanh như vậy, vì chạy quá nhanh, nên nhìn qua chứ tưởng một lẵng hoa lớn bay qua.

Thầy Tôn chạy đuổi theo cô, lúc đầu còn hô hào đòi chém đòi giết, nhưng sau khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, thầy Tôn đổi lại: "Đứng lại! Vân Đóa cô đứng lại cho thầy!"

Vân Đóa cuối cùng cũng đứng lại, cô ôm hoa thở, quay đầu nhìn thầy Tôn cầu xin tha thứ: "Thầy Tôn thầy đừng đánh con mà!"

Thầy Tôn tức trợn trắng mắt: "Thầy có tàn bạo vậy không hả?!"

Cuối cùng ông cũng đuổi kịp Vân Đóa, vì chạy nhanh nên giờ le lưỡi thở, rất giống con Husky trông thấy thức ăn.

Vân Đóa không chờ thầy Tôn trách mắng, cứ luôn miệng nhận sai. Thầy Tôn là người ăn mềm không ăn cứng, trong thời gian thử việc cô đã sớm nhận ra.

"Con, con mau nói cho thầy biết." Thầy Tôn trừng cô: "Vì sao Đường Nhất Bạch biết tên con?"

"Hả? thầy Tôn à, thầy đổi đề tài nhanh quá vậy?"

"Nói!"

Vân Đóa đành trả lời: "Ờ thì... hôm qua có chút hiểu lầm nhỏ, nên anh ta khắc tên con vào tâm trí." Đánh chết cũng không nói vì cái gì.

Tôn lão sư lắc đầu, "Cô tự luyến quá rồi đấy."

Vân Đóa nói vậy cũng chỉ vì muốn giỡn tí thôi, có lẽ qua mấy ngày nữa đám người Đường Nhất Bạch sẽ quên cô thôi, chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này cũng không còn dịp gặp lại nữa.

Nghĩ nghĩ, thầy Tôn lại hỏi: "Vậy thì, con có thể xin chữ kí của cậu ta không?"

"Dạ?" Vân Đóa nghĩ một lát, Đường Nhất Bạch là người rất ôn hòa tốt bụng, xin chữ kí chắc không sao đâu nhỉ? Nghĩ vậy, cô gật đầu: "Đường Nhất Bạch là người rất tốt."

Ánh mắt thầy Tôn sáng hơn: "Vậy Kỳ Duệ Phong thì sao? Có thể xin không? Nghe nói cậu ta kí tên còn phụ thuộc vào tâm tình nữa."

Nghĩ tới tên 'thiên tài' này, Vân Đóa tràn đầy tin tưởng cười: Xin chữ ký Kỳ Duệ Phong còn dễ hơn nữa, thầy muốn xin cũng dễ thôi mà, cứ thấy anh ta thì nói 'cậu thật giỏi, thật đẹp trai, tôi rất thích cậu', chắc chắn có thể xin được!"

Thầy Tôn cố gắng không lấy tay sờ mặt mình, vẻ mặt ưu thương: "Thầy mà nói với cậu ta như thế, chắc bị coi là lão già biến thái mất."

"Ặc..."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không chú ý tối một thân ảnh cao to phía trước, khi nghe bọn họ nói chuyện chợt dừng lại một chút.

Một tiếng 'bịch' nhỏ thu hút sự chú ý của Vân Đóa.

Cô nhìn nhìn, chợt thấy cách mình 2,3 bước có một cái ví nam rơi trên mặt đất. Anh chàng kia đang lấy di động gọi điện, vẫn chưa phát hiện ra. Vân Đóa lập tức kêu lên: "Anh gì ơi, ví tiền của anh rớt kìa."

Bóng lưng anh ta thon dài, mùa thu mà vẫn còn mặc áo ngắn tay, có vẻ không sợ lạnh. Vân Đóa vừa dứt lời, anh ta quay người lại. Lúc bấy giờ Vân Đóa nhìn thấy mặt anh ta, hơi ngẩn ra. Anh chàng này đẹp trai thật đấy!

Anh ta gầy, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, mặt dài, đôi môi mím chặt hơi tái, có cảm giác lạnh nhạt. Cả người anh ta bao phủ hơi thở 'cấm lại gần'.

Vân Đóa chỉ ví tiền dưới đất: "Anh gì ơi?"

Anh ta khom lưng nhặt nó lên: "Cám ơn."

Anh ta cất ví tiền, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Vân Đóa và thầy Tôn, hỏi: "Hai người là phóng viên?"

"Đúng vậy đúng vậy." thầy Tôn đáp, "Trong này có thi đấu."

"Tôi biết, hôm nay tôi đi xem." Anh ta do dự một lát, nhìn Vân Đóa: "Nghe nói cô có thể xin chữ kí Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch?"

"Hả?" Vân Đóa sửng sốt một lát, chợt hiểu ra, vừa rồi hai người nói chuyện có lẽ bị người này nghe thấy.

Thầy Tôn đi lên: "Cậu chỉ cần nói với Kỳ Duệ Phong là cậu ta rất tuyệt, rất thích cậu ta, Kỳ Duệ Phong sẽ kí tên cho cậu.

Anh ta lắc đầu, "So gay."

Sau đó, thầy Tôn và anh chàng đẹp trai này cùng quay lại nhìn Vân Đóa. Thầy Tôn còn tiến lên một bước: "Vân Đóa à, có thể để thầy và Kỳ Duệ Phong chụp một tấm hình không?"

Vân Đóa là người không từ chối được nhiệt tình của người khác, dưới ánh mắt tha thiết của hai người, cô trịnh trọng gật đầu: "Được rồi, đi theo con."

Ba người bỏ hoa lên xe anh chàng kia, sau đó Vân Đóa dẫn hai người bọn họ đi đến dải phân cách hôm qua cô gặp Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch...

Trên đường đi bọn họ tự giới thiệu, anh chàng đẹp trai tên Lâm Tử, nghe nói là cố vấn đầu tư. Thầy Tôn nghe thấy tên anh ta xong, bối rối: "Tên của cậu rất quen tai, tôi đã nghe qua rồi!"

"Vì nhất định ông đã nghe qua câu 'Cánh rừng lớn cái gì cũng có'". Anh chàng vốn lạnh lùng tự nhiên đùa một câu.

(Chú thích: "Cánh rừng lớn cái gì cũng có" tiếng Hán là 'Lâm tử đại liễu thập yêu điểu đô hữu', cũng có từ Lâm Tử - giống tên anh ta)

"Khụ, ha ha..." Vân Đóa và thầy Tôn cười thật miễn cưỡng.

Trung tâm bơi lội có 4 cửa ra vào, lối đi của vận động viên có căng dải phân cách, để phòng vận động viên bị gây rối, còn có nhân viên bảo vệ nữa. Hôm qua Vân Đóa may mắn vì bảo vệ không ở đó, nên cô không bị người ta phát hiện. Nhưng hôm nay họ bị đuổi hai lần, cuối cùng mới chờ được đoàn người Kỳ Duệ Phong. Bảo vệ đang định đuổi đám người Vân Đóa đi thì Kỳ Duệ Phong lại đi qua.

Lâm Tử cao khoảng 1m8, nhưng đứng trước Kỳ Duệ Phong có thể nói là nhỏ xinh. Còn Vân Đóa, nhiều nhất có thể xem là nhỏ bé...

Vì thế Vân Đóa phải ngửa đầu mới có thể nhìn đến mặt Kỳ Duệ Phong.

Vừa rồi thầy Tôn và Lâm Tử đã nhất trí để Vân Đóa nói câu kia, cuối cùng Vân Đóa cũng biết cái gọi là tự lấy đá đập chân mình. Vì thế giờ phút này, hai người nhìn nhau, Vân Đóa nói với Kỳ Duệ Phong: "Kỳ Duệ Phong, anh thật giỏi, thật đẹp trai, chúng tôi rất thích anh."

"Tôi biết."

Vân Đóa há miệng, không biết phải nói tiếp như thế nào, nhưng Kỳ Duệ Phong lại thuần thục đưa tay ra: "Ký ở đâu?"

Thầy Tôn đưa một quyển sổ ra, Lâm Tử đưa một cái máy tính bảng màu trắng. Kỳ Duệ Phong vừa kí tên vừa nói: "Cô vứt hết hoa bọn tôi tặng rồi hả?"

"Không —— "

Vân Đóa còn chưa nói xong, anh ta lại tiếp: "Vứt thì vứt đi, dù sao tôi cũng vứt." Nói xong, đưa quyển sổ và máy tính bảng cho hai người kia.

Vân Đóa thấy mình nên giải thích một chút: "Không vứt thật mà, chúng tôi bỏ trên xe, lát nữa mang về khách sạn."

Thầy Tôn có chữ kí rồi, lại yêu cầu chụp ảnh. Kỳ Duệ Phong không kiên nhẫn nhưng vẫn phối hợp.

Chụp xong, thầy Tôn lại quay qua xin chữ kí Đường Nhất Bạch, còn chụp ảnh chung. Đường Nhất Bạch kiên nhẫn hơn Kỳ Duệ Phong, ít nhất vẫn chưa thể hiện thái độ khó chịu gì cả.

Lâm Tử không xin chụp ảnh chung, anh ta cất máy tính bảng xong, đứng im một bên chờ. Vân Đóa hỏi nhỏ: "Anh không chụp ảnh với Kỳ Duệ Phong à?"

Anh ta lắc đầu.

"Vậy... anh không xin chữ ký Đường Nhất Bạch à? Anh ấy rất tốt, anh xin anh ta sẽ cho.

Lâm Tử vẫn lắc đầu.

Vân Đóa thấy khó hiểu: "Sao lại không cần?"

Lúc này, Đường Nhất Bạch gọi cô một tiếng: "Vân Đóa."

"Hả?" Vân Đóa quay đầu nhìn Đường Nhất Bạch.

Ánh mắt sạch sẽ như tuyết của Đường Nhất Bạch dừng trên mặt cô, anh hỏi: "Còn tôi thì sao?"

"? ? ?" Vân Đóa nghiêng đầu nhìn anh, không hiểu anh có ý gì.

Anh nhướn mày: "Chẳng lẽ tôi không giỏi, không đẹp trai, cô không thích tôi?"

"Ặc..." Vân Đóa nhìn ánh mắt trắng đen rõ ràng của anh ta, ánh mắt chân thành như thế không hề giống nói đùa. Cô chợt thấy nhức đầu: "Không phải mà..."

"Không phải cái gì?" Anh bình tĩnh nhìn cô, truy vấn.

Xem ra anh ta nhất định muốn một đáp án... Vân Đóa đành cắn răng nói: "Đường Nhất Bạch, anh, thật giỏi, thật đẹp trai, tôi... rất thích..." Càng nói giọng càng nhỏ, đến cuối cùng nghe như muỗi kêu.

Thật kì lạ, vì sao nói những lời này với Kỳ Duệ Phong thì không sao, còn nói với Đường Nhất Bạch lại thấy kì lạ vậy chứ... Vân Đóa lúng túng cúi đầu, không dám nhìn anh.

Sau đó cô lại nghe được tiếng cười của anh, vẫn dễ nghe như thế, phảng phất như dòng nhạc êm dịu nhẹ trôi. Vân Đóa lén ngẩng đầu nhìn anh, thấy mặt anh khoan khoái, khóe miệng cong cong, môi lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề. Nụ cười vẫn khiến người ta say mê như thế, nhưng giờ này đầy vẻ đùa giỡn.

Thầy Tôn thật không lựa lúc đến bên tai Vân Đóa, nói nhỏ: "Vân Đóa, hình như con bị đùa giỡn."

Vân Đóa: ...

Những lời này để trong lòng là được rồi, sao lại nói ra?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro