Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối bảy giờ. Bốn cảnh sát kỳ quái ở trên đường lên núi đặt những chướng ngại vật.

- Vì sao phải giả làm cảnh sát chứ. Không thoải mái chút nào cả. - Aiba Masaki muốn cởi nút áo ra, lập tức bị Ninomiya Kazunari bắt lấy tay.

- Cậu thích ứng chút đi. Có lẽ sau này mỗi ngày đều phải mặc đồng phục cảnh sát đấy.

- Cậu đừng nhắc chuyện đó với tớ nữa.

- Này, đến rồi, đến rồi. - Ohno Satoshi đứng đợi ở đầu đường chạy về nói với mọi người.

Xe của quản lý Kawashima dừng lại trước các chướng ngại vật.

- Xin lỗi, có thể mời anh đưa chứng minh nhân dân cho chúng tôi kiểm tra không? - Sakurai Sho mặc đồng phục cảnh sát nói với hắn.

- Đây. Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Lúc nãy mới xảy ra một vụ án giết người. Chúng tôi đang kiểm tra các xe đi ngang qua đây. Tuy có chút không lễ phép, nhưng mong anh cho chúng tôi chụp một tấm hình đưa cho nhân chứng nhận diện.

- Tất nhiên là được.

- Mời anh nhìn thẳng màn hình.

Quản lý Kawashima còn nở nụ cười với màn hình nữa.

Camera chụp hình đã được chỉnh sửa lại, tròng mắt cũng đã được ghi lại.

Sakurai Sho lấy camera đến xe cảnh sát lưu lại tròng mắt, sau đó quay lại, nói với Kawashima:

- Nhân chứng đã xác nhận, ngài không có hiềm nghi gì. Bây giờ chúng tôi sẽ xóa bỏ ảnh chụp của ngài.

Sakurai Sho còn cố ý cho quản lý Kawashima coi thao tác xóa bỏ ảnh chụp nữa.

- Đi đường cẩn thận.

- Vất vả.

Mọi người nhìn quản lý Kawashima đi xa.

- Đã có được tròng mắt. - Sakurai Sho nói với mọi người.

Còn lại giọng nói, mật mã, và chìa khóa tủ bảo hiểm điện tử.

---------

Buổi sáng tám giờ bốn mươi phút, Aiba Masaki lái xe đến đậu đối diện ngân hàng Toyota, cậu quay kính xe xuống để nhìn thấy tòa nhà lớn kia.

Ninomiya Kazunari ở sau thùng xe xem xét khung cảnh trên màn hình do các camera mini hôm qua Sakurai Sho lắp đặt truyền đến.

Ohno Satoshi nhàn nhã nhìn Ninomiya Kazunari thao tác hệ thống kỳ quái.

- Này, đến giờ đi làm rồi. Leader mau xuống xe. - Aiba Masaki quay đầu nói với Ohno Satoshi.

- Ừ. - Ohno Satoshi chậm rãi gật gật đầu, mở cửa xe đi ra ngoài.

- Tỉnh táo một chút. - Ninomiya Kazunari dặn Ohno Satoshi.

- Ừ. - Ohno Satoshi dùng bộ mặt ngủ chưa tỉnh không muốn làm quay đầu trả lời Ninomiya Kazunari.

Ninomiya Kazunari hung tợn đóng cửa xe cái rầm, nói với Aiba Masaki:

- Tớ là mẹ của Ohno Satoshi, lúc sinh cậu ta ra đã bắt đầu bước vào thời mãn kinh.

- Cậu còn chưa làm lành với mẹ cậu sao?

- Ai thèm cúi đầu xin lỗi bà ấy trước chứ!

Aiba Masaki cười hì hì, sau đó cậu ta để microphone sát vào miệng, chỉnh qua kênh của Sakurai Sho, nói:

- Sho chan! Sho chan! Thử giọng, thử giọng, cậu nghe được tớ nói không?

- Không có chuyện gì cậu đừng nói chuyện được không! - Giọng nói buồn bực của Sakurai Sho truyền đến microphone của Aiba Masaki.

Cậu ta xách theo một cặp da màu đen đựng công văn, từ đầu phố xuống xe, bước nhanh về hướng ngân hàng.

Ohno Satoshi và Sakurai Sho trước sau dùng thẻ giả đi vào ngân hàng Toyota.

Aiba Masaki từ chỗ ngồi lái đi đến phòng điều khiển phía sau xe, đeo headphone vào, nhìn chằm chằm màn hình.

Mục đích hôm nay đột nhập vào ngân hàng Toyota là để đánh cắp giọng nói và password. Người thực hiện là Ohno Satoshi và Sakurai Sho.

Hai người ở một góc chết camera lầu tám gặp nhau, chỗ này vừa vặn có một cửa thông gió.

Ohno Satoshi và Sakurai Sho vừa nhìn thấy đối phương, lập tức vô cùng ăn ý chơi trò kéo búa bao với nhau, cuối cùng Sakurai Sho thua.

- Tức chết đi được. - Cậu ta buồn bực nói.

Với sự trợ giúp của Ohno Satoshi, cậu ta đã mở được cửa thông gió và trèo vào trong.

Nhiệm vụ của Ohno Satoshi là canh chừng.

Sakurai Sho mang theo cặp đựng hồ sơ của cậu ta bò về hướng tủ bảo hiểm VIP.

Thiết bị nghe trộm là loại mà Ninomiya Kazunari và Aiba Masaki đã sử dụng để nghe lén buổi tư vấn tâm lý của Matsumoto Jun lần trước, đồng thời được lắp thêm hệ thống ghi âm. Nhưng thiết bị này có một khuyết điểm chính là khoảng cách nghe trộm hạn chế. Cửa ra của cửa thông gió này cách cửa thứ nhất của tủ bảo hiểm VIP là mười lăm mét, đây cũng là khoảng cách xa nhất mà máy nghe trộm được.

Nếu từ cửa thông gió không thu được giọng nói, nhất định phải lập tức thực hiện kế hoạch thứ hai.

Hôm nay chỉ có một vị khách hẹn trước đến tủ bảo hiểm VIP. Quản lý Kawashima cũng chỉ đọc một lần password. Nếu kế hoạch này thất bại, Matsumoto Jun phải mạo hiểm đến đây lần thứ hai.

Sakurai Sho bò a bò trong lối thông gió, bò bò đến nỗi cậu ta cảm thấy mình đại khái cần đến phòng tập thể thao, vì vậy cậu ta hỏi Aiba Masaki:

- Này, Aiba, cậu đang ngủ à?

- Sao có thể chứ, Nino đang ngồi bên cạnh tớ đấy. - Đây không phải lý do để không ngủ a....

- Tớ còn phải đi bao lâu nữa?

- Sắp đến rồi! Còn mười mét nữa, cố lên cố lên!

- Chịu không nổi. - Sakurai Sho tiếp tục bò a bò về phía trước.

- Dừng! Dừng! Dừng!

Sakurai Sho thở phì phò dừng lại, từ trong cắp đựng hồ sơ lấy ra thiết bị nghe lén, sau đó nghe theo chỉ thị của Aiba Masaki điều chỉnh tần số và vị trị lắp đặt.

Ở trên xe, trên màn hình theo dõi, Ninomiya Kazunari nhìn thấy bóng dáng của quản ký Kawashima và khách đi ngang qua. Cậu ta nói với Aiba Masaki:

- Nói với Sho chan, người đã đến, bảo cậu ta chú ý.

- Sho chan, nghe đài! Nghe đài!

Sakurai Sho điều chỉnh thiết bị nghe lén, nghe được tiếng quản lý Kawashima.

Password hôm nay là......

"Vừng ơi mở ra." (Té cái rầm!!!! Hết nói, bó tay với cái ngân hàng này luôn =.=|||)

Giọng nói thu được và kết quả phân tích: Thành công.

- Hô...... - Sakurai Sho nhẹ nhàng thở ra, bò ngược về.

Ninomiya Kazunari gọi điện thoại cho Matsumoto Jun.

- Jun kun, sáng hôm nay cậu không cần đến, chuẩn bị hoạt động buổi tối đi.

Bây giờ chỉ còn lại chìa khóa điện tử.

------------

Bởi vì password chỉ có tác dụng trong vòng hai mươi bốn giờ, cho nên muốn ăn trộm chỉ có thể là tối hôm nay.

Tối hôm nay, ở một câu lạc bộ VIP nổi tiếng diễn ra một buổi tiệc của giới tài chính. Người được phép ra vào câu lạc bộ này chỉ có hội viên có thẻ cao cấp.

Vô cùng tình cờ chính là, Matsumoto Jun kun có thẻ hội viên.

Kỳ thật chính bản thân Matsumoto Jun cũng không biết mình có thẻ hội viên này, cậu ta ngay cả cửa câu lạc bộ mở hướng nào cũng không biết nữa là. Nhưng quản gia tiên sinh có nói, tất cả các câu lạc bộ cao cấp ở Tokyo ông đều giúp Matsumoto Jun làm thẻ hết rồi.

Buổi tiệc bắt đầu vào buổi tối tám giờ. Chiếc xe phong cách của Aiba Masaki dừng lại ở bãi đậu xe câu lạc bộ là lúc bảy giờ ba mươi.

- Ba cậu mà biết cậu lấy tiền lương cả đời của ông để mua một chiếc xe như vậy, chắc chắn là sẽ mổ bụng tự sát. - Ninomiya Kazunari nói.

- Không đâu, cậu yên tâm đi. Nếu ông ấy biết tiền mua xe toàn bộ đều là do trộm trở về thì ông mới mổ bụng tự sát. - Aiba Masaki nói.

Dù sao đều là mổ bụng tự sát thôi.

Ohno Satoshi sửa nơ lại, nói:

- Áo vest hàng hiệu mặc thật khó chịu.

- Vì sao không bảo Jun kun đến đây chứ? - Aiba Masaki hỏi Sakurai Sho.

- Nếu thật sự thứ quan trọng như Long đầu trượng bị trộm mất, cảnh sát nhất định sẽ điều tra. Jun kun tốt nhất không cần dính phải bất kỳ hiềm nghi nào. Cho nên cậu ta nhất định không được đụng mặt Kawashima lần thứ hai. - Sakurai Sho nói.

- Thẻ hội viên kiểu này bổn đại gia ta làm giả chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực. Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. - Ninomiya Kazunari có chút đắc ý.

- Chúng ta đi thôi. - Sakurai Sho nói với Ohno Satoshi. Sau đó xuống xe.

- Tớ mặc như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ? Đẹp trai không? - Ohno Satoshi xuống xe, vừa đi vừa hỏi Sakurai Sho.

- Rất đẹp trai. Đừng cho số điện thoại bất kỳ cô gái nào đấy nhé. - Sakurai Sho nói.

Hai người bước ra bãi đỗ xe đi đến thang máy.

------------

- Này, Nino. - Trên xe truyền đến một giọng ủy khuất nũng nịu của người nào đó - Vì sao họ đều là người có tiền, còn tớ thì đi làm waiter chứ?

- ......Cậu hỏi tớ vấn đề này là muốn tớ dùng bao nhiêu ác độc trả lời đến cậu buồn bực đây?

- ....... - Không có câu trả lời nào buồn bực hơn câu này cả.

- Xuống xe nhanh lên. - Ninomiya Kazunari từ trên xe nhảy xuống.

Aiba Masaki đeo một cái ba lô đen, là người cuối cùng bước xuống xe.

Hai người đi vào thang máy, mục đích không phải là tầng tổ chức tiệc, mà là tầng mười sáu. Một câu lạc bộ mới đã thuê tầng này, giờ đang trang hoàng lại. Buổi tối tám giờ, công nhân trang hoàng đã tan sở về nhà.

Hai người đi đến một phòng trống, cửa sổ nhìn ra bên ngoài không có lắp kính thủy tinh.

Ninomiya Kazunari từ trong ba lô lấy máy tính xách tay của cậu ra.

Aiba Masaki từ trong ba lô lấy ra một cuộn dây thừng, cột một đầu cố định vào khung cửa sổ, thử độ căng giãn của dây thừng, sau đó thả dây thừng xuống.

Tiếp theo cậu ta bước ra cửa sổ, nhảy xuống.

Ninomiya Kazunari chỉ quay đầu nhìn bóng dáng của cậu ta biến mất trong đêm đen, sau đó cúi đầu tiếp tục thao tác máy tính.

Aiba Masaki nhảy xuống tầng mười chỗ Ohno Satoshi và Sakurai Sho đang đến, mở cửa sổ ra, nhảy vào. Chỗ này là nơi an toàn nhất ở tầng mười, tối đen, không có bóng người. Aiba Masaki cởi bỏ áo đi đêm bên ngoài ra, lộ ra áo sơ mi màu trắng, sau đó từ trong ba lô lấy ra một áo khoác đen không tay mặc vào.

Lúc những thằng bạn của mình đang làm khách quý còn mình thì làm waiter...... quả thật là rất khó chịu.

Aiba Masaki đẩy cửa bước vào, các vị khách đến dự tiệc đã đến khá đông đủ, tốp năm tốp ba tụ tập lại cùng một chỗ nói chuyện.

Aiba Masaki cúi đầu với người đàn ông trung niên đi ngang qua cậu, bưng khay đựng rượu trên bàn dài lên.

Ohno Satoshi và Sakurai Sho tách nhau ra đứng ở các góc khác nhau trong phòng. Bên cạnh Ohno Satoshi quả nhiên có hai ba cô gái xinh đẹp mặc váy dài vây quanh. Sakurai Sho đứng một mình bên cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh.

Quản lý Kawashima đúng tám giờ đến hội trường.

Aiba Masaki theo dõi hắn đi đến chính giữa hội trường chào hỏi một người đàn ông.

Ohno Satoshi liếc nhìn Kawashima, sau đó lại cúi đầu nói chuyện phiếm với các cô gái.

Sakurai Sho đưa lưng về hướng Kawashima, từ mặt kính thủy tinh thấy được bóng dáng của hắn.

Aiba Masaki bưng rượu đi ngang qua, cố ý dừng lại ở chỗ Kawashima, hỏi hắn có muốn uống rượu không. Kawashima tùy ý bưng một ly Champagne.

Aiba Masaki rời khỏi Kawashima, nói: "Áo khoác, safe."

Nút áo thứ nhất trên cổ áo bốn người đều là microphone. Tai trái nhét headphone mini.

Ohno Satoshi uống cạn ly rượu trong tay, sau đó đi về hướng Aiba Masaki. Trên đường đi, cậu ta đi ngang qua Kawashima, không cẩn thận đụng phải hắn một chút.

Cậu nói lời xin lỗi với đối phương, đối phương cũng không để ý.

Rời khỏi Kawashima, Ohno Satoshi đi đến bên cạnh Aiba Masaki lấy một ly rượu, đồng thời nói: "Túi quần, safe."

Bây giờ chỉ còn lại túi tiền bên trong áo sơ mi.

Sakurai Sho tuy rằng đánh nhau không ra gì, mặc dù chính bản thân cậu ta nói là vì cậu ta chưa thật sự ra tay. Tuy nhiên, nếu nói về kỹ thuật trộm cắp thì cậu ta có thể là số một số hai trong năm người.

Cậu ta buông ly rượu, lắc lắc cổ và hai tay.

- Sho chan, cậu đừng làm động tác thu hút nhiều người như vậy chứ. Người ta sẽ nghĩ cậu tập thể dục buổi sáng đấy. - Aiba Masaki nói. - Thế nào rồi

- Đừng ồn. Tớ còn đang suy nghĩ.

- Cậu cứ trực tiếp đi ngang qua, đụng một chút không phải là được rồi sao. - Ohno Satoshi nói.

- Bên trong! Bên trong! Bên trong còn chia bên trái bên phải, lại không biết bên trong có mấy tầng. Tớ đụng một chút thì đụng ra sao?

- Tớ nghĩ nếu là Sho chan chắc chắn không có vấn đề gì đâu.

- Đừng đứng nói chuyện, bộ không sợ đau lưng sao?

- Không phải chút nữa có khiêu vũ sao? - Aiba Masaki vui vẻ nói - Cậu thừa dịp lúc khiêu vũ đi sờ sờ xem sao.

- Cậu gặp qua con trai với con trai khiêu vũ lại còn sờ tới sờ lui chưa hả?!!

- Ở Italy không phải cậu từng giả gái qua sao? Mặc sườn xám......

- Aiba Masaki! Tốt nhất cậu đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Bằng không tớ sẽ trở mặt đấy! Đừng tưởng cậu không có nhược điểm nào trong tay tớ.

Tâm trạng của Aiba Masaki quả thật rất sung sướng.

Lúc này, một cô gái bưng ly rượu đi đến chỗ Kawashima, hai người bắt đầu trò chuyện với nhau. Thoạt nhìn hai người đều có ấn tượng tốt với đối phương.

Hai mắt Sakurai Sho đột nhiên phát sáng, cậu ta nói với Ninomiya Kazunari:

- Nino, cậu còn sống không?

- Chít. - Ninomiya Kazunari phát ra tiếng chuột kêu.

- Cậu có thể đình điện trong vòng năm phút không?

Ninomiya Kazunari nhìn nhìn hệ thống cung cấp điện, nói:

- Có thể đình điện, nhưng bên dưới có hệ thống tự động cung cấp điện, năm phút không được, chỉ được bốn mươi lăm giây thôi.

- Bốn mươi lăm giây?! Cậu nghĩ tới là Super hero sao?

- Cậu nhanh tay lắm mà! Đã cài đặt xong, mười giây sau đình điện.

- Này!

- 8, 7, 6.........

Sakurai Sho chỉ có thể bất đắc dĩ hoạt động đầu ngón tay của cậu.

- 2, 1!

Cúp điện.

Tiếng thét chói tai, tiếng bước chân, tiếng ly rượu va chạm vào nhau vang lên khắp hội trưởng.

Bốn mươi lăm giây sau, hệ thống tự động cung cấp điện hoạt động.

Sakurai Sho đã đứng cách Kawashima mười mét xa.

Buổi tiệc hỗn loạn chậm rãi khôi phục lại trật tự.

Aiba Masaki đi ngang qua Sakurai Sho, từ trong tay cậu nhận lấy chìa khóa điện tử rồi giấu vào tay áo.

Chờ cậu ta đi ngang qua Ohno Satoshi thì chìa khóa điện tử đã truyền đến tay Ohno Satoshi.

Ohno Satoshi đi ra hội trường, đi đến lối đi an toàn còn treo dây thừng.

Ninomiya Kazunari đã ôm máy tính của cậu ta chờ ở đó, từ trong tay Ohno Satoshi nhận chìa khóa điện tử. Cậu ta mở chương trình tự động phục chế.

- Có thể nhanh lên không? - Ohno Satoshi ngồi xổm xuống xem Ninomiya Kazunari thao tác.

- Thành thật xin lỗi, tiền nào của ấy, thứ này chỉ mất có năm phút thôi, cậu gấp cái gì chứ?

- Nga, tớ nói với người ta đi toilet, quá năm phút sẽ thành "chuyện lớn" mất.

- Này, Leader!!...... Cậu thắng!

Ninomiya Kazunari trả chìa khóa điện tử lại cho Ohno Satoshi.

Ohno Satoshi rời khỏi lối đi an toàn, trở lại hội trường.

Sakurai Sho đứng cách cửa ra vào không xa, Ohno Satoshi đi ngang qua người Sakurai Sho, chìa khóa lại một lần nữa trở lại trong tay áo Sakurai Sho.

Vấn đề bây giờ chính là chìa khóa điện tử trong tay áo Sakurai Sho làm cách nào để trở về trong túi tiền của Kawashima đây.

Sakurai Sho đi đến bên cạnh Aiba Masaki lấy một ly rượu, dựa vào một góc hội trường chờ cơ hội.

Lúc này ly rượu của Kawashima đã cạn, hắn ta đi đến chỗ một waiter gần nhất.

- Này, Leader! Để hắn ta đi toilet!

Ohno Satoshi đứng ở góc bàn ăn, cách Kawashima cỡ chừng bốn mét. Cậu ta từ trong túi tiền lấy ra vài viên bi thép hình tròn bắn đến dưới chân waiter bên cạnh Kawashima.

Waiter kia đang đi tới, chân vừa trượt, toàn bộ khay đựng rượu đổ ập lên người Kawashima.

Sakurai Sho nhanh hơn Kawashima một bước đi đến hướng toilet.

Kawashima quả nhiên đến toilet.

Chờ Sakurai Sho từ trong phòng ngăn toilet đi ra thì Kawashima đang ở bồn rửa tay cởi áo khoác rửa sạch áo sơ mi.

Cái này quả thật là cơ hội dễ dàng để "châu về Hợp Phố"*.

Sakurai Sho đi ra WC, cậu không quay trở lại hội trường, chỉ nói một câu: "Đã xong, rút."

Ninomiya Kazunari đóng máy tính lại, nắm dây thừng bò lên tầng mười sáu. Aiba Masaki trong vòng hai phút vừa cởi áo khoác ra ngoài vừa trở về lối đi an toàn, cũng nắm dây thừng trèo lên trên.

Ohno Satoshi đặt ly rượu xuống bàn, cũng rời khỏi hội trường.

Ba phút sau, một chiếc xe phong cách chạy như bay về hướng ngân hàng Toyota.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro