Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninomiya Kazunari theo đám người chạy ra phòng phẫu thuật, từ hành lang trèo lên đường ống thông gió. Cửa vào đường ống thông gió đã được cài tia hồng ngoại chống trộm, đây là chuyện hôm qua Matsumoto Jun phát hiện. Công tác của Ninomiya Kazunari chính là phân tán lực lượng kẻ thù. Aiba Masaki chạy ra phòng giải phẫu, nói với Sakurai Sho chạy trước cậu:

- Này!

Sakurai Sho quay đầu lại, quăng thùng đựng trái tim cho Aiba Masaki. Aiba Masaki tiếp nhận thùng. Kẻ địch cũng đã đuổi kịp hai người, là hai người đàn ông mặc quần áo màu đen, một người mặc áo da đen, một người mặc áo gió màu đen. Aiba Masaki theo bản năng lùi về sau vài bước, sau đó xoay người chạy đến cuối hành lang, chỗ đó có một cửa sổ thông ra ngoài.

Ninomiya Kazunari hùng hồn bò qua một tia lại một tia hồng ngoại, bên ngoài hành lang đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Đối phương giống như chưa biết chuyện cửa ra lối thông gió có đặt tia hồng ngoại đã bị Matsumoto Jun phát hiện. Bọn họ thông qua hệ thống tia hồng ngoại xác định phương hướng của kẻ địch, sau đó cùng nhau nâng súng lên ngốc nghếch nhắm cửa ra vào lối thông gió. Vì trái tim rất có khả năng còn ở trong tay người bò trong lối thông gió, cho nên các thợ săn đều ăn ý không nổ súng. Hai thợ săn liếc nhìn nhau, chia nhau đi đến hai cửa thông gió gần đó trèo lên. Trong ống thông gió không hề có người, chỉ có một hộp nhỏ màu đen. Xung quanh hộp nhỏ phát ra một loại không khí quỷ dị. Hai người trong lòng kêu to không ổn, vội vàng nhảy xuống. Cơ quan trong hộp nhỏ bị luồng không khí chèn ép, gây ra một vụ nổ ngay giữa ống thông gió. Cơ quan thứ hai trong hộp nhỏ chính là đạn khói. Trong chớp mắt cả hành lang ngập trong làn khói cay mắt, căn bản không phân biệt được đâu là đâu cả. Trong làn khói có lẫn cả thuốc gây mê, nhóm người đuổi theo từng người từng người một ngã xuống. Ninomiya Kazunari từ một cửa ra ống thông gió khá xa nhảy xuống, còn dư thời gian quay đầu lại xác nhận một chút kiệt tác của mình, sau đó mới chạy tiếp.

Aiba Masaki chạy đến cửa sổ, dưới cửa sổ có một chiếc ba lô màu đen đã chuẩn bị từ trước lẳng lặng nằm đó. Cậu nhanh tay đeo ba lô lên vai, mở cửa sổ, trèo lên nhảy xuống. Phòng giải phẫu nằm ở tầng hai mươi, cậu lại không hề có chút do dự nhảy xuống. Hai người áo đen đuổi tới cửa sổ, thấy Aiba Masaki từ trong đồng hồ bắn ra một sợi chỉ bạc móc vào bệ cửa tầng mươi tám. Cơ thể cậu nhanh chóng rơi xuống dưới. Một người áo đen rút súng ra, nhắm vào Aiba Masaki. Ai ngờ Aiba Masaki lại cho họ một dấu hiệu cảnh cáo, ôm thùng đựng trái tim trước ngực. Người áo đen lập tức thay đổi sách lược, quay họng súng, bắn vào sợi dây thép móc ở tầng mười tám của Aiba Masaki. Trong phút chốc, cơ thể Aiba Masaki không có vật giữ lấy, tương đương với rơi tự do. Aiba Masaki lắc lắc cổ tay, từ trong ống tay áo giũ ra sợi dây thép thứ hai móc vào lan can tầng tám, lúc này tốc độ rơi của cậu giảm nhanh chóng. Mục tiêu đã quá xa, người đàn ông mặc áo gió màu đen trèo lên bệ cửa sổ, cũng nhảy xuống.

Hành động này nằm ngoài dự kiến của Aiba Masaki. Đây chẳng lẽ chính là không thể hoàn thành nhiệm vụ nên vội vàng tự sát trong truyền thuyết sao? Aiba Masaki nằm ngửa rơi xuống đất, ba lô sau lưng chứa đầy không khí, làm tấm đệm đỡ bắn cậu lên một khúc rồi rơi xuống, cậu nhanh chóng bảo trì cân bằng đứng vững.

Người đàn ông mặc áo gió màu đen cũng dùng dụng cụ giống như Aiba Masaki, móc dây thép rơi xuống đất, nhưng chậm hơn Aiba Masaki một bước. Chờ hắn rơi xuống đất thì Aiba Masaki đã chạy xa hai mươi mấy mét rồi. Hắn nâng súng lên nhắm thẳng vào lưng Aiba Masaki, nhưng ba lô sau lưng Aiba Masaki đột nhiên phồng lên, lớn gấp hai người cậu, chặn lại một phát súng này. Người đàn ông mặc áo gió màu đen bắn thêm một phát nữa mới nhấc chân đuổi theo Aiba Masaki. Tốc độ chạy của người này vô cùng nhanh, ba lô trên lưng và thùng đựng trước ngực làm chậm lại tốc độ của Aiba Masaki, nên chỉ trong chớp mắt Aiba Masaki đã bị đuổi kịp. Hắn chạy vượt qua Aiba Masaki chặn lại cậu. Aiba Masaki phanh lại, ôm thùng đựng trái tim trước ngực. Cậu vươn tay mở chốt, tháo ba lô màu đen trên vai xuống. Người đàn ông mặc áo gió màu đen vươn tay ra, nói với cậu:

- Đưa thứ đó cho tôi.

Nếu là bình thường thì Aiba Masaki đã sớm xông lên đánh một trận với hắn rồi. Nhưng lúc này, giác quan thứ sáu nhạy như động vật của Aiba kun khiến cậu cảm thấy sợ hãi trước khí thế mạnh mẽ của kẻ thù trước mắt.

------------------

Ninomiya Kazunari cũng ở trên lầu gặp gỡ người đàn ông mặc áo da màu đen. Hai người vừa nhìn nhau thì đã biết đối phương là loại người nào, cho nên không cần nói nhiều, bắt đầu đánh nhau. Đối phương người đông thế mạnh, phải tốc chiến tốc thắng. Ninomiya Kazunari hiểu được điều này, cho nên lập tức nắm tay lại đấm vào mũi người đàn ông mặc áo da đen. Ai ngờ người này không hề trốn, cũng lập tức nắm tay lại đấm thẳng vào ngực Ninomiya Kazunari. Cả hai người đều trúng một cú đấm của đối phương. Nhưng Ninomiya Kazunari kun thì phải chịu cơn đau từ hai chỗ truyền đến, không chỉ phần ngực mà cả nắm đấm của cậu cũng rất đau a.

Tên này, hình như rất tự tin độ rắn chắc của cái mũi mình a!

Bình thường làm nghề này thì chân lợi hại hơn tay rất nhiều, chiêu thứ hai của Ninomiya Kazunari lập tức dùng đến chân. Thật lâu không đụng đến đối thủ như vậy rồi. Nếu so với Ninomiya Kazunari thì người này có vẻ giỏi hơn nhưng lại thua Aiba Masaki một chút. Thời gian cấp bách, trợ giúp của đối phương tùy thời đều có thể đuổi tới.

Vậy chỉ có thể dùng ám chiêu.

Trong tay áo của Ninomiya Kazunari đủ loại đồ chơi, ám khí kiểu gì cậu cũng có. Nếu dùng ám chiêu, đương nhiên cậu lợi hại hơn bốn người còn lại rất nhiều rồi. Ám khí thứ nhất là phi tiêu Ninomiya Kazunari vô cùng tự tin, nghe nói là chưa từng bắn trật lần nào cả. Ngay cả Aiba Masaki đều bị trúng!

Ai ngờ đối phương lại tránh được.

Nhưng đúng là chưa từng bắn trật lần nào. Phi tiêu......... cắm vào vai phải Sakurai chan chạy đến hỗ trợ.

- Này!! - Sakurai chan vô cùng tức giận, vai phải vẫn còn găm phi tiêu.

- Này! - Ninomiya chan cũng rất tức giận, nghĩ đến bốn từ "chưa từng bắn trật" từ nay về sau sẽ chào tạm biệt mình bay về phương xa mà cậu đau cả lòng.

Người đàn ông mặc áo da màu đen không để Ninomiya Kazunari có thời gian thương cảm, nhấc chân lên đá Ninomiya Kazunari. Ninomiya Kazunari cũng nhấc chân lên đón cú đá. Tuy Ninomiya Kazunari rất tự tin lực chân của mình, nhưng đối phương cũng không hề kém, cộng thêm phân tích của mình, người này nếu đánh nhau chắc chắn sẽ mạnh hơn mình, cậu nhất định sẽ bị đánh bại mất.

- Cậu còn không đến giúp tớ! - Ninomiya Kazunari quát Sakurai Sho.

- Phi tiêu của cậu còn cắm trong thịt tớ này. - Sakurai Sho ủy khuất nói.

Ninomiya Kazunari lúc này vừa vặn ngã lăn đến bên cạnh Sakurai Sho, chỉ thấy cậu "cá chép lộn nhào" xoay người đứng dậy, sau đó vươn tay ra, rút phi tiêu trên vai Sakurai Sho ra.

- A! - Sakurai Sho kêu thảm thiết, nước mắt lưng tròng như máu của mình bay theo một đường cong xinh đẹp rơi xuống đất.

- Bây giờ không có thứ gì cắm vào thịt rồi đúng không, giúp đỡ. - Ninomiya Kazunari nói.

Sakurai Sho tuy rằng không đánh được giỏi, nhưng tốt xấu cậu ta cũng là một tên cớm, Sakurai Sho cộng thêm Ninomiya Kazunari dẫu sao cũng mạnh hơn kẻ thù một chút. Cho nên người đàn ông mặc áo da màu đen rốt cuộc bị hai người đánh bại. Ninomiya Kazunari đập đầu hắn vào tường, hắn hừ một tiếng rồi ngã xuống không động đậy. Cuối cùng cậu còn vô cùng không cam lòng nhặt lên phi tiêu bắn trúng vai Sakurai Sho lên, sau đó đâm nó vào vai người đàn ông mặc áo da màu đen.

- .......... - Sakurai Sho nhìn hành động kỳ lạ của Ninomiya Kazunari, kinh ngạc đến nửa ngày cũng chưa nói chuyện.

-----------------

So với trên lầu, bên Aiba Masaki có vẻ như ác liệt hơn rất nhiều.

Cậu treo thùng đựng trái tim lên ba lô nhỏ bên hông, sau đó mới đánh với người đàn ông mặc áo gió màu đen. Nói là đánh thì không bằng nói là bị đánh có vẻ chính xác hơn. Bởi vì đối phương từ đầu đến cuối đều không bị cú đấm của Aiba Masaki đánh trúng nửa phần. Nhưng Aiba Masaki thì đã bị hắn đánh trúng mấy chỗ. Nếu không phải cậu ta phản ứng linh hoạt nhanh nhẹn, bất kỳ cú đấm nào của đối phương cũng sẽ trúng điểm yếu của cậu, cậu cũng sẽ không có sức phản kháng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nếu đối phương có giúp đỡ, vậy thì trốn không thoát rồi. Aiba Masaki sốt ruột, động tác lại càng thêm rối loạn, đừng nói là đánh trúng đối phương, phần trăm mình bị đánh còn từ từ tăng lên nữa. Nếu cái này là quyền anh thì cậu chỉ chờ đếm đến không rồi chịu thua là được rồi đấy.

- Anh đánh không lại tôi đâu, đem thùng trả lại cho tôi, tôi thả anh đi. - Người đàn ông mặc áo gió màu đen nói.

- Ba mươi triệu đấy! - Aiba Masaki một tay bảo vệ trái tim.

Người đàn ông mặc áo gió màu đen lắc đầu đá một cú, mục tiêu của hắn chính là trán Aiba Masaki.

Nhưng cú đá của hắn có người chặn lại.

Aiba Masaki mở to mồm hít thở liên tục, thấy có người đến giúp sức, rốt cuộc chịu không được quỳ xuống đất nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng bây giờ không phải là lúc thả lỏng!

Bởi vì người tới giúp không phải là Ninomiya Kazunari, mà là Matsumoto Jun kun.

Bây giờ Matsumoto Jun kun đang ngồi xổm xuống xoa cái chân bị kẻ địch đá trúng, đau đến không đứng dậy được.

Người đàn ông mặc áo gió màu đen không nói gì mỉm cười. Matsumoto Jun và Aiba Masaki nhìn nhau, sau đó cùng một lúc tung nắm đấm tấn công người đàn ông mặc áo gió màu đen. Kết quả người ta chỉ cần lùi về sau một chút thì đã tránh được đòn tấn công của hai người. Aiba Masaki và Matsumoto Jun vô cùng ăn ý bắt đầu phân chia tấn công trên và dưới đối phương. Nhưng người ta không phòng thủ, tiếp tục tiến lên, tấn công vào chính giữa hai người. Aiba Masaki bị đánh ngửa ra sau, ngã xuống. Matsumoto Jun cũng ngã lăn bên cạnh cậu. Người đàn ông mặc áo gió màu đen muốn vươn tay lấy thùng đựng trên người Aiba Masaki. Nhưng Aiba Masaki thông minh nghiêng người lăn qua bên mấy vòng, tay hắn không lấy được gì cả. Người đàn ông mặc áo gió màu đen hình như hơi tức giận, lật tay đánh vào cổ Matsumoto Jun. Nếu đòn tấn công này đánh trúng, Matsumoto Jun nhất định sẽ ngất xỉu. Nhưng Matsumoto Jun cũng phản ứng vô cùng mau lẹ, cậu nâng tay lên cản lại một đòn này. Hai người đều là trộm chuyên nghiệp, đánh nhau tuy rằng không giỏi mấy, nhưng phản ứng lại nhanh hơn người luyện võ rất nhiều. Người đàn ông mặc áo gió màu đen đột nhiên hiểu được một chuyện. Đánh thắng bọn họ là một chuyện, muốn thu hồi lại đồ vật lại là một chuyện khác.

Hắn đột nhiên đẩy Matsumoto Jun, nắm lấy tóc cậu đè cậu nằm xuống đất, sau đó đặt đầu gối lên lưng Matsumoto Jun. Như vậy, Matsumoto Jun trở thành tấm gỗ thịt người của hắn, không thể phản kháng.

- Này! - Aiba Masaki rống lớn một tiếng.

- Ba mươi triệu, đồng bạn của anh, cái nào quan trọng hơn? - Người đàn ông mặc áo gió màu đen rút súng bên hông ra, chĩa họng súng vào ót Matsumoto Jun.

Aiba Masaki kinh ngạc một lúc, sau đó tháo thùng đựng bên hông xuống.

- Nếu cậu dám nhận thua, tớ sẽ thiến cậu. - Matsumoto Jun quát Aiba Masaki.

- Câm miệng. - Họng súng đè lên đầu Matsumoto Jun.

- Chúng tôi và anh chỉ đấm đá phân thắng thua thôi, anh cư nhiên lại nổ súng, hèn hạ. - Matsumoto Jun không hề sợ hắn.

Người đàn ông mặc áo gió màu đen không trả lời, nhưng hắn nổ súng với Matsumoto Jun. Viên đạn xẹt ngang qua tai cậu cắm vào mặt đất.

- Khoan đã! - Aiba Masaki đưa thùng đựng đến trước mặt hắn.

Matsumoto Jun thở phì phò, lắc lắc cổ tay phải, một quả bi thép rơi ra. Nhưng người đàn ông mặc áo gió màu đen không phải là bác sĩ sát thủ, hắn đè súng vào đầu Matsumoto Jun, nói:

- Thành thật một chút, nếu không tôi sẽ mở một lỗ trên tay anh đấy.

Báng súng rắn chắc đánh vào đầu Matsumoto Jun, Matsumoto Jun cúi đầu xuống, mất năng lực phản kháng.

- Tôi đưa cho anh! Anh thả cậu ấy ra. -Aiba Masaki hoảng sợ, đưa thùng đựng qua.

Người đàn ông mặc áo gió màu đen buông tóc Matsumoto Jun ra, vươn tay lấy thùng đựng.

Chính là bây giờ!

Tay phải Aiba Masaki vung lên, một con dao cắt ngang qua tay cầm súng của hắn. Súng rơi xuống đất. Sau đó cậu lại tung chân đá một cú, đá văng người đàn ông ra khỏi người Matsumoto Jun. Matsumoto Jun cảm thấy không sức đè nặng, vội vàng lăn qua một bên. Cậu bị báng súng đánh một cái, sau khi ngồi dậy, máu mũi từ trong mũi chảy ròng ròng ra.

- Cậu không sao chứ? - Aiba Masaki hỏi.

Matsumoto Jun lấy tay áo lau máu mũi, lắc đầu trả lời Aiba Masaki.

Người đàn ông mặc áo gió màu đen lấy lại được thùng đựng trái tim, tuy rằng thất thế, nhưng hắn tựa hồ không muốn cùng hai người tiếp tục dây dưa, cho nên không tấn công tiếp.

Aiba Masaki nhặt súng lên. Nhưng người đàn ông mặc áo gió màu đen lấy từ trong áo khoác ra một cây súng thứ hai, nhanh tay hơn Aiba Masaki nhắm vào cậu.

- Súng anh không có đạn đâu. - Matsumoto Jun nói với hắn.

Người đàn ông mặc áo gió màu đen hoảng sợ, mở súng kiểm tra, quả thật không có băng đạn.

Băng đạn ở trong tay Matsumoto Jun.

- Đưa thùng đựng cho tôi - Aiba Masaki âm trầm nói với người đàn ông mặc áo gió màu đen.

Giọng điệu hoàn toàn khác với lúc bình thường, trong mắt cũng hiện lên sát khí.

-Đưa thùng cho tôi. Nếu không, tôi sẽ mở một lỗ trên đầu anh đấy.

Matsumoto Jun nhìn bóng lưng Aiba Masaki. Cậu cho đến bây giờ chưa từng nghe qua Aiba Masaki dùng giọng điệu như thế nói chuyện cả.

Aiba, đang tức giận.

Người đàn ông mặc áo gió màu đen giống Matsumoto Jun đều cảm nhận được sát khí dâng lên bừng bừng từ đối thủ ngay từ đầu đã dịu ngoan kia. Tuy hắn biết làm thông thiên đạo tặc, bọn họ có luật lệ riêng của mình, chính là tận lực không giết người. Nhưng lúc nãy mình vừa mới nổ súng với đồng bạn của cậu ta, cậu ta bị chọc giận, hoàn toàn có thể bóp cò nổ súng bắn nát đầu mình cũng nên. Vì thế hắn thành thật đưa thùng đựng trái tim cho hai người.

Matsumoto Jun vội vàng đi qua tiếp nhận thùng đựng, đi ngang qua Aiba Masaki, cậu vươn tay trái vỗ vỗ vai cậu ta.

Ngay khi Matsumoto Jun nhận lại thùng đựng thì người đàn ông mặc áo gió màu đen vươn tay giữ chặt cổ tay cậu, bắt cậu xoay người chắn trước mặt hắn. Nhưng không đợi hắn lộ ra vẻ đắc ý thì đã phát hiện Aiba Masaki ở trong khoảng khắc Matsumoto Jun di chuyển đã hành động, bây giờ cậu ta đã không còn đứng ở vị trí ban đầu nữa.

Đúng lúc này, tai trái người đàn ông mặc áo gió màu đen vang lên thanh âm của Aiba Masaki.

- Này, động tác của tôi rất nhanh đấy. Ngu ngốc!

Sau đó hắn bỗng thấy trước mắt tối sầm. Aiba Masaki dùng báng súng đánh ngất hắn.

- Sao? Cái gì? - Nhanh như vậy thì ngã xuống rồi sao? Tớ còn chưa nắm lấy tóc hắn bắn một phát lại một phát vào người hắn a. - Aiba Masaki căm tức nói.

- Cậu bệnh sao! - Matsumoto Jun trừng Aiba Masaki. Tốc độ thay đổi cảm xúc của tên này quả thật nhanh đến chóng mặt mà.

- Tớ chỉ muốn báo thù cho Jun kun thôi mà! - Aiba Masaki ủy khuất nói.

- Không cần.

- Vậy cởi quần của hắn vứt đi! Ý kiến này không tệ nha.

- Không cần! - Matsumoto Jun nhanh tay kéo Aiba Masaki chạy về hướng cửa bệnh viện.

Sakurai Sho và Ninomiya Kazunari đã lái xe cấp cứu đợi trước cửa chờ bọn họ rồi.

- Chậm muốn chết. - Ninomiya Kazunari nói.

- Thiếu chút nữa là bị người ta bắt rồi đấy. - Matsumoto Jun giữ chặt Aiba Masaki, lên xe.

Sakurai Sho nhìn kính hậu, nói với mọi người:

- Đóng cửa.

Một loạt xe hơi màu đen từ bãi đỗ xe lao tới. Sakurai Sho khởi động xe cấp cứu, mở đèn báo hiệu ing ỏi, giống như mũi tên bắn ra ngoài. Xe hơi màu đen cắn xe cấp cứu không chịu buông. Quẹo một vòng, xe cấp cứu vừa ra khỏi đường hẹp thì một đội xe vận tải đã xuất hiện chặn lại xe hơi đuổi theo. Ohno Satoshi đã sớm khống chế đèn giao thông, họ dùng phương pháp này bỏ lại thêm một đám đuổi theo.

- Nguy hiểm thật. Nếu đối phương nổ súng chúng ta tuyệt đối chết chắc. - Aiba Masaki quay đầu nhìn đám người truy đuổi.

- Trên tay chúng ta có thứ mà họ muốn, họ tuyệt đối không dám nổ súng đâu. - Sakurai Sho nói.

- Này. - Ninomiya Kazunari để đầu ra ngoài cửa sổ nhìn trời, nhưng lập tức bị Matsumoto Jun kéo vào.

- Sốt ruột muốn chết sao. - Matsumoto Jun rống Ninomiya Kazunari.

- Trên trời.

- Hằng nga hạ phàm à?

- Cậu không nghe có tiếng cánh quạt sao?

- Sho chan, trực thăng đến rồi! - Aiba Masaki nói với Sakurai Sho.

Sakurai Sho cau mày, quẹo vào đường lớn, chạy về hướng đường hầm gần nhất. Trực thăng thấy xe cấp cứu chạy vào trong đường hầm, nó xoay quanh ở gần cửa ra đường hầm. Đồng thời có mấy chiếc xe hơi từ trước và sau cửa đường hầm tiến vào. Hai nhóm người gặp nhau ở giữa đường hầm. Có một chiếc xe cấp cứu đơn độc đậu ở đấy. Bọn họ đồng loạt xuống xe, lại phát hiện xe cấp cứu trống không.

-------------

Xe của Ohno Satoshi yên lặng quẹo vào đường nhỏ bên đường hầm, dừng xe đón bốn người lên xe.

Xe dừng lại ở trước một tòa kiến trúc cũ kĩ ở vùng ngoại thành, tòa nhà xây theo phong cách châu Âu. Nhưng xuống xe chỉ có một mình Ohno Satoshi.

Ninomiya Kazunari ngẩng đầu lên, nhỏ thuốc nhỏ mắt. Sakurai Sho nằm lên tay lái quan sát tòa nhà. Aiba Masaki lấy ra khăn trắng bọc đá muốn đắp lên miệng vết thương của Matsumoto Jun, nhưng lại bị Matsumoto Jun lãnh đạm cự tuyệt.

- Tớ không muốn đắp.

- Nghe lời!

- Aiba Masaki cậu tránh ra!

- Nếu để lại vết bầm tím, buổi tối về nhà cậu sẽ hù chết quản gia nhà cậu đấy.

- Vậy để tớ tự làm.

- Các cậu ồn ào quá đi. - Ninomiya Kazunari gác chân lên ghế, nhắm mắt lại.

Đây là một trận chiến ác liệt, ai cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Đương nhiên là trừ Aiba Masaki luôn luôn như sung điện ra.

- Các cậu có muốn biết người ủy thác lần này là ai không? - Sakurai Sho tựa vào tay lái hỏi mọi người.

- Tớ càng muốn biết có thể tăng giá không? Tiền thuốc men không phải là tiền sao? - Ninomiya Kazunari nói.

- Không phải là thân thích của Leader sao? - Matsumoto Jun đắp khăn bọc đá lên miệng vết thương - Cứ luôn cảm thấy thái độ của cậu ta rất kỳ quái.

- Không có hứng thú. - Ninomiya Kazunari tiếp tục nhỏ thuốc nhỏ mắt.

Lúc này di động Sakurai Sho vang lên.

- Ai vậy? Leader! - Sakurai Sho ấn nút nghe - Có chuyện gì?

- A nhạ, có chút việc, các cậu đi trước đi.

- Biết rồi. - Sakurai Sho khởi động xe, nói với mọi người - Cậu ấy bảo chúng ta về trước, khỏi chờ cậu ấy.

- Tuyệt đối - là thân thích! - Matsumoto Jun khẳng định nói.

- Chỗ này là bệnh viện à? - Ninomiya Kazunari hỏi Sakurai Sho.

- Là bệnh viện thế giới ngầm rất có tiếng. Nhưng nghe nói phải có quan hệ mới có thể đến khám. - Sakurai Sho xoay một vòng, đi vào đường lớn - Mệt chết đi được. Đi uống rượu đi.

- Được đấy! Đi uống rượu đi! - Aiba Masaki hưởng ứng nói.

- Cậu chủ Sho, cậu mời sao? - Ninomiya Kazunari hỏi.

- Cậu chủ Jun, cậu trả tiền nhé! - Sakurai Sho nói với Matsumoto Jun.

- Biết rồi! Lái xe đi đi.

------------------

Ohno Satoshi vẫn chờ đến khi trời tối, bác sĩ Asada mới từ phòng giải phẫu bước ra. Cậu khẩn trương đứng dậy.

- Giải phẫu rất thuận lợi. Nhưng cậu ấy phải ở lại đây để điều dưỡng sau phẫu thuật.

- Cảm ơn bác sĩ.

- Nếu không có trái tim của cậu đưa tới, tôi cái gì cũng không làm được cả. Nhưng....... Người phải chuyển tim khác thì sao bây giờ?

- Chắc không sao đâu, vì cha của hắn là người kia, cho dù như thế nào cũng không có vấn đề đâu. - Ohno Satoshi nói.

Vì cha của hắn là người kia, cho nên Imai Tsubasa kun và Takizawa Hideaki kun lập tức chạy đến đại học y Azumabashi trực thuộc bệnh viện. Imai Tsubasa vẫn như trước mặc áo gió màu đen của hắn, ngẩng đầu chăm chú nhìn lỗ trên ống thông gió. Takizawa Hideaki sau khi cúi đầu chào quản lý, tâm trạng buồn bực đi đến bên cạnh tảng đá Imai Tsubasa.

- Cậu đang nhìn cái gì đấy?

- Một mùi vị.

- Ánh mắt và cái mũi của cậu lộn chỗ rồi à?

- Giống với mùi ngửi được ở ngân hàng Toyota.

- Cậu nói đơn giản hơn một chút chính là cùng một nhóm người làm cho rồi.

- Chứng nhân đâu? Chứng nhân chạm chán họ đâu? - Imai Tsubasa cúi đầu hỏi Takizawa Hideaki.

- Đều đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt. - Takizawa Hideaki bĩu môi nói.

- Tớ đi hỏi bọn họ. - Imai Tsubasa vui vẻ đi ra phòng giải phẫu.

Người đàn ông mặc áo gió màu đen đang dùng túi chườm đá đắp lên chỗ bị báng súng của Aiba Masaki đánh thương.

- Yokoyama chan, tôi là Imai Tsubasa, cảnh sát của phòng điều tra tội phạm đặc biệt. - Imai Tsubasa đứng trước mặt hắn, nói - Đồng bạn của cậu còn chưa tỉnh, nên tôi hỏi cậu trước được chứ?

- Được.

- Tôi nghe nói quyền cước công phu của cậu coi như đứng đầu Nhật Bản rồi, nhưng đối phương lại có thể đánh bất tỉnh cậu, có phải họ giỏi hơn cậu không?

- Không phải. Chỉ là nhanh hơn tôi thôi.

- Nếu gặp lại lần nữa, cậu có thể nhận ra họ không?

- Hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra. - Yokoyama Yuu hung dữ nói.

- Cậu có tin tức gì muốn nói cho tôi biết không?

- Bọn họ có tổng cộng năm người. Đánh đấm tuy rằng so le không đồng đều, nhưng có chung một đặc điểm, chính là trên người có rất nhiều cơ quan. Am hiểu trộm đồ hơn đánh nhau. Kế hoạch chu toàn......... rất tin tưởng lẫn nhau. - Yokoyama Yuu nói với Imai Tsubasa - Các anh đụng phải đối thủ rồi đấy.

------------

Ninomiya Kazunari đưa Aiba Masaki uống đến không biết trời trăng là gì về tới nhà cậu.

- A này? Đây là đi hẹn nhóm về sao? - Mẹ Aiba đeo tạp dề mở cửa đón hai người.

- Ừ. - Ninomiya Kazunari hung dữ ném Aiba Masaki xuống sàn nhà, còn đá thêm một cú nữa.

- Thật sự phiền toái Kazu chan rồi. Thằng nhóc Masaki lại cho con thêm phiền phức. Di? Kazu chan! Mặt của con sao vậy?

Ninomiya Kazunari sờ sờ ứ thanh trên mặt, nghĩ nghĩ nói:

- Bị Masaki đánh.

- Cái gì!!!

- Trên đường về nhà, đánh nhau. Dì xem! Trên mặt cậu ta cũng có. - Ninomiya Kazunari chỉ vào mặt Aiba Masaki.

Aiba Masaki cuộn thành con tôm, bởi vì được uống rất nhiều rất nhiều rượu đắt tiền, cho nên trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc. Cậu chuẩn bị đi ôm chân Ninomiya Kazunari, lại bị Ninomiya Kazunari đá văng ra, cho nên cậu chuyển sang ôm chân mẹ cậu làm nũng.

- Nhưng thoạt nhìn các con đã làm hòa với nhau rồi đúng không? - Mẹ Aiba có vẻ dịu dàng hơn một chút, bà ngồi xổm sờ sờ tóc con.

- Con về nhé. -Ninomiya Kazunari chào mẹ Aiba, xoay người chuẩn bị về nhà.

- Kazu chan! Đừng giận nhé. Chờ Masaki tỉnh rượu, dì dẫn nó qua nhà con xin lỗi. Dù sao nó cũng lớn hơn con mà.

- Không cần đâu dì! Nếu mẹ con biết con đánh con dì, bà nhất định sẽ không bỏ qua con đâu. Con về nhé. - Ninomiya Kazunari lớn tiếng nói.

---------

Cùng lúc đó.

- Đau đau đau! Đau đau đau đau!! - Sakurai Sho rụt cổ né tránh bông sát trùng của Matsumoto Jun.

- Cậu ngoan ngoãn một chút coi! - Matsumoto Jun vỗ đầu cậu, nói - Bằng không miệng vết thương sẽ nhiễm trùng, chờ ung thư máu chết nhé.

- Nhưng......... MatsuJun cậu không thể nhẹ nhàng một chút sao?

- Cậu chịu đựng là được rồi. Tớ cũng không phải là con gái. Chỉ có thể như vậy thôi.

Ohno Satoshi tắm xong ngồi xuống bên cạnh Sakurai Sho, lấy bông đã tẩm cồn sát trùng miệng vết thương giùm Sakurai Sho.

- Leader dịu dàng hơn cậu đây này! - Sakurai Sho nói.

- Hừ! - Matsumoto Jun vứt miếng bông.

- May mắn đạn không bắn vào thịt đấy. - Ohno Satoshi nói.

- Nhưng phi tiêu của Nino đâm vào thịt tớ đấy.

- May mắn Nino không phóng phi tiêu độc. - Ohno Satoshi nói.

- Ư, mặc kệ chuyện gì, từ miệng Leader nói ra đều có cảm giác chữa khỏi. - Sakurai Sho thỏa mãn nói.

- Các cậu hôm nay đều ở lại nhà tớ sao? - Matsumoto Jun hỏi.

- Đương nhiên! Với khuôn mặt này mà về nhà, cha mẹ tớ nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tớ đấy. - Sakurai Sho nói.

- Tớ...... Sao cũng được. Nếu có Sho chan rồi mà MatsuJun vẫn cảm thấy cô đơn.

- Cô đơn cái đầu cậu ấy!

- Mọi người, trong khoảng thời gian gần đây vẫn là không cần gặp nhau. - Ohno Satoshi nói.

Sakurai Sho và giúp Sakurai Sho băng bó miệng vết thương Matsumoto Jun đều ngẩng đầu nhìn Ohno Satoshi, đều trưng ra vẻ mặt không hiểu vì sao.

- Lần này chúng ta làm một vụ lớn, cộng thêm vụ ngân hàng Toyota nữa, tớ luôn có cảm giác cảnh sát chắc chắn đang tìm kiếm chúng ta. Để tránh đầu sóng ngọn gió, tốt nhất là không gặp mặt nhau một khoảng thời gian. - Ohno Satoshi nói.

- Nói cũng đúng. - Sakurai Sho gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

- Nhưng....... - Matsumoto Jun ngậm nửa ngày cũng không nói ra được câu sau.

Nhưng, sẽ rất cô đơn.

Câu nói kiểu này cậu chủ Jun sao có thể nói ra khỏi miệng chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro