Chap 4: Đi đời rồi ông giáo ạ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối, giờ ăn cơm, hôm nay là bữa cơm hiếm hoi tôi được ngồi với bố. Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, nhìn bố, nói:
- Bố! Con có chuyện muốn nói với bố!
- Có chuyện gì vậy?-(Bố tôi nhìn tôi, lo lắng hỏi)
- Con......Con......Con có thai rồi!-(Tôi lấy hết can đảm để trả lời bố)
- Hả?-(Bố trố mắt nhìn tôi)
- Con có thai rồi! 2 tháng!-(Tôi nhắc lại)
- Tức là 7 tháng nữa đẻ à? Của thằng nào đấy?-(Khác với suy nghĩ của tôi, bố ko hề tức giận và vẫn vui vẻ nhìn tôi, hỏi)
- Con ko biết! Trong một đêm say hôm sinh nhật Mun, có lẽ con đã qua đêm với người đàn ông đó nhưng ông ta đã rời đi trước khi con tỉnh dậy!-(Tôi đáp)
- Con định giữ hay bỏ?-(Bố hỏi tôi)
- Con muốn giữ nó! Nhưng con sợ tương lai của con sẽ bị ảnh hưởng!-(Tôi cúi mặt, đáp)
- Con sợ bị xã hội này khinh miệt à? Ko sao đâu! Có bố đây rồi! Nhưng phải chú ý sức khoẻ, thể chất và mọi việc. Đừng để.......... phải như mẹ con 15 năm trước!-(Bố tôi nhìn tôi với đôi mắt lưng tròng, hạ giọng, nói. Phải. 15 năm trước, mẹ tôi có thai cũng ở tuổi như tôi với bố. Nhưng mẹ do mang thai ơ tuổi còn quá nhỏ, mẹ tôi bị băng huyết lúc sinh tôi, rồi bỏ lại tôi với bố. Bố chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc nên chắc chắn bố hiểu hơn ai hết)
- Nhưng........-(Tôi ngập ngừng. Đúng ra là chẳng biết nói gì nữa cả)
- Thế giới này, ko ai được làm tổn hại con gái bố! Bất kì ai làm con đau, con buồn, bố đều sẽ xử mạnh tay! Con nghe quy định mới của nhà trường chưa? Nếu con muốn đi du học, con phải sinh xong nó, nó được 1 tuổi và sức khoẻ 2 mẹ con ổn định, bố mới an tâm cho con đi! Bây giờ con vẫn phải ra ở riêng theo quy định của nhà trường, mỗi tháng bố sẽ chu cấp cho con 3 triệu như quy định và thêm 5 triệu cho thằng bé! Về khoản sinh nở, khám bệnh, mọi thứ đều sẽ được giữ kín và cách ly mọi người để ko ai biết đươcj. Cháu ngoại bố nhất định ko được khổ!
Bố nói với giọng thực sự rất nghiêm túc. Tôi hoàn toàn biết lí do vì sao bố ko mắng cũng như muốn tôi bỏ đứa bé. Tất cả vì bố ko muốn tôi giống mẹ tôi sau này. Mẹ tôi ngày xưa từng có ý định bỏ tôi 4 lần, lần cuối cùng, khiến có bị có vấn đề về tử cung và sinh non ở tháng thứ 7, và rồi mẹ mất. Tôi biết bố nói nhưngx lời đó là để vừa an ủi, vừa động viên, vưa giúp tôi bỏ cái suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu. Có bố chống lưng tôi cũng chẳng sợ gì nữa cả. Bố ơi! Con gái bố bất hiếu với bố rồi! Con xin lỗi bố!
- Con đồng ý ko?-(Một lúc sau thì bố hỏi lại tôi)
- Vâng! Con đồng ý! Bố vui là được rồi!-(Tôi giờ đã có thể vứt nhưngx suy nghĩ tiêu cực kia ra khỏi đầu để trả lởi bố)
- Được! Về phần đứa bé, cứ sinh nó ra đi, về nhà hay ko thì đó là do con lựa chọn!-(Bố nói tiếp)
- Vâng!-(Tôi cũng chẳng còn gì để nói thêm cả)
- Sáng mai được nghỉ, tranh thủ mà đi tìm nhà đi! Sang tuần là phải nộp báo cáo lên trường rồi đấy! Ko ra khỏi cấp 3 là đừng trách bố!-(Bố tôi tiếp tục nói)
- Vâng!
            Tôi tiếp tục chẳng còn câu gì để nói nữa cả. Sau đó thì cả bố và tôi im lặng ngồi ăn cơm, xong xuôi, tôi bắt đầu sắp xếp đồ vào vali để chuẩn bị cho một chuỗi nhưng ngày kết thúc việc làm con gái cưng, cả đời chăngr phải động chân động tay vào việc gì cả. Nhưng có lẽ sau này có đứa nhỏ rồi tôi sẽ phải tự biết làm nhiều việc thôi. Làm tiểu thư mãi chẳng có lợi gì cả.
- Vợ ơi! Anh nuôi con sai cách rồi! Anh sai rồi! Anh sai khi để con bé đi vào vết xe đổ của chúng ta! Anh xin lỗi em! Nhưng nhất định, Sara bây giờ sẽ ko phải như em ngày xưa đâu! Tin anh nhé!
          Tiếng bố tôi vọng lên từ dưới nhà. Tôi đi xuống thì thấy bố đang quỳ dưới bàn thờ mẹ, khóc và nói. Tôi cũng bật khóc theo khi nhìn bố như thế. Ko đâu bố! Bố ko sai mà! Lỗi do con gái bố cả mà! Bố đừng có buồn, bố đừng có khóc! Bố ko có lỗi gì đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro