Chương 11 : Phi vụ cuối năm (cuối) (hiện thực)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" RENG ! "
Chuông trường rung một hồi dài kết thúc một buổi đến trường không - làm - gì - cả - chỉ - chờ - hạnh - kiểm.
Ngoài sân, những tia nắng ấm áp liếm mấy vệt dài hắt lên khung gôn bóng đá, sân trường in từng mảng nắng nhẹ nhàng.
...
Chắc là trời nóng quá mức rồi nên tôi mới bị ảo giác như vậy...
Trời nóng ! Nắng ! Hơn 38 độ ! Cả sân trường hắt nắng đến chói chang, nhìn đâu cũng phải díp mắt, bất giác mà đưa tay lên che mặt. Tôi lại phải đầu trần đội nắng về nhà vì bỏ quên áo khoác ở nhà.
Nhưng chưa kịp bước ra đến cổng, tôi đứng sững lại. Suýt nữa tôi đã quên công đoạn quan trọng nhất của cái kế hoạch này, cũng là bước đầu tiên mà tôi phải gánh vác.
Tôi đi ngược hướng về phía dãy trường đối diện với dãy phòng học, nơi của các phòng thí nghiệm, phòng lab, phòng học hát, phòng máy vi tính,...
Phòng máy vi tính số 2, cửa có khe mở nhỏ.
Tiếng thở hồng hộc phát ra từ đằng sau cái máy chủ. Tôi không nhịn được liền phì cười. Một khuôn mặt béo ú của tên con trai đeo kính cận đang mồ hôi nhễ nhại.
_ Sao bà lâu vậy? Tui đợi bà nãy giờ rồi đó.
Tôi cười hề hề, vỗ lên vai tên con trai ấy, cười cười ra chiều xin lỗi.
Vỹ Đạt. Thằng con trai hữu dụng nhất lớp tôi. Mặc dù thân hình nó quá khổ và chiều cao quá khủng so với số tuổi của mình, nó là một đứa rất tốt bụng, học giỏi, đôi khi có hơi vớ vẩn, nhưng chung quy là một tên con trai đáng để yêu. Độ tốt bụng và dễ thương của nó tỷ lệ thuận với số kilogram mà nó nặng. Nó rất rất rất rất đáng yêu và dễ thương. Từ đó, tôi đoán bạn đã có thể hình dung ra thân hình nó như thế nào. Chính vì vậy, dù rất đáng yêu nhưng vẫn chẳng ai yêu nó. Và cũng không ai biết được độ hữu dụng và quý báu của nó như thế nào ngoại trừ bọn lớp tôi - những kẻ chuyên lợi dụng khả năng làm việc của người khác để giải quyết công việc bản thân.
_ Chưa rõ lắm. Không thấy Minh Quang ở đâu hết. Nó chưa đến nữa. - Nó gạt đống mồ hôi nhễ nhại khỏi cái trán đang nhớp nhờm nhợp.
_ Khó đến mức cần Minh Quang? - Tôi nhíu mày.
Vỹ Đạt gật đầu, mắt vẫn dán chặt vào màn hình, kính xệ xuống, nó đưa tay đẩy lên và quẹt một xô mồ hôi khỏi trán.
Minh Quang và Vỹ Đạt là hai tên con trai giỏi môn Tin học nhất lớp tôi. Những khi kiểm tra đánh chương trình Pascal hay Excel hay thứ gì khó khó, hai đứa nó luôn phụ trách làm, và hai dãy máy tính hai phía chỉ việc copy - paste tất cả thứ chất xám của bọn nó vào máy mình (bằng cách dùng điện thoại chụp màn hình của chúng nó và gõ y xì vào máy tính của bản thân) . Vỹ Đạt phụ trách dãy máy từ số 1 đến số 22. Và Minh Quang lo những đứa còn lại.
Vậy mà giờ đây, cái thằng phụ trách dãy 1 đến 22 lại đang đổ mồ hôi ròng ròng, tay click chuột điên rồ còn tôi phải lau mồ hôi cho nó.
Còn thằng siêu Tin học thứ hai lại đang nhởn nhơ đâu đó, quên phắt cái câu chắc nịch mà nó vừa nói hôm trước : " Được, tao nhất định làm. Tao sẽ giúp cho. "

Cùng lúc đó...

_ Sao? Sao? Có ai trong đó không? - Đại Huynh sốt ruột nói vào tai Ngọc Trinh, hại con bé suýt nữa ngã ngửa. Nó đang đứng chênh vênh trên một chồng cặp, tóc rối như tơ vò, mồ hôi nhễ nhại, mặt ửng đỏ. Chân nó nhón nhón lên, đưa mắt nhìn vào trong căn phòng.
Nhã Phương, Đại Huynh, Ngọc Trinh, Dư Thừa, Sơn Nhi, Thanh Huyền đang đứng thấp tha thấp thỏm trước khu vực phòng thầy Hiệu trưởng.
Thanh Huyền, kẻ đứng ngoài cùng canh gác, cái miệng bô bô bốp chát của nó chỉ việc giả vờ ' hỏi thăm sức khoẻ và thông tin, lịch trình cuối năm ' với thầy cô đến gần phòng Hiệu trưởng đã có thể truyền âm thanh đến bán kính trong vòng 5m.

Dư Thừa ngu ngơ là chân sai vặt hữu hiệu, nghe thấy tín hiệu liền phải co giò chạy vào khu vực kế tiếp truyền thông tin ' ai đó đang đến gần phòng Hiệu trưởng ' cho đứa canh gác tiếp theo - là Sơn Nhi. Sau đó sẽ chạy ra đóng vai con ngốc không biết tý gì về lịch trình nhà trường, phụ hoạ cùng Thanh Huyền hỏi càng nhiều thứ càng tốt.

Sơn Nhi sẽ chạy vào thông báo cho Nhã Phương - bộ phận canh gác cuối cùng đáng tin cậy nhất phòng trường hợp những đứa kia đều có khả năng thất bại thảm hại. Sau đó nó chạy ra cùng đóng vai con ngốc khác, tía lia cùng Dư Thừa và con - mồm - bốp - chát.
Nhã Phương cao to lại nhanh nhẹn, sẽ dễ dàng chạy vào thông báo cho Đại Huynh và Ngọc Trinh, cùng chúng nó thu dọn đống cặp sách chất chồng, và lẻn đi trước khi có ai đó tới và thấy.
À, bọn nó đang phụ trách nhiệm vụ tia chiếc chìa khóa bảo mật máy chiếu của hội trường. Quan sát xem có ai trong phòng Hiệu trưởng không, sau đó bọn nó phải tìm cách nhón được chiếc chìa khóa đó.

---

Tôi nóng ruột đi qua đi lại trong phòng. Minh Quang, cái thằng siêu giỏi máy tính đáng chết vẫn chưa tới. Vỹ Đạt đã quên bước làm cuối cùng của công việc đột nhập vào máy tính kết nối với máy chiếu.

Một lát sau...

_ Hé lô. - Minh Quang ló đầu ra từ cánh cửa trong phòng. Tôi thiếu điều chỉ muốn lao đến tẩn cho nó một trận. Trường sắp kết thúc giờ tan học và đóng cửa, tôi lôi xềnh xệch Minh Quang đến nơi Vỹ Đạt đang ngồi, chỉ vào cái máy tính :

_ Làm tiếp cho tao. Không hoàn thành liệu hồn khỏi về nhà.

Minh Quang nhăn răng ra cười. Nó gõ một vài dãy kí tự nào đó lia lịa trên bàn phím. Sau đó nó bấm enter, và cái thanh ' đang tải ' màu xanh xoay đều.

Vỹ Đạt nhấc mình khỏi chiếc ghế một cách nặng nề, nó nhìn vào màn hình vi tính, giơ ngón cái lên :

_ Được rồi đó.

Tôi đập tay cùng thằng Đạt. Không khỏi tự hào về những đứa con trai lớp tôi mà.

---

15/5/2015 - chốt hạnh kiểm.

Thầy cô bận rộn túi bụi với đống hạnh kiểm, đến bây giờ thì đã đâu vào đấy, mọi sự đã xong. Các bảng điểm lần lượt được in, SMS (tin nhắn báo kết quả về điểm số) được gửi về cho phụ huynh học sinh. Năm học đã dần đi đến kết thúc. Cô chủ nhiệm thông báo với lớp tôi :

_ Lớp mình 45 trên 45 bạn hạnh kiểm tốt. Không ai bị vướng hạnh kiểm.

Chúng nó vỗ tay rào rào. Bà cô có vẻ bất ngờ vì sự hưởng ứng nhiệt tình chuyện cả lớp được hạnh kiểm tốt. Cô chủ nhiệm bọn tôi đâu biết rằng hạnh kiểm chỉ là điều duy nhất chúng tôi lo lắng và lấn cấn suốt mấy ngày nay. Mà bây giờ thì có sao nữa đâu, điều vướng bận cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ.

---

20/5/2015 - duyệt kế hoạch lần cuối.

_ Chìa khóa ?

_ Có ! - Cả bọn treo chùm chìa khóa vào ngón tay rung lên leng keng, khuôn mặt đầy hãnh diện.

_ Máy tính kết nối máy chiếu ?

_ Rồi. - Minh Quang khoanh tay, gật đầu chắc nịch.

_ Có đảm bảo cả trường đi không ?

_ Không. - Nhã Phương lên tiếng. - Kì này chỉ cử đại diện của từng lớp đi dự chứ không để tất cả học sinh tham dự.

_ Mấy giờ tan lễ ?

_ 9 giờ 30 phút.

_ Mấy giờ chiếu đoạn phim ?

_ 9 giờ 20 phút.

_ Rồi mấy giờ chúng ta bắt đầu chuồn đi ?

_ 9 giờ 10.

---

22/5/2015

Lễ tổng kết năm học. Kết thúc một năm học của trường. Đây cũng đã là năm cuối của bọn chúng tôi được học chung với nhau. Vì đến năm sau, đứa nào cũng sẽ phải phân lớp chuyên mà học đội tuyển, đi theo những con đường khác nhau. Chưa nói đến việc hồi hộp vì kế hoạch sắp tới, đứa nào cũng có một vẻ mặt có chút gì đó nuối tiếc. Buồn sao lại không ? Học chung suốt 3 năm trời, dù có ghét nhau đi chăng nữa thì cũng vẫn chung một mái nhà biết bao lâu rồi.

Lễ chuẩn bị bắt đầu, học sinh nườm nượp kéo vào phòng hội trường với sức chứa hơn 1000 người. Máy chiếu được bố trí ở 3 góc hội trường để ai cũng có thể quan sát. Khối lớp 10 và 12 ngồi ở phía trên do là học sinh đầu cấp và cuối cấp, một bên là tận hưởng, một bên là hoài niệm. Khối 11 chúng tôi vốn được xem như những đứa học trò vô cảm nên xếp vào phía cuối hội trường, gọi là để cho trông cái lễ tổng kết có vẻ đông đông và đủ 3 khối.

7 giờ. Buổi lễ bắt đầu.

Tất cả những hoạt động, những thành tích trong năm đều lần lượt được đọc lên. Xót xa thay cho bọn khối 11 bất tài như chúng tôi. Không có thành tích nào nổi trội, không có hoạt động nào hăng hái. Có chăng chỉ là các anh chị khối 12 năng nổ tham gia để vớt vát chút lời phê thêm vào học bạ để cánh cửa Đại học mở rộng hơn. Còn đàn em lớp 10 mới vào trường muốn sôi động, muốn giúp cho trường vẻ vang, muốn mình được nổi tiếng.

" Em A lớp 10xyz đã đạt thành tích ABC .''

'' Em B lớp 10abc đã đạt thành tích XYZ. ''

" Em C lớp 12cde đã đạt thành tích CBD .''

Sau hơn một tiếng vật vờ nghe các thành tích, tổng kết một năm của trường, chút văn nghệ nghèo nàn đến chán nản thì cũng đến phần trao quà tặng thưởng cho các học sinh hạng Nhất, Nhì, Ba của lớp.

Bên hàng dưới, khối 11 rào rào đưa các thiết bị công nghệ lên để chụp hình, lướt web, đọc truyện, nghe nhạc. Lễ tổng kết đối với bọn tôi chẳng khác gì bỏ ra hơn 2 tiếng phí phạm cuộc đời để lặp đi lặp lại cái công việc mà chúng tôi vốn dĩ ngày nào cũng làm - chơi game, xem phim, lướt Face, sử dụng đến Internet.

Đừng trách vì sao học sinh lại không quan tâm đến những ngày lễ trang trọng của trường, những ngày lễ kỉ niệm, những lễ hoành tráng.

Bởi vì chúng quá chán ! Không hề đưa những nhân vật chính của buổi lễ - là học sinh - lên ưu tiên hàng đầu mà lại bố trí sao cho ' các vị đại biểu ' có được chỗ ngồi rộng rãi nhất, điều hòa phà phà, máy chiếu vừa tầm nhìn, có chai nước, khăn được trải ngay ngắn trên bàn.

Trong lúc tôi ngồi suy ngẫm về suốt 11 năm trời đi học không tìm được cái ngày lễ nào mà trường tổ chức làm tôi cảm thấy thích thú, thì các món quà dần vơi đi, học sinh nhận quà xong thì về chỗ, đã sắp đọc đến các thứ hạng cuối của các lớp cuối cùng.

Các lớp bắt đầu lao xao, một số đứa viện cớ đi vệ sinh rồi ra về. Ngồi đến tận lúc này đã là sự kiên nhẫn vượt bậc của bọn tôi. Hàng lối khối 11 ở phía dưới dần thưa thớt, hàng không ra hàng, méo xẹo.

Đồng hồ điểm 9 giờ 5 phút trên chiếc Baby - G của Dư Thừa. Nó đập vào vai tôi.

_ 9 giờ 5 rồi.

Tôi quay sang ra hiệu với bọn con trai ở dưới để chúng di chuyển đi trước. Minh Quang và Vỹ Đạt bị tôi vẫy lại, tôi thì thầm hỏi :'' Cài giờ chưa ? '' - '' Rồi '' - giọng thằng Quang trầm trầm vang lên '' Bọn tao đi trước. '' 

Tôi gật đầu, quay sang Đại Huynh :

_ Chừng nào tới bọn mình đi ?

_ Đợi cho đến khi mấy thằng đó chuồn xong đã. Đi ra bây giờ sẽ bị nghi ngờ cả đám.

9 giờ 10 phút.

Mấy đứa con gái trong lớp bắt đầu bỏ về. Chúng không thân với bọn tôi, không biết gì về kế hoạch bọn tôi bày ra. Chỉ là do chúng chán và chẳng thể nào chịu nổi cái cảnh phát thưởng cho những đứa thông minh lỗi lạc trên bục đang nhăn răng ra cười nhận quà.

9 giờ 18 phút.

Phần phát thưởng kết thúc. Quà đã hết. Trong lúc cô giáo viên dẫn chương trình lễ tổng kết đang bước lên bục thì bọn Ngân Giàu, Thái Bình, các đứa khác lục tục ra về. Bọn chúng không thể chần chừ thêm nữa.

9 giờ 19 phút.

_ Lễ tổng kết đang chuẩn bị kết thúc. Sau đây, kính mong quý vị đại biểu nán lại đôi chút để xem đoạn phim năm qua của trường chúng tôi. Các em học sinh ổn định chỗ ngồi để...

_ Đi ! - Sơn Nhi và Đại Huynh cùng thốt lên, cắt ngang lời cô dẫn chương trình. Tôi, Sơn Nhi, Đại Huynh, Anh Nhi, Ngọc Trinh ngay lập tức cúi người chạy ra khỏi phòng hội trường bằng tốc độ nhanh nhất. Trên tay Anh Nhi thủ sẵn chiếc điện thoại bật chế độ ghi âm. 

Chúng tôi bước ra khỏi phòng, nghe thấy đoạn phim bắt đầu được mở lên. Có tiếng nhạc du dương phát ra. Cả bọn chúng tôi cười khúc khích.

1...

2...

3...

ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ !! - Nhiều tiếng hét thất thanh vang lên cùng lúc phát ra từ phòng hội trường. Chúng tôi cười lớn, quàng vai nhau ra về. Hạnh kiểm đã chốt, năm học đã kết thúc. Phi vụ cuối năm thành công mĩ mãn. Và tiếng thét kia được Anh Nhi thu lại, chính là bằng chứng một kỉ niệm khó quên của lớp tôi.

---

Dành cho những bạn nào còn chưa hiểu lí do vì sao mọi người hét. Trong chương 9 - phi vụ cuối năm, ở đoạn cuối chương có đề cập đến việc trên màn hình IPad hiện lên hình một cái đầu, cổ còn vết máu, mắt trợn trừng. Ừm, chính xác thì cái đầu đó chính là nguyên do vì sao mọi người lại hét. Và thật ra để hiện lên cái đầu đó cũng là một cái khó. Dù đã canh thời gian tự động, kết nối với máy chiếu, điều khó duy nhất ở đây là làm sao để đưa hình cái đầu đó lên. Vì chỉ cần nhìn thấy hình ảnh đó thôi, tất cả các đứa bạn trong lớp tôi đều rụng rời tay chân. Nhưng mà, bằng cách nào, thì đó vẫn là câu chuyện riêng của lớp tôi. Còn để kết thúc ở đây thôi, với tiếng thét vì sự náo loạn cuối năm của tôi và bọn bạn mình.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro