91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 20 tháng 4 năm 2019

Giải đấu Bắc Kinh ARRC rốt cuộc cũng khai màn, Vương Nhất Bác từ tháng 3 đã bắt đầu chuẩn bị, trừ bỏ hoạt động tất yếu là ghi hình Thiên Thiên Hướng Thượng, cơ hồ thời gian còn lại đều dùng cho luyện xe.

Đây là lần đầu tiên cậu dùng thân phận tuyển thủ moto nghiệp dư để tham gia thi đấu. Tuy rằng là người mới ra mắt giải đấu nhưng đối với cậu lại có ý nghĩa rất lớn.

- Chiến ca, Chiến ca, em soái không? Có đẹp trai không?

Vương Nhất Bác sáng sớm đã lăn lộn thay áo quần, một hai phải cho Tiêu Chiến xem cậu mặc trang phục thi đấu.

Tiêu Chiến một bên giúp cậu sửa sang lại quần áo một bên cười nói:

- Đương nhiên đẹp trai! Đây chính là Chiến y anh vì em mà thiết kế, quét ngang ngàn quân không thành vấn đề!

Vương Nhất Bác càng cao hứng, nắm lấy tay anh tự tin nói:

- Chiến ca, lần này em nhất định có thể thắng!

Tiêu Chiến duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, cười nói:

- Đừng tạo áp lực lớn cho mình. Có thể thắng thì tốt, không thắng cũng không sao cả. Chỉ là thi đấu xếp hạng. Trận chung kết có thể dồn lực phản công.

- Chiến ca, anh như thế nào lại nói vậy, em còn chưa có cơ hội đòi hỏi phần thưởng…

Vương Nhất Bác bĩu môi dựa vào đầu vai anh cố tình làm mặt cún con.

- Vậy em muốn thế nào?

Tiêu Chiến bất đắc dĩ đẩy tên dính người này ra, một bên giúp cậu thu thập đồ vật, một bên cười nói.

Vương Nhất Bác tiến lên, ôm hông anh, cười xấu xa nói:

- Thắng thì em ngủ với anh. Thua thì anh ngủ với em. Thế nào?

- Cút!

Tiêu Chiến đẩy cậu ra, đỏ cả tai, trực tiếp xoay người đi phòng bếp.

- Ca, đều là tình lữ đạo lữ cả rồi. Phu thê chỉ thiếu cái kết tóc, anh còn ngại gì?

Vương Nhất Bác vui cười đuổi theo, lại lần nữa ôm eo anh, đáng thương hề hề nói:

- Ca, anh thật không vào trường đua à? Không sao cả mà, Doãn Chính ca cũng ở đó. Chỉ cần nói qua một tiếng thì có thể đi vào mà.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, xoay người, đem Vương Nhất Bác ôm vào trong lòng ngực, điểm mũi cậu nói:

- Anh đối với em có tin tưởng! Em biết mà, Đấu La Đại Lục sắp đóng máy rồi, trên cơ bản quay cũng đã quá nửa rồi, chờ đóng máy xong anh định nghỉ một chút, đến lúc đó chúng ta cùng đi trượt tuyết được không? Nghe nói nước ngoài có rất nhiều nơi để trượt tuyết còn có thể nhìn thấy cực quang, đến lúc đó em dạy anh, được không?

Vương Nhất Bác vô cùng mong đợi, tuy rằng lịch trình của cậu hiện tại so với Tiêu Chiến còn bận rộn hơn, nhưng mặc kệ, chỉ cần Chiến ca muốn đi, cậu liền nhất định có biện pháp.

- Vậy thi đấu xếp hạng không nói. Trận chung kết anh có thể đến không?

Tiêu Chiến lấy cái trán cụng cụng vào trán cậu, cười nói:

- Cún con, em có tin tưởng mình sẽ vào chung kết à?

Nói đến điều này, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, kiên quyết nói:

- Nhất định cố gắng. Em phải lọt top. Mục tiêu của em, em sẽ làm được.

- Được, vậy chờ em vào được trận chung kết, anh liền gửi hoa tươi đến hiện trường chúc mừng em. Thậm chí nếu có thể, anh sẽ tận lực sắp xếp đến xem!

- Còn phải có champagne!

- Được! Em nói cái gì đều được. Đánh răng nào? Thay quần áo ăn cơm đi.

Vương Nhất Bác đem môi dán đến hắn bên môi, cười nói:

- Đánh rồi, nếu không anh nếm thử. Hôm qua em mua vị bạc hà mới.

Tiêu Chiến thuận thế hôn hôn cậu, sau đó vờ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Không xong rồi, là anh quên đánh răng!

- A! Tiêu Chiến!

Hai người lại náo loạn một hồi, thật vất vả mới từ trong phòng bếp đem dọn bữa sáng gồm trứng gà, sandwich đem lên bàn cơm, Vương Nhất Bác mới vừa gặm hai miếng, chuông điện thoại liền vang lên.

- Alo, lão Mạnh, mới 7h sáng mà, không phải đến trưa mới thi đấu à? Hôm nay sân đấu chuẩn bị, cũng không thể chạy thử. Đi sớm làm gì?

Tiêu Chiến buồn cười, Vương Nhất Bác sao không nói chính mình 6g sáng đã liền rời giường thay quần áo sửa sang lại đồ đạc? Còn có mặt mũi nói ai khác.

Hai người lại nói vài câu, Vương Nhất Bác ngắt điện thoại, tiếp tục rót cho Tiêu Chiến thêm chút sữa tươi, nói:

- Ca, uống nhiều sữa chút, tốt cho da anh. Lão Mạnh nói anh ấy còn chưa tới, ít nhất phải nửa giờ nữa, cũng đủ ăn xong bữa sáng tình yêu với anh.

- Em không sến không chịu được sao?

Tiêu Chiến nghe vậy vừa nín cười vừa gật gật đầu hỏi, lại gắp cho Vương Nhất Bác một cái trứng tráng vào chén.

- Không sến. Có sến đâu. Nhưng mà hôm nay anh bảo chiều mới có lịch trình, sao dậy sớm vậy?

Tiêu Chiến trừng cậu một cái:

- Còn không phải bởi vì người nào đó sáng sớm liền bắt đầu lăn lộn thay đồ tới lui? Huống chi hôm nay em thi đấu quan trọng, cơm sáng càng phải ăn đầy đủ, vệ sinh chút. Không thể để em ăn ngoài được.

Vương Nhất Bác cười đắc ý:

- Ca, em hiện tại thấy anh giống như chuẩn bị đưa con trai đi thi đại học vậy?

- Ăn em đi, đồ ăn nhiều như vậy cũng không đổ cho im miệng em được!

Vương Nhất Bác lại tự cho mình nụ cười tán thưởng, cảm thấy mình so sánh cực tốt, ngay cả Tiêu Chiến cũng không có cách nào phản bác.

Nửa giờ sau, Vương Nhất Bác mới lưu luyến không rời ra cửa, Tiêu Chiến thở dài. Bạn nhỏ này, thật là càng ngày càng dính người, lại càng không biết xấu hổ.

Giữa trưa, đồng hồ điểm 12h, tất cả mọi người trước vạch đua, chờ xuất phát. Doãn Chính cũng ở hiện trường giúp đỡ Vương Nhất Bác xem xét địa hình cùng với kiểm tra lượt sau cùng tổng thể xe motor.

Tiêu Chiến mới vừa cùng Ngô Tuyên Nghi diễn xong một phân cảnh. Mọi người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Bình thường Tiêu Chiến cũng thường tham gia cùng mọi người. Cũng có thể tiện thể luyện thoại hoặc ca hát góp vui cho mọi người.

Hôm nay không giống vậy, Tiêu Chiến sớm cáo biệt mọi người, cầm di động trở về phòng hóa trang.

Thi đấu bắt đầu, anh gắt gao nhìn chằm chằm màn hình kia, một thân ảnh rặt màu xanh lục không rời mắt, thậm chí chớp mắt lẫn hô hấp đều rất chậm, dường như chỉ cần chính mình chớp chớp mắt, hoặc là hô hấp lớn tiếng chút, bao nhiêu ưu thế xuất phát của Vương Nhất Bác liền sẽ bị thổi đi.

- 1 phút 16 giây!

Người chủ trì hoan hô, toàn bộ fans trên khán đài hoan hô, ai cũng không nghĩ đến Vương Nhất Bác mới vừa học xe máy chưa đến hai năm, thế nhưng lại có thể lấy được vị trí về nhất trong thi đấu xếp hạng.

“YES!” Tiêu Chiến cũng nhịn không được kích động đứng dậy, không khỏi cảm thán nghĩ: “Vương Nhất Bác quả nhiên lợi hại. Ngay cả bình luận viên cũng đều nói, chỉ cần trận chung kết không có ngoài ý muốn, Vương Nhất Bác quán quân vẫn là chuyện có thể!"

Cùng thời gian đó, trong căn biệt thự ở Lạc Dương, ba Vương, mẹ Vương còn có Vương Thanh, cũng đang xem CCTV-5 phát sóng trực tiếp, ngồi trước TV, trong nháy mắt, ba Vương cơ hồ quên cả việc chính mình vẫn luôn là hình tượng người cha nghiêm túc đứng đắn còn có chút bệnh cao huyết áp của người già, kích động từ trên sô pha một bước nhảy tung lên, sợ tới mức mẹ Vương chạy nhanh đè lại ông, sợ ông lại phát bệnh.

Thi đấu kết thúc, Vương Nhất Bác khí phách hăng hái ở giữa mọi người hưởng thụ tiếng hoan hô vang dội, trong tay được đưa đến một chai champagne, bật mở bọt phun trắng xoá, cả khuôn mặt đều không giấu nụ cười rạng rỡ. Vương Thanh nhìn em trai, cả người tự hào lẫn vui vẻ cười đến phát ngốc.

- Ba mẹ, hai người nhìn nó cười đến toét miệng kìa, ai không biết còn tưởng rằng nó đã được quán quân luôn!

- Con không nghe bình luận viên nói sao? Họ bảo kỹ thuật của Nhất Bác nhà mình không lời gì để chê, chỉ cần trận thi đấu tiếp theo không có gì bất ngờ xảy ra, quán quân cơ bản không có vấn đề! - Ba Vương phản bác nói.

- Đúng đấy, chắc không có nhiều ngoài ý muốn vậy chứ, Nhất Bác vốn rất lợi hại, thứ gì khó nhưng nếu nó đã đam mê thì vừa học liền biết, liền rất giỏi giang! - Mẹ Vương cũng đi theo kích động nói.

Vương Thanh thấy hai vợ chồng già lại giúp em trai nói chuyện, bĩu môi, dội cho một gáo nước lạnh:

- Hai người kích động cái gì? Chờ nó thi đấu xong rồi, hai người lại có thể có thêm một đứa con trai đấy, cao hứng sao bằng chuyện này được.

Vừa rồi còn kích động vỗ tay, hai vợ chồng già nhanh chóng sụp mặt, tốc độ biến sắc xem ra không khác tốc độ ánh sáng là bao.

- Này chồng, cũng đúng… lại qua hơn mười ngày chính là trận chung kết, Nhất Bác nếu là được quán quân, hay chỉ là lọt top thôi, chúng ta thật sự……-  Mẹ Vương không cam lòng hỏi.

- Anh nào biết! Lúc trước không phải em đồng ý sao? Hiện tại đổi ý còn kịp không?- Ba Vương đúng lý hợp tình nói.

Mẹ Vương không phục, cả giận nói:

- Cái gì hả, không phải là anh đồng ý trước sao? Còn cùng nó đánh đố, giờ thì hay rồi, từ nay về sau chúng ta chắc không thể can thiệp chuyện tình cảm của nó nữa, còn muốn đợi trông thấy cháu trai đích tôn cái gì nữa…

Vương Thanh phụt một tiếng cười, vừa rồi hai vợ chồng già còn kề vai nhất trí đối ngoại, hiện tại lại bắt đầu nội chiến. Quả nhiên, thành cũng Vương Nhất Bác, bại cũng Vương Nhất Bác!

- Ngại quá, ba mẹ, con gái hai người còn ở chỗ này nha……

Vương Thanh gặm miếng táo trên tay, ra tiếng nhắc nhở nói.
Ba Vương vừa muốn nói, Vương Thanh nhanh chóng nói tiếp:

- Được rồi được rồi, ba có phải hay không lại định nói đều do con? Thôi đi, không có con, thì thằng con trai kia của ba mẹ vốn là tính tình ngoan cố, đừng nói mười đầu trâu, chính là phi cơ trực thăng cũng kéo không trở lại mỗi khi nó đã quyết. So với việc ngồi đây mắng con, còn không bằng ngẫm lại chuẩn bị lễ gặp mặt con dâu như thế nào đi? Nào, dù gì cũng được làm nhà nội còn gì?

Ba Vương cầm lấy ly trà trong tay liền vờ tạt đến con gái, may mắn Vương Thanh trốn mau, khóe miệng ý cười thật sự một chút cũng chưa thu lại, tiếp tục nói:

- Ai, ngài Vương, ngài như thế nào thẹn quá thành giận vậy hả? Nói thật ra, Tiêu Chiến thật sự rất tốt, đối với con trai hai vị rất tốt nha, tuyệt đối trên đời sẽ tìm không ra người thứ hai. Cùng với cháu trai cháu gái ở đâu đâu còn chưa gặp qua, không bằng hai người tìm một người tốt cả đời với Vương Nhất Bác, không phải là thực tế hơn à? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro