Part 35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sẽ không sẽ không… - Tiêu Chiến liều mạng lắc đầu nói.

Vương Nhất Bác không kiêng dè, hừ giọng:

- Chị tốt nhất buổi tối đừng đi WC làm gì. Sợ nửa đêm nhìn thấy em và Chiến ca ở cạnh nhau lại bị đả kích đấy.

- Nhãi ranh! Hôm nay chị không đánh chết em thì chị đem họ viết ngược lại! –Vương Thanh cứ mỗi một câu lại bị Nhất Bác làm cho tức khí, quát to.

- Có viết ngược lại thì cũng là họ Vương! – Vương Nhất Bác lại không nhịn được cãi lại.

Hiện trường cuối cùng trở thành Vương Nhất Bác nhảy tới nhảy lui quanh sofa, Vương Thanh cầm chổi đuổi đánh. Song cô cũng chỉ là phụ nữ, vây quanh sofa một hồi liền mệt thở không nổi.

- Em đứng lại cho chị! – Cô thở hổn hển quát.

- Em cũng không ngốc. Đứng lại để cho chị đánh? Tưởng bở!

Vương Nhất Bác lại vừa nói vừa nhảy từ sofa xuống.

Tiêu Chiến thật sự sợ cậu lơ đễnh mà bị thương, liền nhanh tay đỡ lấy, giữ chắc vai cậu trước ngực mình. Lúc này mà thả Vương Nhất Bác ra, không tránh được lại khiến hai chị em một đợt đại chiến khác tiếp tục. Vừa giữ chặt Vương Nhất Bác, vừa hòa giải với Vương Thanh:

- Cô Vương, cô cứ về phòng trước. Nhất Bác cứ để tôi trông chừng là được. Cậu ấy vốn là tính tình trẻ con, cô cũng đừng chấp nhặt.

Vương Thanh nhìn em trai mình hiện giờ ngoan ngoãn để cho người kia giữ lấy, một chút phản kháng cũng không có, lại có vẻ mặt như trẻ con được kẹo kia, nhịn không được mà ôm trán. Bản thân cô còn từng cho rằng em trai mình là kiểu nam nhân bá khí, băng lãnh, tuyệt đối không khuất phục một ai…

- Tôi chịu không nổi các người!
Vương Thanh cả người nổi da gà. Cô phải về phòng bình tĩnh một chút, người kia tuyệt đối không phải là Vương Nhất Bác cool guy em trai của mình!

- Này, ở trong đấy đừng có… Ưm… - Vương Nhất Bác mở lớn mắt, Tiêu Chiến đem môi mình chặn đứng lời cậu.

Tiêu Chiến cũng hết cách. Hóa ra hai chị em Nhất Bác đều ấu trĩ, chỉ cần nói câu một câu hai liền có thể lao vào nhau động thủ. Hiện tại vất vả khiến Vương Thanh chịu về phòng rồi, hai tay phải giữ lấy Vương Nhất Bác, chỉ có thể chặn đứng miệng cậu bằng miệng mình. Nhưng với hai người yêu nhau mà nói, hành động này chẳng khác nào châm ngòi cho nhu cầu yêu đương. Hai người không biết từ khi nào mà từ đứng cạnh sofa, thành ngồi trên sofa, hôn đến say sưa. Nhất Bác bị chạm đến điểm hỏa, thiếu chút nữa mang Tiêu Chiến ra làm loạn. Cũng may Tiêu Chiến kịp thời tự chủ, cuối cùng ngăn lại Vương Nhất Bác đang không ngừng náo động.

Con sư tử bị chặn đứng liền bất mãn, không ngừng động đậy khắp người Tiêu Chiến, miệng còn lải nhải:

- Chiến ca, chúng ta đã lâu không cùng nhau. Ai bảo anh còn chủ động hôn em… Hay chúng ta ra ngoài thuê phòng ở?

Tiêu Chiến bị cậu náo loạn đến cả người nổi ngứa, cố cưỡng chế bản thân, vòng tay ôm lấy tiểu sư tử không an phận mà trấn an:

- Em ngoan một chút. Hôm nay không thể. Chị em đang ở đây, chúng ta nên biểu hiện tốt một chút. Nếu để chị em nghĩ rằng chúng ta mỗi ngày đều náo động như vậy, lại sẽ càng làm khó cho em.

- Không có. Rõ ràng là làm khó anh. – Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến nói có lý, nhưng vẫn cố nói cứng.

- Được được. Là làm khó anh. Trong nhà còn chăn dự phòng không? Anh đi tìm xem.

- Không có. Chỉ có một chăn đơn, ở trong phòng ngủ.

- Cái đó… chúng ta có nên gõ cửa nhờ chị em lấy không? – Tiêu Chiến có chút do dự.

- Gọi cửa thôi. Để chị ấy dùng chăn đơn, còn em lấy cái đệm ra ngoài này làm chỗ ngủ. – Vương Nhất Bác nói.

- Có được không? Anh thấy không tốt lắm?

Trong lúc hai người đang do dự, cửa phòng cứ như nghe được hai người to nhỏ, đột nhiên mở ra. Lọt vào tầm mắt là Vương Thanh đứng đỏ mặt. Trong tay cô cầm cái chăn đơn. Cô nhìn nhìn hai người, sau đó gượng gạo nói:

- Chị nghĩ rồi, hai người bọn em ngủ dưới đất cũng không quen, khó ngủ. Đệm chăn cũng chỉ có một bộ, tốt nhất chị ngủ sofa đi, đem đống đồ đạc lộn xộn dọn dẹp chút.

Tiêu Chiến khó xử:

- Cô là phụ nữ… để cô ngủ sofa cảm thấy không ổn chút nào…

Vương Thanh xua xua tay:

- Thôi thôi, hai người vẫn là đi vào phòng ngủ đi. Vừa rồi hai người làm ra tiếng động như vậy, còn cho rằng tôi bị điếc không nghe thấy sao?

- Cái đó… xin lỗi… Cảm ơn cô Vương. – Tiêu Chiến nghe thấy, bên tai đỏ lên, nhấn đầu Vương Nhất Bác xuống nói xin lỗi lẫn cảm ơn.

- Anh không cần gọi là cô Vương, khó nghe chết đi được. Tính ra, tôi hơn anh 1 tuổi, cũng gọi là tuổi tác ngang nhau, cứ gọi Vương Thanh đi.

- Vậy tôi có thể cũng như cậu ấy, gọi Thanh tỷ được không? – Tiêu Chiến cười, đôi mắt mở to thành một vầng minh nguyệt. Vương Thanh nói như vậy, đã cho thấy cô bắt đầu chấp nhận anh, trong lòng vui sướng vô cùng.

- Tùy anh, tùy anh. Tôi đi tắm rửa. Hai người thu dọn chỗ sofa đi, lát nữa tôi phải ngủ.

- Được.

Vương Thanh đi rồi, Nhất Bác có chút không vừa ý, quay sang nhìn Tiêu Chiến.

- Chiến ca, anh nhìn thái độ của chị ấy, rõ ràng xem anh tùy tiện có thể đối xử sao cũng được! Còn bảo chúng ta phải đi thu dọn đồ đạc…

- Được rồi, mau giúp anh thu dọn đi. Em không nhìn ra sao? Chị của em là thương em, không muốn em ngủ dưới đất. Chuyện của bọn mình đã gây cho chị em quá nhiều phiền toái rồi. Nhanh lên, thu dọn một chút.

- Chiến ca, cảm ơn anh.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, cọ cọ vào cổ anh. Tiêu Chiến nghe mùi dầu gội dễ chịu trên tóc cậu, nhịn không được xoay lại ôm lấy cậu, cười nói:

- Chị ấy là người nhà em. Em vui vẻ thì anh cũng sẽ vui vẻ.

Hai người ôm nhau mà đứng, một màn này tất cả đều được thu vào mắt của Vương Thanh ở bậc cửa WC cách đó không xa. Cô không khỏi thở dài. Xem ra lần này, Nhất Bác thật sự yêu rồi. Đổi lại là cô, nếu có một người con trai như vậy đối với mình, chỉ sợ là yêu rồi lại càng yêu hơn. Nghĩ lại cũng có chút đau lòng, lúc trước cô đối với Tiêu Chiến cũng chỉ vừa nhìn qua đã động tâm, vậy mà trong chớp mắt, người chưa kịp đặt trong lòng đã vội biến thành em dâu… Thế giới thật khó lường…

Hôm sau, Vương Thanh bị đánh thức bởi mùi thơm của đồ ăn. Mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Chiến mang bữa sáng sang bàn, mà Vương Nhất Bác vừa vươn tay muốn ăn, lại bị Tiêu Chiến ôn nhu đánh khẽ, mỉm cười. Lại lần nữa buộc cô phải nhắm mắt, chửi thầm: "Sáng sớm tinh mơ bị ăn cẩu lương, ăn muốn mù mắt!"

Vương Nhất Bác ngậm nửa chiếc bánh quẩy đi đến cạnh Vương Thanh, lấy cây mascara chọc vào mặt cô, cười trêu:

- Chị, tí nữa đừng trang điểm làm gì, mí mắt không cứu nổi đâu. Tối qua chị ngủ cũng say thật đấy. Sáng nay bọn em mua đồ nấu ăn đến bây giờ, vậy mà chị một chút động tĩnh cũng không nghe được.

Vương Thanh mơ mơ màng màng ôm chăn ngồi dậy, nhìn thấy em trai mình miệng ngậm bánh quẩy, chân gác lên, bộ dạng đắc ý, liền giơ tay giật lấy nửa cái bánh quẩy trong miệng cậu xuống.

Vương Nhất Bác bị giật lấy bánh liền la:

- Làm gì đấy?

Vương Thanh liếc một cái, bình thản nói:

- Không có gì, chỉ chướng mắt với dáng vẻ của em.

Tiêu Chiến bước đến, cười nói:

- Thanh tỷ, chị tỉnh rồi? Mau ăn sáng thôi. Hôm nay tôi nấu cháo gạo kê, hương vị chắc không tệ lắm. Chị rửa mặt trước, sau đó nếm thử xem?

Vương Thanh giật mình, đối mặt với một thanh niên vẫn tính là xa lạ, bỗng nhận ra bộ dạng rối bù, lộn xộn của mình, vô cùng mất mặt. Cô vội đưa tay vuốt chải đầu tóc, trên mặt không tự chủ được mà ửng đỏ.

Vương Nhất Bác trông thấy, không chút kiêng dè mà vạch trần:

- Chị cũng biết thẹn thùng à? Bộ dáng ban nãy chị ngủ thành hình chữ X, ai cũng nhìn thấy rồi. Chăn rớt cả xuống, Chiến ca còn giúp đắp lên. Giờ em cũng biết nguyên nhân chị không tìm được bạn trai rồi.

Vương Thanh lại giơ tay muốn đánh, Tiêu Chiến vội ngăn lại:

- Tỷ, chị cũng đừng chấp nhặt với cậu ấy. Sofa quá nhỏ, làm rơi chăn là chuyện thường. Mau rửa mặt rồi nếm thử cháo tôi nấu, tôi bỏ thêm chút thịt gà nấu cùng, còn có bánh quẩy cắt nhỏ. Cũng không biết chị ăn cay hay không nên đều phân thành hai phần, một cay, một không.

Vương Thanh liếc Vương Nhất Bác một cái, trong nháy mắt cảm thấy Tiêu Chiến thuận mắt hơn nhiều:

- Em nhìn người ta nói năng đi, rồi nhìn lại em. Cũng không biết là làm sao lừa được người ta vào tay, đúng là phí phạm của trời!

Vừa nói vừa đi vào toilet. Chờ xong xuôi mới đến bên bàn ngồi xuống, bưng cháo gà Tiêu Chiến nấu múc thử một miếng, không ngờ lại rất ngon. Cô liền giơ ngón cái tán dương:

- Ừm, cháo nấu thời gian vừa vặn, vừa mềm mà không nát, còn có canh gà, thịt gà thơm ngon, rất ngon!

- Chị, mau ăn hết đi. Em đã nói rồi, Chiến ca nấu cơm vô cùng ngon miệng. Giờ tin chưa?

Vương Thanh liếc mắt nhìn cậu một cái, chỉ giơ chén lên nhờ Tiêu Chiến:

- Cho tôi thêm một chén nữa nhé?

Tiêu Chiến vội cười cầm lấy, trở lại phòng bếp múc thêm cháo. Vương Nhất Bác trừng mắt:

- Chiến ca, anh chừa lại cho em. Em chưa ăn no.

- Anh nấu nhiều lắm. Em từ từ ăn, ăn xong lại lấy tiếp.

Vương Thanh cầm đũa, mỗi món đều thử một chút. Hương vị đều ngon miệng. Mặc kệ là cay hay không cay cũng rất vừa miệng.

- Anh khiến tôi cảm giác lần đầu trông thấy với thời điểm bây giờ quá khác nhau. – Vương Thanh vừa ăn vừa nhìn Tiêu Chiến nói.

- Vậy sao? – Tiêu Chiến cười cười, cũng không nói tiếp.

- Ừm, lần đó anh giận dữ trông rất đáng sợ. Bây giờ lại trở nên vô cùng ôn nhu, chu đáo. Rốt cuộc cái nào mới là tính cách chân chính của anh?

- Tôi trước đây đối với người khác sẽ không dễ nổi giận. – Trừ phi đụng phải điểm mấu chốt, mà điểm mấu chốt là cái gì, Tiêu Chiến duỗi tay sờ sờ tóc Vương Nhất Bác, không cần nói cũng biết.

Vương Thanh ăn xong cháo, buông chén đũa, thở ra một hơi, cuối cùng vẫn phải nói:

- Thôi vậy, hai người muốn yêu nhau như thế nào thì cứ như thế ấy đi. Tôi không quản nổi.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ:

- Chị đồng ý rồi?

- Chị còn có thể thế nào? Tiếp tục khiến cho em đem chị thành kẻ thù luôn sao? Ba mẹ ở nhà, trước mắt chị cũng có thể nói tránh giúp hai người. Còn cuối cùng có thể đi đến bước nào thì phải xem chính hai người.

Vương Nhất Bác lập tức vươn người qua ôm lấy chị mình:

- Chị, cảm ơn… Em biết chị đối với em tốt nhất!

Vương Thanh đẩy đầu cậu ra, bĩu môi nói:

- Bây giờ thì chị tốt? Em cũng không xem em ngày hôm qua đi, đích thực là bộ dáng chỉ hận không thể cắn chết chị. Cứ như chị sẽ đem ca ca của em đi làm cái gì tồi tệ vậy!

Vương Nhất Bác bị trách nhưng không chút sinh giận, còn lần nữa tươi cười, biện giải:

- Không có, không có. Là em sai. Chị là dịu dàng nhất thể giới, thiện lương nhất, đáng yêu nhất!

Vương Thanh quơ tay đánh Vương Nhất Bác, chỉ là lần này lực tay nhẹ nhàng, khóe miệng cũng cười nhẹ:

- Cút sang một bên.

Tiêu Chiến cũng tự đáy lòng chân thành biết ơn cô. Anh cúi đầu, đem tất cả chân thành nói:

- Thanh tỷ, cảm ơn chị.

Vương Thanh ngượng ngùng sờ sờ mũi, cười nói:

- Thật muốn cảm ơn tôi thì trưa nay lại làm món gì ngon đi. Tôi đặc biệt thích ăn cay, cậu có thể làm nhiều đồ cay, ví dụ cá hầm cải chua, cá hầm ớt lạp, thịt luộc…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro