đối diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tuấn Lâm kéo áo choàng của mình lên, hơi xấu hổ mà nói: “ phần bả vai bị hư, làm ngài chê cười rồi.”

Nảy giờ đạo diễn Quách phỏng vấn không ít người, nhưng không gặp được một người có thể làm mình mở mang tầm mắt, nhất thời liền cảm thấy hứng thú. Lần này Hạ Tuấn Lâm đánh bậy đánh bạ, nhưng lại làm lão cảm thấy mới mẽ, vì thế nói: “Không sao không sao, nhưng với bộ dạng này, cậu còn có thể biểu diễn được không?”

“Tôi có thể!” Hạ Tuấn Lâm bước lên hai bước, vạt áo theo động tác của cậu mà hơi lõng lẻo: “Ngài xem, không thành vấn đề.”

đạo diễn Quách gật đầu, lão mở kịch bản trước mặt ra, chỉ vào một đoạn: " cậu thử diễn đoạn Hướng Văn Lạc ngả bài với Vu Vũ đi, đằng kia có ghế dựa.”

Hạ Tuấn Lâm gật đầu: “Được.”

Bộ phim lần này cậu tới thử vai tên là 《 nguyệt lạc ô đề 》, đây là một bộ đam mỹ cải biên. Không sai, ở cái thời đại xã hội đều không chấp nhận đ·ồng t·ính này, nguyệt lạc thân là một bộ đam mỹ nhân khí cao có thể chuyển thể thành phim, thật không dễ dàng.

Nguyệt lạc tuy rằng là một bộ cổ trang, nhưng nội dung cực kì cẩu huyết:

Công Vu Vũ thân là người ở Tiên giới vì đến nhân gian độ kiếp mà trở thành một Vương gia, hắn yêu một nam tử bình thường. Hai người yêu thương nhau, nhưng thân phận của nam tử là một gian tế, khi hai người yêu nhau sâu đâm, gian tế phản bội Vương gia, gi·ết ch·ết Vu Vũ.

Vu Vũ độ xong tình kiếp, trở về Tiên giới, nhưng hắn lại khó có thể buông tay, muốn hạ phàm tìm kiếm nam tử, thế nhưng khi biết được nam tử đã ch·ết. Vu Vũ phát động thế lực của mình, nhưng ở Thiên giới lẫn địa phủ đều không thể tìm được hồn phách của nam tử, cuối cùng mới phát hiện nam tử kia giống mình điều hạ phàm độ kiếp, chính là —— đối thủ một mất một còn của mình!

Hạ Tuấn Lâm: “……”

Lúc trước khi cậu nhìn thấy kịch bản này cũng không biết nên nói gì.

Nhưng cốt truyện phía sau lại làm cho cậu phải suy nghĩ:

Đối thủ một mất một còn khác với Vu Vũ, y không có ký ức khi độ kiếp. Vì thế Vu Vũ muốn “Trả thù” y, triển khai theo đuổi mãnh liệt , kết quả làm hại đối thủ một mất một còn Hướng Văn Lạc sau khi động tâm với hắn mới biết được sự thật tàn nhẫn phía sau.

Người cao ngạo như Hướng Văn Lạc sao có thể chịu được sự động tâm của mình kỳ thật chỉ là một chuyện trả thù hết sức chê cười!

Sau khi biết được chân tướng, hai người một hồi giằng co , cũng coi như là một đoạn cao trào nhỏ.

cảnh cao trào chính là cảnh mà Hạ Tuấn Lâm phải diễn.

Nói khó cũng không phải quá khó, nhưng muốn diễn thật tốt, cũng thật không dễ dàng.

Tần Việt bên cạnh đạo diễn Quách cố ý nói: “đạo diễn Quách, đoạn này là diễn kết hợp hai người, ngài muốn cho Tiểu Hạ diễn một mình sao?”

“ Diễn viên diễn với không khí cũng là yêu cầu bất buộc.” đạo diễn Quách cười cười: “ Với lại đoạn diễn lúc nãy của cậu cũng không phải là kết hợp sao, cậu có thể biểu diễn tốt được, Tiểu Hạ sao lại không làm được, chẳng lẽ còn muốn Nghiêm ảnh đế của chúng ta xuống dưới diễn cùng sao?”

Nghiêm Hạo Tường bên cạnh đang đùa nghịch với di động, nghe thế cười:  Cần gì phải nói, chỉ cần anh yêu cầu, tôi liền đáp ứng.”

Lời này nghe thì thấy thoải mái, nhưng đạo diễn Quách không mắc lừa.

đạo diễn Quách nhìn kịch bản một lược: “ tên tiểu tử thúi nhà cậu lời nói ra ngoài miệng thật dễ nghe!”

Muốn hắn đi xuống?

Thật muốn có thể sai khiến Nghiêm Hạo Tường một lần, việc này không phải không có hại,  nhưng hắn có thể từ chuyện khác đòi lại gấp bội, đạo diễn Quách chính là sợ cái này.

Nghiêm Hạo Tường cười cười, ánh mắt dừng trên người Hạ Tuấn Lâm.

phía dưới Hạ Tuấn Lâm mặc một thân áo gấm màu lam, vai rộng eo hẹp, là một cái mác treo quần áo đúng nghĩa, dáng người chống đỡ được tạo hình cổ trang rất ít, tà áo theo động tác của cậu mà lắc lư. Thanh niên ngồi xuống ghế, băng keo cá nhân trên khuôn mặt trắng nõn kia thật sự rất chói mắt, chẳng trách ngày đó lại đội mũ.

đạo diễn Quách nói thẳng: “Bắt đầu đi.”

Biểu diễn với không khí, chính là muốn kiếm tra năng lực của diễn viên.

bên khung cửa sổ rộng lớn, Hạ Tuấn Lâm an tĩnh mà ngồi trên ghế, không nói một lời. Mặt vô b·iểu t·ình, cả hơi thở điều có vẻ có chút ủ dột. Dựa theo đạo lý mà nói, hiện tại Hướng Văn Lạc hẳn là phải tức giận đến phát hỏa, nhưng cậu chỉ an tĩnh ngồi đó.

cuối cùng

Hạ Tuấn Lâm nâng mí mắt lên, nhìn về phía trước mặt: “Nói xong rồi sao?”

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

“Trước kia khi còn ở Cửu Trọng Thiên luôn nghĩ, nếu có thể áp nhuệ khí của ngươi thì tốt rồi.” Hạ Tuấn Lâm đặt tay trên tay vịnh ghế thống khổ mà cuộn tròn lại, bởi vì quá chật mà hiện cả gân xanh. nhưng trên mặt cậu chỉ có một mảnh bình tĩnh: “Nhiều năm như vậy, ta tranh ngươi cướp, cũng nên kết thúc rồi.”

Hạ Tuấn Lâm vung tay lên, tựa như đang hất tay người nào đó đang duỗi ra.

cậu không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào không khí, toàn bộ thân thể tựa hồ đều phát run, lại đau khổ nhưng vẫn muốn duy trì phần thể diện cuối cùng này.

Cuối cùng khóe miệng nhếch lên một nụ cười sáng lạn: “Chúc mừng, ngươi thắng rồi.”

Giám khảo bên kia sắc mặt khác nhau:

Tần Việt thiên nhỏ giọng nói: “Lệch khỏi quỹ đạo kịch bản rồi.”

Trong kịch bản lúc này Hướng Văn Lạc phải phẫn nộ thiếu chút nữa cùng Vu Vũ đánh một trận, căn bản không có bình tĩnh như vậy. Hướng Văn Lạc luôn luôn cao ngạo, biết được mình bị đối xử như thế, làm sao còn có thể ôn tồn mà nói chuyện.

Hạ Tuấn Lâm biểu hiện như vậy, thiếu rất nhiều động tác. băng gạc trên vai cậu tuy rằng đã dùng kim băng cố định, nhưng theo động tác phất tay vừa nãy, vẫn làm cho nó càng thêm lỏng lẻo.

Bởi vì bị hạn chế bởi trang phục mà khó thực hiện được động tác của nhân vật, đây chính là điều tối kỵ, đạo diễn Quách sẽ không cho qua.

đạo diễn Quách nhìn Hạ Tuấn Lâm trên ghế, lại nói: “Chờ một chút.”

Sau một lúc lâu

Hạ Tuấn Lâm chợt ngồi dậy, âm thanh lần này cao lên mấy độ, cậu chỉ vào cánh cửa, đầu ngón tay khẽ run: “Cái miếu nhỏ này của ta, không chứa nỗi Thiên Tôn Vu Vũ ngài, thứ cho ta không tiễn xa được.”

Phảng phất như có người đang lại gần cậu, Hạ Tuấn Lâm lui ra phía sau vài bước, ghế dựa phát ra tiếng vang.

Ngực Hạ Tuấn Lâm phập phồng, hít sâu mấy hơi , bưng chén nước trên bàn lên: “Ta với ngươi không còn gì để nói nữa!”

“soạt”

Âm thanh băng gạc bị rách vang lên, kim băng trên vai kim băng bởi vì động tác này mà rớt mấy cây, những cái còn lại đau khổ mà kiên trì, nhưng bộ dạng hiện tại rất đáng lo ngại.

Đạo diễn Quách nhăn mày, đang muốn mở miệng kêu dừng, nhưng động tác tiếp theo của Hạ Tuấn Lâm làm lão yên lặng.

Giơ lên định ném chén xuống nhưng cuối cùng là buôn ra. Sức lực toàn thân Hạ Tuấn Lâm phảng phất như bị đánh mất cậu ngồi xuống, không thể nhìn thấy mặt, âm thanh phát ra mang theo nức nở không dễ bị phát hiện: “Ngươi đi đi.”

trong kịch bản, cái chén là bị ném xuống

Nhưng không ném, tựa hồ làm cho cả cốt truyện trở nên sống động. Quả thật, Hướng Văn Lạc giờ khắc này là tức giận, là phẫn nộ, bởi vì thiên tính của y là kiêu ngạo, làm sao có thể khom lưng.

Đổi lại là trước kia, y đã sớm ném vỡ nó, nhưng hiện tại giống như vậy, y yêu Vu Vũ.

sắc mặc đạo diễn Quách nghiêm túc, ngồi thẳng người, rõ ràng là đối với phần diễn này của Hạ Tuấn Lâm có chút đánh giá.

Tần Việt nhìn chằm chằm đầu vai Hạ Tuấn Lâm. Áo gấm màu lam rốt cuộc cũng không chịu nổi tra tấn nữa, kim băng bởi vì lực đạo mạnh mà bị xé rách, chiếc áo trễ ra, da thịt trắng nõn bên trong như ẩn như hiện……

“ Bộp!”

Trên bàn giám khảo ra tiếng vang, di động của Nghiêm Hạo Tường bị nén lên trên bàn. Nam nhân đứng lên bước từng bước xuống, bước chân  trầm ổn, hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Hạ Tuấn Lâm cũng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

Một chiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống dừng ở trên vai cậu, Nghiêm Hạo Tường hơi cong eo, bức bách cả người Hạ Tuấn Lâm nhìn thẳng, lạnh giọng: “Đi, cũng được, nhưng ta còn có lời muốn nói, ta muốn cùng ngươi nói chuyện rõ ràng.”

Đây là lời trong kịch bản.

Nghiêm Hạo Tường đang đối diễn với cậu!

Hạ Tuấn Lâm hoảng loạn chỉ trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục trạng thái, hốc mắt cậu ửng đỏ, tươi cười nhạt nhẽo: “Ta cùng ngươi không có gì để nói.”

“Phải không?”

Nghiêm Hạo Tường gắt gao nắm chặt cánh tay. khuôn mặt hắn lạnh lùng, mang theo khí thế bức người ,  đôi mắt đào hoa nhìn người trước mắt , phảng phất như nhìn người yêu cách xa bao năm.

“Ngươi hiện tại có đau không? Đau bao nhiêu, so với cơn đau năm đó ngươi dùng kiếm ban cho trái tim ta có đau hơn không?”

Hạ Tuấn Lâm kinh ngạc nhìn Nghiêm Hạo Tường

khóe miệng Nghiêm Hạo Tường lộ ra nụ cười tuyệt tình: “Ngươi nói một câu đã quên, liền có thể tùy ý trút giận lên ta, những khổ sở năm đó ta phải hứng chịu là ta xứng đáng, xứng đáng khi tin tưởng ngươi, xứng đáng khi yêu ngươi, xứng đáng bị ngươi vứt bỏ một lần còn muốn theo đuổi lại ngươi, đừng hỏi tại sao ta còn đứng ở đây, bởi vì ta điên rồi, mới có thể để tùy ý Chà-Đạp-Như vậy"

Trong phòng yên lặng vài giây.

Nghiêm Hạo Tường nhìn thiếu niên trước mặt chăm chú, ánh mắt sâu thẳm mắt phảng phất như ngưng tụ một trận bão táp, lời này giống như không phải nói cho Hướng Văn Lạc, mà là nói với Hạ Tuấn Lâm.

Những lời này, như là một cây kim, bén nhọn mà đâm vào trong lòng, đau đớn khó tả.

Hạ Tuấn Lâm bị hắn chế trụ trên ghế sắc mặt tái nhợt, gian nan hít sâu vài, nước mắt không chịu được mà tràn mi.

-

đoạn phim cổ trang hơi khó đọc mà nó hay lắm, đừng lướt nhoa.

mn thấy chỗ nào sai thì nhắc chứ manga lưu kì ghê

đã beta
👍 nào 👍 nào

follow me🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro