Chap 23.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy năm nay Sở Thiên Hướng cũng tạo được mạng lưới quan biết trong Kiến Kinh, tìm một người không khó.

Tin tức được đưa đến ngay vào tối ngày hôm đó.

Nghiêm Hạo Tường dẫn Hạ Tuấn Lâm ra ngoài ngay trong đêm, còn cách cửa câu lạc bộ rất xa đã thấy Sở Thiên Hướng đứng chờ ngoài đường.

"Tìm được rồi." Biết đây là chuyện hệ trọng nên đối phương cũng không vòng vo, thấy hai người là nói luôn.

Hạ Tuấn Lâm nhảy xuống khỏi yên sau xe đạp, vội vàng hỏi: "Có phải chú ba cháu không ạ?"

Sở Thiên Hướng nhìn nhìn Nghiêm Hạo Tường phía sau, sắc mặt thoáng vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, bảo: "Không sai, chính là chú ba Hạ Chính Quân của cháu."

"Vậy..."

Khi nói ra chữ này Hạ Tuấn Lâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng chuyện này sẽ không hề đơn giản.

Quả nhiên, Sở Thiên Hướng nói: "Theo tin tức mà bọn chú điều tra được, chú ba cháu đã về đến Kiến Kinh vào tầm ba tháng trước, hơn nữa cậu ấy không về một mình. Người đàn ông các cháu gặp trưa nay tên Hướng Nghị. Hắn là thái tử của công ty đóng tàu Vũ Bác lớn nhất Kiến Kinh này. Đừng nói là chỉ Kiến Kinh, gia đình bọn họ lũng đoạn toàn bộ ngành đóng tàu của mấy thành phố lớn ven biển. Người bên chú vừa nghe ngóng được chút thông tin đã bị đối phương phát hiện rồi. Còn về quan hệ của hắn và chú ba cháu, và vì sao lại bắt người đi giữa phố xá như thế thì bọn chú chưa nắm được."

Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, chú ba cũng không thường gửi thư về nhà, nhưng suốt mấy năm nay chưa từng nhắc đến sự tồn tại của Hướng Nghị.

Hạ Tuấn Lâm: "Có tìm được cách để cháu gặp chú ba một lần không ạ?"

"Sợ là khó lắm đấy." Sở Thiên Hướng nói thật luôn: "Hôm nay hai đứa cũng thấy rồi đó. Hẳn giữa chú ba của cháu và tên Hướng Nghị ấy có mâu thuẫn gì đó, nếu không sao lại như thế. Hơn nữa cháu có từng nghĩ xem tại sao chú ba cháu ở ngay tại Kiến Kinh mà từ đầu không nói thật với gia đình không?"

Đây chính là điều Hạ Tuấn Lâm lo lắng.

Ngành nghề của chú ba vốn đã rất nguy hiểm rồi. Mấy năm nay cứ lênh đênh trên biển suốt, lần trước gửi thư về vốn bảo sẽ về Kiến Kinh ổn định nhưng mãi chưa thấy mặt đâu. Không chừng lại đắc tội với mấy tên giang hồ bất hảo ở đâu đó rồi.

Trước đây do quá tầm với nên bất lực, hiện tại biết chú đang ở ngay trong Kiến Kinh, làm sao Hạ Tuấn Lâm làm như không thấy được.

Hạ Tuấn Lâm: "Vậy chú có biết hiện tại bọn họ đang ở đâu không?"

Sở Thiên Hướng: "Chuyện này thì đoán được, tìm sản nghiệp của nhà họ Hướng tại Kiến Kinh thôi, nhưng vị trí cụ thể thì sợ là phải đi tìm từng nơi một."

"Dạ được." Hạ Tuấn Lâm gật đầu, "Có tin tức là được."

Câu cảm ơn để lại cho Nghiêm Hạo Tường tự nói với Sở Thiên Hướng.

Hạ Tuấn Lâm bước ra đứng tựa lưng vào tường, cúi đầu thả hồn suy nghĩ.

Sở Thiên Hướng châm thuốc, liếc mắt nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm mấy lượt mới hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Cứ để nó làm liều thế à?"

"Trước mắt đúng là không tiện để người trong nhà biết chuyện này." Nghiêm Hạo Tường đáp lời.

Sở Thiên Hướng rít vào một hơi dài, phả khói ra rồi nói với Nghiêm Hạo Tường: "Hạo Tường, xem như chú nhiều chuyện nhắc nhở một câu. Chú biết mối quan hệ của cháu và nhà họ Hạ rất tốt, nhưng chuyện của chú ba nó... không đơn giản."

Nghiêm Hạo Tường nhìn Sở Thiên Hướng, "Có phải vừa rồi chú chưa nói hết chuyện không?"

Sở Thiên Hướng ừ một tiếng, chú gõ tàn thuốc rồi nói nhỏ: "Bọn chú còn tìm hiểu được vài chuyện. Chú ba nó và Hướng Nghị quen biết nhau từ mấy năm trước rồi. Ban đầu là quan hệ làm ăn qua lại, sau đó thì..."

"Thì sao ạ?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.

Sắc mặt Sở Thiên Hướng khá lạ, "Thôi để chú nói thế này. Khoảng một năm trước nhà họ Hướng sắp đặt chuyện hôn nhân cho Hướng Nghị, nhưng về sau không biết tại sao lại hỏng. Trong rất nhiều lời đồn, tin được nhắc nhiều nhất là tên họ Hướng đó thích đàn ông. Chú từng thấy ảnh chụp chú ba nó rồi... Chú chỉ sợ trong chuyện này có nhiều cái phức tạp, đến lúc đó xử lý không tốt, thân phận của cháu trong nhà họ Hạ lại khó ăn nói."

Nghiêm Hạo Tường nghe thấy kết luận ấy cũng chỉ ngạc nhiên trong một thoáng.

Cuối cùng anh vỗ vai Sở Thiên Hướng nói: "Không sao đâu chú, khoan nói chuyện này với Hạ Tuấn Lâm đã. Cháu biết phía chú có năng lực tạo cho nhà họ Hướng chút phiền hà, kéo đến lúc bọn cháu tìm được người là được."

"Cái này thì không thành vấn đề." Sở Thiên Hướng nhận lời rất nhanh gọn.

Không mất nhiều thời gian để xác định vị trí của chú ba, Hạ Tuấn Lâm không muốn chậm trễ thêm nên ra ngoài tìm người ngay trong đêm.

Địa điểm cuối cùng được xác định là một căn biệt thự ở ngoại thành.

Khu đó có thể nói là tấc đất tấc vàng. Nhà họ Hạ đã xem như danh gia vọng tộc truyền thống có căn cơ vững chắc ở Kiến Kinh, nhưng nếu so sánh với các tài phiệt đứng đầu thì hoàn toàn không ngang tầm.

Ngoài biệt thự có bảo vệ trông coi, kín cổng cao tường, ban đêm mà đèn đuốc trong nhà vẫn sáng choang.

Hạ Tuấn Lâm đứng trong chỗ khuất sáng trước chiếc cổng sắt, ngửa đầu hỏi Nghiêm Hạo Tường đứng cạnh: "Chú ba ở đây thật hả anh?"

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu nhìn cậu rồi ừm một cái.

Khoảng mười phút sau, cánh cổng sắt chầm chậm mở ra, chiếc xe đen hai người nhìn thấy hôm nay chạy ra từ bên trong.

Nghiêm Hạo Tường nói: "Xem ra bên kia bắt đầu ra tay rồi, chúng ta chỉ có không đến nửa tiếng để tìm thôi."

"Đủ rồi." Hạ Tuấn Lâm nói.

Mười phút sau, khi Hạ Tuấn Lâm tìm thấy chú ba trong căn phòng cuối cùng bên trái trên tầng hai của biệt thự, cậu đã hoài nghi đôi mắt mình trong một phút chốc.

Vì người trên giường quá gầy gò ốm yếu.

Nếu không chính mắt nhìn thấy, Hạ Tuấn Lâm cũng khó lòng tin tưởng một người có thể trở nên như thế này chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi từ trưa đến tối.

Hoặc có thể nói là, chú ấy vốn đã yếu lắm rồi, có điều lúc Hạ Tuấn Lâm thấy đang vội vàng quá nên không nhìn kĩ.

Người đàn ông đang ngồi tựa trên đầu giường khoảng ba mươi tuổi, ngũ quan vẫn tuấn tú như xưa. Nhưng bộ đồ ngủ màu xanh xám cứ như đang móc phất phơ trên vai người ấy vậy.

Đặc biệt là khi Hạ Tuấn Lâm vô tình liếc thấy những dấu vết lấm tấm trên cổ chú ba, tim cậu bỗng thót lại.

Chú ba trong ấn tượng của cậu không phải như thế này. Chú ấy ngang tàng phóng khoáng, nụ cười xán lạn, bạn bè trải khắp trời nam biển bắc. Khi giao tiếp với người khác cũng phải là sang sảng cuốn hút, chứ không phải như thế này. Hạ Tuấn Lâm đứng trước mặt gọi chú ba rồi y mới gọi phần hồn thả trôi ngoài cửa sổ về để nhìn cậu.

"Chú ba?" Hạ Tuấn Lâm do dự chốc lát rồi gọi lại.

Hạ Chính Quân quay lại nhíu mày quan sát cậu một chốc rồi mắt bỗng thoáng sáng lên, chần chừ hỏi: "Tiểu Hạ?"

Giọng vừa khô vừa khàn.

Hạ Tuấn Lâm không ngờ bao nhiêu năm rồi, cậu đã biến từ cục sữa be bé thành thiếu niên, chú ấy vẫn có thể nhận ra ngay.

Hạ Tuấn Lâm kéo lấy người bên cạnh, gượng cười nói: "Chú ba, đây là..."

"Hạo Tường đúng không?" Hạ Chính Quân nói thay cậu.

Dứt câu chú khẽ cười, nói với Nghiêm Hạo Tường: "Chúng ta từng gửi thư cho nhau vài lần, không biết cháu còn nhớ không?"

"Cháu nhớ." Nghiêm Hạo Tường gật đầu bước tới. So với sự hoảng loạn và lo lắng cho tình cảnh chú trước mắt của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh bước tới đầu giường, trực tiếp cúi xuống hỏi: "Xe ở ngay bên ngoài, chú đi được không?"

Không nói thừa đến một câu.

Nhờ sự bình tĩnh của anh mình, Hạ Tuấn Lâm nhớ ra việc quan trọng nhất hiện tại là gì, liền bước theo nói: "Chú ba, trong nhà giờ chưa ai biết hết. Lúc trước cô út có đưa chìa khóa nhà bạn cho cháu, giờ cháu vẫn còn giữ, rời khỏi đây trước đã rồi nói."

"Mạn Xu ấy hả." Nhắc đến cô út, Hạ Chính Quân như chìm vào hồi ức, rồi cười nói: "Cũng lâu lắm không gặp rồi, chú nhớ lúc trước nó quậy phá nhất nhà."

Nói rồi y nhìn Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường trong phòng.

Sau đó mới nói: "Gặp các cháu bất ngờ thật, lớn thế này rồi."

Hạ Tuấn Lâm: "Chú ba..."

Hạ Chính Quân: "Làm phiền các cháu giúp chú giấu với cả nhà trước nhé. Tình hình chỗ chú phức tạp hơn mấy đứa nghĩ nhiều. Chú đoán hôm nay hai đứa vào thăm chú được chắc đã tốn không ít công sức rồi. Cứ về trước đi, phía chú cũng sắp kết thúc rồi. Chú sẽ tham dự tiệc mừng thọ ngày mai."

Trong giọng y có sự bình thản mà quyết đoán cực độ. Hạ Tuấn Lâm lo lắng nhìn y, rồi nhìn sang Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: "Chúng ta đi thôi."

"Nhưng mà..."

Nghiêm Hạo Tường giữ chặt vai Hạ Tuấn Lâm, rồi quay đầu chào Hạ Chính Quân: "Chú ba, về nhà gặp."

"Về nhà gặp." Hạ Chính Quân đáp. Y nhìn nhìn Hạ Tuấn Lâm vẫn đang chần chừ rồi cười nói với Nghiêm Hạo Tường: "Xem ra cục cưng của nhà họ Hạ vẫn chưa yên tâm. Hạo Tường, trông chừng nó nhé."

Hạ Tuấn Lâm hơi xấu hổ, đến lúc này rồi mà chú ba còn bảo anh cậu trông chừng cậu.

Lúc Hạ Tuấn Lâm được Nghiêm Hạo Tường dắt ra khỏi cổng biệt thự, cảm xúc cậu kiềm nén suốt cả buổi đột nhiên bùng nổ.

Cậu đứng lại bên đường, im lặng hồi lâu rồi chửi tục câu khó nghe nhất mà cậu từng nói đời này: "Thao mẹ nó!"

Cậu tung chân đá bay một hòn đá to trên đường, khuôn mặt vẫn chưa hết nét trẻ con sa sầm.

"Chân không đau à?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.

"Anh có thấy không?" Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn không nghe vào câu Nghiêm Hạo Tường hỏi, lửa giận bùng lên trong giọng nói: "Nhất định là chú ba bị ép, chú ấy còn không thể ra khỏi căn nhà đó! Cái tên Hướng Nghị đó chẳng phải thứ tốt lành gì!"

Từ khi trở lại, Hạ Tuấn Lâm chưa từng nổi trận lôi đình thế này.

Ký ức về chú ba đời trước dừng ở giai đoạn y cứ xuất quỷ nhập thần, cuối cùng khi rời đi thì không còn tin tức.

Cả đời y không kết hôn, Hạ Tuấn Lâm từng nghĩ chú ba hoang đàng quen rồi không chịu ràng buộc được, cũng từng nghĩ đến khả năng có thể y cũng giống mình.

Nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm bị ép buộc.

Còn là bị một người đàn ông ép.

Cậu giúp nhà họ Hạ nhảy qua khỏi chiếc hố nhà họ Thịnh, kéo Hạ Thước Hạ Hạo tiến tới tương lai, cậu muốn kéo rất nhiều rất nhiều người.

Nhưng bây giờ người của nhà họ Hạ cậu, khi ở bên ngoài lại phải chịu bắt nạt ức hiếp như thế.

Mắt Hạ Tuấn Lâm đỏ gằn lên.

Nghiêm Hạo Tường vòng tay ôm cổ cậu, chặn toàn bộ cảm xúc cậu lại bằng bờ vai của mình.

"Được rồi." Anh nói, "Chú ba có dự định riêng của chú ấy, em nên tin chú chứ."

"Anh." Hạ Tuấn Lâm rầu rĩ nói: "Em vẫn vô dụng đúng không?"

Nghiêm Hạo Tường tặc lưỡi, anh nói bên tai cậu: "Tiểu Hạ, từ lâu anh đã nói, em đừng có nghĩ tới mấy thứ vớ va vớ vẩn suốt ngày thế."

Hạ Tuấn Lâm ngửa đầu lên, "Vầy có tính là an ủi em không?"

"Có chứ." Anh đáp.

Phía xa, chiếc xe chờ sẵn từ lâu của Sở Thiên Hướng chạy tới, ánh đèn chiếu lên hai bóng hình đang tựa vào nhau bên đường.

Nghiêm Hạo Tường kéo một bên vạt áo khoác lên chắn sáng cho người trong ngực rồi cúi đầu bảo: "Đi thôi, về nhà trước đã."

Hôm sau, ngay từ sáng sớm nhà họ Hạ đã náo nhiệt vô cùng.

Hôm nay bà cụ mặc chiếc áo khoác khuy đũa đỏ thẫm. Khi bà được Triệu Dĩnh Tình và cô út dìu hai bên bước ra ngoài, người trong nhà là nhóm đầu tiên ùa đến như ong vỡ tổ.

Năm nay Hạ Tuấn Lâm, người luôn lên tiếng chúc mừng đầu tiên mọi năm, lại lùi lại sau cùng.

Nếu nhìn kĩ thấy thấy sắc mặt cậu không được tốt, còn hơi lo ra. Nghiêm Hạo Tường đứng ngay cạnh cậu, "Biết là em lo lắng, nhưng đừng lộ như thế."

Hạ Tuấn Lâm ừm một tiếng.

Bà cụ phía trước được chúc tụng hết lượt rồi, đang bắt đầu gọi to: "Bé ngoan, đâu rồi? Qua đây với bà nội."

Hạ Tuấn Lâm ngẩng lên nhìn bà cụ đang cười híp mắt, cố đeo nụ cười thường ngày lên mặt rồi chạy đến nói: "Bà nội, chúc bà sinh nhật vui vẻ. Bà là cục cưng lớn của nhà mình đó, đeo cháu như thế coi chừng các chú cười đó."

"Bà xem đứa nào dám!" Bà cụ nắm tay Hạ Tuấn Lâm, ngắm nghía cậu nói: "Sao thế này? Sắc mặt tệ thế? Lại bị bố con mắng à?"

Nói rồi lại định đi tìm Hạ Bách Tòng đang tiếp khách.

"Dạ không dạ không." Hạ Tuấn Lâm vội giữ bà cụ lại, "Bố con làm gì có thời gian mắng con." Cậu không bịa được cớ nào nên trực tiếp lôi Nghiêm Hạo Tường ra, "Tại anh con ấy, sáng sớm nay cứ nói hôm qua con trở chứng giữa đường nên không mua được đồ."

Hạ Thước đứng cạnh trợn mắt, "Em còn dám nói nữa à? Hôm qua mua bao nhiêu là đồ có mỗi anh với Hạ Hạo khiêng về, còn dám nhắc?"

"Chuyện ấy thôi à." Có lẽ bà cụ cũng nghe nói rồi, cười nổi rõ hết nếp nhăn trên mặt, "Anh con đâu có nói con vì không mua được đồ, đang la con làm hỏng chuyện tốt của nó đấy, bé ngốc."

Mọi người đều khẽ cười hiểu ý, cả Triệu Dĩnh Tình cũng đỏ mặt.

Đầu Hạ Tuấn Lâm đau thêm.

Cậu nhìn Nghiêm Hạo Tường, lại phát hiện anh cậu đang nhìn ra cửa. Hạ Tuấn Lâm nhìn theo hướng mắt anh, rồi cậu thấy một người chầm chậm bước vào cửa.

Người đó mặc chiếc áo dạ đen dài, tay xách vali da nâu, vào sân đặt chiếc vali trong tay xuống rồi mới cười sang sảng với bà cụ: "Mẹ ơi, con về rồi đây."

Hạ Tuấn Lâm cảm nhận rất rõ ràng bàn tay của bà cụ cứng lại, rồi bắt đầu run nhè nhẹ. Cậu kiềm những cảm xúc ngổn ngang trong lòng lại, khẽ nói vào tai bà cụ: "Bà nội, là chú ba, chú ấy về rồi."

Bà cụ được Hạ Tuấn Lâm dìu, chân bà bước quá nhanh nên trông hơi loạng choạng.

Bà tới trước mặt chú ba, ngắm kĩ chú thật lâu mới nắm lấy vạt áo con trai mình, nghẹn ngào nói: "Anh... anh còn biết đường về nhà à?"

Từng chữ thật chậm, thật nặng.

Làm mọi người xung quanh cũng xúc động theo.

Sắc mặt chú ba trông tốt hơn khi gặp Hạ Tuấn Lâm tối qua nhiều, nhưng vẫn rất gầy gò.

"Thì trên biển nhiều thứ quá, nên bị trì hoãn ít lâu." Hạ Chính Quân giải thích.

Chú vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường.

Hạ Tuấn Lâm chú ý thấy hôm nay chú ba cố ý khoác một chiếc khăn choàng cổ màu nâu xám, khi đi cố ý bước thật chậm.

Hạ Tuấn Lâm hít sâu mấy hơi mới không khiến cảm xúc thể hiện ra mặt.

Đứa con trai thứ ba bôn ba bên ngoài nhiều năm của nhà họ Hạ trở về rồi. Suốt buổi tiệc bà cụ cực kỳ vui vẻ, nắm chặt tay con mình suốt cả ngày không buông ra, gặp ai cũng nói: "Đây là đứa thứ ba nhà tôi."

Hạ Chính Quân đi sát bên bà cụ cả ngày.

Đến tối, ai cũng thấy Hạ Chính Quân trông mệt mỏi thấy rõ, liền giục y đi nghỉ ngơi.

Hạ Tuấn Lâm không dám để y về chỗ của bà cụ, liền bảo Nghiêm Hạo Tường dẫn chú ba về phòng mình. Trước mắt, nhà họ Hạ sẽ không ngừng tiệc trong tối nay, chắc sẽ ăn mừng suốt đêm.

Dãy chái phòng phía đông lúc này không sôi động như sân trước.

Trên đường về Nghiêm Hạo Tường xách vali của Hạ Chính Quân, vừa chạm tay vào là biết trọng lượng của chiếc vali nhẹ hẫng, hoàn toàn cầm để giả vờ. Nhưng không ai vạch trần.

"Cháu vẫn ít lời như hồi còn nhỏ nhỉ." Ngược lại Hạ Chính Quân là người bắt chuyện trước.

Nghiêm Hạo Tường bây giờ trông còn cao hơn đối phương, anh dạ một tiếng, "Sức khỏe chú sao rồi? Tuấn Lâm lo lắm."

"Hạ Em Bé đúng là số lao tâm mà." Hạ Chính Quân cười cười, rồi hỏi người đi cạnh: "Nhìn hai đứa vậy, chắc mấy năm nay nó cho cháu đau đầu nhiều nhỉ."

"Cũng không tới nỗi." Nghiêm Hạo Tường nói.

"Chú cũng không tới nỗi." Hạ Chính Quân nói, "Cháu có thể nói với nó thế. Người nhà họ Hạ đều có cốt cách, tới đâu cũng không quên được."

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, "Dạ, cháu sẽ truyền đạt lại."

"Nhưng mà..." Hạ Chính Quân nói tới đây đột nhiên lại chần chừ, hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Hình như bé con nhìn chú là hiểu ngay tình hình. Nếu chú không tính sai, năm nay nó mới lớp tám thôi mà đúng không?"

"Không sai đâu ạ."

"Cháu dạy à?" Nhìn Hạ Chính Quân là biết không phải dạng người theo số đông, vẻ u ám trầm lặng trong biệt thự không còn nữa, sự thẳng thừng hé lộ qua ánh mắt: "Chú phải nhắc cháu, nó còn nhỏ, đừng quá mức."

Khuôn mặt Nghiêm Hạo Tường cứng lại, hiếm thấy.

Giọng anh có chút bất đắc dĩ: "Không phải cháu dạy đâu, là em nó một lòng muốn dạy cháu."

Hạ Chính Quân nhướng mày, "Bất ngờ đấy." Y đánh giá như thế.

Lúc Hạ Tuấn Lâm tranh thủ thời gian chạy về phòng thì thấy hai người đang tán gẫu.

"Sao vẫn chưa nghỉ ngơi?" Hạ Tuấn Lâm hỏi.

Hạ Chính Quân vẫy tay, "Qua đây em bé."

Hạ Tuấn Lâm bước tới.

"Bà nội con có nói gì không?" Y hỏi.

Hạ Tuấn Lâm thật thà đáp: "Không ạ, bà vui lắm, lúc con đi cô út đã dìu bà về ngủ rồi."

Hạ Chính Quân cười khổ.

Rồi nằm xuống nói: "Con vẫn chưa hiểu bà nội con lắm đâu, vui mừng là thật, nhưng giận cũng là thật đó. Chắc sáng mai là đến giờ tính sổ thôi."

"Không phải chứ?" Hạ Tuấn Lâm hỏi.

Hạ Chính Quân: "Thôi kệ đi, hôm nay cứ ngủ đã, hai đứa cũng đi ngủ đi."

Vốn Hạ Tuấn Lâm định hỏi chuyện Hướng Nghị, nhưng cậu cũng không muốn làm tâm trạng chú ba xấu đi nên không lên tiếng.

Hai người đóng cửa phòng ra ngoài. Hạ Tuấn Lâm đi theo anh cậu sang phòng bên cạnh.

"Anh." Vào trong rồi Hạ Tuấn Lâm lên tiếng hỏi, "Anh với chú ba nói chuyện gì vậy?"

"Chú ấy bảo anh nói với em, người nhà họ Hạ đi tới đâu cũng không mất cốt cách, cho nên..." Nghiêm Hạo Tường quay lại nói với cậu: "Không cần phải lo lắng đâu."

...

Ngày hôm sau không như dự đoán của chú ba, bà cụ không có dự định tính sổ, cũng không có vẻ tức giận. Hạ Tuấn Lâm thầm nghĩ, chú ba nhiều năm không về nhà, người thật sự không hiểu bà cụ có lẽ là bản thân chú ấy.

Bà cụ không nhận ra sự bất thường của chú ba sao?

Không thể nào, đó là đứa con trai mà bà lo lắng nhiều nhất, không ai quan tâm y hơn bà.

Đừng nói là bà cụ, cả Hạ Tuấn Lâm cũng nhận ra, những người khác trong nhà có thể không phát hiện sao?

Nhưng cả nhà đều vô cùng ăn ý.

Tại sao không ai nói gì, cũng chẳng ai hỏi.

Vì bây giờ y vẫn bình yên đứng trước mắt, điều đó quan trọng hơn tất cả.

Dù có bao nhiêu khúc chiết và che giấu trong sự trở về của chú ba, thì đó vẫn là một liều thuốc trợ tim, thổi một luồng sức sống mới cho nhà họ Hạ đang trong giai đoạn nghỉ ngơi dưỡng sức sau khi trải qua chuyện nhà họ Thịnh.

Y biết rất nhiều thứ, sau khoảng hơn nửa tháng đã dẫn một đám con cháu Hạ Thước Hạ Hạo chạy chơi khắp nơi trong Kiến Kinh.

Dương Hoài Ngọc hoàn toàn thoát ra khỏi sự kiện Hạ Tuấn Lâm bị thương trước đó, giờ bận rộn bồi bổ lại cho Hạ Chính Quân

Theo lời Dương Hoài Ngọc nói là: "Gầy quá chừng, thấy được cả xương bả vai trước ngực. Không biết ra ngoài chịu cực chịu khổ tới mức nào nữa, giờ về rồi, nhất định phải bồi dưỡng lại."

Bên này chuyện của chú ba tạm yên ổn lại trong bầu không khí có vẻ bình tĩnh.

Hướng Nghị thân là người phụ trách của công ty đóng tàu hàng đầu, nếu thật sự muốn gây phiền phức thì không thể yên ắng lâu như vậy được.

Hiển nhiên trước khi đi chú ba đã làm gì đó rồi.

Hạ Tuấn Lâm tạm yên tâm.

Gần đây chương trình học của Nhất Trung rất căng, đặc biệt là lớp mười hai.

Nghiêm Hạo Tường bận tối tăm mặt mũi đi sớm về muộn. Hạ Tuấn Lâm bắt gặp Triệu Dĩnh Tình đi tìm anh mấy lần mà không kịp nói mấy câu.

Học kỳ này của năm lớp tám đã qua hơn nửa, Kiến Kinh cũng vào giữa đông.

Hạ Tuấn Lâm rời khỏi nhà trong một buổi sáng rất bình thường.

Hơi lạnh mùa đông đã tràn về, hai hàng cây ngô đồng cao to bên đường Thịnh Trường phủ kín lá vàng, gió thổi qua lại kêu xào xạt.

Vốn dĩ tâm trạng Hạ Tuấn Lâm khá là tốt, mãi đến khi ngồi vào chỗ trong lớp vẫn rất ổn định.

Cho đến khi chuông báo vào tiết vang lên, giáo viên chủ nhiệm đầu hói cầm sách bước vào.

Hạ Tuấn Lâm thấy được người theo sau thầy chủ nhiệm.

Cho đến khi thiếu niên cao gầy trắng trẻo thư sinh có đôi mắt màu trà nhạt đứng trên bục giảng nói: "Chào các bạn, tớ tên Tưởng Thế Trạch."

Khi ấy, bên tai Hạ Tuấn Lâm phảng phất như có tiếng thứ gì đó rơi vào biển sâu từ không trung, âm thanh nặng nề vang lên rồi dần lặng ngắt.

Hạ Tuấn Lâm lạnh lùng nghĩ, lần này là anh tự dâng tới cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro