Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếp trước Hạ Tuấn Lâm gặp Tưởng Thế Trạch cũng vào tầm tuổi bây giờ, có điều lần này muộn hơn gần nửa năm. Cũng cùng một hoàn cảnh và địa điểm, chỉ có cảm nhận là khác.

Hạ Tuấn Lâm vẫn nhớ rõ khung cảnh khi đó, thiếu niên ấy đi đến vị trí sau lưng cậu, cười nói: "Chào cậu, tớ tên Tưởng Thế Trạch, sau này cứ gọi tớ là A Trạch được rồi."

Bây giờ Hạ Tuấn Lâm vẫn nhìn người đứng trên hàng lang ấy, nghe đúng câu nói ấy, đáp: "Vậy hả? Nhưng cả đời này tôi ghét nhất người họ Tưởng."

Đang trong giờ tự học buổi sáng.

Bạn cùng bàn đang đi vòng qua lưng Hạ Tuấn Lâm để vào nhà vệ sinh, một chân đã bước ra ngoài, nghe thấy câu này lại loạng choạng suýt ngã nhào.

Bạn cùng bàn kinh ngạc quay đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm rồi nhìn bạn học mới chuyển đến, thật sự rất bất ngờ.

Không biết tại sao Hạ Tuấn Lâm nổi tiếng tốt tính thường ngày tự dưng lại cay nghiệt thế. Cũng lấy làm khó hiểu sao sắc mặt bạn học mới lại ngại ngùng chứ không tức giận.

Hạ Tuấn Lâm: "Thật ngại quá, con người tôi có vài điểm nhạy cảm người khác không hiểu được đâu, hy vọng cậu đừng để bụng."

Sắc mặt Tưởng Thế Trạch tự nhiên trở lại, mỉm cười gật đầu nói: "Không sao, tớ hiểu mà." Rồi hắn đổi giọng hỏi tiếp ngay sau đó: "Tớ có thể hỏi tại sao cậu lại ghét người họ Tưởng không?"

Hạ Tuấn Lâm: "À, người nhà có đi xem tử vi bát tự cho tôi, nói trời sinh tôi kỵ người họ Tưởng."

Khi nói ra khỏi miệng, Hạ Tuấn Lâm cảm giác được đối phương giật mình trong một tích tắc.

Ngày trước trong lớp cậu chơi thân với Tưởng Thế Trạch mới chuyển đến nhất, đi đâu cũng dính lấy hắn.

Bây giờ khóe mắt Hạ Tuấn Lâm cong cong, nhưng sâu trong ánh mắt lại như vạn dặm sông băng lạnh lẽo ghê người.

Chiều hôm đó sau khi tan học, Trương Gia Duệ mời nhóm bạn chơi thân đi ăn uống, trong đó có Hạ Tuấn Lâm.

Bảy tám thanh thiếu niên tụ tập ngồi trong quán vỉa hè, toàn nói về hoa khôi lớp bên cạnh, nghe nói gần đây giáo viên vật lý lớp A9 mới ly dị tâm trạng xấu lắm, lên lớp cứ la hét mắng mỏ học sinh, hoặc là mấy học sinh cá biệt trong trường lại mới hẹn kèo đánh nhau với ai đó ở đâu đó.

Hạ Tuấn Lâm không tham gia vào.

"Cậu sao thế?" Trương Gia Duệ nhíu mày hỏi cậu, "Cậu ăn chén thứ hai rồi đấy, không cay à?"

Quán này nấu ngon nhất trên cả con đường, cũng nổi tiếng với vị cay.

Hạ Tuấn Lâm ăn thêm miếng nữa mới như hoàn hồn lại nhờ câu hỏi của Trương Gia Duệ. Cậu hà hơi, vị cay trong cổ họng dâng thẳng lên đỉnh đầu, làm mũi cũng bắt đầu đỏ ửng.

"Cay, không ăn nữa đâu." Hạ Tuấn Lâm tiện tay để đồ ăn dở trong tay vào lòng Trương Gia Duệ, hỏi: "Có nước không?"

Trương Gia Duệ vặn nắp chai nước đưa cậu, thắc mắc: "Cậu không ổn lắm, sao thế?"

"Hơi buồn nôn." Hạ Tuấn Lâm đáp.

"Buồn ói, chửa hả?"

Hạ Tuấn Lâm đá cho, "Bớt điên đi."

Cậu buồn nôn cả ngày nay rồi. Bắt đầu từ lúc gặp Tưởng Thế Trạch sáng nay, cậu luôn phải chịu cảm giác như nuốt phải ruồi.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác không mà suốt hôm nay cậu cứ cảm thấy ánh mắt từ hàng ghế phía sau ghim chặt vào lưng mình.

Ngay lúc ấy, một người chầm chậm bước ra từ góc đường cách đó không xa, động tác của Hạ Tuấn Lâm khựng lại.

Trương Gia Duệ thấy sắc mặt cậu bỗng dưng không được ổn lắm liền nhìn theo hướng mặt cậu, hỏi: "Quen hả?"

"Ừ." Hạ Tuấn Lâm đáp, "Mới chuyển vào lớp tớ, Tưởng Thế Trạch."

Cùng lúc đó Tưởng Thế Trạch cũng thấy cậu.

Tưởng Thế Trạch của thời kỳ này để lại ấn tượng sâu sắc trong cậu hơn là Tưởng Thế Trạch khi trưởng thành. Vì cậu từng dốc hết sức lực của tuổi đẹp nhất vì người này. Cậu nhớ rõ khuôn mặt nằm nghiêng ngủ gục trong giờ học của hắn, nhớ rõ độ ấm của ánh nắng khi đó, nhớ rõ lần đầu tiên hắn nói với cậu: "Tuấn Lâm, chúng ta đến với nhau đi."

Những ký ức từng là tuyệt diệu nhất với Hạ Tuấn Lâm sau này đều trở thành những mũi dao ghim sâu vào cơ thể.

Thời gian sẽ lặng lẽ thay đổi một con người.

Thậm chí Hạ Tuấn Lâm không nhớ được từ khi nào nụ cười của hắn bắt đầu giả tạo, đôi môi mím trở nên cay nghiệt từ hôm nào. Rồi từ bao giờ, hắn quyết tâm phản bội lại chính quyết tâm vĩnh viễn ở bên nhau ngày nào.

Tất cả những "không biết" biến thành kết cục thảm thương sau cùng của bọn họ.

Ký ức của Hạ Tuấn Lâm về Tưởng Thế Trạch trưởng thành nhạt hơn nhiều.

Vì chỉ còn lại căm hận mà thôi.

Đột nhiên nhìn thấy Tưởng Thế Trạch thời niên thiếu. Kẻ đó đứng ở góc đường, nhìn thấy cậu, bước chân chợt khựng lại rồi đi thẳng về phía cậu.

"Hạ Tuấn Lâm." Hắn gọi tên cậu, đứng trước mặt cậu.

Hạ Tuấn Lâm vô thức siết chặt chai nước trong tay, thậm chí cả bao tử cậu cũng bắt đầu đau.

Cậu hỏi rất lãnh đạm: "Chuyện gì?"

"Cũng không có gì." Tưởng Thế Trạch lắc đầu, nói: "Thấy cậu bên này nên sang chào thôi."

Cảm giác kỳ dị trong Hạ Tuấn Lâm lại xuất hiện.

Tưởng Thế Trạch không nên là người thế này, không phải người bị đối xử lạnh nhạt ngay từ đầu còn lân la tiếp cận.

Hạ Tuấn Lâm không biểu hiện ra mặt mà nói: "Chúng ta đâu có thân thiết gì, sau này có gặp trên đường cũng không cần chào hỏi đâu."

Tưởng Thế Trạch như hoàn toàn không nghe thấy cậu nói gì, rút một chiếc khăn tay trong túi ra đưa cậu bảo: "Đây, lau đi."

"Gì cơ?" Hạ Tuấn Lâm chưa kịp hiểu ý.

Một giây sau chiếc khăn đã quệt nhẹ lên đầu mũi cậu.

Hạ Tuấn Lâm giật người về sau, phản ứng rất mạnh.

Tưởng Thế Trạch vẫn giữ nguyên động tác đưa khăn trong không trung, hắn có vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng chủ động rút khăn lại, thỏa hiệp: "Được rồi, Tiểu Hạ, hôm nay tạm thế này. Cậu không ăn cay được thì đừng cố ăn, phải biết tự chăm sóc bản thân."

Vì bản thân cậu đã trải qua quá trình trùng sinh, nên lúc đó Hạ Tuấn Lâm đã có một suy nghĩ vô cùng hoang đường.

Cậu nhìn Tưởng Thế Trạch trừng trừng, hỏi: "Sao cậu biết tôi không ăn cay được?"

Tưởng Thế Trạch cứng người, lời đáp lại hoàn toàn không liên quan gì đến câu hỏi của Hạ Tuấn Lâm: "Tiểu Hạ, tớ nghĩ chắc cậu sẽ rất hoang mang không biết tại sao lại thế này. Tớ chỉ có thể cho cậu biết, trước khi chuyển đến Nhất Trung, tớ gặp một sự cố cực kỳ nghiêm trọng. Khi tỉnh lại là tớ biết mình nhất định phải đến gặp cậu."

Lần này đến lượt Hạ Tuấn Lâm sững người.

Sự cố? Nhất định phải đến gặp cậu.

Hạ Tuấn Lâm biết suy đoán của mình đã chắc đến tám chín mươi phần trăm. Đó chính là Tưởng Thế Trạch hiện tại cũng như cậu, đều không phải linh hồn thiếu niên thật sự.

Tưởng Thế Trạch thì vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.

Hắn bước tới bước nữa, nhìn Hạ Tuấn Lâm mà nói: "Cũng may... tớ tìm được cậu rồi. Tớ thật sự không ngờ, sau đó cậu lại gặp tai nạn xe, Tuấn Lâm..."

"Cậu câm miệng!" Hạ Tuấn Lâm quát.

Lúc này nhóm Trương Gia Duệ cũng chú ý đến sự tồn tại của Tưởng Thế Trạch, đặc biệt là Trương Gia Duệ. Vừa nghe Hạ Tuấn Lâm lớn tiếng là ngay lập tức cậu chàng xô vào ngực Tưởng Thế Trạch rồi nói: "Này! Cậu làm gì thế hả? Đừng có ăn nói lung tung với bạn của tôi, đầu óc cậu có vấn đề à?"

Tưởng Thế Trạch hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Trương Gia Duệ, ánh mắt vẫn dán chặt vào Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm thấy Tưởng Thế Trạch bối rối ngậm miệng, cậu kéo Trương Gia Duệ ra, nhìn thẳng vào Tưởng Thế Trạch nói: "Tôi không hiểu rốt cuộc cậu đang nói gì? Bạn học, năm nay tôi học lớp tám, con trai một của Hạ Bách Tòng, bố mẹ khỏe mạnh, nhà còn anh lớn. Đừng nói là tai nạn xe, tôi lớn tới từng này còn chẳng trầy da được mấy lần. Tôi đoán cậu nhận lầm người rồi."

Tưởng Thế Trạch nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Tuấn Lâm khoảng nửa phút, xác nhận trong đôi mắt ấy chẳng có chút dao động nào ngoài lạnh lùng, sắc mặt bỗng hơi cô đơn.

Hắn nói: "Thế à? Sáng nay cậu nói ghét người họ Tưởng, tớ còn tưởng... Tớ còn tưởng..."

Còn tưởng em cũng giống anh.

Hạ Tuấn Lâm biết lời hắn chưa nói hết là gì.

Nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không như anh, Hạ Tuấn Lâm nghĩ.

Kết quả rút ra từ những lời Tưởng Thế Trạch chưa nói khiến cho trong lòng Hạ Tuấn Lâm có thứ cảm xúc khó tả thành lời.

Theo lời hắn ta nói, tai nạn xe cuối đời không phải hắn làm. Dù sao thì một người muốn lấy mạng cậu cũng sẽ không việc gì phải cố ý quay đầu tìm lại cậu.

Cuối cùng mối quan hệ ngoài mặt của hai người cũng không cực đoan đến mức người sống kẻ chết.

Tưởng Thế Trạch không như Hạ Tuấn Lâm, hắn là người trưởng thành rồi, không cần phải để đứa học sinh cấp hai như Trương Gia Duệ vào mắt.

Khi đã xác nhận Hạ Tuấn Lâm và mình "khác nhau", sau cùng hắn để lại một câu: "Tuấn Lâm, tớ biết là đột nhiên, nhưng tớ tin sẽ có một ngày cậu biết. Tương lai của chúng ta còn dài lắm."

Tối hôm đó Hạ Tuấn Lâm về nhà không ăn cơm tối.

Tiệc mừng thọ của bà cụ vừa qua không bao lâu, các họ hàng xa vẫn chưa về hết, chẳng hạn như cô năm.

Cô nhờ bà cụ trông nom hộ đứa con gái Triệu Dĩnh Tình của mình. Lúc đầu khi biết trong nhà kháo nhau chuyện cô bé và Nghiêm Hạo Tường cô năm còn thấy không được vui.

Nhưng ở đây mấy ngày thì thái độ đổi hẳn.

Chưa kể đến địa vị anh cả của Nghiêm Hạo Tường trong lớp con cháu, trọng lượng tiếng nói của anh trong nhà gần như chỉ sau chủ gia đình Hạ Bách Tòng. Đặc biệt là sau khi vô tình nghe ngóng được tình hình nhà họ Nghiêm từ chỗ bà cụ, độ hài lòng thật sự tăng vọt.

Quan trọng nhất là học hành giỏi giang, ngoại hình lại xuất sắc.

Hạ Tuấn Lâm vào nhà vừa đúng lúc gặp cô năm đang lớn tiếng bàn luận với vài vị họ hàng xa trong sân.

Nói con gái mình ưu tú bao nhiêu, người làm mẹ như mình dặn dò con gái từ nhỏ là không được yêu sớm. Sau này có sự nghiệp rồi, muốn bạn trai nào mà chẳng có.

Sau đó lại nói, nhưng quan trọng vẫn phải xem ý của con nó, còn nói hồi trước mình lấy chồng vội vàng hấp tấp quá, nên giờ hôn nhân mới thành ra thế này.

Có người vờ an ủi, có người thầm cười nhạo.

Tùy tiện lấy chuyện riêng của mình ra cho người khác tiêu khiển, Hạ Tuấn Lâm biết ngay người cô năm này suy nghĩ không sâu mấy. Những tháng ngày được gả đi xa đã thay đổi đức tính và cung cách sống của một người phụ nữ, chẳng trách sao bây giờ cả bà cụ cũng khó lòng.

Đương nhiên Hạ Tuấn Lâm cũng chẳng biết phải làm sao, tuy là cậu giận lắm.

Nếu anh cậu thật sự có gì với Triệu Dĩnh Tình thì thôi không nói, nhưng sự thật là chẳng có gì cả, lại đi đồn như sắp cưới vậy.

Phá hỏng thanh danh con gái mình có gì đáng đắc ý đến thế?

Hạ Tuấn Lâm đứng trước cửa nhìn về phía cửa phòng Nghiêm Hạo Tường, hiển nhiên anh cậu vẫn chưa về.

Nửa đêm Hạ Tuấn Lâm thức giấc, đau bao tử.

Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh phảng phất như đã quay lại cái đêm tiếp khách uống rượu tới khuya, bệnh bao tử tái phát, nằm trên sô pha một mình.

Hạ Tuấn Lâm thầm nghĩ, nhờ ơn Tưởng Thế Trạch gặp sáng nay ban cho cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro