08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối ngày hôm đó Hạ Tuấn Lâm nghỉ làm việc ở bar một hôm, cũng chỉ với một vấn đề Đinh Trình Hâm muốn cậu được nghỉ ngơi và tránh xa Nghiêm Hạo Tường. Đơn giản thôi, anh không muốn cậu phải gặp hắn nữa. Không muốn cái trò mèo ngày hôm nay diễn ra thêm một lần nào nữa. Hạ Tuấn Lâm chịu đựng chưa đủ hay sao? Tại sao cứ để cậu phải gánh chịu những chuyện này chứ.

Thở một hơi dài, rồi bưng chiếc khay đang có một bát cháo tỏa khói nghi ngút, một ly nước và một ít thuốc cho cậu. Bước vào phòng Đinh Trình Hâm chỉ dám nhẹ nhàng mở cửa, bước tới gần người đang nằm ngủ trên giường kia. Đặt chiếc khay xuống bàn, đi đến ngồi cạnh Hạ Tuấn Lâm.

Nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh cậu, bàn tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của cậu. Bất giác mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc. Thực sự anh không phải làm như vậy vì thương hại cậu, không phải vì Hạ Tuấn Lâm là  người mà anh được nhờ vả chăm sóc. Mà là vì chính anh cũng có cảm tình với cậu.

Từ lần đầu tiên khi biết được hoàn cảnh của cậu anh đã có cảm giác gì đó như rất muốn gặp cậu. Cho đến khi gặp được cậu, mọi thứ đều thay đổi. Trước khi gặp cậu anh chỉ nghĩ đơn giản là để cậu ở cùng như vậy là đủ, nhưng còn bây giờ....anh chỉ muốn được bảo vệ cậu, bên cạnh cậu, chăm sóc cho cậu, chỉ cần như vậy thôi là đủ.

Nhưng anh phải làm sao đây? Hạ Tuấn Lâm này lúc đầu có thể nói ánh mắt chỉ có mình anh, nhưng hiện tại. Ánh mắt đó lúc nào cũng hiện lên 3 chữ Nghiêm Hạo Tường. Hắn đã làm được gì cho cậu chứ? Tại sao Hạ nhi lại để ý tới hạn người như hắn? Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên kể về hắn cho cậu biết, càng kể lại càng khiến cậu tò mò. Cuối cùng lại khiến cậu có tình cảm với hắn, thật nực cười.

Đôi môi đang mỉm cười hạnh phúc, bỗng dưng lại trở nên chua xót đến lạ thường. Dù vậy bàn tay vẫn ôn nhu mà nhè nhẹ vuốt ve mái tóc của cậu. Hạ Tuấn Lâm đang ngủ, cảm giác bàn tay thon thon, ấm áp quen thuộc.

Lười biếng không chịu mở mắt mà như chú mèo nhỏ, chui vào lòng anh, kéo chăn đắp lên người cho mình. Cọ cọ chiếc má phúng phính của mình vào lồng ngực Đinh Trình Hâm mà tìm kiếm hơi ấm. Chỉ có ở bên anh cậu mới có cảm giác ấm áp như hiện tại.

Nhưng...ở bên hắn cũng vậy. Cũng ấm áp, cũng rất an toàn. Nhưng lại luôn có cảm giác sợ hãi. Vì hắn quan tâm tới cậu, vì hắn cho cậu biết thực sự thích một người là như thế nào. Nhưng...hắn đã có người hắn yêu, cậu sợ hãi, cũng là vì sợ một ngày hắn sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cậu, rồi một ngày thấy hắn trên một trang báo nào đó với tựa đề "Chủ tịch HX sẽ kết hôn". Nếu thực sự là như vậy...cậu không biết bản thân mình sẽ ra sao.

"Hạ nhi, bao giờ em mới hết mấy trò làm nũng này đây chứ?" Đinh Trình Hâm thấy động tác cọ má của cậu mà không khỏi bật cười.

"Anh là đang chê em phiền phức sao" Hạ Tuấn Lâm bĩu môi, lăn sang một bên trùm chăn kín mít tạo thành một cục thịt tròn trên giường.

"Thôi nào! Mau dậy ăn cháo đi. Anh phải đến bar rồi đó. Anh xin ở nhà 3 tiếng chỉ vì để nấu xong cháo cho em thôi đấy!" Đinh Trình Hâm nói với giọng nghiêm khắc, nhưng đâu đó lại có chút mềm mỏng, ôn nhu.

Hạ Tuấn Lâm bỏ chăn ra khỏi người, khoanh chân trên giường ngẩng đầu lên nhìn Đinh Trình Hâm đi lại trong phòng lấy đồ chuẩn bị đến bar. Thiệt tình, cậu không có sao. Vẫn có thể đi đứng bình thường, vẫn có thể làm việc tốt mà! Đúng, cậu biết là anh không muốn cậu gặp Nghiêm Hạo Tường, biết là anh làm như vậy là không muốn cậu một lần nữa bị tổn thương. Nhưng...thực sự cậu rất muốn đến đó. Có thể ngày hôm nay hắn...sẽ đến.

"Ở nhà, đừng đi lung tung. Ăn xong rồi em ngủ trước đi" Đinh Trình Hâm cúi xuống nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Lúc đầu muốn cúi xuống hôn nhẹ lên bên má phúng phính của cậu thì lại thôi. Anh không nên như vậy.

"Em biết rồi mà! Anh đi đi, đi nhanh đi." Hạ Tuấn Lâm nhảy ra khỏi giường, đẩy anh về phía cửa nhà. Bắt anh đi giày xong rồi đá một cái vào mông anh, không quên lè lưỡi trêu Đinh Trình Hâm rồi tơn tởn chạy vào phòng.

Cậu vừa đi vào phòng nụ cười trên đôi môi Đinh Trình Hâm cũng tắt.

"Anh biết là em đang cố gắng cười. Anh biết nụ cười của em không hề vui vẻ, em chỉ cười là để khiến anh không phải lo lắng, nhưng....Hạ Nhi. Anh muốn em một lần hạnh phúc cười khi bên anh. Muốn em bên anh mà không phải gượng ép bản thân như vậy....Anh là một thằng ngốc, có em lại để em tuột mất....anh nên làm sao đây?"

Nhếch môi cười chua xót, Đinh Trình Hâm quay đi mở cửa bước ra khỏi nhà. Lên xe phóng nhanh tới Bar. Hôm nay thực sự anh đã rất mệt mỏi rồi!
__________________________

Vừa đi đến cửa, đã nghe thấy tiếng rì rầm nói chuyện to nhỏ của một vài nhân viên bưng bê. Cảm thấy có chút tò mò mà đi lại gần nghe xem đây là chuyện gì.

"Thật sao? Cậu đùa tôi hay sao vậy? Tên Hạ Tuấn Lâm đó mà lọt vào mắt xanh của Nghiêm Tổng HX sao?"

"Lúc nãy tôi bưng rượu vào phòng ông chủ, thấy ông ta và Nghiêm Tổng đang bàn bạc về giá cả mua lại Hạ Tuấn Lâm đó! Thiệt tình, cậu ta chỉ hầu rượu hắn có vài ba lần lại lọt vào mắt hắn. Một bước lên mây"

Nghe những câu nói đó chỉ có trẻ con mới không hiểu được là chuyện gì đang xảy ra. Đồng tử mở to, từ trong đôi mắt của Đinh Trình Hâm từ bao giờ đã hằn lên những tia máu. Bàn tay vô thức nắm chặt lại thèm nắm đấm. Nhanh chóng đi đến phòng của ba mình.

Vừa đến cửa phòng đã nghe được tiếng bàn bạc tiền nong. Đi đến gần liền bị hai tên vệ sĩ chặn lại, tức giận tăng đến đỉnh điểm. Không nể nang Đinh Trình Hâm giáng cho mỗi tên một nắm đấm nhớ đời. Đạp mạnh cửa khiến nó bật ra đập mạnh vào tường phía trong.

Đi đến bên cạnh Nghiêm Hạo Tường mà tặng cho hắn ta một cú đấm.

"Thằng chết tiệt, bao giờ mày mới chịu buông tha cho Hạ nhi chứ hả?"

Đẩy hắn ra khỏi chiếc ghế ngồi, hắn vừa đứng dậy anh liền đá vào ngực hắn một cái làm hắn bật lại về phía dưới sàn, điên cuồng mà đấm vào mặt, vào người hắn. Nghiêm Hạo Tường cũng đâu phải vừa. Sau khi nhận một vài cú đấm thì cũng bật lại đè Đinh Trình Hâm xuống đất mà đánh trả.

Mọi người xung quanh nhìn mà tái xanh cả mặt không ai dám lại gần chỉ sợ nếu vào can chính bản thân mình còn không được sống yên. Ông Chủ ở đó mà cũng hoảng đến bay mất hồn vìa, ngay lập tức gọi người đến lôi Đinh Trình Hâm và Nghiêm Hạo Tường ra.

"Con làm cái trò quái quỷ gì thế hả? Mau đưa quản lí Đinh đến phòng riêng, canh gác cẩn thận cho ta"

Mệnh lệnh vừa ra, ai nào dám không nghe. Ngoài cửa ba, bốn tên vệ sĩ chạy vào lôi hai người đang ẩu đả kia ra. Nghiêm Hạo Tường sau khi đứng dậy cũng chỉ phủi phủi áo như phủi bụi, mặt không hề biểu hiện ra sự đau đớn. Đinh Trình Hâm dù bị lôi ra vẫn ngoan cố vùng ra xông lại gần hắn, cũng may là anh bị giữ lại kịp.

Ông Chủ phất tay bảo đưa anh đi, hai tên vệ sĩ lôi Đinh Trình Hâm đến phòng riêng của anh tại X-Star, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi. Đành bất lực mà để yên cho chúng lôi đi, ném vào trong phòng.

Bất lực mà ngồi thụp xuống đất, lưng dựa vào cánh cửa phòng. Anh phải làm sao đây chứ? Tại sao lại thành ra như vậy? Rốt cuộc là như thế nào chứ? Anh đã cố gắng bảo vệ cậu, cố gắng hết mức có thể, nhưng rốt cuộc vẫn là như vậy. Vẫn là hại cậu tiếp tục những ngày tháng đau khổ mới? Anh phải làm sao đây, anh biết ăn nói sao với Tống Á Hiên và người kia? Họ đã đặt niềm tin vào anh, mong anh có thể chăm sóc bảo vệ cho cậu thật tốt nhưng rốt cuộc lại để cậu bị một người khác cướp đi. Chính anh cũng không biết nói sao với bản thân mình, một thằng ngốc....

Yêu cậu lại không nói ra. Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên để cậu làm hầu rượu. Tất cả cũng là bắt đầu từ đó. Đáng lẽ lúc đó dù bưng bê có chật người tới cỡ nào anh cũng phải cho cậu vào bằng được. Đáng lẽ anh không nên sắp xếp cậu vào căn phòng mà có Nghiêm Hạo Tường ở đó. Đáng lẽ cũng không không nên kể cho cậu nghe về hắn.

Anh là một thằng ngốc, khi cậu ở trong vòng tay mình lại không biết giữ lấy đến khi nó sắp mất đi mới vội vàng giành lại.

Căn phòng này hiện tại xung quanh chỉ là một màu tối, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ của ánh trăng ngoài kia chiếu vào trong. Căn phòng này hiện tại cũng đã phủ khá nhiều bụi bẩn, đúng thôi. Cũng đã rất lâu chủ nhân của nó không có ở đây.

Chủ nhân của nó trước đây luôn lười biếng về nhà mà ở lại với nó. Nhưng từ ngày có Hạ Tuấn Lâm, Đinh Trình Hâm lúc nào cũng chỉ mong ngóng trở về nhà. Dù có muộn đến mức nào vẫn mong ngóng muốn trở về nhà để nhìn thấy thân hình nhỏ bé, mập mập trắng trắng kia đang ngủ say trên giường. Nhưng...ngày mai, liệu anh có còn thấy cậu như vậy hay không?

"Hạ nhi,,,anh là một thằng ngốc. Là tại anh, là anh đã khiến em phải như vậy, cũng chính thằng ngốc này khiến bản thân nó phải đau khổ như vậy. Hạ nhi...anh nên làm sao đây?"

( Nói một chút về Đinh Trình Hâm, anh là con trai của ông chủ X-Star, nhưng cả 2 không nhận nhau vì một vài mâu thuẫn trong quá khứ. Anh nhận lời một người quen chăm sóc cho Hạ Tuấn Lâm trong khoảng thời gian cậu bị bán đế bar cùng với Tống Á Hiên. Ngoài Tống Á Hiên ra không ai biết thân phận thật của anh.)

#Keelin
#WAP_Teams

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro