10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy được, phạt em tắm cho tôi"

Nghe được câu nói của Nghiêm Hạo Tường mà Hạ Tuấn Lâm không tránh khỏi có chút sốc tinh thần. Tên sói già này tính làm gì cậu chứ? Gì mà tắm? Ý là tắm chung ấy hả? Cậu với hắn mới ở chung được chưa đến một tuần đâu, sao hắn....aiya. Cái chuyện quỷ quái gì thế này chứ?

Hai đồng từ mở to nhìn hắn, như một cục nghẹn ở trong họng muốn nói cũng không thể phát ra lời. Chỉ biết chôn chân tại chỗ mà ngước cái đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn hắn. Nghiêm Hạo Tường nhìn biểu cảm của cậu mà phì cười. Kéo cậu lại gần sau đó vòng tay ôm sát cậu vào trong lòng. Nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn, rồi gian tà cười.

"Không nói là đồng ý rồi!"

Chẳng biết đáp trả lại hắn ra sao, cậu vẫn đứng yên ở đó, đúng hơn là ở yên đó để hắn ôm. Hắn...tại sao dù cười gian tà vẫn đẹp đến như vậy chứ? Hắn thực là biết các giết người mà, chỉ cần hắn cười sao có thể hút hồn người ta đến nhu vậy chứ. Ngây người ra nhìn hắn một hồi rồi cũng kéo được ba hồn bảy vía của mình trở về.

Cuối cùng thì cũng có chút động tĩnh, nhìn xuống vòng tay đang ôm nang eo mình mà đỏ mặt. Nhanh chống đẩy hắn ra, xua tay lắc đầu lia lịa. Cậu vẫn còn nhỏ lắm, vẫn còn ở với độ tuổi trong sáng lắm. Đừng mà! Cậu không muốn đâu, thực sự là không muốn cùng hắn tắm chung đâu mà!

"Anh đừng có ức hiếp người qua đáng, tôi...tôi...thực là tức chết mà!"

Hạ Tuấn Lâm vùng vẫy, xua tay như đuổi tà, biết là dù có làm mấy trò này hắn cũng ra không buông tha. Nhưng cậu vẫn thử, nhỡ đâu lại có kì tích nào đó mà Nghiêm Hạo Tường này lại biết đến chữ "Tha". Sau một lúc "đuổi tà" thì đương nhiên là mệt bở hơi tai rồi. Hạ Tuấn Lâm không làm mấy trò con bò này nữa mà ngã ngửa ra giường, túm lấy cái chăn mà cuộn tròn mình lại. chỉ để lộ mỗi cái đầu, lắc đầu lia lịa mà nói:

"Không chịu không chịu. Anh mà không tha tôi cứ thế này không đi đâu hết"

Nhìn "người thương" phản ứng kịch liệt không đồng ý Nghiêm Hạo Tường vừa buồn cười mà vừa không vui. Buồn cười là cái con thỏ này sao hôm nay lắm trò lắm chiêu thế, còn không vui là vì cậu nay dám từ chối việc mà bao nhiêu người muốn còn không được a~ (Gớm, tự hào lắm ha mà khoe)

Bước đến ngồi lên giường, ôm lấy cục thịt to lù lù đó vào lòng. Không nói gì, vẫn chỉ là muốn tận hưởng giây phút yên bình ở bên cạnh cậu. Thiệt tình, hôm nào đến công ty cũng phải nhìn mấy bộ mặt giả tạo của những con người kia, không thì tức đến phát điên vì mấy tên ngu dốt, có mấy chuyện cỏn con cũng phải hỏi ý kiến của hắn. Nhưng về nhà chỉ cần nhìn thấy con người này là mấy chuyện bực tức kia chẳng hiểu bay đi đâu hết. Nhẹ nhàng hôn nhẹ lên má cậu, nói:

"Em xem, tay tôi bị thương máu còn chưa đông đã bị em làm cho chảy máu tiếp rồi! Có đáng bị phạt không chứ?"

Hạ Tuấn Lâm nghe hắn nói mà phát hoảng, chảy máu thêm? Không phải chứ cậu đánh nhẹ mà! Ngay lập tức vùng ra khỏi vòng tay lẫn chiếc chăn đang quấn quanh người mà xem vết thương của hắn. Đúng thật là chảy máu nhiều hơn rồi! Còn thấm ra cả chăn nữa. Thực sự là cậu không cố ý mà! Cậu chỉ là cố...à nhầm chỉ là cậu vô tình thôi! Cậu không muốn làm hắn đau....

"Nghiêm Hạo Tường! Anh ác thì ác vừa cho người khác ác với chứ. Cùng lắm tôi để cho anh ôm tôi ngủ một tuần là được rồi mà! Đâu đến mức bắt tôi tắm cùng anh chứ?"

Chu chu cái mỏ nhỏ nhỏ xinh xinh lên mà cãi cố. Ừ thì cậu với hắn tuy là có chung phòng thật. Có ngủ chung một cái giường thật nhưng lúc nào cũng có cái gối ôm chắn giữa. Tôi nửa giường anh nửa giường cấm không được xâm phạm vào bên kia. Cái vấn đề chính là ở đó đó, vậy nên...lần này chắc chắn cái con sói già này định lấy lại cả vốn lẫn lời, thật là đáng ghét quá mà!

"Em ngây thơ quá rồi! Xuống ăn cơm"

Hắn nói lọt thỏm hai câu sau đó thì đứng dậy khỏi giường, với lấy chiếc áo ba lỗ mặc vào rồi đi xuống nhà trước. Hạ Tuấn Lâm sau một lúc đờ đẫn ngồi trên giường thì lắc lắc đầu tỉnh dậy, đi xuống giường, xỏ chân vào chiếc dép hình gấu trúc rồi đi xuống dưới. Đứng ở cầu thang mà ngó nghiêng xung quanh. Tự hỏi chính bản thân mình là tại sao ngày hôm nay người làm lại nghỉ sớm đến như vậy.

Nghiêm Hạo Tường ngồi ở bàn ăn nhìn cậu ngó nghiêng mà khẽ cau mày, hôm nay có gì lạ hay sao chứ? Mọi ngày đến giờ ăn là tơn hớt chạy xuống xem hôm đó ăn món gì vậy mà ngày hôm nay lại từng bước từng bước dò xét vậy sao. Thực sự thì hôm nay không phải giúp việc về sớm, mà là hắn bắt họ đi về. Cũng dễ hiểu thôi mà! Hôm nay hắn thực sự chỉ muốn ở nhà một với riêng bảo bối của hắn mà thôi.

"Hôm nay sao mọi người nghỉ sớm quá vậy?"

Hạ Tuấn Lâm sau một hồi dò xét thì cũng đường đường chính chính đi xuống phòng ăn, ngồi đối diện với hắn. Nhìn mấy món bày trên bàn mà hai mắt sáng như sao, a~ Hôm này có tôm chiên với cốm mà cậu thích ăn nha~ Lại còn cả thịt bò kho nữa.

"Nếu thích thì ăn nhiều một chút, đừng có nghĩ đến chuyện giảm cân"

Hắn cầm bát cơm lên, theo thói quen mà ăn nhanh vô cùng. Hạ Tuấn Lâm thì lại khác a~ Cậu vừa ăn chậm vừa nhìn hắn hì hì cười. Không những vậy còn quan tâm, bóc tôm cho hắn. Gắp thức ăn cho hắn nữa chứ. Miệng thì cứ "Món này ngon lắm anh ăn nhiều chút". Nghiêm Hạo Tường ăn xong bát cơm mà vẫn bị cậu gắp cho đến đầy cả bát mà nhíu mày.

Đẩy bát của mình đến trước mặt cậu, ra hiệu bắt cậu ăn hết. Hạ Tuấn Lâm thấy hắn ăn xong mà còn bị mình nhồi nhét đến khó chịu như vậy mà chỉ biết gãi đầu cười hì hì. Bây giờ mới để ý rằng cậu chẳng những ăn chậm mà còn ăn rất nhiều nữa, nuôi cậu thì chỉ cần tốn thức ăn mà thôi.

"Nghiêm Hạo Tường à! Thường thì nam nhân các anh chẳng ai thích người bên mình béo cả. Tôi giảm cân cũng là vì...."

"Vì gì? Mập một chút lại nghĩ đến chuyện giảm cân, nếu em dám nghĩ đến chuyện giảm cân xem tôi xử lí em ra sao. Mập một chút nhìn sẽ đáng yêu hơn"

Nghe câu nói không thể nào ấm áp (có thể nói là không thể nào sến súa) hơn của hắn mà Hạ Tuấn Lâm vừa ấm lòng mà vừa nổi da gà. Mập mà đẹp gì chứ, ngoài miệng nói vậy chứ trong lòng thì đâu biết được. Nhưng người từng có quan hệ với hắn, ai ai cũng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Cậu dù sao cũng phải được bằng bọn họ một chút chứ.

"Lại nghĩ lung tung rồi! Em mà còn nghĩ lung tung nữa đừng trách tôi"

Cốc yêu một cái vào đầu cậu, khuôn mặt có chút biến dạng vì nhịn cười trước cái bộ mặt ngốc nghếch của cậu. Hạ Tuấn Lâm này thực sự là khiến hắn chỉ muốn thu nhỏ cậu lại mà nhét vào cái túi lúc nào đi đâu cũng mang theo thôi. Dù có tức giận, hờn dỗi hay khóc lóc cậu đều dễ thương đến mức khiến người ta mê muội vào vẻ đẹp ngây thơ đó.

Sau một lúc thì cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm tối. Hạ Tuấn Lâm và hắn cùng đi lên phòng, nhanh nhanh chóng chóng mà đánh trống lảng qua chuyện khác để hắn quên cái yêu cầu quái dị vừa nãy, nhưng không ngờ cái con người nguy hiểm mang họ Nghiêm này lại nhớ dai đến như vậy. Ngay lập tức bắt cóc cậu, phi như bay vào phòng tắm, đương nhiên là không quên khóa cửa phòng tắm cẩn thận rồi!

Hắn cơi chiếc áo ba lỗ đang mặc trên người ra ném vào trong giỏ đồ, sau đó là cơi chiếc quần tây đi làm về vẫn còn mặc của hắn. Nhìn cái cơ thể chỉ còn lại đúng chỗ gì gì đó của hắn được che đậy mà Hạ Tuấn Lâm liền đỏ mặt quay vào tường, còn không quên nhắm chặt mắt lại, lấy hai tay bịt chặt tai mình lại. Cậu không muốn nhìn thấy a~ Cũng không muốn nghe hắn nói bất cứ cái gì nữa đâu.

Bỗng cả người liền bị nhấc bổng cả lên, cơ thể trong một phút liền ướt nhẹp, thì ra cậu là bị Nghiêm Hạo Tường bế rồi ném nhanh vào trong bồn tắm. Dính nước đương nhên là khó chịu rồi, Hạ Tuấn Lâm vùng dậy bỏ đống đồ đang bó sát vào người mình, chỉ để lại trong trên người đúng chiếc quần nhỏ. Được rồi, hắn muốn cậu tắm cùng thì tắm cùng. Hắn có cái gì cậu cũng có cái đấy thôi. Đâu có gì chứ. Nhưng cũng đâu đến mức bắt ép người ta như vậy chứ?

Thấy thỏ con này đã ngoan ngoãn chịu khuất phục thì Nghiêm Hạo Tường cũng bắt đầu cười gian manh, cởi nốt chiếc quần nhỏ của mình. Hạ Tuấn Lâm nhắm mắt lại thở dài một cái lấy tinh thần rồi mở mắt ra, nhẹ nhàng tháo chiếc băng quấn vết thương cho hắn. Đến lúc này cậu mới thực sự phát hoảng khi nhìn thấy vết thương của hắn, có lẽ là bị đâm mạnh lắm.

Cắn chặt môi dưới mà cậu có cảm giác như môi mình đang run lên bần bật. Tuy hắn là người chịu vết thương này nhưng khi nhìn thấy trong lòng cậu lại có cảm giác gì quặn lại. Có lẽ hắn đau lắm, nhưng...tại sao vẫn chẳng có biểu cảm gì chứ? Đưa tay lên chạm nhẹ vào miệng vết thương mà càng cắn chặt môi mình hơn.

"Anh...có đau lắm không?" Hạ Tuấn Lâm hơi nhíu mày hỏi hắn.

"Có em là liều thuốc chữa cho tôi rồi! Đâu có đau gì chứ"

Hắn nói xong liền nở một nụ cười phải nói là chưa bao giờ ngốc hơn, cái miệng của hắn từ bao giờ đã biết nói những câu sến súa mà ấm lòng người đối diện như vậy chứ? Hạ Tuấn Lâm nghe hắn nói, trong lòng đương nhiên là nở rộ hoa, cơ mà mặt thì vẫn chẳng ra vẻ gì cả, chỉ hơi mím môi của mình lại. Khiễng chân lên cọ mũi mình vào mũi hắn.

Không ngờ tên Nghiêm Hạo Tường này lại nắm bắt thời cơ nhanh đến như vậy, cậu vừa cọ mũi vào mũi hắn thì liền bị hắn ôm chặt lấy người. Nghiêng đầu hôn vào môi cậu. Hạ Tuấn Lâm đồng tử mở to, nhìn người đang tập trung tấn công môi mình mà khẽ đỏ mặt.

Bị hắn hôn đến mức không thể thở nổi, Hạ Tuấn Lâm liền đánh vào ngực hắn bắt hắn buông ra. Sói thì dù là sói những cũng có nhân tính, buông tha cho thỏ con một chút để cho chú thỏ con này thở một chút đã. Hạ Tuấn Lâm vừa thở hồng hộc vừa đỏ mặt quay đi, thực sự là cậu không thể nhìn nổi vào mắt hắn được.... nhưng dù là muốn trốn tránh tên Nghiêm Hạo Tường kia thì hắn cũng không bao giờ cho cậu có cơ hội để trốn tránh.

Nắm chặt lấy vai cậu mà xoay cậu đối diện về phía mình, Hạ Tuấn Lâm không dám nhìn thẳng mà cũng chẳng dám nhìn xuống dưới, thành ra mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. Nhìn lên cậu lại chạm vào ánh mắt của hắn, còn nhìn xuống... aiya thực sự là cậu không muốn nhìn đâu.

Nghiêm Hạo Tường đưa tay lên áp vào hai má của cậu, dí sát mặt mình vào mặt cậu mà khiến cậu ngỡ như chỉ cần một chuyển động nhỏ là môi hắn và môi cậu có thể chạm lấy nhau.

"Hạ Tuấn Lâm...tôi muốn em...."

#Keelin
#WAP_Teams

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro