Chương 19 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm tiến vào trong,đại sảnh của buổi tiệc cưới rất rộng lớn. Người người tấp nập vào ra liên tục.

Nghiêm Hạo Tường vừa bước vào trong đã có người hét lên.

" Hạo Tường! Ở đây này"

Hạo Tường nhận ra ở bên phải của buổi tiệc có một bàn tròn dường như gần đủ người ngoài. Mà người vừa gọi hắn là một bạn học cũ, hắn nhanh chân tiến đến, theo sau là Hạ Tuấn Lâm.

" Cuối cùng cũng chịu về nước rồi sao ?"

Đám bạn học cũ thấy Nghiêm Hạo Tường thì vui vẻ hỏi thăm, Nghiêm Hạo Tường uống hai ly rượu. Rất tự nhiên đáp lời của mọi người.

Hạ Tuấn Lâm vốn dĩ cũng là người đi theo chăm sóc Nghiêm Hạo Tường, lại còn là người khiếm khuyết. Mọi người có lẽ cũng thấy cậu, nhưng họ biết cậu bị câm cho nên chọn cách không tiếp xúc với cậu.

Hàn Châu ngồi ở một bàn khác, vừa thấy Hạ Tuấn Lâm nhỏ bé lạc giữa đám người nhộn nhịp thì thở dài một tiếng.

" Nghiêm Hạo Tường, định khi nào cùng Tiểu Ái Nhi đám cưới đây ?"

" Cuối năm nay!"

Nghiêm Hạo Tường nhấp một ngụm rượu, cười chắc chắn nói. Hạ Tuấn Lâm mặc dù đã nghe câu này rất nhiều lần, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà có chút khó chịu.

Thật sự đau lòng, rất đau lòng. Mỗi lần nghe đến chuyện kết hôn của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm chỉ có thể đau lòng.

Nhưng ngoại trừ đau lòng ? Cậu còn có thể làm gì khác?

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy lòng không vui, tiện tay lấy ly rượu ở trên bàn nhấp một ngụm. Sau đó lập tức giật mình hốt hoảng trợn mắt. Một lúc sau thì khó khăn nuốt xuống.



Vị đắng của rượu tràn xuống cổ họng, kèm theo đó là vị cay khiến nước mắt của Hạ Tuấn Lâm chảy ra.

Cậu nhìn xung quanh, thấy mọi người không ai chú ý đến cậu liền lén chạy vào nhà vệ sinh.

Hạ Tuấn Lâm muốn xúc miệng, muốn hương vị khó chịu trong miệng mình vơi đi một chút.

Cậu mở vòi nước, cho từng ngụm nước vào miệng mình, cẩn thận súc miệng. Sau một lúc lặp lại các động tác liên tục như vậy, cổ họng đã tốt hơn nhiều.



Hạ Tuấn Lâm rửa mặt nhìn mình trong gương, khuôn mặt của cậu không có gì nổi bật. Ánh mắt đượm buồn, mái tóc thô sơ lại một lần nữa rối bời.

Cậu đưa tay lên chỉnh lại mái tóc một cách vụng về.

Bỗng nhiên, một nam nhân xuất hiện ở sau lưng cậu. Phản chiếu vào trong gương, Hạ Tuấn Lâm giật mình quay đầu nhìn.

" Hạ Tuấn Lâm ...cậu vẫn khỏe chứ ?"

" A!"

Hạ Tuấn Lâm quay đầu lại, người vừa nói chuyện là Hàn Châu.

Vừa nãy Hàn Châu thấy Hạ Tuấn Lâm đi vào nhà vệ sinh một mình, anh liền vội vàng đuổi theo. Dường như có chuyện cần nói.

Hạ Tuấn Lâm rất quý Hàn Châu, anh đối với cậu rất tốt. Cậu sau khi giật mình thì lập tức hồi phục tinh thần, còn cười rất tươi chạy đến bắt tay anh.

Hàn Châu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu thì xoa đầu, hỏi thăm.


" Dạo này vẫn khỏe chứ ? Lâu rồi mới gặp lại cậu"

Hạ Tuấn Lâm cười cười, gật đầu thay câu trả lời. Sau đó dùng ngón tay chỉ vào anh, ngụ ý hỏi thăm sức khỏe của anh.

" Tớ vẫn khỏe, cuối năm nay sẽ sang Hà Lan kết hôn cùng bạn trai"

Hạ Tuấn Lâm vui mừng nắm bàn tay hắn lắc lắc, có vẻ cậu dường như vui thay cho Hàn Châu.

Anh nhìn bộ dạng của cậu, có chút đau lòng nói.

" Vẫn luôn bên cạnh Nghiêm Hạo Tường như vậy sao?"

Hàn Châu vừa nhắc đến Nghiêm Hạo Tường, sắc mặt của Hạ Tuấn Lâm bỗng nhiên hiền dịu hơn. Cậu mỉm cười gật đầu một cái, "ừm" một tiếng.

Hàn Châu thở dài một hơi, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng đáp.



" Hạ Tuấn Lâm ngốc, cậu được Hạo Tường đối tốt không có nghĩa là hắn sẽ thích cậu. Thích cách hắn thế nào cậu cũng hiểu rõ mà! Lần này hắn về nước cậu cũng biết đâu phải chỉ về một mình, cậu khẳng định bản thân sẽ sống yên ổn với Tiểu Ái Nhi chứ?"

Hàn Châu từng chứng kiến nhiều lần Tiểu Ái Nhi ức hiếp Hạ Tuấn Lâm. Anh lo lắng cho cậu.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm lại rũ mắt, dường như là cam chịu.

Hàn Châu lại nói tiếp.

" Cậu giống tôi ngày trước. À không...có lẽ cậu yêu Hạo Tường nhiều hơn tôi đã từng yêu hắn."


Hạ Tuấn Lâm đưa ánh mắt lên, không ngờ Hàn Châu lại biết cậu thích Nghiêm Hạo Tường lâu như vậy.

Hạ Tuấn Lâm sợ hãi dời ánh mắt đi nơi khác.

" Đừng sợ! Tôi không nói chuyện này cho ai biết đâu. Nhưng tôi lo lắng cho cậu"

" A..."

"Vì sao lại lo lắng cho mình cơ chứ?"

Hạ Tuấn Lâm ngơ ngác nghĩ ngơi, Hàn Châu lại nói tiếp.

" Tôi không muốn cậu giống tôi. Cây kim trong bọc cũng có ngày lồi ra. Tôi thời gian trước còn có chỗ dựa. Còn cậu? Cậu sẽ có ai khi rơi vào hoàn cảnh giống tôi ? "

"Tôi không sao!"

Hạ Tuấn Lâm làm ra kí hiệu ngôn ngữ, Hàn Châu hiểu động tác xua tay của cậu. Anh thở dài nói.

" Cuộc sống của cậu là do cậu quyết định, tôi không thể nói thêm gì. Chỉ là mong cậu cái gì khiến bản thân đau khổ thì hãy bỏ đi. Đừng hy vọng, cũng đừng mong chờ vào nó!"

Hàn Châu nói xong thì thở dài rời đi. Hạ Tuấn Lâm đứng ngẩn người một lúc lâu. Sau đó mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Chỉ là sau này Hạ Tuấn Lâm mới nhận ra, lời Hàn Châu nói năm đó quả thật không sai chút nào.

Hạ Tuấn Lâm quay về chỗ ngồi, Nghiêm Hạo Tường xoay đầu hỏi.

" Vừa đi vệ sinh sao?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, giấu hắn chuyện mình đã gặp Hàn Châu.

Nghiêm Hạo Tường cùng không hỏi nhiều, tiếp tục quay sang nói chuyện với bạn bè.

Được một lúc nữa thì cả phòng đám cưới tắt đèn, tiếng nhạc du dương từ piano vang lên. Buổi lễ chính thức được bắt đầu.

Cô dâu chú rể xuất hiện, từng đợi vỗ tay reo hò vang lên. Sự chúc phúc của bọn họ dành cho vợ chồng Trương Cảnh Nham rất nhiều.

Hạ Tuấn Lâm nhìn khung cảnh đám cưới đến mê mẩn, ánh đèn lung linh, nụ cười hạnh phúc, nhẫn cưới đeo vào tay. Một cuộc tình có kết quả.

Bên cạnh đó là những món ăn được bày biện lên bàn, mọi người vừa ăn vừa uống rượu.

Bàn của Hạ Tuấn Lâm ngồi là bạn bè cấp ba gặp mặt, bọn họ vui đến độ uống rượu không ngừng. Nghiêm Hạo Tường tiếp rượu bọn họ, cười không ngừng.

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy trên bàn có món tôm. Biết hắn thích ăn tôm nhưng không thích ăn cả vỏ, cho nên cậu gắp vài con bỏ vào chén mình. Sau đó lại cẩn thận lột vỏ bỏ vào chén hắn.

Hành động này rất tự nhiên, cậu làm việc này cũng đã nhiều năm rồi. Nghiêm Hạo Tường cũng không hề nói gì.

Chỉ là đám bạn học thấy vậy, một người nam nhân lên tiếng.


" Chà! Hạ Tuấn Lâm bao năm nay vẫn làm người giúp việc ở Nghiêm gia sao? "

Hạ Tuấn Lâm thấy có người nhắc đến mình thì ngượng ngùng lập tức cúi đầu không đáp.

Cậu không phải ngại chuyện việc mình làm người ở chỗ Nghiêm Hạo Tường, mà là cậu tự ti vì không ai có thể giao tiếp được với cậu.

Hạ Tuấn Lâm đang lúng túng không biết làm thế nào Nghiêm Hạo Tường khoát một tay lên vai cậu, cười tươi đáp.


" Này! Tôi không thể sống mà không có Hạ Tuấn Lâm đâu. Cậu ấy hiểu tính tình của tôi nhất đó! Ha ha"

Hạ Tuấn Lâm biết Nghiêm Hạo Tường đang giải vây cho mình,trong lòng có chút cảm kích. Đám bạn lại nói tiếp.

" Chậc! Tình cảm anh em tốt quá nhỉ"

" Đúng vậy, Hạ Tuấn Lâm không chỉ là người làm mà là còn một người em thân thiết của tôi. Còn tôi ở đây, không ai được bắt nạt Hạ Tuấn Lâm, chỉ khi nào tôi và cậu ấy không còn liên quan thì mọi người mới có quyền ức hiếp cậu ấy."

Mọi người cười đồng loạt không nói nữa, một người chuyển sang chủ đề khác.

Nghiêm Hạo Tường ghé tai Hạ Tuấn Lâm nói nhỏ.

" Mau ăn đi, đừng quá lo lắng cho tôi. Cậu bây giờ là khách mời, không phải là người làm trong nhà"


Hạ Tuấn Lâm gật đầu, sau đó lại tự thu mình lại. Im lặng gắp thức ăn.

Trương Cảnh Nham xuất hiện, không khí của bàn ăn lại càng lúc càng vui tươi hơn. Chỉ duy nhất có Hạ Tuấn Lâm là lẻ loi một mình.

Hàn Châu vẫn quan sát Hạ Tuấn Lâm, trong lòng nặng nề thở dài một tiếng.

" Bảo bối, em đừng lo lắng nữa. Người không biết quý trọng tình cảm sau này nhất định sẽ sống đau khổ. Người trọng tình cảm, cuộc sống sau này tự động sẽ hạnh phúc"

Hàn Châu quay đầu lại nhìn người yêu mình, sau đó cười cười ăn con tôm mà anh đưa đến miệng. Nam nhân trước mặt ôn nhu đến lạ, Hàn Châu nói.

" Có phải Hạ Tuấn Lâm sẽ giống em, sau này sẽ có hạnh phúc không?"

" Nếu cậu ấy không làm hại ai, hạnh phúc sẽ không bỏ rơi cậu ấy"

Nam nhân kia thành thật đáp lại.


" Vẫn là anh hiểu lí lẽ nhất"

Hàn Châu cười cười khen người yêu mình.

Buổi tiệc diễn ra rất vui vẻ, bàn tiệc của Nghiêm Hạo Tường tuy có uống rượu nhưng không ai say cả. Cuối buổi tiệc, mọi người đều đứng tập trung lại xem cô dâu tung hoa.



Khỏi phải nói, những cô gái có người yêu là háo hức màn này nhất. Hạ Tuấn Lâm chỉ là bị Nghiêm Hạo Tường kéo đến xem cuộc vui mà thôi.

Cô dâu xoay lưng lại với mọi người, sau tiếng đếm " Một, hai, ba" thì tung hoa lên.

Lực tung hoa có vẻ rất mạnh, bó hoa bay ra xa. Đám người nhao nhao muốn bắt được nó.

Hạ Tuấn Lâm nhìn bó hoa cưới trắng lắp lánh đủ màu sắc trên không trung. Bỗng nhiên lòng không nhịn được đưa tay lên.

Bộp!

Chỉ một cái bắt tay đã lấy được bó hoa, hoặc cũng có thể nói. Bó hoa vừa hay bay đế Hạ Tuấn Lâm vậy

Mọi người nhìn Hạ Tuấn Lâm chằm chằm, có vài người còn trêu rằng.

" Hạ Tuấn Lâm! Mau lấy vợ thôi!"

" Năm sau nếu có làm đám cưới thì nhớ mời tôi nhé ?"

Hạ Tuấn Lâm ngẩn ngơ nhìn bó hoa, sau đó bất giác lén nhìn Nghiêm Hạo Tường đang đứng ở bên cạnh vỗ tay khen cậu. Cảm giác muốn cưới người này mãnh liệt trong tim cậu.

Mọi người đều chúc mừng Hạ Tuấn Lâm, nhưng còn việc cậu cưới ai thì mọi người cũng không bận tâm đón già đoán non.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro