Chương 22 - 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Hạo Tường đã đứng ở trước sân, bên cạnh chiếc xe ô tô thể thao của mình. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, in hình họa tiết bông hoa và lá dừa trên đó, kết hợp với quần jean dài đến gối cùng đôi dép lê đơn giản. Nhìn vào cũng thừa biết hắn sắp đi biển.

" Hạ Tuấn Lâm, cậu xong chưa? Sao lại chậm chạp như vậy"

Nghiêm Hạo Tường ngáp một cái, hối thúc Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm từ trong nhà vội vã chạy ra, trên lưng mang một balo lớn. Đầu đội chiếc nón lá dùng cho đi biển, tay bên phải mang theo một túi đựng đồ cá nhân, tay bên trái mang theo một cái phao bơi hình con vịt màu vàng.

Cậu hối hả chạy ra ngoài, quản gia đứng ở sau lưng nhắc nhở.

" Hạ Tuấn Lâm, cẩn thận nào!"

Hạ Tuấn Lâm hối hả chạy ra ngoài, đứng trước mặt Nghiêm Hạo Tường thở dốc.

Hôm nay Hạ Tuấn Lâm mặc áo thun xanh dương in hình chuột hamster, ở dưới lại mặc quần thun dài đến gối. Ở trên người còn treo rất nhiều đồ đạc.

Nghiêm Hạo Tường nhìn một lúc rồi cười hỏi.

" Chỉ đi có hai ngày một đêm thôi, không cần mang nhiều đồ như vậy đâu! Chẳng lẽ cậu tính luôn đến cả trường hợp chúng ta bị trôi dạt ra đảo hoang sao?"

Hạ Tuấn Lâm nghe hắn đang trêu chọc mình thì có chút ngại ngùng, hai má đỏ bừng lúng túng gãi đầu.

Thật ra hôm qua lúc hắn nói đưa cậu đi biển, cậu đã hưng phấn đến mức chuẩn bị tất cả các vật dùng cần thiết một cách kĩ càng. Nên thành ra hôm nay đúng là có nhiều đồ hơn một chút.

Nghiêm Hạo Tường mở cốp xe sau, dặn dò Hạ Tuấn Lâm.

" Mau bỏ hết đồ đạc vào trong đây, chúng ta cần lái xe đến khách sạn"



Bọn họ lái xe đến thành phố lân cận, nơi đó có bãi biển rất đẹp, khách sạn cũng phục vụ rất tốt. Nghiêm Hạo Tường đã cho người chuẩn bị từ trước, bọn họ chỉ cần đến nơi nhận phòng là được.

Hạ Tuấn Lâm bỏ hết đồ vào cốp xe, sau đó lại nhanh chóng ngồi vào ghế phó lái. Cả hai bọn họ bắt đầu hành trình của hai người.

Quản gia và ba người làm vẫy tay nhìn chiếc xe rời đi xa, sau đó một người làm cảm thán nói.

" Hạ Tuấn Lâm sướng thật! Dù đi đâu, làm gì cũng được ông chủ mang theo"

Bác quản gia lắc đầu cười, giải thích với bọn họ.



" Mặc dù cậu ấy bị câm khó giao tiếp với mọi người nhưng người hiểu rõ cậu chủ nhất chính là Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm lớn lên với Nghiêm Hạo Tường thừ thuở thiếu niên, ở cạnh cậu chủ còn lâu hơn các người. Nghiêm Hạo Tường vốn đã không xem cậu ấy là người giúp việc nữa rồi, chỉ là ta cảm thấy dạo này họ càng thân thiết hơn."

" Ô!"

Ba người đồng loạt kêu lên tỏ vẻ đã hiểu, quản gia hối thúc bọn họ.

" Được rồi! Mau mau làm việc đi"

------*****-----

Nghiêm Hạo Tường là người lái xe, hắn đeo kính râm. Thư thả điều khiển tay lái, hôm nay trời nắng nhẹ, bầu trời lại trong xanh. Nghiêm Hạo Tường không khỏi cảm thán.

" Chà! Trời hôm nay đẹp thật"

Hạ Tuấn Lâm ngồi một bên, cười hì hì gật đầu với hắn.



Nghiêm Hạo Tường cứ thấy cả người Hạ Tuấn Lâm rục rịch, miệng không giấu được nụ cười. Hắn liền hỏi.

" Được đi biển vui đến vậy sao!"

" Ưm"

Tất nhiên là Hạ Tuấn Lâm vui rồi, đây là lần đầu tiên đi biển chỉ có hai người. Hạ Tuấn Lâm vui đến sắp ngất rồi.

Nghiêm Hạo Tường thấy cậu như vậy, khóe môi cũng vô thức nở ra nụ cười. Hắn đáp.

" Ngoan! Miễn cậu làm tốt công việc của mình. Tôi nhất định sẽ cho cậu đi chơi nhiều nơi nữa"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu liên tục, làm ra kí hiệu.

" Cảm ơn cậu chủ"

" Được rồi! Từ đây đến S thị phải mất ba tiếng, cậu mau chóng ngủ một lát đi. Chẳng phải tối qua vui đến độ ngủ không được sao"

Hạ Tuấn Lâm bĩu bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ.


" Đến chuyện này mà cậu chủ cũng biết được sao?"

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng cậu lại dùng kí hiệu đáp lại hắn.

" Em không buồn ngủ, em sẽ thức cùng cậu chủ"

" Ha ha"

Nghiêm Hạo Tường cười cười, nhún vai tỏ vẻ không tin. Khiến Hạ Tuấn Lâm càng quyết tâm hơn.

Chỉ là một tiếng đồng hồ sau.

" Z..z...z...z"

Tiếng ngái ngủ đều đều vang lên, Hạ Tuấn Lâm dựa đầu vào cửa sổ ngủ đến chảy cả nước dãi. Nghiêm Hạo Tường cười thầm nói.

"Đã nói là không thức được đâu mà"

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, tiếp tục lái xe.

Thật ra từ sau khi không có Tiểu Ái Nhi ở bên cạnh, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm đối xử với nhau rất tốt.

Nếu nói đúng thì là đối tốt với người làm, còn nếu nói hơi quá thì là Hạo Tường đang cưng chiều Hạ Tuấn Lâm.

Nhưng chẳng ai dại dột nói vế thứ hai, bởi vì Nghiêm Hạo Tường luôn khẳng định mình không phải là người đồng tính.

Nhưng hắn vốn không nhận ra rằng bản thân càng lúc càng chú ý đến Hạ Tuấn Lâm nhiều hơn, đôi khi còn vì cậu mà nở nụ cười vô ý vô tứ.

Nhưng đến khi hắn nhận ra điều này thì cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Ngược lại còn trách cả Hạ Tuấn Lâm hại hắn thành như vậy.

Nhưng hiện tại Nghiêm Hạo Tường chỉ nghĩ đơn giản rằng Hạ Tuấn Lâm ở bên cạnh mình, phục vụ mình tốt như vậy. Mình nên khiến cậu vui vẻ một chút, bản thân hắn tự khiến mình chìm vào hố bùn mà mình tự tạo ra mà không hề biết. Việc đối xử tốt quá mức này là không cần thiết, quan tâm chăm sóc cậu chủ của mình. Vốn là trách nhiệm của người làm.

Bốn tiếng lái xe, cuối cùng cũng đến thành phố S. Hạ Tuấn Lâm vẫn đang ngủ say như thể dù trời có sập xuống cậu cũng không hề hay biết, Nghiêm Hạo Tường lái xe vào hầm để xe của khách sạn. Sau đó lay cậu tỉnh dậy.

" Này! Cậu đi biển không phải chỉ để ngủ đó chứ ?"

Nghiêm Hạo Tường lay một hồi, cuối cùng Hạ Tuấn Lâm cũng mơ màn tỉnh dậy. Ánh mắt của cậu lộ rõ sự ngơ ngác trên khuôn mặt, mái tóc cũng có chút hỗn loạn.

Cậu nhìn quanh một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra là mình đang đi biển với Nghiêm Hạo Tường.

" Đã tỉnh chưa ? Nếu tỉnh rồi thì mau chúng mang đồ vào trong khách sạn."

" A..."

Hạ Tuấn Lâm kêu lên một tiếng, sau đó hì hục mang hết đống đồ mình đã chuẩn bị từ trước. Theo chân Nghiêm Hạo Tường vào khách sạn.

Dáng vẻ cao quý, cùng với nét điển trai của Nghiêm Hạo Tường thu hút khộg biết bao ánh nhìn của nhiều người. Đến cả lễ tân khách sạn cũng đỏ mặt khi nhìn thấy hắn.

" Xin chào, tôi là Nghiêm Hạo Tường. Đã đặt phòng trước"

"V...vâng ạ"

Nhân viên khách sạn ngượng ngùng kiểm tra thông tin của hắn, sau đó đưa cho hắn một tấm thẻ. Lịch sự đáp.

" Thưa quý khách, số phòng của quý khách là 405. Phòng đôi dành cho hai người ở"

" Cảm ơn!"

Nghiêm Hạo Tường nói tiếng cảm ơn, thong thả nhận thẻ. Chỉ có Hạ Tuấn Lâm là hai mắt trợn to nhìn hắn.

Đến cả khi nhân viên mang chiếc xe đẩy đến giúp cậu vận chuyển đồ đạc, cậu vẫn không thôi thắc mắc nhìn Nghiêm Hạo Tường.

Lúc vào trong thang máy, cậu đưa ra kí hiệu ngôn ngữ hỏi hắn.


"Không phải nói là sẽ ở hai phòng riêng sao?"

Nghiêm Hạo Tường xoa xoa cằm giải thích.

" Vốn dĩ là như vậy, nhưng tôi nghĩ lại dù sao cậu cũng bị câm. Đôi khi có chút bất tiện, dù sao ở chung với tôi cũng không vấn đề gì. Tôi và cậu thì làm sao phát sinh vấn đề được ?"

" A..."

Hạ Tuấn Lâm phấn khích a lên một tiếng, sau đó cả hai cùng tiến vào cùng nhận phòng.



Đây là khách sạn cao cấp, dĩ nhiên căn phòng nào cũng đầy xa hoa và lộng lẫy. Phòng khách riêng, phòng ngủ riêng... tất cả đều rất sang trọng.

Mấy năm nay, Nghiêm Hạo Tường mỗi lần về nước đều mang theo Tiểu Ái Nhi nên Hạ Tuấn Lâm không cùng hắn đi du lịch. Đây là lần đầu tiên cậu ở trong một căn phòng xa hoa thế này, ánh mắt cũng trở nên ngơ ngác luôn rồi.

" Chỉ mới nhìn phòng thôi mà đã ngu ngốc đến vậy rồi sao đồ ngốc ?"

Nghiêm Hạo Tường búng nhẹ lên trán cậu một cái, Hạ Tuấn Lâm ôm trán xoa xoa nhìn hắn.

" Mau sắp xếp đồ đạc đi!"

Hắn hối thúc cậu một chút, sau đó thì nằm xuống giường nghịch điện thoại.

Hạ Tuấn Lâm mở vali, hì hục dọn dẹp đồ đạc.

Nghiêm Hạo Tường nằm trên giường lướt xem tin tức thì có cuộc điện thoại gọi đến, hắn mỉm cười vui vẻ bắt máy.

" Bảo bối! Là anh đây."

Hóa ra là vợ sắp cưới của hắn gọi đến, Hạ Tuấn Lâm khựng người lại một chút. Sau đó tiếp tục dọn đồ đạc.


Ở bên kia đầu dây, Tiểu Ái Nhi dùng âm thanh ngọt ngào hỏi.

" Em mới vừa về đến nhà, hôm nay mấy người bạn ngoại quốc mở tiệc. Hại em uống rất nhiều rượu, giá mà có anh ở đây thì tốt"

Nghiêm Hạo Tường cười đáp.

" Không có anh ở đó, lúc nào Nhi Nhi cũng bị ăn hiếp cả. Mau về đây với anh"

Trong giọng nói hắn chứa đầy sự cưng chiều.

Hạ Tuấn Lâm biết hắn vốn luôn quan tâm đến Tiểu Ái Nhi, bản thân cậu cũng biết thân biết phận. Chưa từng gây rắc rối gì đến cho hắn.

" Anh đang làm gì vậy?"

" Hôm nay là cuối tuần, anh muốn đi biển để giải tỏa căng thẳng"

Tiểu Ái Nhi lại hỏi.

" Đi với ai?"


" À! Là Hạ Tuấn Lâm. Cậu ấy đi theo để giúp anh mang theo chút đồ đạc"

" Chỉ có hai người thôi sao?"

" Đúng vậy!"

Tiểu Ái Nhi thật sự không thích Hạ Tuấn Lâm một chút nào, cô cho rằng cậu là một người câm. Lúc nào cũng ủ rũ, thân phận thì thấp hèn. Có thể nói là trong mắt Ái Nhi, Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn không xứng được đối đãi tốt.

Cô siết chặt điện thoại, có vẻ rất tức giận. Nhưng lại giả vờ nói.


" Vậy anh mau nghỉ ngơi đi, em đi ngủ một chút. Hôm nay uống nhiều rượu, có chút chóng mặt"

" Được rồi! Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Anh đợi em về"

Hai người nói thêm vài câu nữa rồi tắt máy, Hạ Tuấn Lâm cũng vừa hay thu xếp đồ đạc xong.

Nghiêm Hạo Tường trở mình, lười nhác nói. Buổi chiều rồi hãy đi biển, bây giờ chúng ta đi ăn trưa đi.

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, đứng lên đi theo hắn ra khỏi phòng.

Hai người sóng vai nhau, bước đến nhà hàng của khách sạn.

Nghiêm Hạo Tường nói đi biển thì phải ăn hải sản, hắn gọi một bàn ăn đầy hải sản. Trong đó có một dĩa tôm.

Hắn thích nhất là ăn tôm, nhưng phải là tôm lột vỏ. Bình thường thì Hạ Tuấn Lâm sẽ là người lột vỏ tôm cho hắn ăn. Nhưng hắn đã từng dặn dò là cậu không cần làm như vậy khi ở bên ngoài, cho nên lần này Hạ Tuấn Lâm làm đúng theo ý hắn.

Suốt cả một buổi, hai người đều yên lặng ăn cơm. Vốn dĩ Hạ Tuấn Lâm không thể nói chuyện, còn hắn thì đang phải hì hục lột vỏ của một con tôm. Miệng thì lẩm bẩm.

" Biết vậy lúc nãy đã nhờ nhà bếp lột vỏ mấy con tôm này rồi"

Hắn còn chưa nói hết, một chén tôm đã được lột sạch vỏ, từng miếng thịt tôm chắc nịch được phơi bày trước mắt hắn.

Nghiêm Hạo Tường ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy Hạ Tuấn Lâm vẫn đang cặm cụi ăn súp của. Nhưng hai tay vẫn còn đang dính chút nước sốt của món tôm.

Cậu vẫn luôn âm thầm chăm sóc hắn, vẫn luôn biết hắn cần và muốn gì. Nghiêm Hạo Tường mỉm cười nhìn câu nói.

" Cảm ơn cậu! Hạ Tuấn Lâm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro