Chương 26-27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu giờ sáng, Hạ Tuấn Lâm bước xuống giường như mọi ngày. Thông thường, cậu đều dậy sớm như vậy để chuẩn bị thức ăn cho Nghiêm Hạo Tường, mỗi ngày Hạ Tuấn Lâm đều chăm chỉ như vậy.

Cậu mở cửa sổ phòng mình, vươn vai thỏa mái thở ra một tiếng. Sau đó đi vào nhà vệ sinh, bắt đầu đánh răng rửa mặt. Một ngày mới lại bắt đầu.

Hạ Tuấn Lâm vừa thay quần áo vừa miên man suy nghĩ.

Suy nghĩ của cậu cũng không có gì nhiều, chỉ đơn giản nghĩ hôm nay nên nấu món gì cho Nghiêm Hạo Tường.

Vừa đi xuống cầu thang, cậu vừa nghĩ ngợi. Chỉ là mi mắt phải bỗng nhiên giật một cái.

Người xưa từng nói, giật mi mắt trái là có chuyện vui, giật mi mắt phải là có chuyện xui xẻo xảy ra. Hạ Tuấn Lâm vừa thấy mi mắt phải mình giật, trong lòng tự hỏi.

" Chẳng lẽ có điều gì xui rủi sắp xảy ra sao?"

Nhưng mà Hạ Tuấn Lâm ngay lập tức bác bỏ nó. Cậu không thể nói chuyện, công việc hằng ngày chỉ có nấu ăn xong việc thì có thể về phòng hoặc phụ giúp mọi người. Cậu sống an ổn lâu như vậy, cũng chưa từng gây sự hay có chuyện gì xảy ra mà.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm càng nghĩ, mi mắt phải càng giật dữ dội. Hạ Tuấn Lâm bĩu môi, dùng một tay giữ nhẹ mi mắt lại. Đợi một lúc sau nó mới không còn giật nữa, lúc này cậu khôi phục vẻ bình thường đi nấu ăn.

Còn hai ngày nữa là đến trung thu, hôm qua tất cả người làm kể cả quản gia đều được Nghiêm Hạo Tường cho về nhà đón trung thu cùng gia đình. Hạ Tuấn Lâm không có gia đình, tất nhiên là ở lại đây.

Nghiêm Hạo Tường hứa với cậu sẽ không để cậu cô đơn vào ngày trung thu, hắn còn hứa sẽ mua bánh trung thu cho cậu ăn.

Tất nhiên Hạ Tuấn Lâm vui vẻ cười tít mắt rồi.



Buổi sáng hôm nay không có nhiều người, chỉ cần nấu ăn cho một mình Nghiêm Hạo Tường là đủ. Hạ Tuấn Lâm chuẩn bị nguyên liệu, chuẩn bị vài món ăn mang hương vị Trung Hoa thanh đạm.

Gần bảy giờ rưỡi, Nghiêm Hạo Tường mặc đồ vest đen xuống lầu. Hôm nay là thứ hai, hắn cần phải đi làm.

Vừa vào nhà bếp đã thấy đồ ăn sáng, Hạ Tuấn Lâm chăm chỉ soạn thức ăn ra cho hắn. Nghiêm Hạo Tường rất hài lòng với phong cách làm việc của cậu.



" Hôm nay không có những người làm khác, cậu mau ngồi ăn chung với tôi đi"

Nghiêm Hạo Tường xem Hạ Tuấn Lâm là em trai. Muốn cậu ngồi xuống ăn cùng mình, dù sao thì thức ăn nhiều như thế. Hắn ăn cũng không hết.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm xua tay, làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

"Cậu chủ mau ăn đi rồi đi làm, em một lát nữa ăn cũng không sao! Người làm không thể ăn chung với chủ được"

Nghiêm Hạo Tường nghiêm túc nói.

" Nhưng đây là lệnh của tôi, tôi yêu cầu cậu ngồi xuống ăn cùng tôi?"

Nghiêm Hạo Tường lạnh giọng khiến Hạ Tuấn Lâm sợ hãi, cậu còn chưa kịp phản bác thì hắn đã nói.

" Hôm nay dám cãi lời của tôi à!?"



Thấy hắn có vẻ không vui, Hạ Tuấn Lâm ngoan ngoãn lấy chén đến cùng ngồi ăn với hắn...

Chỉ như vậy mới khiến Nghiêm Hạo Tường vui vẻ hơn. Hắn nói với cậu.

" Ngoan ngoãn ngày từ đầu như vậy thì tôi cần gì hung dữ với cậu!"

Hạ Tuấn Lâm cười khổ lắc đầu cùng ăn sáng với hắn.

8 giờ sáng, cậu tiễn hắn đi làm. Nghiêm Hạo Tường trước khi đi làm còn không quên nói.

" Dù sao thì nhà hôm nay cũng không có ai, nếu chán thì hãy xem tivi đi. Tôi sẽ không bắt bẻ gì đâu"



Hạ Tuấn Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Nghiêm Hạo Tường xoa đầu cậu rồi lái xe rời đi. Hạ Tuấn Lâm đóng cửa, đi vào nhà bắt đầu dọn dẹp chén bát vừa ăn xong.

Cậu bỏ tất cả vào bể rửa chén, sau đó bắt đầu tẩy rửa cho các vật dụng. Cậu không thể nói được nhưng từ trong cổ họng ngân nga ra vài âm thanh rất nhẹ nhàng.

Rửa chén xong rồi lại quét nhà lau nhà, xong việc này thì lại đi phơi đồ, phơi đồ xong thì lại lau bụi. Căn nhà cơ bản không cần người làm, chỉ cần một mình Hạ Tuấn Lâm là sạch rồi.

Đến giữa trưa, sau khi nhà cửa đã ổn định. Cậu dự tính đi vào bếp chuẩn bị nấu một món ăn đơn giản để bỏ bụng thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Hạ Tuấn Lâm cứ tưởng là khách của Nghiêm Hạo Tường tìm đến, vội vàng chạy ra mở cửa. Cánh cửa nhà vừa rộng mở, người ở trước mặt làm cậu sững sờ.



" Sao vậy ? Thấy tôi về không vui sao? Còn không chào tôi"

Một giọng nữ trẻ tuổi mang theo chút khó chịu vang lên, Hạ Tuấn Lâm hoàn hồn lại luống cuống cúi người làm ra động tác chào.

Cô gái kia cũng không nể mặt mà ném vali cho Hạ Tuấn Lâm mang vào, còn nói.

" Mau chuẩn bị nước tắm và thức ăn trưa cho tôi. Mang cả cái vali này để lên phòng Nghiêm Hạo Tường, tôi cần nghĩ ngơi một chút"

" A..."

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau làm lưng cô gái vào trong nhà. Cô gái kia lại khó chịu nói.

" Mỗi lần gặp đều chỉ phát ra vài thứ âm thanh a a ư ư, nghe thật sự đáng ghét"

Cô gái kia ghét bỏ Hạ Tuấn Lâm, cậu đành cúi mặt đi theo sau cô. Trong lòng tự hỏi.

" Tại sao cậu chủ lại không nói hôm nay cô Tiểu Ái Nhi về nước nhỉ ?"

Tiểu Ái Nhi bước vào nhà, những người làm khi trước không thấy đâu, chỉ còn mỗi Hạ Tuấn Lâm. Cô nghi hoặc hỏi.

" Những người làm kia đi đâu hết rồi!"

Hạ Tuấn Lâm biết Tiểu Ái Nhi không hiểu ngôn ngữ kí hiệu của mình, đành dùng điện thoại gõ từng chữ với cô.

" Cậu chủ cho mọi người về quê đón trung thu rồi"

" Chỉ còn mình cậu và Nghiêm Hạo Tường ở đây"

Hạ Tuấn Lâm ngoan ngoãn gật đầu.

" Vậy bây giờ anh ấy đâu rồi ?"

" Cậu chủ đã đi làm từ sớm rồi"

Tiểu Ái Nhi hỏi một câu, Hạ Tuấn Lâm trực tiếp trả lời lại một câu. Sau đó, cậu nhắn tin truyền đạt câu nói của mình.



" Cô chủ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Em sẽ đi pha trà và lấy đồ ăn lót dạ ra cho cô"

Tiểu Ái Nhi nhìn xung quanh căn nhà, kết cấu cũng không có gì thay đổi. Lại nhìn đến dòng chữ trong điện thoại của Hạ Tuấn Lâm, cô nhếch mép đi đến gần cậu, dùng giọng nói có phần uy hiếp hỏi.

" Cậu cũng nhận ra tôi là chủ nhân của ngôi nhà này sao? Làm sao? Thấy tôi về nhà liền không vui sao? Rất ghét tôi có đúng không ?"



Ánh mắt của Tiểu Ái Nhi luôn thù ghét Hạ Tuấn Lâm, từ nhỏ cô đã khinh thường cậu. Dù cho cậu không làm gì, cô vẫn sẽ chán ghét Hạ Tuấn Lâm. Lí do cũng rất đơn giản, bản tính cao ngạo của Tiểu Ái Nhi khiến cô không để những người bần hàn vào mắt, thậm chí là được Nghiêm Hạo Tường năm lần bảy lượt giữ lại bên mình.

Hạ Tuấn Lâm nhận ra ý tứ thù địch của Tiểu Ái Nhi trong mắt, lập tức xua tay ghi tin nhắn.

" Không có, em không hề ghét cô chủ!"

Đúng vậy! Đây là sự thật, cậu chưa từng ghét Tiểu Ái Nhi chút nào. Chỉ cần những thứ Nghiêm Hạo Tường yêu thích, cậu nhất định cũng sẽ quý trọng nó thay hắn.

Huống hồ Tiểu Ái Nhi là người mà Nghiêm Hạo Tường sau này sẽ cưới về làm vợ, tuy cô gái này chưa từng thích cậu nhưng cậu vẫn rất quý cô ấy. Bởi vì...đó là người mà Nghiêm Hạo Tường yêu.



Tình yêu của Hạ Tuấn Lâm là thứ tình yêu cuồng nhiệt, nhìn cậu yếu đuối ở vẻ bề ngoài nhưng thật ra bên trong cậu rất mạnh mẽ. Thậm chí, nếu chỉ cần Nghiêm Hạo Tường muốn, hắn có chết cũng sẽ bảo vệ tính mạng người con gái này.

Nhưng Tiểu Ái Nhi không hiểu, trong ánh mắt của cô rất thù ghét con người này. Cũng không biết có phải là lòng đố kị từ con gái hay không, cô luôn cảm thấy Nghiêm Hạo Tường luôn thiên vị người này.

Linh cảm của con gái quả thật không sai, nhưng Hạ Tuấn Lâm cũng chưa từng làm gì quá phận. Cũng hiểu rõ ranh giới của hai người, và cũng thừa biết Nghiêm Hạo Tường ghét đồng tính.

Tiểu Ái Nhi đi đến nắm lấy cổ tay Hạ Tuấn Lâm, nhân lúc không có ai ở đây liền lộ ra bộ dạng hung dữ của mình. Ánh mắt cô gái này chứa rõ sự thù ghét, không những thế bàn tay cô ấy nắm lấy tay Sở Hỏa rồi siết chặt, từng câu từng chữ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

" Cậu không ghét tôi nhưng tôi ghét cậu. Tôi ghê tởm cậu, cậu đừng tưởng tỏ vẻ đáng thương thì ai cũng sẽ bênh vực cậu. Nhớ kĩ lời tôi nói... Tiểu Ái Nhi này nhất định sẽ đuổi cậu ra khỏi căn nhà này"

Lời này Tiểu Ái Nhi đã nói nhiều năm, Hạ Tuấn Lâm sớm cũng không để bụng nữa. Chỉ là... Cậu cũng không muốn rời xa căn nhà này.



Hạ Tuấn Lâm bị siết cổ tay đến đau, vội vã dùng chút lực tách ra khỏi Tiểu Ái Nhi. Vẻ mặt hiện tại mang theo chút sợ hãi nhắn tin an ủi cô.

" Ái Nhi, cô chủ không cần giận. Tôi nhất định sẽ tránh xa khỏi tầm mắt của cô. Cô mới từ nước ngoài trở về, đừng để tâm trạng không vui ảnh hưởng đến bản thân. Tôi đi chuẩn bị mọi thứ cho cô."



Hạ Tuấn Lâm rõ ràng muốn tránh mặt cô, chỉ tiếc là Tiểu Ái Nhi không buông tha cho cậu dễ dàng như vậy.

" Tôi nghe nói cậu còn được Hạo Tường đưa đi biển. Bây giờ tôi về rồi, cậu đừng hòng chiếm thêm một chút gì của tôi. Tên ngốc khuyết tật"

Nói rồi Tiểu Ái Nhi xoay người ngẩng cao đầu bỏ lên lầu, Hạ Tuấn Lâm một mình đứng bơ vơ giữa căn phòng rộng lớn. Những tháng ngày tiếp theo của cậu chắc chắn sẽ không mấy tốt đẹp.

Tính tình Ái Nhi cậu hiểu, chỉ hy vọng Nghiêm Hạo Tường đừng vì những chuyện này mà đuổi cậu đi là được.

Tiếc rằng, tương lai còn dài ở phía trước không những chỉ có một người gây khó dễ cho Hạ Tuấn Lâm là Tiểu Ái Nhi, còn có một người khiến khóc không được mà chết cũng không xong. Một người khiến trái tim của cậu phải chết lặng.

Quãng đường dài phía trước của Hạ Tuấn Lâm thật cô độc.

Người cậu tin tưởng hiện tại, liệu sau này sẽ còn tin tưởng cậu nữa chứ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro