Chap 4: Quá khứ và hiện tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 30 phút rồi mà Hạ Tuấn Lâm vẫn không tài nào ngủ lại được. Cậu vốn là như thế, từ trước đến giờ đều mắc chứng khó ngủ, một chút tiếng động nhỏ cũng có thể làm cho cậu thức giấc, huống hồ chi cậu vừa mới tiếp chuyện với mẫu thân đại nhân xong...căn bản là không thể nào quay lại giấc ngủ...

Tiết trời mùa xuân ấm áp làm cho cái lạnh của mùa đông trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương hoa nhè nhẹ len lỏi vào phòng. Mặt trời bắt đầu ló dạng, ánh sáng của buổi sáng đầu năm mới len lỏi qua những khe cửa sổ, nhuộm vàng không gian sân vườn. 

Cậu thức dậy, cảm giác mắt có hơi sưng lên rồi... Cậu cầm chiếc điện thoại, lướt qua những tin nhắn từ nhóm nhà chung. Những lời chúc tốt đẹp và sự quan tâm từ bạn bè đã làm cậu cảm thấy như có một sợi dây vô hình kết nối giữa mình và thế giới bên ngoài. Tuy nhiên, cảm giác đơn độc vẫn không thể nào bị xóa bỏ. Cậu lắc lắc đầu, cố quên đi những ký ức đau thương về hắn...Hạ Tuấn Lâm lại một lần nữa cất sâu những nỗi đau ấy vào nơi tận cùng trong trái tim mình. Mỗi năm vào ngày tuyết đầu mùa, cậu lại cho phép mình đau lòng, cho phép mình nhớ về những kỷ niệm đã qua...

Cậu nhìn qua cửa sổ, vẫn còn những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi. Cảm giác về mùa đông và nỗi nhớ về Nghiêm Hạo Tường hòa quyện vào nhau, nhưng cậu đã học cách chấp nhận sự kết thúc. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng với chính mình, cảm thấy mình đã làm tốt nhất có thể trong hoàn cảnh hiện tại.

-----

[Nhà phụ Nghiêm gia]

Nghiêm Hạo Tường đứng bên cửa sổ thư phòng, tay cầm cốc cà phê nóng, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi trên phố, phủ lên cảnh vật một lớp trắng tinh khôi. Hắn cảm thấy sự tĩnh lặng của mùa đông đang bao trùm lấy mình, nhưng trong lòng lại không hề bình yên.

Những ký ức về Hạ Tuấn Lâm luôn hiện diện, không thể nào dứt bỏ. Hắn vẫn nhớ rõ từng nụ cười, từng cái chạm nhẹ của cậu, từng ánh mắt đầy hy vọng. Nhưng hắn cũng biết, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù cho nỗi đau và sự nhung nhớ không bao giờ biến mất.

Bảy năm rồi, đã bảy năm đã trôi qua kể từ khi Nghiêm Hạo Tường rời bỏ cuộc sống của một thần tượng để trở về Canada, tiếp quản Nghiêm thị. Mặc dù thành công đã chinh phục được những đỉnh cao mới trong lĩnh vực kinh doanh, trái tim hắn vẫn không thể quên được Hạ Tuấn Lâm. Những ký ức về cậu, với nụ cười tỏa sáng và ánh mắt đầy hy vọng, luôn hiện diện như một vết thương không bao giờ lành.

Hắn đặt cốc cà phê xuống bàn, quay lưng lại với cửa sổ. Phòng làm việc của hắn, với những bức tranh trừu tượng và các thiết bị công nghệ tiên tiến, hiện lên vẻ sang trọng nhưng lại lạnh lẽo, không có sự ấm cúng mà hắn từng có trong quá khứ.

Nghiêm Hạo Tường lấy ra một bức ảnh cũ từ ngăn kéo bàn làm việc, một bức ảnh của Hạ Tuấn Lâm và hắn trong một ngày hè tươi đẹp. Hắn lướt tay qua bức ảnh, cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc trong ký ức đó. Nhưng những năm tháng qua đã chứng minh cho hắn thấy rằng cuộc sống không chờ đợi ai cả, và mặc dù hắn đau khổ, hắn vẫn phải tiếp tục sống và làm việc...

-----

Mấy ngày nghỉ đầu năm nhanh chóng qua đi, đối với người nổi tiếng như Thời Đại Thiếu Niên Đoàn, có thể cùng nhau đón giao thừa, cùng nhau trở về bên gia đình cũng là điều không dễ dàng... Đầu năm mới là lúc mọi người bận rộn nhất, không chỉ riêng việc hoạt động và tập luyện với Đoàn, mỗi người trong số họ đều đang chạy đi chạy lại với lịch trình riêng của bản thân.

Hạ Tuấn Lâm cũng không ngoại lệ... Ánh sáng dịu dàng của buổi sáng mới xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt, cậu từ từ mở mắt, nhìn quanh căn phòng tĩnh lặng với những món đồ nội thất sang trọng và gọn gàng. Dù đêm qua cậu đã có một giấc ngủ không hoàn toàn yên bình, cậu vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng để bắt đầu một ngày mới.

Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng thay đồ và chuẩn bị cho một ngày bận rộn. Cậu có lịch trình dày đặc trong năm mới với hàng loạt sự kiện và kế hoạch. Đầu tiên là buổi phỏng vấn trực tiếp với một kênh truyền hình nổi tiếng để giới thiệu dự án phim mới của cậu. Sau đó là buổi họp báo ra mắt album âm nhạc sắp tới của nhóm, tiếp theo là các buổi chụp hình quảng cáo cho các thương hiệu mà cậu là đại diện. 

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đã không ít lần than phiền mỗi khi nghe trợ lý báo cáo về lịch trình của cậu, cũng chính vì nguyên nhân này mà Lưu Diệu Văn thường xuyên gọi cậu là "idol chạy show không cần mạng". Hạ Tuấn Lâm biết rằng công việc không chỉ là niềm đam mê mà còn là một cách để cậu quên đi những nỗi đau trong quá khứ. Mỗi lần cậu đứng trên sân khấu hay trò chuyện với fan, cậu cảm thấy như mình đang sống trọn vẹn từng khoảnh khắc của cuộc đời...

-----

[Sân bay Bắc Kinh - Đầu tháng 3]

Hạ Tuấn Lâm vừa kết thúc một chuyến lưu diễn tại Châu Âu và trở về Trung Quốc để chuẩn bị cho lịch quay phim sắp tới. Ánh sáng mặt trời buổi sáng len lỏi qua các cửa sổ kính của sân bay Bắc Kinh, tạo nên một khung cảnh rực rỡ nhưng đầy sự hối hả. Cậu đang đứng trong khu vực nhận hành lý, cơ thể có phần mệt mỏi nhưng vẫn giữ được nụ cười tươi tắn thường thấy.

Bỗng nhiên, ánh mắt cậu vô tình va phải một thân ảnh đang đứng gần đó. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh như bị ngừng lại. Cảm giác quen thuộc khiến tim cậu hẫng mất một nhịp, và cậu nhận ra người đàn ông đó chính là Nghiêm Hạo Tường. Dù đã bảy năm trôi qua, sự hiện diện của hắn vẫn không thể nhầm lẫn. Khuôn mặt đó, dù có phần thay đổi, vẫn giữ được vẻ cuốn hút và khí chất đặc biệt mà cậu đã từng quen thuộc.

Nghiêm Hạo Tường đang đứng đó, trong bộ đồ thể thao thoải mái nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo. Hắn không nhận ra cậu ngay lập tức, mắt đang chăm chú vào điện thoại di động. Hạ Tuấn Lâm cảm thấy trái tim mình đập mạnh, từng nhịp đập như dội vào lồng ngực, từng làn sóng hồi hộp xâm chiếm toàn bộ cơ thể cậu.

Làm thế nào đây? Cậu muốn gọi tên hắn, muốn chạy đến và hỏi thăm, nhưng lý trí đã kéo cậu lại. Nó nhắc nhở rằng cậu và hắn giờ đã là hai người xa lạ. Bảy năm qua không chỉ là thời gian, mà còn là những khoảng cách vô hình giữa hai trái tim đã từng gần nhau.

Nghiêm Hạo Tường đang bận rộn với việc kiểm tra hành lý của mình qua điện thoại. Hắn có vẻ không nhận ra sự hiện diện của Hạ Tuấn Lâm. Hắn lướt qua mọi thứ xung quanh một cách lạnh lùng, đôi mắt không hề dừng lại. Hạ Tuấn Lâm cố gắng tìm cách kéo mình trở về với thực tại, nhưng cảm giác hụt hẫng và hồi hộp khiến cậu không thể di chuyển.

Làm thế nào để tiếp cận? Hay chỉ cần lặng lẽ rời khỏi mà không nói lời nào? Cậu tự hỏi, sự phân vân làm cho bước chân của cậu nặng nề. Những ký ức về Nghiêm Hạo Tường hiện lên như một cuốn phim không lướt qua trong tâm trí cậu.

Nghiêm Hạo Tường bận rộn với hành lý, tiếp tục di chuyển về phía cửa ra. Hạ Tuấn Lâm, với một nỗi sợ hãi mơ hồ, quyết định quay người rời đi. Cậu không muốn làm phiền, cũng không muốn tạo ra một tình huống khó xử...

Hai người tình cờ lướt qua nhau. Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm va phải ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường. Cả hai dừng lại trong một tích tắc, cảm giác như thời gian đứng lại. Nhưng thay vì dừng lại để bắt chuyện, họ chỉ đơn giản là lướt qua nhau, không nói một lời, không trao một ánh mắt dài hơn.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy tim mình như bị siết chặt, những bước chân trở nên chậm chạp hơn. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu, mọi cảm xúc dâng trào như cơn sóng dữ. Sự hiện diện của Nghiêm Hạo Tường, dù chỉ là một khoảnh khắc, lại khiến cậu cảm nhận được nỗi đau chưa bao giờ hoàn toàn biến mất trong suốt bảy năm qua.

Nghiêm Hạo Tường cũng cảm nhận được sự xuất hiện bất ngờ đó. Khi quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Hạ Tuấn Lâm đang khuất dần trong đám đông. Sự ngạc nhiên và cảm xúc lẫn lộn tràn ngập trong tâm trí hắn. Hắn đứng đó một lát, ánh mắt vẫn dõi theo bóng hình đó cho đến khi cậu hoàn toàn mất hút trong đám đông.

Mỗi người tiếp tục bước đi theo con đường của mình, mang theo một phần cảm xúc chưa được giải bày và những ký ức không thể xóa nhòa. Họ đã gặp nhau, nhưng không thể nói ra lời nào. Họ chỉ lướt qua nhau như những chiếc bóng, một lần nữa chứng minh rằng quá khứ và hiện tại có thể tồn tại song song nhưng không bao giờ hoàn toàn hòa quyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro