Chương 68: Tráo đổi hôn sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời tiết ngày càng lạnh, cuối thu vừa qua thì chớp mắt đã đến đầu đông. Phủ tướng quân năm nay xem như đặc biệt tiêu điều, Thẩm Diệu bị cấm túc trong phủ, Thẩm Thanh bệnh nặng trên giường, mỗi ngày chỉ có Thẩm Nguyệt đến Quảng Văn đường, thậm chí đến Trung Thu yến cũng chỉ có Trần Nhược Thu dẫn Thẩm Nguyệt đi, dĩ nhiên là Thẩm Nguyệt lại gây tiếng vang lớn, nhưng mà những chuyện này cũng không liên quan gì tới Thẩm Diệu cả.

Thời gian càng trôi qua, chuyện của Thẩm Thanh lại càng thêm cấp bách, Nhiệm Uyển Vân bảo Trần đại phu kê một ít thuốc để chứng nôn nghén của Thẩm Thanh giảm bớt đi, người ngoài nhìn vào cũng không phát hiện được gì, nhưng cứ kéo dài thì giấy cũng không gói được lửa.

"Tiếp tục như vậy không được." Nhiệm Uyển Vân cau mày ấn ấn mi tâm: "Phải nghĩ cách để Thanh Nhi tránh mặt một thời gian." Để Thẩm Thanh sinh con xong thì mới quay về, để tránh bị dòm ngó thì cứ nói Thẩm Thanh mắc bệnh nặng cũng được. Chờ khi sóng yên gió lặng thì thiên hạ sẽ thái bình.

"Nhưng mà sức khỏe của cô nương bây giờ như vậy, đưa đi thì tức là chịu khổ." Hương Lan có chút lo lắng: "Huống hồ một khi đi thì phải một thời gian dài mới quay về, thanh xuân của cô nương cũng bị lỡ..."

Nhiệm Uyển Vân hơi nhướng mày, không sai, bây giờ tuổi của Thẩm Thanh đã 16, năm sau là 17 rồi, các cô nương trong thành Định Kinh này, tầm 16,17 tuổi mà xuất giá là vừa vặn. Tuy nhiên Thẩm Thanh là con gái nhà quan, muốn chọn nhà chồng dĩ nhiên cũng là cao môn đại hộ, đợi thêm một năm nữa chỉ sợ các gia đình tốt đã bị người ta chọn hết rồi.

"Cuối năm Viên Nhi mới về tới, bây giờ Thanh Nhi lại không thể chờ được nữa." Mắt Nhiệm Uyển Vân lóe qua một tia hung ác.

"Phu nhân." Nãy giờ Thải Cúc vẫn không lên tiếng, lúc này lại nói: "Nô tì nghe nói, Vệ gia phu nhân phủ Trung thư Thị lang gần đây hay qua lại với Tam phu nhân, có ý muốn cầu thân cho trưởng tử đích tôn của Vệ gia, người họ muốn cưới là Ngũ tiểu thư."

"Thẩm Diệu." Nhiệm Uyển Vân cắn răng: "Nó đúng là may mắn." Trung thư Thị lang là chức quan chính tứ phẩm, mặc dù so với Thẩm Tín là chính nhất phẩm võ tướng mà nói thì bọn họ dám đi cầu thân đúng là không tự lượng sức, nhưng Vệ Khiêm đích tử trưởng tôn của Vệ gia lại là một thiếu niên có tài học dung mạo đều thượng thừa, lại chịu cưới một ngốc nữ nổi tiếng kinh thành, xét về mặt nhân phẩm tài hoa thì hắn tuyệt đối xứng với Thẩm Diệu. Huống chi Vệ Khiêm còn trẻ đã nhập sĩ (làm quan), chỉ sợ ngày sau sẽ có thành tựu lớn, bây giờ hắn cầu thân Thẩm Diệu thì đúng là Thẩm Diệu quá may mắn.

"Nghe nói là Vệ gia có ý trèo cao chúng ta", Thải Cúc nói: "Cho nên mới cắn răng dùng con trai đổi lấy cơ hội giao hảo với Thẩm phủ." Ý tứ của Thải Cúc chính là xem Thẩm Diệu như một kẻ vô cùng bỉ ổi, hoàn toàn không xứng với Vệ thiếu gia kia.

"Coi như là nó may mắn." Sắc mặc Nhiệm Uyển Vân có chút dữ tợn, nhiều năm như vậy, tuy rằng quan uy của Thẩm Tín rất lớn nhưng người đến Thẩm phủ cầu hôn Thẩm Diệu lại không có ai, đơn giản chỉ vì Thẩm Diệu quá nhu nhược ngu xuẩn. Với công danh của Thẩm Tín, muốn tìm hôn phu cho Thẩm Diệu nhất định cũng phải là cao môn đại hộ tương đương, nhưng trong các cao môn đại hộ lại không thể nào chấp nhận một chủ mẫu là trò cười của cả Minh Tề.

Cho nên dù công danh của Thẩm Tín có lớn thế nào thì Thẩm Diệu cũng không người hỏi tới.

Bây giờ Vệ gia đột nhiên đến cầu thân, tuy là Thải Cúc nói họ muốn trèo cao, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ vì hôm kiểm tra biểu hiện của Thẩm Diệu khiến người ta phải thay đổi cách nhìn, dáng vẻ vụng về trước kia cũng không còn nữa, lúc này Vệ gia mới không nhịn được mà ra tay.

Cho dù là bình thường thì Nhiệm Uyển Vân cũng sẽ không khoan dung để cho một mối hôn sự tốt như vậy rơi vào trên người Thẩm Diệu, huống chi bây giờ Thẩm Thanh còn đang ra nông nỗi này, nàng càng không thể đứng nhìn Thẩm Diệu được vui sướng.

"Phu nhân đừng lo," Hương Lan nói: "Lão phu nhân nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này."

Trong phủ tướng quân, người hận Đại phòng nhất chính là Thẩm lão phu nhân. Không làm gì được Thẩm Tín, Thẩm lão phu nhân có thể âm thầm nắm chặt chuyện hôn nhân của Thẩm Diệu trong lòng bàn tay. Trước kia có Nhiệm Uyển Vân xử lý nên tên tuổi ngu ngốc của Thẩm Diệu lan rộng Minh Tề, bây giờ Thẩm Diệu xóa bỏ cái danh đó, có người tới cửa cầu thân, với tâm cơ của Thẩm lão phu nhân nhất định sẽ tìm cách bác bỏ chuyện này.

"Ả là tiện nhân, làm sao nuốt nổi vận may như vậy, sợ là còn chưa gả đi đã chết ở trong phòng rồi." Lời này của Nhiệm Uyển Vân cũng ác độc vô cùng, nàng nhìn qua cửa phòng phong đóng chặt, Thẩm Thanh ngày ngày ở trong đó không muốn gặp ai, trong lòng lại dâng lên oán hận: "Nhưng mà lão gia còn muốn đem Thanh Nhi gả cho loại người đó."

Thẩm Quý còn chưa biết chuyện Thẩm Thanh mang thai, Nhiệm Uyển Vân cũng không muốn cho hắn biết. Con người Thẩm Quý bạc bẽo như vậy, bây giờ Thẩm Thanh chỉ mất đi trong sạch thì vẫn có thể khoan dung, nếu biết Thẩm Thanh mang thai tất nhiên sẽ không màng đến sức khỏe của nàng mà bắt phải phá thai.

Nhưng dù là vậy, Thẩm Quý sợ sự tình bại lộ nên  luôn hối thúc Nhiệm Uyển Vân tìm cho Thẩm Thanh một mối hôn sự, chỉ cần nhanh chóng gả Thẩm Thanh đi là được, đối phương là cao môn đại hộ càng tốt. Chọn tới chọn lui, liền chọn trúng tiểu nhi tử Hoàng Đức Hưng của Thiếu phủ giám.

Nói đến nhà họ Hoàng này, dòng dõi so với Vệ gia còn cao hơn một bậc, dĩ nhiên cũng rất vinh hoa phú quý. Nhưng so với Vệ gia mà nói, Hoàng lão gia Hoàng phu nhân đều không phải người hiền lành gì, mà Hoàng Đức Hưng lại là một kẻ đoạn tụ yêu thích nam nhân.

Chính vì như thế, nhà họ Hoàng chọn con dâu cũng không quá khắt khe, chỉ cầng nàng dâu tính tình ôn hòa, đối với tính hoang dâm vô độ của Hoàng Đức Hưng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua là được, những cái khác đều không để ý.

Thẩm Quý nghĩ Thẩm Thanh đã bị mất trong sạch, chi bằng gả vào nhà họ Hoàng, dù sao Hoàng Đức Hưng cũng không có hứng thú với nữ nhân nên sẽ không chạm vào Thẩm Thanh, dĩ nhiên bí mật này cũng bị giấu kín. Thẩm Thanh chỉ cần nắm vững địa vị nàng dâu nhà họ Hoàng, hưởng thụ vinh hoa phú quý là tốt rồi. Mà hắn có thể dựa vào quan hệ với nhà họ Hoàng để quan lộ được nâng cao một bước.

Dĩ nhiên là Thẩm Quý có suy nghĩ rất hay, nhưng Nhiệm Uyển Vân lại không chịu. Cho dù Thẩm Thanh đã không còn trong sạch, nhưng đối với  Nhiệm Uyển Vân mà nói thì cũng nhất định phải tìm cho nàng một hôn sự thật tốt mới được. Gả cho Hoàng Đức Hưng thì xem như ở góa cả đời, nàng nhất định sẽ không đánh đổi con gái mình như vậy. Vì chuyện này, phu thê Thẩm Quý và Nhiệm Uyển Vân tranh cãi nhau rất lâu, quan hệ lạnh lẽo giữa hai người càng thêm ác liệt, Thẩm Quý gần như không đến Thải Vân Uyển, ngày ngày đều nghỉ trong phòng tiểu thiếp.

"Nếu Ngũ tiểu thư và Đại tiểu thư hoán đổi hôn sự thì quá tốt rồi." Thải Cúc tức giận nói.

Người nói vô ý người nghe có lòng, Nhiệm Uyển Vân vừa nghe thì mi tâm nhảy lên một cái, đột nhiên nhìn Thải Cúc: "Ngươi nói cái gì?"

Thải Cúc sợ hết hồn, lắp bắp nói: "Nô tì nói nếu Ngũ tiểu thư và Đại tiểu thư hoán đổi...hoán đổi hôn sự thì quá tốt rồi."

"Ngươi nói đúng." Nhiệm Uyển Vân lập tức đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như điên, nàng nói: "Không sai, chỉ cần Thanh Nhi và tiểu tiện nhân kia tráo đổi hôn sự là tốt rồi..." Nàng lẩm bẩm nói: "Chuyện tốt thì phải là của Thanh Nhi, lần này để tiểu tiện nhân kia tự ăn quả đắng đi." Nàng nói, đột nhiên nhớ ra gì đó: "Lấy áo choàng của ta đến đây, đi Vinh Cảnh Đường."

"Phu nhân đến Vinh Cảnh Đường làm gì?" Thải Cúc và Hương Lan đều bị động tác của Nhiệm Uyển Vân làm cho mơ hồ, lại thấy Nhiệm Uyển Vân cười gằn: "Dĩ nhiên là muốn Lão phu nhân giữ lại hôn thư của Vệ gia."

-----

Ngày đông, ánh mắt trời chiếu vào đám hoa cỏ trên bệ cửa sổ ánh lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu xanh, ánh sáng ấy thật mỏng manh, cứ như sơ ý một chút sẽ lập tức bị đánh tan. Thẩm Diệu mặc váy cẩm tú song điệp lập thủy, bên trên là áo màu xanh tím, màu tím đậm đà càng làm cho làn da trắng nõn của nàng trở nên trong suốt, mà dung mạo lại trong trẻo như tranh vẽ, cho dù là đứng bất động trước cửa sổ cũng có một loại quý khí nhàn nhạt toát ra.

Bạch Lộ và Sương Giáng nhìn đến phát ngẩn người, cho dù là các nha đầu từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Thẩm Diệu như các nàng, cũng không biết vì sao bây giờ mỗi khi nhìn thấy nàng đều có một cảm giác là lạ. Cảm giác phong hoa nhàn nhạt xuất hiện ở trên người một thiếu nữ trẻ tuổi liền biến thành uy nghiêm, sự non nớt biến thành sắc sảo.

"Cô nương dường như rất thích mặc đồ màu xanh." Bạch Lộ nói: "Tuy là mặc rất đẹp, nhưng thường ở tuổi này các tiểu thư đều mấy màu hồng hoặc xanh lam tươi tắn mà."

Màu liên thanh tuy sang trọng, nhưng ngoại trừ công chúa quận chúa trong cung ra, các tiểu thư khuê các rất ít khi mặc. Một là rất dễ bị già hơn tuổi, hai là rất khó trấn áp được màu sắc này, không cẩn thận thì sẽ thành đứa con nít mặc trộm quấn áo người lớn.

Nhưng mà tuy Thẩm Diệu có gương mặt non nớt nhỏ nhắn, lại có thể mặc bộ xiêm y này toát ra quý khí của nương nương trong cung, bọn nha hoàn rất khó hiểu.

Bạch Lộ và Sương Giáng tuy rằng nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Thẩm Diệu nghe được. Nàng khẽ mỉm cười, tại sao nàng lại thích mặc màu liên thanh, có lẽ là vì màu sắc này có thể luôn luôn nhắc nhở nàng phải bình tĩnh, thâm trầm, vĩnh viễn không được mềm lòng.

Kiếp trước khi ở trong cung đình, mỗi ngày nàng phải mặc chính là triều phục của Hoàng hậu, ánh vàng rực rỡ kia có thể uy hiếp những phi tần mang ý xấu trong hậu cung. Bày ra khí thế của Hoàng hậu khiến người ta kiêng kỵ, nhưng màu sắc đó thật ra cũng không hợp với nàng.

Nàng còn trẻ đã gả cho Phó Tu Nghi, trải qua rất nhiều thứ mà những người cùng tuổi nàng không biết tới. Chính vì như thế, tính tình ngu dốt của nàng đã được mài giũa cho hoàn toàn tan biết không còn sót lại chút gì. Sau đó nàng tranh sủng đoạt ái với Mi phu nhân trong hậu cung, vì bảo vệ Phó Minh Uyển Du, vì bảo vệ bộ triều phục Hoàng hậu vàng óng kia, nhưng cuối cùng vẫn không còn lại được gì.

"Ác tử đoạt chu", có nghĩa là phạm thượng, mưu quyền soán vị, đời này nàng hay mặc màu liên thanh và màu tím, chính là mang ý nghĩa có một ngày, nàng phải cướp đoạt lại quyền thế mà hoàng thất Minh Tề luôn canh cánh trong lòng, đạp bọn thổ phỉ kia dưới chân.
*ác tử đoạt chu: tử là màu tím, đại diện cho cái ác, chu là màu đỏ đại diện cho chính nghĩa, nghĩa đen: màu tím tà ác lấn át được màu đỏ chính nghĩa, nghĩa bóng là tà thắng chính, ác thắng thiện.

Nhưng mà...Thẩm Diệu đột nhiên nhớ tới một thiếu niên anh tuấn khác cũng một thân áo tím.

Ác tử đoạt chu, dĩ hạ phạm thượng, không biết trưởng tử Tạ gia thần bí khó lường kia cũng có ý định mưu quyền soán vị hay không?

"Cô nương, không xong rồi." Đang trầm ngâm lại thấy Kinh Trập vội vàng chạy từ bên ngoài về, nàng nói: "Cô nương, Mạc Kình vừa nhận được tin từ Xuân Đào, nói Trung thư thị lang Vệ gia đến cầu thân, Lão phu nhân đã nhận thiếp canh của Vệ gia rồi."

Sương Giáng cau mày hỏi: "Vội vàng như vậy sao, Vệ gia cầu hôn ai?"

"Là...là cô nương đó." Kinh Trập tức giận dậm chân: "Vệ gia kia là như thế nào còn chưa rõ, nhưng sao Lão phu nhân còn chưa hỏi ý kiến cô nương đã nhận thiếp canh rồi? Lão gia và phu nhân còn chưa biết nữa, đúng là ép mua ép bán mà."

Xưa nay Kinh Trập cũng không ưa gì Thẩm lão phu nhân, dĩ nhiên biết rõ Thẩm lão phu nhân mà làm gì thì cũng sẽ không để cho Thẩm Diệu được tốt. Nếu Vệ gia kia thật sự là nơi đàng hoàng thì làm sao Thẩm lão phu nhân lại dễ dàng gả Thẩm Diệu qua chứ.

"Cô nương, vậy phải làm sao đây? Lần này phải mau mau viết thư cho lão gia mới được." Bạch Lộ cũng lo lắng.

Đám nha hoàn trong phòng lo đến sứt đầu mẻ trán, chỉ có mỗi Thẩm Diệu là im lặng không nói. Một lát sau, dưới cái nhìn kinh ngạc của đám nha hoàn, nàng nhẹ cười nói: "Chuyện này cũng thật kỳ quái, tuy Trung thư Thị lang chỉ là chức quan tức phẩm, nhưng lại mạnh ở chỗ gia cảnh giàu có, Vệ Khiêm trưởng tử Vệ gia cũng là một nhân tài, chuyện tốt như vậy tổ mẫu lại để dành cho ta, đúng là khiến ta được sủng ái mà thấy sợ."

"Cô nương?" Bạch Lộ ngẩn ra: "Cô nương nói Vệ gia kia không tệ sao?"

"Đâu chỉ là không tệ." Thẩm Diệu nhàn nhạt nói: "Sợ là khi phụ thân về, biết được mối hôn sự này cũng sẽ không từ chối. Đối với các tiểu thư quan gia mà nói, Vệ Khiêm này thật sự là một phu quân xứng đáng giao phó cả đời."

"Làm sao cô nương biết?" Kinh Trập nghi hoặc. Cả ngày Thẩm Diệu đều ở trong phủ, cho dù có ra ngoài thì cũng chỉ đến Quảng Văn đường, sao có thể biết đến gia cảnh nhà khác, rồi tính tình trưởng tử người ta? Mà bây giờ nàng nói như thể rất quen thuộc khiến Kinh Trập không thể hiểu nổi.

Đối với Thẩm Diệu mà nói, dĩ nhiên công tử nhà nào là lang quân như ý thì nàng không thể biết, nhưng khi trở thành Thẩm Hoàng hậu, con cháu nhà ai có tài có đức thì nàng phải biết rõ ràng. Quả thật Vệ Khiêm là một nhân tài rất khá, tính tình cũng đoan chính. Nếu nói Vệ gia đến cầu thân mà Thẩm lão phu nhân lại đồng ý hôn sự này thì tuyệt đối Thẩm Diệu sẽ không tin.

Đúng vào lúc này liền thấy Cốc Vũ đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt có chút nghi ngờ hoang mang: "Cô nương, Hỉ Nhi cô nương ở Vinh Cảnh Đường đến truyền lời của Lão phu nhân, bảo người mau đến Vinh Cảnh Đường một chuyến."

"Động tác cũng thật nhanh." Thẩm Diệu nhướng mắt cười nói: "Vậy chúng ta mau đi xem thử.

Trong Vinh Cảnh Đường.

Thẩm Nguyên Bách đang nhõng nhẽo trong lòng Thẩm lão phu nhân, mấy ngày này Nhiệm Uyển Vân lo lắng chăm sóc cho Thẩm Thanh, hoàn toàn ném Thẩm Nguyên Bách ở Vinh Cảnh Đường. Thẩm lão phu nhân vốn rất yêu thương đứa cháu này, dĩ nhiên là rất hài lòng. Thậm chí còn đối xử hòa hoãn với Nhiệm Uyển Vân hơn một chút.

Trần Nhược Thu và Thẩm Nguyệt cũng không có mặt, từ khi Nhiệm Uyển Vân rút lui để chăm sóc cho Thẩm Thanh, Trần Nhược Thu tạm thời tiếp nhận quyền chưởng gia, dĩ nhiên chuyện thay mặt Thẩm gia đi xã giao với các vị phu nhân cũng do nàng làm, cơ hội tốt như vậy dĩ nhiên Trần Nhược Thu sẽ không bỏ qua, mỗi ngày đều mang Thẩm Nguyệt ra ngoài giao thiệp, cũng để Thẩm Nguyệt được lộ mặt trước các vị phu nhân nhiều hơn, như vậy hôn sự ngày sau của Thẩm Nguyệt cũng có nhiều thuận lợi.

Nhiệm Uyển Vân đứng trong sảnh, ánh mắt nặng nề không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Diệu được nha hoàn của Thẩm lão phu nhân là Hỉ Nhi đưa tới Vinh Cảnh Đường, đang thỉnh an Thẩm lão phu nhân.

Mấy ngày này nàng bị cấm túc, mỗi ngày đều phải đến từ đường Thẩm gia chép kinh Phật, quỳ trước bài vị. Thẩm lão phu nhân cũng không ưa nàng nên không bảo nàng đến thỉnh an, tính ra  lần cuối cùng nàng gặp Thẩm lão phu nhân là trước khi bị cấm túc.

"Ngũ nha đầu, gần đây chép kinh ở từ đường, trong lòng đã yên tĩnh chưa?" Thẩm lão phu nhân hỏi.

Vừa nghe mấy câu văn nhã này của lão thái bà đã khiến Thẩm Diệu bật cười trong lòng, nếu nói ở Thẩm phủ này có ai già mà không nên nết thì người đó chính là Thẩm lão phu nhân, đến lúc này mà còn nói yên tĩnh với không yên tĩnh, Thẩm Diệu cười mỉm đáp: "Như ý tổ mẫu mong muốn."

"Vậy thì tốt rồi," Thẩm lão phu nhân giả vờ giả vịt ho nhẹ một tiếng, Phúc Nhi vội đưa trà nóng lên, bà mở nắp trà nhấp nhẹ một miếng, sau đó nhìn Thẩm Diệu nói: "Chuyện lần trước tuy không phải lỗi của con nhưng cũng vì con mà ra, hơn nữa tính của con lại quá mức ngang bướng, ta mới phạt con cấm túc chép kinh, trong lòng có oán hận ta không?"

"Thẩm Diệu không dám."

"Ta biết con là đứa hiểu chuyện." Thẩm lão phu nhân thỏa mãn hìn nàng một cái: "Con hiểu chuyện như vậy, lại là cô nương Thẩm gia ta, dĩ nhiên ta phải thương con. Hiện giờ con đã đến tuổi xuất giá, hôm nay Trung thư Thị lang Vệ gia đến đây cầu thân cho trưởng tử Vệ Khiêm, người họ cầu hôn là con, con thấy tốt chứ?"

Nếu không phải không đúng lúc thì Thẩm Diệu đã thật sự bật cười, người như Thẩm lão phu nhân cả đời chỉ hiểu biết chuyện trong chốn phong trần mà thôi, làm gì có trưởng bối nào thẳng thừng hỏi cháu nội của mình là "ngươi thấy tốt chứ?" cũng không biết Thẩm lão phu nhân nghĩ gì trong đầu nữa.

"Lệnh của cha mẹ lời của mai mốt." Thẩm Diệu cười: "Chuyện hôn nhân của tôn nữ dĩ nhiên có cha mẹ quan tâm."

"Nha đầu ngươi..." Thẩm lão phu nhân đụng phải cái đinh mềm thì suýt nữa nổi giận, nghe thấy tiếng ho nhẹ nhắc nhở của Nhiệm Uyển Vân bên cạnh mới hòa hoãn lại, trưng ra bộ dạng ôn hòa nhã nhặn, nói: "Nha đầu con đúng là quá mức bướng bỉnh. Trước kia con ái mộ... thì cũng thôi, bây giờ qua thời gian này ta thấy con đã tỉnh táo không ít, suy nghĩ cũng có chừng mực hơn. Trung thư Thị lang này xem như cũng môn đăng hộ đối với chúng ta, Vệ thiếu gia Vệ Khiêm cũng dáng vẻ đường đường, văn võ song toàn. Hôn sự này cho dù là cha con cũng sẽ không thể từ chối, con đã lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên có người đến cửa cầu hôn, nếu không nắm bắt cơ hội thì quay đầu lại Vệ thiếu gia kia đã biến thành hôn phu của người khác."

Thẩm lão phu nhân tuy rằng không giỏi làm trưởng bối, nhưng khả năng làm mối cũng không tệ. Có lẽ xuất thân là ca kỹ nên bà biết rõ các thiếu nữ thường yêu thích cái gì, cho nên tâng bốc Vệ Khiêm kia thành lang quân như ý trong lòng mọi người. Tuy nhiên Thẩm Diệu biết Thẩm lão phu nhân cũng không nói dối, Vệ Khiêm kia quả thật là một phu nhân tốt.

Nhưng dù vậy, Thẩm Diệu cũng không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt nói:  "Vệ thiếu gia quả thật không tệ, nhưng lại không phải người con mong muốn, tổ mẫu cứ bỏ đi thôi, hôn nhân của con dĩ nhiên sẽ có phụ thân mẫu thân đứng ra làm chủ."

"Ngươi..." Mấy lần bị chống đối, Thẩm lão phu nhân vốn không phải là người kiên nhẫn, cuối cùng tức giận nói: "Ngươi là đang chê người tổ mẫu như ta thò tay vào hôn sự của ngươi, nói ta nhiều chuyện sao?"

"Tôn nữ không có nói như vậy." Ý của Thẩm Diệu là do bà tự nói đó thôi.

Thẩm lão phu nhân tức giận đến muốn điên, bây giờ Thẩm Diệu ương bướng toàn thân như mọc gai, không thể động vào khiến người ta ấm ức đến khó chị. Thẩm lão phu nhân hận Đại phòng nhưng cũng kiêng kỵ Thẩm Tín, bao nhiêu năm qua tuy trong lòng căm hận nhưng chỉ có thể che giấu, không thân cận với Thẩm Diệu, làm ra bộ dáng tổ mẫu nghiêm túc công chính. Bà không dám đánh Thẩm Diệu, vì như vậy sẽ bị Thẩm Tín phát hiện, nhiều nhất chỉ là trách mắng vài câu, hoặc là lạnh lùng đứng nhìn Trần Nhược Thu và Nhiệm Uyển Vân nuôi dưỡng Thẩm Diệu thành một phế vật. Mấy chuyện "ghét cho ngọt cho bùi" này, tuy làm nhiều nhưng lại không bị phát hiện.

Cuối cùng không hiểu vì sao, có một ngày phế vật Thẩm Diệu đột nhiên thông minh lên, không chỉ vậy mà tính tình còn trở nên bướng bỉnh, bà tức giận nói: "Ngươi còn biết tôn ti lễ pháo không?"

Thẩm Diệu cảm thấy chán ngắt, kiên trì và định lực như Thẩm lão phu nhân mà bị vứt vào trong hậu cung thì nhất định không sống quá hai ngày. Trước kia nàng đã gặp rất nhiều nữ nhân lợi hại, loại người kiến thức hạn hẹp lại không biết trời cao đất rộng như Thẩm lão phu nhân này, nàng vẫn chưa để vào mắt.

"Ta hỏi lại ngươi," Thẩm lão phu nhân vẫn nhớ mục đích của hôm nay, lại nhìn Thẩm Diệu hỏi: "Hôn sự này ngươi thấy thế nào?"

"Con không đồng ý." Thẩm Diệu đáp.

"Tốt, tốt, tốt." Nói liên tục ba chữ tốt, Phúc Nhi và Hỉ Nhi vội vàng tiếng lên vỗ ngực cho Thẩm lão phu nhân, sợ bà tức giận đến ngất đi. Thẩm lão phu nhân giận dữ cười" "Đã như vậy, xem ra ngươi cũng không phải thật lòng ăn năn, kể từ hôm nay ngươi liền dọn ra khỏi viện mà đến ở trong từ đường đi, ngày ngày niệm kinh, để xem có mài giũa được cái tính cứng đầu của ngươi hay không."

Ở trong từ đường, mỗi ngày đều đối mặt với bài vị tổ tiên, một tiểu cô nương yểu điệu nhất định sẽ sợ đến vỡ mật. Huống chi từ đường ở vị trí lạnh lẽo, qua ít ngày nói không chừng sẽ sinh bệnh. Đầu tiên Thẩm lão phu nhân chỉ vì tức giận mà nói vậy, sau khi nói xong trong mắt lại lóe ra vẻ đắc ý nhìn Thẩm Diệu, ước chừng là đang chờ Thẩm Diệu xin tha.

Nhưng lông mày Thẩm Diệu lại không nhíu một cái, lập tức nói: "Dạ, tôn nữ liền trở về thu dọn đồ đạc dọn qua ngay."

Nhẹ nhàng một câu khiến Thẩm lão phu nhân suýt nữa mắc nghẹn.

Mà sau khi nói xong câu đó, Thẩm Diệu thật sự chào Thẩm lão phu nhân rồi trực tiếp rời đi.

"Nghiệt nữ này, không coi ai ra gì." Thẩm lão phu nhân tức giận, bà là người xuất thân đê tiện không nói ra được lời nói nho nhã gì, trong lúc bí quá lại mắng thêm một câu: "Tiểu tiện nhân, không hổ là có dòng máu lão tiện nhân kia trong người."

"Lão tiện nhân" mà bà nói dĩ nhiên chính là mẹ ruột của Thẩm Tín, tổ mẫu ruột của Thẩm Diệu.

Nhiệm Uyển Vân ngẩn đầu lên, ánh mắt thầm trầm nhìn ra phía cửa, nơi đó đã không còn bóng lưng Thẩm Diệu.

"Không phải ngươi nói nhất định nó sẽ đồng ý sao?" Thẩm lão phu nhân lại chĩa mũi dùi sang Nhiệm Uyển Vân: "Bộ dáng của nó như vậy đâu phải là đồng ý? Tiếp theo phải làm sao đây?"

Đừng nói là Thẩm lão phu nhân không hiểu, Nhiệm Uyển Vân cũng thấy rất kỳ quái. Điều kiện của Vệ Khiêm như vậy, cho dù là Thẩm Thanh cũng khó mà không động lòng, Thẩm Diệu lại thẳng thừng từ chối, ngay cả suy nghĩ cũng không có. Nàng trầm ngâm nói: "Nhất định là ả còn vương vấn Định vương, bề ngoài giả bộ không để ý nhưng thật ra vẫn chưa hết hy vọng, bằng không với người như Vệ Khiêm thì không có lý do gì lại từ chối." Thậm chí còn không có chút e thẹn của thiếu nữ khi nghe nhắc tới hôn sự của mình.

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Thẩm lão phu nhân tức giận: "Nó không chịu nghe lời thì làm sao viết thư cho Thẩm Tín được?"

Vốn dĩ kế hoạch của hai người là chỉ cần dụ dỗ được Thẩm Diệu, để Thẩm Diệu viết thư cho Thẩm Tín để lộ ra ý tứ mình đã có ý trung nhân. Sau đó trước khi Thẩm Tín về kinh thì tổ chức hôn sự, tráo đổi tân nương, sau đó thì lại đẩy hết tội lỗi lên đầu Thẩm Diệu. Nữ nhân một khi đã gả đi thì không còn được bướng bỉnh nữa, trong lòng Thẩm Diệu cũng sẽ thấy sợ hãi mà không dám nói lung tung. Thẩm Tín cũng sẽ không biết được chuyện Thẩm Diệu và Thẩm Thanh thay đổi hôn sự, chỉ cho rằng người Thẩm Diệu ái mộ chính là thiếu gia nhà họ Hoàng. Còn chuyện Hoàng Đức Hưng thích nam nhân thì chỉ có người thân cận với nhà họ Hoàng mới biết, nhìn bên ngoài thì Hoàng Đức Hưng vẫn là một phu quân không tệ.

Nhưng hôm nay Thẩm Diệu lại thể hiện thái độ bất mãn với hôn sự cùng Vệ gia, chứ đừng nói tới chuyện viết thư cho Thẩm Tín. Bản thân Thẩm Diệu không đồng ý, có rất nhiều kế hoạch tiếp theo sẽ không thể thực hiện được, tự nhiên lại thêm nhiều phiền phức.

"Nếu mềm không được thì cứng thôi." Nhiệm Uyển Vân hung ác nói: "Không phải nương đã nhốt nó vào từ đường sao, chuyện bên ngoài chúng ta nói thế nào thì là thế đó. Nói chung phải nhanh chóng định ra hôn sự này, nhanh chóng thành thân, rồi thay bằng Thanh Nhi." Bằng không...bằng không cho dù có thể lừa gạt được đêm tân hôn, nhưng cái bụng của Thẩm Thanh cũng không giấu được, nhân lúc bây giờ Thẩm Thanh còn chưa to bụng thì phải mau mau kết thúc chuyện này.

Thẩm lão phu nhân liếc mắt nhìn Nhiệm Uyển Vân, không lên tiếng. Tuy rằng bà cũng rất muốn Đại phòng xui xẻo, nhưng nếu dùng biên pháp cứng rắn, lỡ như bị Thẩm Tín phát hiện liên lụy đến bà thì bà cũng không gánh nổi.

Nhiệm Uyển Vân vừa nhìn liền biết trong lòng Thẩm lão phu nhân nghĩ gì, nàng cắn răng nói: "Nương yên tâm, mọi chuyện con có sắp xếp, tóm lại sẽ không liên quan gì tới nương đâu."

Lời đã nói đến mức này, Thẩm lão phu nhân cũng không cần giả vờ nữa, liền nói: "Vậy thì làm theo lời ngươi đi."

-------

Trên Bách Hoa lầu đàn sáo dập dìu, gió thổi dìu dịu, một thiếu niên anh tuấn vận bộ tử y, biểu hiện thư thái ngồi đó, phảng phất quanh người đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt cao quý. Hắn có hàng mi dài, đôi mắt đào hoa cực đẹp, nhưng khi nhìn người khác lại toát ra vẻ lạnh lùng tàn khốc như có như không.

"Khặc", một tiếng ho nhẹ đánh tan sự vắng lặng của gian phòng, một công tử áo gấm cầm quạt đặt trước ngực mình, làm một tư thế xin lỗi: "Thật có lỗi, ta đến muộn."

"Huynh cũng đến muộn sao, lạ thật." Thiếu niên áo tím liếc hắn một cái.

Tô Minh Phong sờ sờ mũi của mình, người bằng hữu này ghét nhất là đến muộn, cũng may giao tình của mình và hắn không tệ, nếu là người khác chỉ sợ Tạ Cảnh Hành đã phẩy tay áo bỏ đi, làm gì chịu chờ đến một nén hương.

"Thật sự hôm nay Vệ Khiêm quá khác thường," Tô Minh Phong cười khổ: "Thiếu gia nhà Trung thư Thị lang chắc là huynh cũng biết, hắn cũng thật đáng thương, vốn dĩ đã có người trong lòng rồi, khổ nỗi trong nhà lại đi cầu thân một vị tiểu thư khác cho hắn, đối phương cũng đã thu giữ thiếp canh của hắn, chỉ sợ hôn sự này đã được quyết định. Trong lòng Vệ Khiêm không vui liền lôi ta đi uống rượu, nhưng mà," Tô Minh Phong chỉ chỉ vào mình, "Bây giờ ta đang "có bệnh trong người" không thể uống rượu, chỉ có thể ngồi khuyên nửa canh giờ."

"Nhàm chán." Tạ Cảnh Hành mặt lạnh nói, dĩ nhiên, Tô Minh Phong bỏ một khoảng thời gian dài như vậy chỉ để làm một chuyện rất vô vị, còn đến muộn giờ hẹn với hắn, khiến cho hắn vô cùng buồn bực.

Trong lòng Tô Minh Phong bất đắc dĩ, Tạ Cảnh Hành nhìn qua như bất cần đời, luôn nở nụ cười quái dị, thật ra nội tâm lại vô cùng thù dai soi mói. Mấy hôm nay không biết là bị ai chọc tức, biểu hiện lại càng thêm lạnh nhạt. Chỉ cần Tạ Cảnh Hành nhìn người khác một cách nghiêm nghị là Tô Minh Phong đã thấy dựng tóc gáy rồi.

"Thật ra Vệ Khiêm cũng xui xẻo, người nhà hắn chọn thê tử là ai không được, lại cố tình chọn trúng cái người ngu ngốc chỉ biết chạy theo đuôi Định vương mà ai ai cũng biết, Vệ Khiêm cưới nàng ta dĩ nhiên là không được vui rồi." Hắn vội vã tìm thêm chi tiết có thể gây nên hứng thú với Tạ Cảnh Hành: "Chắc huynh biết nàng ta là ai chứ? Đích nữ của Thẩm Tín Thẩm Diệu, có thể gả cho Vệ Khiêm thì đúng là nàng ta gặp may rồi."

"Huynh nói..." Tạ Cảnh Hành đột nhiên mở miệng, chậm rãi hỏi: "Thẩm Diệu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh