Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ăn, người hầu đã đem món bày lên bàn sẵn. Bởi vì Doãn Thư thích sự yên tĩnh cho nên Doãn Mục Tranh chỉ để lại vài người hầu vú nuôi ở lại.

Một người làm vườn chăm hoa thay cô, hai người hầu dọn dẹp nhà cửa, một người gác cổng là con trai vú nuôi cùng vú nuôi chăm sóc họ từ nhỏ.

Vú nuôi họ Trương sinh ra trong quê nghèo lớn lên gả chồng sinh con, chồng mất sớm một mình nuôi lớn con trai nhờ ơn ba mẹ Doãn cho có nơi nương tựa, ở trong nhà bà đứng thứ bảy cho nên gọi là Trương Thất. Từ nhỏ cô đều gọi bà ấy là Thất bà.

Đồ ăn trên bàn đều do chính tay bà làm, bà yêu thương Doãn Thư như con ruột mình, biết rõ yêu thích của cô, tuy rằng hiện tại thiếu nữ đã không còn năng động như trước.

Trên bàn cơm canh đơn giản, sườn xào chua ngọt, trứng hấp, cùng một tô canh chua đều là món Doãn Thư thích ăn. Doãn Mục Tranh càng đơn giản chỉ là chiều theo ý cô.

Doãn Thư ngồi vào bàn nhìn trên bàn thức ăn ánh mắt cười vui vẻ, dùng muỗng múc một muỗng cơm lớn bỏ vào miệng cười cong mi mắt.

"Thất bà, rất ngon. "

"Ngon là tốt rồi Thư Thư ăn nhiều vào." Trương Thất cười hiền từ , hai mí mắt hiện lên nếp nhăn.

"Thư Thư, cũng múc cho anh trai đi."

Doãn Thư nghe vậy, nhìn sang Doãn Mục Tranh, cô lại ngẩn người ra như do dự lại không rõ nhìn hắn.

Doãn Mục Tranh thở dài, đang tính lên tiếng nói thì cô gái nhỏ đối diện đã múc một muỗng trứng hấp cô yêu thích bỏ vào chén hắn, cười nói:

"Anh trai, ăn."

Doãn Mục Tranh nhìn trong chén trứng, lại nhìn cô, giữa mày ôn nhu cùng sủng nịnh đáp lại:

"Được anh ăn, Thư Thư mau ăn đi."

"Ân."

Doãn Mục Tranh nhìn cô lại có nề nấp từng muỗng dùng bữa, nhìn sang bên cạnh vú nuôi bảo.

"Bác Trương , lát nhớ đem ly sữa ấm cho em ấy."

"Tôi nhớ rồi thiếu gia."

Khác với khi đối diện với Doãn Thư, bà ấy đối với Doãn Mục Tranh là cung kính cùng ẩn ẩn sợ hãi. Sợ hãi hắn đối với chính em gái mình làm ra chuyện gì. Dù sao, năm đó tai nạn của ông bà chủ rất nhiều người đều cho là một tay Doãn Mục Tranh làm nên, ngay cả bà ấy cũng từng nghĩ nhưng nhìn dáng vẻ chăm sóc quan tâm của hắn với Doãn Thư bà liền thu tâm. Quan trọng là cô vui vẻ an toàn là được. Còn lại cứ thuận theo tự nhiên đi.

Doãn Thư sau khi dùng bữa xong liền lên lầu tắm rửa thay đồ, dọn chỗ ngủ cả người sinh hoạt liền nề nếp gọn gàng chính là trong vô thức hiện ra tia bệnh trạng không hợp với người khác.

Sinh hoạt của cô gái nhỏ như một báo thức vậy, đến giờ liền làm, không đến cô liền ngẩn người ra như thế ánh mắt vô thần suy nghĩ phiêu xa mãi đến khi bị gọi mới tỉnh dậy.

Doãn Mục Tranh chính là vì thế mới càng không yên tâm, lúc đi làm cũng muốn mang theo cô, đặt bên người tâm hắn mới không bực bội.

Doãn Thư không phản kháng, mỗi sáng đúng 6 giờ đều sẽ dậy sinh hoạt cá nhân liền ngồi trước giương cầm lấy chiếc lược tự chải cho mái tóc dài nâu mềm cập qua eo của mình như một thói quen.

Trong đầu luôn có hình ảnh lúc ẩn lúc hiện về một người phụ nữ chải tóc cho một đứa trẻ trong gương giống cô, hát đồng ca mỗi sáng.

Doãn Mục Tranh lúc vào phòng chính là thấy Doãn Thư lại ngẩn người trước gương. Hắn ánh mắt u ám xẹt qua lại mỉm cười đầy phong độ ôn nhu tiến đến, hạ giọng thấp ấm áp hỏi cô:

"Thư Thư, đi cùng anh thôi."

Doãn Thư nhìn hắn, đưa tay ra nắm lấy nam nhân đặt lấy chiếc lược gỗ lại trong ngăn tủ rời khỏi phòng.

Bước ra khỏi phòng, ánh mắt nam nhân khẽ đảo qua chiếc học chứa chiếc lược gỗ kia, chán ghét thu hồi tầm mắt.

Âm hồn không tan.

Hai anh em họ Doãn, một lớn một nhỏ đến công ty. Doãn Mục tranh cả quá trình đều không buông tay cô ra mặc kệ tầm mắt đánh giá xung quanh , Doãn Thư nhìn họ lại nhìn tay cả hai, lắc lắc nhẹ khiến hắn chú ý.

"Sao thế, Thư Thư."

"Anh trai, họ nhìn chúng ta."

"Ân, sẽ không." Nói Doãn Mục Tranh thu hồi biểu hiện ấm áp khi đối mặt với cô cả người khí tràng lạnh lẽo liếc từng người khiến họ không tự chủ rụt cổ.

Doãn Thư nhìn thấy như anh trai nói không ai nhìn họ, cô cười tươi bắt tay hắn lay nhẹ.

"Anh trai, thật lợi hại."

Doãn Mục Tranh đưa tay xoa đầu cô, cười dịu dàng đưa người lên tầng. Để lại sau lưng và vô tận bát quái của công nhân.

Kia chính là trong truyền thuyết em gái như thiên sứ của tổng tài???

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro