2. ngày nắng chẳng tựa vai anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đêm nay anh còn chẳng dám tắt điện như hồi còn bé tí nhưng không phải vì sợ ma; chỉ là không thể ở một mình trong bóng tối lúc này vì sợ bị nỗi cô đơn nuốt chửng lúc nào không hay.
"Bye" - tin nhắn có lẽ là cuối cùng ấy vẫn vang vọng trong góc nào đó của tâm hồn anh mặc dù đã được gửi cách đây nửa giờ đồng hồ. Vẫn dừng màn hình lướt lại những dòng tin một hồi lâu trong khi nghe lại lần thứ n list nhạc ưa thích của riêng mình; toàn những bài buồn thiu. chợt nhận ra hầu hết chúng đều hợp với tâm trạng lúc này, cứ như thể nó được viết ra để dành cho riêng mình, cứ như thể nó được viết ra để dành cho khoảnh khắc này, để kéo anh xuống sâu thẳm của nỗi cô đơn. Chẳng biết có phải vì lòng chứa tâm sự nên nghe hay hơn hay k nữa nhưng thực sự là không thể ngừng lại cái cảm xúc ấy, thực sự là mưa trong lòng rơi rồi, nỗi buồn theo đó mà trôi tuột ra ngoài; chẳng thể giấu đi.
Cũng may là bây giờ ở một mình. Chẳng ai thấy....

   Anh chạy trốn khỏi căn phòng chỉ còn riêng mình để hòa mình vào dòng người; để tự lừa bản thân là không cô đơn. Nhưng thực tế thì vẫn lạc lõng vô cùng; chẳng quen ai; cũng chẳng biết trò chuyện cùng ai.... xung quanh người ta rôm rả, người ta cười đùa nói chuyện hạ thiên; còn riêng anh trốn một góc ôm túi mơ hát à ơi những câu não lòng. 

Anh chẳng kể cho ai nghe,  Anh ôm khư khư những nỗi lòng ấy cho riêng mình, Anh sợ là em biết anh đang buồn. Giấu nhẹm đi để chẳng ai biết là anh đang buồn. Anh Đi loanh quanh tìm những chỗ quen thuộc. Dừng chân ở những chỗ quen thuộc. Cảnh vật thì vẫn vậy, nhưng lòng người thì chẳng vậy.

Anh muốn chạy trốn khỏi sài gòn, nơi mà anh với em đứng chung dưới một bầu trời ấy, chạy trốn cả chính mình....

bầu trời thì tự nhiên đổ xám xịt vì mây; như thể vừa giận anh vậy.  gió thì chẳng ai gọi cũng ồ ạt kéo về khiến cho lòng càng thêm lạnh, dường như cả sài gòn đang giận anh, chẳng muốn nghe anh than thở nữa, dường như em cũng vậy..... 

anh tự cuộn tròn trong ''cái bao của  Bê-li-cốp'' *để chẳng còn phải nghĩ gì.

Ta vốn chỉ là một mảng màu đơn sắc
chẳng ai say tình khi chỉ có chút hương!
Ta ôm trong tay một túi mơ tầm thường
Vơ vội lấy mây, cất khoảng trời xanh biếc.
Chẳng thấy ánh trời! ôi góc lòng ta tiếc
Mưa cứ thế rơi ướt đậm khoảng hồn ta
Cô đơn lang thang tưởng chốn ấy là nhà
Trôi tuột vào trong xô ánh chiều ngả đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sad